Tai game mien phi, wap giải trí, gameshow Việt
Game Show - Nhạc Hay - Phim Hay

Giải trí miễn phí - Xem phim hay - Xem hài vui - Đọc truyện VOZ - Tải Games & App Miễn Phí!

[HỒI KÍ] CẤP 3, ANH VÀ EM – Phần 2

31204 Lượt xem

» The Women’s Day

 

Mất hơn nữa tiếng để chạy xe về nhà, may mắn mà tối nay không có mấy anh áo vàng áo xanh dạo quanh đường tôi chạy, chư không thì cũng bị nắm đầu lại kiểm tra giấy tờ mất thôi. Về tới khu trọ thì cổng chính đã khoá, nhìn vào bên trong thì đã tắt đèn hầu hết các dãy phòng, chỉ còn mỗi phòng tôi là sáng đèn thôi. Mỉm cười, chắc là hai nhỏ đang thức chờ tôi đây mà! Niềm vui chỉ là sự quan tâm nhỏ nhoi thế thôi.

 

Lạch cạch mở cửa ngoài, rồi tôi dắt xe vào trong luôn, tránh gây tiếng động để mấy phòng khác còn ngủ nữa. Vì khu này đa số là phòng gái, nên thường ngủ khá sớm, tầm 11h là tắt đèn hết rồi. Bởi vậy có cho vàng tôi cũng chả dám chạy xe vào, lỡ đánh thức đứa nào dậy thì chỉ có nước ăn chữi mà thôi @@

 

Tới cửa phòng, tôi đẩy cửa vào luôn. Đập vào mắt tôi là 1 cảnh tượng… không biết diễn tã sao nữa, chỉ biết rằng Quyên và MNgọc đang ngủ gục bên mâm cơm, đầu tựa lên bàn mà ngủ.

 

Tội nghiệp, chắc hai nhỏ chờ tôi lâu quá nên ngủ gục mất luôn rồi. Thú thật thì trong 4 cô nàng kia, khó có ai thân với tôi nhiều bằng so với hai con mèo đang ngủ trước mặt tôi này. Cũng phải thôi, một người là bạn gái cũ, còn một người lại là bạn học suốt hai năm, thì bảo sao tôi lại không thân với hai người này được.

 

Nhưng mà nói gì thì nói, chuyện tình cảm không thể gượng ép được, chọn người này, bỏ người kia là điều tôi cần phải đắn đo suy nghĩ. Tôi chỉ lo xa thôi, nếu một ngày đẹp trời cả 4 người con gái luôn kề bên tôi kia lại đồng loạt nói với tôi cái câu “em yêu anh” thì sao?

 

Mà thôi, cứ gác chuyện đó sang 1 bên trước đã, suy nghĩ chuyện tương lai chưa chắc gì đã thực hiện như ý muốn được, còn trước mắt thì phải lo cho hai con mèo này đã, con gái con lứa gì mà tư thế ngủ xấu quá =.=

 

Bế MNgọc lên giường trước, lúc này thì em ngủ khò mất rồi. Thấy thương MNgọc thật, buồn ngủ thì leo lên giường mà ngủ, chứ đâu nhất thiết phải gáng thức chờ tôi, để rồi ngủ gục bên bàn kia chứ. Kéo chăn đắp cho MNgọc, rồi tôi lại quay xuống bế con mèo thứ hai lên.

 

Quyên thì cũng nhỏ con thôi, mà phải nói là cả 4 cô nàng đều thuộc tuýp nhỏ con, dáng người cao tầm 1m6 thôi, còn cân nặng thì khỏi nói, cô nào cô nấy có 40 mấy kí hà @@ toàn giữ eo giữ dáng cả thôi.

 

Đặt Quyên xuống giường, tưởng em ngủ rồi, ai ngờ em lại mở mắt nhìn tôi, miệng cười cười nữa chứ.

 

_Ơ em chưa ngủ nữa à -tôi hỏi.

 

_Hì đang ngủ thì thấy bị đụng vào người, giật mình mở mắt ra thấy anh, nên em nhắm mắt chờ anh ẳm em qua giường luôn hihi -Quyên cười.

 

_Hừ dám trêu anh à, bắt anh phải ẳm em hả? Này thì… -tôi đưa tay véo mũi em.

 

_Á đau em! -Quyên nhăn mặt, cố đưa tay gạt tay tôi ra khỏi cái mũi.

 

_Hừ bỏ chưa Quyên -tôi vẫn khăng khăng véo mũi em.

 

_Hichic tha cho em đi mà -Quyên giở cái mặt mèo ra nài nỉ tôi.

 

_Hì tha cho đấy -tôi cười, đưa tay vuốt mái tóc của em.

 

_Sao nay anh về trể vậy!

 

_Anh có chút chuyện thôi.

 

_Dạ thôi anh đi tắm đi, để em hâm nóng đồ ăn lại. -Quyên nói rồi ngồi dậy luôn.

 

Tôi chỉ biết nhìn em mà thôi, tâm trạng cảm thấy thoải mái lắm rồi. Giờ đây nhìn Quyên cứ như một người vợ đảm đang ấy nhìn, em nhanh nhẩu bắt bếp hâm nóng lại mấy món ăn, nhìn em ra dáng lắm cơ.

 

Rồi tôi cũng xách quần áo đi tắm luôn, cái mát lạnh khiến cho đầu óc tôi tỉnh táo lại hơn hẳn. Tôi bước ra ngoài thì Quyên đã dọn lại măm cơm rồi, tuy đơn giản nhưng ấm áp, tràn ngập không khí gia đình, cứ như vợ chồng mới cưới ấy nhỉ. Cơ mà quên mất, còn một con mèo đang nằm ngủ trên kia. Tôi lên đánh thức MNgọc dậy luôn, không để nhỏ ngủ với cái bụng đói kia được.

 

Nhõng nhẽo một hồi, cuối cùng MNgọc cũng chịu lê cái thân mèo buồn ngủ của mình vào nhà tắm rửa mặt, rồi lại nháo nhào ra giành ăn với tôi nữa chứ =.= có vẻ sai sai khi đánh thức nhỏ này dậy mất rồi.

 

Tất nhiên thì tối nay hai cô nàng ngủ lại ở phòng của tôi rồi, chứ khuya như vầy tôi chẳng an tâm để hai nhỏ lang thang ngoài đường được. Chỉ mỗi tội cái giường thì nhỏ, chỉ vừa đủ cho hai người nằm mà thôi, nên tôi nhường cho hai cô nàng luôn, một thân một mình quơ vội cái áo khoác với cái balo xuống sàn nhà nằm luôn. Hơi lạnh chút, nhưng thôi kệ, có chổ ngủ là tốt rồi.

 

Nói vậy thôi, chứ tôi chỉ chợp mắt trong cơn lạnh lẽo được có chút, ngay lập tức hơi ấm liền ùa đến bên cạnh tôi.

 

Hai nhỏ ôm gối ôm mền xuống nằm chung với tôi luôn, và chẳng hiểu sao tôi lại nằm kẹp giữa, và thêm 1 điều nữa là hai cánh tay tôi lại bị trưng dụng làm gối cho hai nhỏ (xách gối xuống đã rồi lại kéo tay tôi ra làm gối@@)

 

Được cái cả hai đều ôm tôi, ấm lắm. Đến đây tôi có thể xác định cho mình được rằng nên chọn ai mất rồi, nhưng còn ai là người duy nhất, thì tôi vẫn chưa đủ tình cảm để xác định được yêu 1 người nhiều nhất.

 

3 trái tim đập cùng một nhịp không nhỉ, chỉ biết rằng cả 3 đang kề cận bên nhau mà thôi.

 

Thời gian thấm thoát trôi nhanh, thứ tư cũng tới. Tôi và hai thằng chí cốt, cùng với thằng Khải, anh Hiếu, anh Trung hè nhau suốt cả ngày thứ tư và cả buổi sáng thứ năm chỉ để trang trí lại cho cái tầng ba trở nên hoành tráng lệ. Chủ yếu treo thêm mấy dây đèn led được tôi thiết kế, rồi băng-ruy, bong bóng, có cả mấy biểu ngữ cùng với hình ảnh vui nhộn, trang trí nhiều cho bắt mắt mà thôi.

 

Nói thì đơn giản, cơ mà nguyên băng đực rựa thì lấy gì có đủ hoa tay để mà trang trí được theo yêu cầu được đề ra. Cứ hò hét, la lối om sòm, đứa này làm cái này, đứa kia lại tháo xuống làm lại. Mãi cho đến giữa trưa thứ năm thì mới cơ bản là hoàn thành phần chuẩn bị.

 

Rồi đến phần quà, tất nhiên mà mỗi cô nàng 1 phần rồi, nhưng tôi chỉ biết chọn mua son thôi =]] món này thì cô nào cũng mê rồi, chẳng cần bàn cãi. Về ăn uống thì bậc đàn anh đã lo, về bánh kem thì thằng A, thằng Đ cùng với thằng Khải giải quyết. Còn tôi thì quà cáp =]]

 

Mua xong son cho mấy nhỏ, tôi mới chợt nhớ ra 1 điều, rằng tôi đã bỏ sót đi một người con gái khá quan trọng, đó là Ái Nhi. Nhỏ hôm bửa đã cứu tôi vậy mà tôi không rũ nhỏ đến đây thì xem ra thất bại quá. Đành chạy vào quán mua thêm 1 cây son, rồi phone cho Ái Nhi luôn.

 

Cứ tưởng chỉ gặp 1 lần thì nhỏ sẽ không đi, ấy vậy mà nhỏ đồng ý cái rụp, chắc chắn rằng 6h tối nay sẽ đến điểm hẹn.

 

Chậc thôi kệ, đến rồi giới thiệu với mấy nhỏ kia sau :)) và đây chính là cái ngu của tôi, khi mọi rắc rối đều bắt đầu đến từ vị khách mời đặc biệt.

 

Với danh nghĩa sinh nhật thằng A =]] mượn đỡ vậy thôi, tôi cũng mời đủ hết mấy cô nàng, còn Thy, chị em Linh – Thảo Vy thì đã đồng ý từ hôm tôi mời rồi, nên họ cũng đến sớm hơn dự kiến.

 

Hai lão đại anh Hiếu, anh Trung cũng mang theo bạn gái đến chung vui nữa, hai chị này nhìn cũng dễ thương, xinh đẹp lắm cơ.

 

Đúng 6h, mấy nhỏ cũng đến khá là đông đủ rồi, đám con trai có nhiệm vụ dẫn mấy nhỏ lên đây, còn tôi thì đọc diễn văn khai mạc ấy mà.

 

Thấy tôi đứng trên bục gỗ cao cao, 4 nhỏ khá là ngạc nhiên, nhất là trong cái không gian được trang trí sặc sỡ như thế này.

 

_E hèm! -tôi húng hắng lấy giọng.

 

_Nói thì nói đi, bày đặt -thằng A xỉa xói.

 

_Nín mày! -tôi quạo.

 

_Nói gì nói lẹ đi anh ơi -Yến nháy mắt.

 

_Rồi rồi… Hôm nay, là một ngày trọng đại, không cần nói mọi người cũng biết ngày gì rồi phải không? -tôi hét lớn.

 

_Tất nhiên rồi -thằng Đ hét lên phụ hoạ.

 

_Nhân dịp Ngày Phụ Nữ Việt Nam, N thay mặt tất cả xin gữi lời chúc mừng đến các chị em nhé, chúc mọi người ngày càng trở nên xinh đẹp, luôn vui vẻ và hạnh phúc nhé -tôi gào lớn.

 

_Ồ Yeahhh -thằng Khải hét lên.

 

_Và trên hết… N xin cảm ơn Quyên, MNgọc, Yến, My. Cảm ơn 4 người đã ở bên cạnh N suốt thời gian vừa qua, N nợ tất cả mọi người! Nhưng hôm nay là Women’s day, N xin gữi lời cảm ơn của mình vào buổi tiệc nhỏ ngày hôm nay nhé!-tôi mỉm cười.

 

_Hép Pi Wố Mên Đê -mấy thằng kia gào to phụ hoạ.

 

Tôi chỉ biết liền ngay sau đó, những giọt nước mắt hạnh phúc đang tuôn rơi trên khuôn mặt 4 cô nàng kia. Chẳng nói chẳng rằng, khi tôi vừa bước xuống khỏi bục gỗ, cả 4 cô nàng đã nhào tới ôm chầm lấy tôi rồi. Những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, nhưng trên môi họ lại nở nụ cười.

 

_Cảm ơn tất cả! Vì đã ở bên cạnh anh trong lúc anh tuyệt vọng nhất -tôi thì thầm với 4 cô nàng.

 

Hạnh phúc không nhất thiết là phải được yêu nhau, phải được ở bên cạnh nhau. Mà hạnh phúc chỉ đơn giản là những phút giây bình yên, và là lúc mà những trái tim đang kề cận bên nhau như thế này. Yêu tất cả!

 

_Anh ngốc! Yêu anh -MNgọc thì thầm vào tai tôi.

 

_Em cũng vậy! -đến Quyên cũng nói lời đó.

 

Còn hai nhỏ kia thì lại chẳng thấy nói gì cả, mà thôi chỉ mới hai cô nàng này nói là tôi đủ khổ rồi đây, huống hồ cả 4 cô.

 

Dt tôi lại rung lên, là Ái Nhi gọi, tôi bắt máy luôn.

 

_Tôi nghe đây.

 

_Anh xuống dắt tôi lên đi, chứ tôi không biết!

 

_Ừ đợi chút nhé, tôi xuống ngay đây.

 

Tạm dạt 4 cô nàng nhõng nhẽo kia ra, rồi tôi phi xuống lầu trước ánh mắt ngơ ngác của cả 4 cô nàng. Nhưng đừng nghĩ là họ chỉ biết nhõng nhẽo, con gái mà… khó đoán được tính tình!

 

_Nhi! -tôi kêu nhỏ khi thấy nhỏ đang đứng thấp thoáng ngoài cửa quán.

 

_Hì biết tên tôi luôn à? -nhỏ nhìn tôi rồi hỏi ngay.

 

_Thì… biết chứ, trong tin nhắn có tên rồi mà -tôi cười ngượng.

 

_Hừ chứ tôi không nói thì làm sao mà anh biết, con trai gì mà… -nhỏ lườm.

 

_Thôi gác sang bên đi, lên thôi! -tôi nói.

 

_Ừm đi.

 

Hôm nay chẳng hiểu sao Ái Nhi lại chơi nguyên cái set đồ đen nữa, trên áo thun đen, dưới thì chân váy cũng đen, thêm đôi giày cũng đen nốt@@ xã hội đen hả trời!

 

Nhỏ đi tới đâu, ai nấy đều ngước nhìn theo. Cũng phải thôi, nhỏ quá ư là xinh đẹp với dáng người cao, làn da trắng muốt được tôn lên bằng set đồ đen kia. Nhỏ để mặt mộc cũng đủ để người khác chết mê chết mệt rồi, đằng này lại còn trang điểm nhẹ nữa chứ@@

 

Haizz đi cạnh nhỏ mà tôi phải kìm chế bản thân dữ lắm ấy chứ, người đâu mà chuẩn quá chừng. Nhưng mà chắc có lẽ tại vì 4 cô nàng kia chẳng thua kém Ái Nhi là mấy về nhan sắc, nên tôi cũng đủ khả năng để gạt vẻ đẹp ma mị của nhỏ ra khỏi tâm trí.

 

Chậc! Cũng bằng mấy nhỏ kia thôi -tôi nghĩ thầm.

 

Nhưng sai thì vẫn hoàn sai, khi bạn đang có những bóng hồng bên cạnh, mà bạn lại đang đi cùng 1 cô gái xinh đẹp khác mà những người kia bắt gặp thì sao?

 

Cánh cửa phòng nối liền tầng ba với cầu thang vừa bật mở, tất cả những ánh mắt liền ngay lập tức đổ dồn về tôi, chính xác hơn là người con gái bên cạnh tôi.

 

Nhìn về phía thằng A, tôi đủ hiểu ý nó rồi, nguyên dấu chấm hỏi chắc đang bay vòng quanh đầu nó. Còn thằng Khải thì trố mắt nhìn Ái Nhi, khỏi phải nói đối với 1 thằng mê gái như nó thì có ai mà nó từ đâu.

 

Nhưng trên hết, là 4 nhỏ kia đang nhìn tôi và Ái Nhi với ánh mắt lạ lùng, vừa tò mò, vừa có chút gì đó sát khí (cảm nhận của tôi thôi nhé)

 

Bất giác, tôi chợt thấy lạnh xương sống, chẳng lẽ nguy hiểm đang đến gần hay sao ta@@ bầu không khí chợt trở nên căng thẳng, êm ắng lạ thường. Liếc mắt nhìn xung quanh, tôi chỉ thấy Linh với Thảo Vy đang nhìn tôi lắc đầu, còn Thy với thằng A thì đang tranh luận điều gì đó, nhưng có lẽ về chuyện của tôi, vì tôi thấy nhỏ Thy liếc nhìn tôi.

 

Hai cặp vợ chồng đàn anh thì tách riêng ra góc, tế nhị nhường không gian lại cho đám trẻ bọn tôi. Cơ mà đang lúc căng thẳng thế này, tôi phải làm sao đây?

 

Nhìn sang Ái Nhi, tôi chỉ thấy cô nàng khẽ cười! Nụ cười lạnh đến lạ thường!

 

» Rắc rối bắt đầu

 

Đến bây giờ tôi vẫn chưa thể hiểu được rằng tại sao những người con gái bên cạnh tôi lại có cái nhìn không tốt đối với Ái Nhi khi lần đầu tiên gặp mặt nữa (hay nói cách khác là ghét nhau từ cái nhìn đầu tiên ấy =.=) Thấy mọi người có vẻ đang khó hiểu, tôi đứng ra lên tiếng, một là để giới thiệu, hai là cảm ơn Ái Nhi luôn thể. _Hmm xin giới thiệu với mọi người, đây là Ái Nhi, là ân nhân của N. Hôm bữa nhờ có Nhi giúp đỡ mình mới có thể thoát đi sự truy đuổi của đám thằng Tuấn.

 

Có chút giãn ra trên khuôn mặt của mấy gái, ấy vậy bọn họ vẫn giữ khoảng cách, chỉ gật đầu chào Nhi mà thôi. _Hôm nay nhân ngày Phụ Nữ Việt Nam, mình chúc Nhi luôn vui vẻ, hạnh phúc nhé -tôi quay qua Nhi nói, cơ mà đối với việc chúc chừng một ai đó thì tôi quả là đầu đất thật, chỉ biết lấy mô tuýp cũ ra mà chúc thôi. _Hì mình xin nhận lời chúc của N nhé, xin chào tất cả các bạn, rất hân hạnh được làm quen với mọi người -Ái Nhi lên tiếng, miệng nở một nụ cười tươi.

 

Đưa mắt nhìn mấy nhỏ, thấy họ cũng cười chào lại, nhưng có gì đó sao sao ấy, dường như họ không thích sự xuất hiện của Ái Nhi ở nơi đây thì phải. Tôi cũng chẳng cần quan tâm nữa, nhiệm vụ tới đây là oke hết tất cả rồi còn gì, nên tôi định bước qua chổ thằng A tâm sự vài chuyện, tôi để Nhi tự đi giao lưu với mọi người thì có thể sẽ tốt hơn chăng? Ấy vậy mà Nhi mới lại là người rời đi trước, nhỏ tiến về phía bàn nước, nhưng khi lướt qua tôi nhỏ vẫn không quên buông lại một câu lạ lẫm. _Anh đào hoa quá nhỉ? Đơ mất mấy giây nhìn theo dáng lưng của nhỏ, tôi lại cảm thấy thắc mắc. Đây là lần thứ hai gặp nhỏ, vậy sao nhỏ lại có thể nói rằng tôi đào hoa, hay là nhỏ thấy 4 người kia chăng.

 

Cơ mà cũng sai, vì tôi đâu nhận ai trong họ là bạn gái, hơn nữa đối với 4 người kia đây cũng là lần đầu họ biết tới 1 người tên là Ái Nhi đã giúp tôi, vì hôm trước tôi chưa hề mở miệng nói ra điều này. Càng nghĩ càng rối tung rối mù, tôi lẳng lặng bỏ qua câu hỏi thăm mà thằng Khải đang lẻo đẻo bên cạnh tôi hò hét. _Nhỏ đó là ai mà xinh vậy? _Mày quen biết sao với em nó vậy? _Nhà em nó ờ đâu? _Cho tao xin số phone làm quen với em nó đi! _Mày tự đi mà điều tra -tôi quạo. Tôi tiến về phía ban công tầng 3,nơi thằng A cùng nhỏ Thy đang tâm sự, thấy tôi ra con bé Thy nắm đầu tôi lại luôn@@ _Anh ba ngốc thật hay giả ngốc vậy? -nó hỏi. _Ơ đệch sao em hỏi vậy? -tôi ngơ ngáo nhìn nó. _Nó ngu thật vợ à -thằng A nhún vai, lắc đầu thương hại tôi. _Cái đệch! Hai đứa bây đang nói cái méo gì thế? -tôi thắc mắc. _Thứ nhất, tại sao mày không nói chuyện nhỏ Ái Nhi gì gì đó cứu mày -thằng A phân tích. _Ơ thì… tao chưa kịp nói. _Đó là sai lầm của anh đấy, anh chẳng nhận thấy 4 chị kia đều có tình cảm với anh hết à?

 

Đã vậy anh còn giấu bọn họ chuyện này nữa -nhỏ Thy kí đầu tôi. _Ơ đau! Cái con này! -tôi lấy tay xoa xoa đầu. _Thứ hai, mày biết 4 nhỏ kia có tình cảm với mày, mà mày lại chẳng nói chẳng rằng gì cả, cứ để mấy nhỏ chờ đợi thế kia? -thằng A nhăn trán hỏi tôi. _Cái này… tao cũng chưa biết sao nữa. Hiện tại có chút rắc rối, tao vẫn chưa biết tao yêu ai, tao cần ai trong số họ cả -tôi thở dài chán nản. _Trời đất! Đến chuyện này mà anh cũng không giaỉ quyết được hay sao? Ngày xưa anh đâu có như vậy đâu anh ba? -nhỏ Thy cũng mặt mày nhăn nhó nhìn tôi luôn rồi. _Trước khác, giờ khác. Trước chỉ có một hai người, giờ thì… một đống! -tôi nhún vai. _Haizz tao nghĩ mày nên chọn ai nhanh đi, trước khi họ dành tình cảm sâu nặng cho mày, dến lúc đó rút chân lại không kịp đâu -thằng A đặt tay lên vai tôi nói. _Ừ! Tao biết rồi! -tôi thở dài, mắt hướng nhìn ra xa xăm.

 

Giờ đây, tôi phải chọn ai, bỏ ai. Mà thôi, giờ tôi cũng chưa nói chuyện tình cảm với nhỏ nào mà, còn về phần thân mật, chắc có lẽ do bản năng mất rồi. Nhìn vào trong buổi tiệc, tôi thấy Nhi vẫn đang nói chuyện vui vẻ với 4 nhỏ kia, thấy vậy tôi cũng thở phào nhẹ nhõm được phần nào. Tôi cứ tưởng họ là kẻ thù của nhau không chứ, tưởng gặp nhau là nhào vô sáp là cà luôn rồi. Thế cũng làm cho bầu không khí căng thẳng chi không biết nữa. Nhưng có lẽ, tâm lý con gái là thứ gì đó khó mà hiểu được, rất khó để nắm bắt được nó. Ngoài mặt cười cười nói nói, nhưng trong lòng ai biết họ nghĩ gì? Tôi bước lại gần mấy nhỏ luôn, thấy họ nảy giờ sôi nổi quá mà, nhưng bước tới gần lại là một chuyện. Cảm thấy thắc mắc trước những khuôn mặt đầy sắc thái biểu cảm kia, tôi tấp vào khu vực chị em nhỏ Linh đang đứng cùng thằng Đ luôn.

 

Chổ này kế bên băng nữ nhi kia, thích hợp để lắng nghe họ nói gì! Nhưng càng nghe lại càng nhũn não, khi mà những câu nói của họ dường như chứa quá nhiều hàm ý sâu xa, đến tôi cũng phải động não hồi lâu suy nghĩ. Chẳng lẽ mấy cô nàng này đã luyện tới trình độ thượng thừa rồi hay sao ta o.O _Ái chà, hoá ra là hôm bữa anh N tá túc ở nhà bạn, hèn chi chẳng thấy anh N nói gì hết cả -My nói. _Đúng vậy! À mà cho mình hỏi bạn 1 câu nhé! Bạn là gì của anh N thế? -Nhi vẫn từ tốn đáp lại. _Là bạn. _Hoá ra là vậy! Bạn My này, theo mình nghĩ thì anh N làm gì cũng không cần phải báo cáo lại cho bạn đâu nhỉ? _Cô! Tôi nhìn qua thì thấy My có vẻ tức tối lắm, nhưng Yến đã khoát tay đẩy My về sau, rồi Yến cũng tiếp tục cuộc “trò chuyện” với Nhi, MNgọc và Quyên vẫn im lặng dõi theo mà thôi. _Bạn nói đúng, anh N đâu nhất thiết phải kể mọi hoạt động ra cho bọn mình, nhưng ít ra anh N cũng nên giới thiệu cho mình biết về bạn Nhi sớm hơn ấy nhỉ? _Yến này, theo Nhi nghĩ thì đó là quyền riêng tư của anh N, anh N muốn nói hay không thì tuỳ ảnh thôi! _Vậy à!

 

Nhưng kể cũng lạ, một người mới quen như bạn Nhi đây thì sao anh N lại mời đến buổi tiệc ngày hôm nay nhỉ? _Bạn Yến lại quên rồi sao? Lúc này anh N đã nói lí do rồi ấy chứ! -Nhi bình thản đáp. _Được rồi! À mình vẫn còn 1 thắc mắc muốn hỏi bạn đấy -Yến nói. _Sao nào? _Bạn chỉ là một người mới quen với anh N, lúc nảy mình lại nghe ảnh nói chuyện với bạn xưng hô bằng tên, theo mình nghĩ thì bạn đâu cần phải kêu ảnh bằng anh đâu nhỉ? -Yến nhận xét. Cái này thì công nhận Yến tinh ý thật, lúc đó tôi vẫn chưa biết tuổi của Nhi, nên xưng hô bằng tên cho lịch sự, và hầu như Nhi cũng gọi tôi bằng anh luôn, hay là nhỏ này nhỏ tuổi hơn tôi sao ta. _Vậy các bạn sinh năm mấy nhỉ? -Nhi hỏi ngược lại. _98. _Tức là bằng tuổi N, vậy sao kiu N bằng anh? -Nhi khẽ cười. _Ơ thì… -Yến lúng túng _Hì thực ra mình lớn tuổi hơn các bạn nhé -Nhi cười nhạt. _Lớn hơn? Vậy sao bạn lại kêu anh N bằng anh? -đến lượt Quyên cất tiếng hỏi.

 

Nhi quay mặt qua nhìn Quyên, mắt dò xét trong giây lát, rồi cười đáp trả lại câu hỏi của Quyên. _Bạn bằng tuổi tôi! Bạn sinh năm 97? -Nhi hỏi _Ơ sao cô lại biết -Quyên ngạc nhiên, à không cả đám bọn tôi đều ngạc nhiên thì đúng hơn. _Tôi không biết, nhưng bạn đã khẳng định bạn sinh năm 97 rồi đấy! _Vì sao? _Biết tôi lớn tuổi hơn mà bạn Quyên đây vẫn kêu tôi bằng bạn, tức là Quyên cũng lớn tuổi hơn mấy bạn kia, và khi tôi cho đại 1 con số, bạn đã hỏi sao biết, chứng tỏ con số mà tôi đề cập là đúng? _Đúng là tôi sinh năm 97 -Quyên gật đầu _Thế sao bạn lại kêu N bằng anh? -Nhi nhướng mắt hỏi. _Mình là bạn gái cũ của N! _Vậy à! _Vậy còn Nhi, bạn nói bạn bằng tuổi tôi, vậy cũng là 97, bạn lớn hơn N 1 tuổi vậy sao bạn lại kêu N bằng anh? -Quyên hỏi ngược lại. _Xin lỗi, nhưng đây là chuyện riêng của mình, và mình thì không muốn bật mí chuyện riêng của bản thân cho một người nào khác -Nhi nói. _Vậy sao? -Quyên cười lạnh, đây là lần đầu tiên tôi thấy Quyên lạ lùng đến vậy.

 

Xung quanh tuy vẫn rộn ràng tiếng cười đùa vui vẻ của đám bạn, nhưng còn ở đây, 1 góc khuất được hội nữ nhi trưng dụng kia lại đang trở nên ngột ngạt. Thấy thế, tôi bước qua luôn, sẵn dịp xem xét tình hình của mấy cô nàng kia, sao lại căng thẳng nữa rồi. À mà chắc chỉ tôi cảm thấy vậy thôi, vì cả 5 nhỏ đều cười kia mà, đâu ai nạnh hẹ gì nhau đâu@@ _Đang nói gì mà vui thế -tôi chen vô. _Ơ đâu gì đâu -Quyên nói, rồi quay qua MNgọc luôn. _À chỉ là làm quen nhau thôi ấy mà -My nháy mắt. _Hì thôi mấy bạn ở chơi vui vẻ nhé, mình xin phép về trước -Ái Nhi nói, miệng nhoẻn cười. _Ơ sao Nhi về sớm thế -tôi hỏi, vì giờ mới hơn 7h tối thôi mà, vẫn còn sớm chán. _Hì em bận tí việc.

 

Thôi em đi đây. _Để anh tiễn em -tôi nói. Đưa Nhi ra tới cửa phòng tầng 3, Nhi chặn tôi lại. _Tới đây được rồi! Cảm ơn anh vì ngày hôm nay nhé. _Có gì đâu, xem như là lời cảm ơn của N thôi -tôi gãi đầu, đứng trước Nhi làm tôi ngu ra thì phải, chẳng biết ăn nói sao cả. _Mà này -Nhi nói nhỏ. _Hử -tôi ghé tai lại nghe Chụt! -Nhi hôn lên má tôi 1 cái, khiến tôi lâng lâng luôn vậy, cơ mà… _Cảm ơn, à mà anh sắp bị xử rồi đấy! -Nhi quay đi với nụ cười thần bí. Tôi thì đứng ngu người ra nơi cửa, nhìn dáng Nhi đi khuất tôi mới đóng cửa lại và quay vào trong, trong đầu tôi lại dấy lên suy nghĩ…“Bị xử? Là sao ta?” Nhưng câi trả lời đã đượv bật mí ngay khi tôi quay lại buổi tiệc. Đúng là bị xử thật@@ Nhi ơi Nhi hại N rồi!

 

» Lời yêu thương

 

Quay trở lại căn phòng, có chút gì đó thay đổi dường như làm cho tôi trở nên lạnh sống lưng thì phải. Đúng là vậy, 4 cặp mắt đang nhìn tôi chằm chằm, có chút tia lạnh lẽo chết người nằm trong ánh mắt ấy thì phải. Tuy vậy cả 4 người họ đều nở một nụ cười tươi chào đón tôi về lại vị trí bên cạnh họ.

 

Tôi bước dần bước về phía ấy, nhưng trong tâm trí lại xuất hiện nỗi dự cảm bất lành, chẳng lẽ nguy hiểm đang gần kề hay sao ta@@ và dự cảm thì luôn luôn đúng

 

_Sao sao mấy em nhìn anh dữ vậy? Biết anh đẹp trai rồi hehe! -tôi giả vờ ngu ngơ, nhưng mà có vẻ như tôi sai lại càng thêm sai mất rồi, khi mà trong ánh mắt của My hằn lên tia đỏ chết chóc :)))

 

_A ha chàng trai tự tin của năm đây rồi -My cười lạnh lẽo.

 

_Biết anh đẹp trai rồi, khỏi khoe anh à! -MNgọc cười gằn.

 

_Ơ thì…

 

_Sao anh không đi cùng cô ta luôn đi, thấy hai người tình cảm quá kia mà? -Quyên hấp háy đôi mắt nói.

 

_Cô nào đâu? -tôi giả ngu quay lòng vòng tìm kiếm – chỉ có mấy cô đang đứng ở đây thôi mà hehe!

 

_Mấy em à! Hồi nãy chúng ta đã nói gì nào? -Quyên cất tiếng

 

_Này thì….

 

_Đi với gái này!

 

_Dấu diếm này!

 

_Đi chết đi!

 

Cả 4 cô nàng đồng loạt nhảy vào bụp tôi tới tấp, cứ như rằng tôi là 1 thằng họ Sở chính hiệu thì phải. Nào đánh, nào đá, nào ngắt, nào nhéo, chán chê có đứa còn cắn tôi nữa chứ. Ấy vậy mà tôi vẫn phải đứng trơ thân ra cho bọn họ hành hạ mà thôi, tại vì quân số quá đông và nguy hiểm kia mà@@

 

_Áaaa tha cho anh đi mà!

 

_Tha này… tha này -mỗi từ mấy nhỏ lại nện tôi thêm mấy cú nữa hức hức.

 

Thấy tôi bị đánh như thế, đám bạn tôi nó không cứu đã đành, ấy vậy mà chúng nó còn nhìn tôi cười đểu nữa cơ chứ, cứ như rằng tôi đáng phải bị đánh lắm vậy. Nhưng mà tôi có làm gì sai đâu mà đánh tôi cơ chứ. Hic ngày xưa ai đụng đến tôi là tôi sẵn sàng ra tay bụp trả lại hết rồi, vậy mà giờ đây tôi bị mấy nhỏ này vây đánh, tôi chỉ biết căm nín đưa thân ra đỡ đòn mà thôi. Suýt chút nữa thân tàn ma dại luôn mất rồi.

 

Đánh mải mê 1 hồi, mấy nhỏ mới chịu thả tôi ra. Tôi nào dám hó hé điều gì đâu, mặc dù lòng vẫn cuộn trào sóng chảy, vì tôi nào biết mấy nhỏ tại sao mà đánh tôi đâu@@ chỉ biết rằng ít nhiều có liên quan đến người con gái mang tên Ái Nhi kia thôi mà.

 

_Đánh đã chưa vậy? -tôi nhẹ nhàng hỏi mấy nhỏ.

 

_Chưa! -Yến lạnh lùng lên tiếng.

 

_Vậy đánh tiếp đi! -tôi cười cười, nói đùa vậy thôi chứ tôi biết rằng nhỏ sẽ không nỡ đánh tôi tiếp đâu, và đúng là như vậy. Chỉ có điểm này tôi có thể đọc được trong tâm trí của mấy nhỏ mà thôi, tuy đánh tôi thế nhưng tôi biết chắc rằng vị trí của tôi vẫn còn quan trọng trong trái tim của họ.

 

_Không muốn! -Quyên lên tiếng, mắt em sao tự dưng lại chuyển màu sang đỏ hoe mất rồi.

 

_Hức! -có tiếng nấc đâu đó, tôi biết rằng là một trong số những người con gái đang vây quanh tôi mà thôi. Nhưng giờ đây tôi chẳng thể phân biệt được là của ai, vì tôi thấy trong đôi mắt của họ có gì đó buồn lắm, khó mà tả được, chỉ biết rằng phía sau những đôi mắt đó là những áng nước đang chực chờ tuôn rơi mà thôi.

 

Rồi MNgọc là người đầu tiên ôm lấy tôi, tiếp theo là những người con gái còn lại. Họ ôm chầm lấy tôi, những cánh tay đan xen vào nhau, xiết chặt lấy nhân là tôi ở giữa. Cứ thế, từng tiếng nấc nhẹ lại vang lên, ẩn sau là những giọt nước mắt đang chậm chạp thi nhau rơi xuống trên khuôn mặt xinh đẹp của họ.

 

Tại sao lại phải như vậy? Liệu có đáng không những cô gái??? Một thằng như tôi, liệu có xứng đáng để được nhận lấy sự yêu thương từ những người con gái luôn bên cạnh tôi vào lúc này hay không đây? Haizz đúng là đời mà, lúc thăng lúc trầm, lúc lên lúc xuống như thế này, như thế nọ thật khó để nắm bắt được. Ngày xưa cũng có những người con gái yêu thương tôi, luôn bên cạnh tôi, để rồi họ lại rời khỏi tôi mà đi một cách nhanh chóng, biến mất nhanh như lúc họ đến, để rồi họ để lại sâu trong tim tôi những vết cắt dài và sâu, tưỡng chừng như chẳng thể nào mà xóa bỏ đi được.

 

Nhưng ông trời có vẻ như thích trêu chọc tôi lắm thì phải?

 

“Khi thì không có ai

 

Khi thì lại có quá nhiều

 

Nhưng trong tình yêu thì chỉ dành tất cả cho một người duy nhất!”

 

Đám bạn tôi tế nhị, biết ý nên nhường phần không gian trên lầu này lại cho chúng tôi giải quyết với nhau. Thằng A thủ lãnh kéo nguyên đám bạn xuống lầu, kéo luôn cả thằng Khải đang trố mắt ngạc nhiên nhìn tôi, chắc thằng này nó đang tự hỏi tôi ăn gì mà đám con gái lại bu tôi đến thế đây mà =]]. Hai bậc đàn anh kia thì dắt gấu đi xuống lầu trước từ đời nào mất rồi, để giờ đây khi nhìn quanh quẩn nơi này, tôi chỉ thấy còn riêng tôi cùng với bốn người con gái thân thuộc bên cạnh mà thôi. Từ giây phút đó, tôi biết rằng cuộc đời tôi sắp tới đây sẽ tiếp tục chịu sự áp bức từ 4 cô nàng lúc nắng lúc mưa này.

 

Lòng tôi có chút vui vui, vui vì có những cô nàng bên cạnh tôi, luôn tốt với tôi. Nhưng tôi cũng không khỏi buồn, vì tôi lại làm cho họ buồn vì tôi nhiều quá, khi vì chuyện này cũng vì chuyện kia. Có đôi lúc tôi tưởng chừng như mình gục ngã, để rồi họ lại đến bên cạnh tôi, sẽ chia cùng tôi, an ủi động viên tôi trên con đường sắp tới.

 

Tôi vốn không biết an ủi con gái, lại chẳng biết cách nào có thể làm cho họ vui cả, nhưng tôi sẽ cố, bằng hết sức lực của mình để làm cho những người con gái bên cạnh tôi lúc này đây luôn được vui vẻ, hạnh phúc, dù tôi biết rằng điều đó là rất khó khăn, nhưng tôi vẫn hi vọng rằng bản thân mình có thể.

 

Chờ hồi lâu, đủ để những giọt nước mắt kia rơi ướt cả vai áo của tôi, tôi mới nhẹ nhàng cất tiếng, xóa tan đi không gian im lặng từ nãy đến giờ mà mấy nhỏ đã mang lại.

 

_Khóc đủ chưa vậy hả?

 

_…

 

_Tại sao lại khóc? Nói anh nghe coi?

 

_…

 

_Nói nhanh?

 

_Tại anh hết đấy -Quyên ấm ức lên tiếng!

 

_Ơ sao tại anh?

 

_Tại sao anh lại giấu tụi em về người con gái ấy hả?

 

_Ơ thì anh thấy không quan trọng nên anh mới không nói thôi -tôi ngớ người ra, tưởng gì hóa ra đang ghen tôi với Ái Nhi đây mà.

 

_Không quan trọng? Không quan trọng mà cô ta hun anh à? -My tức giận.

 

_Ớ thì nhỏ cảm ơn anh thôi mà -tôi ngớ người ra

 

_Cảm ơn! Bộ cảm ơn nhất thiết phải hun à? -MNgọc cũng lên tiếng.

 

_Thì anh thấy cũng bình thường thôi mà, tại sao mấy em lại làm quá lên vậy? -tôi nhăn mặt

 

_Đối với anh thì bình thường, nhưng còn tụi em thì thấy khác anh có biết không hả? -Yến lên tiếng, giọng pha chút buồn

 

_…

 

_Anh có hiểu cái cảm giác thấy người mình yêu thân mật với người khác trước mắt mình nó như thế nào không hả? Anh có biết rằng khi thấy cái cảnh đó tụi em đau đến nhường nào không hả? Anh ác lắm! Sao anh chẳng bao giờ quan tâm đến cảm nhận của người khác hết vậy hả? -Yến vừa nói, vừa khóc, vừa đấm bùm bụp vào ngực tôi.

 

Bạn nghĩ tôi đau không? Ừ thì đau đấy, nhưng không phải nỗi đau xác thịt, mà là trái tim tôi đang đau thắt lại từng cơn, vì sao hả? Vì những lời mà Yến nói cứ như những nhát dao cứa thật chậm vào tim tôi vậy!

 

Đúng là tôi đã quá vô tâm, khi mà bên cạnh tôi có biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp, luôn tốt với tôi, luôn quan tâm, lo lắng cho tôi từng ly từng tí một. Ấy vậy mà tôi lại quá ham chơi, nào biết nghĩ tới tâm trạng của họ, những người con gái yếu đuối, mỏng manh luôn cần có sự chở che từ người khác kia chứ! N ơi mày đúng là thất bại mà!

 

_Anh đáng ghét lắm! -Yến cắn vào vai tôi, đau lắm nhưng tôi vẫn nén cơn đau chịu đựng, choàng tay ôm nhỏ vào lòng.

 

Nhưng nếu ôm 1 người thì bỏ mấy người kia đâu, còn ôm hết thì… tôi không đủ khả năng đâu. Bâng khuâng chút đỉnh vậy thôi, chứ lúc đó tâm trạng rối bời như mớ bòng bong thì lấy thời gian đâu ra mà suy nghĩ cho nhiều cơ chứ. Chỉ biết rằng những người còn lại tự động giang tay ôm tôi thôi, chẳng cần phải nói gì nhiều cả, vì hành động sẽ là thiết thực hơn mà.

 

_Anh này! Liệu rằng anh có thể cho tụi em 1 cơ hội để được yêu anh không? -Yến hỏi.

 

_Sao lại là tụi em? Mà không phải là riêng em? -tôi ngạc nhiên, vì thường mỗi người con gái đều có sự ích kỷ riêng dành cho bản thân trong vấn đề tình cảm mới đúng chứ, còn ở đây Yến lại mở cơ hội cho cả 4 người, chứ không phải chỉ riêng mình Yến?

 

_Vì tất cả đều yêu anh! Ngốc à! -Lần này thì Quyên lên tiếng thay mặt cho những cô nàng kia.

 

Tuy MNgọc và My không nói năng gì cả, nhưng cái xiết chặt vòng tay của họ cũng đủ để tôi thấy được tình cảm của họ dành cho tôi mất rồi.

 

_Nhưng anh không thể yêu 1 lúc 4 người -Tôi thở dài ngao ngán, như thế quá lẽ là trái với đạo lí mất rồi, đến lúc đó người đời đàm tiếu thì biết sống làm sao đây.

 

_Em biết! Nhưng bọn em đều yêu anh! -Quyên nói

 

_…

 

_Em chấp nhận tình yêu là cần có sự cạnh tranh, và tụi em sẽ làm điều đó, đến khi nào anh chọn 1 người làm bạn gái mà thôi -My nói.

 

_Lỡ anh chọn một người khác ngoài tụi em thì sao? -tôi đưa ánh mắt dò xét nhìn tất cả

 

_Tùy anh thôi! Đó là sự lựa chọn của riêng anh, em không có ý kiến -Quyên gật đầu.

 

_Như vậy liệu có đáng không hả em, anh đâu… -đang nói thì Yến đặt ngón tay lên môi tôi, chặn đi những lời nói tiếp theo của tôi.

 

_Anh đừng nói nữa! Đây là con đường mà tụi em đã lựa chọn, tụi em chấp nhận kết quả mà nó mang lại! -Yến khẽ cười

 

_Nhưng mà… -tôi định nói tiếp

 

_Anh đừng nói gì nữa nhé, chỉ cần anh cho chúng em 1 cơ hội để được yêu anh mà thôi -MNgọc cười, hun lên má tôi.

 

_Haizz tùy mọi người vậy -tôi bất lực lên tiếng.

 

_Yêu anh!

 

Tôi chẳng ngờ mấy nhỏ lại có thể hành động như vậy, tôi cứ tưởng phải đích thân tôi giải quyết riêng rẻ với từng người về cái vụ việc rắc rối này cơ chứ, ngờ đâu tôi lại bị rơi vào cái vòng xoáy vô hình mà mấy nhỏ đã đặt ra, buộc tôi phải tự thân mình cuốn theo chiều xoáy mà thôi. Trước mắt sẽ là 1 con đường dài khó đi, nhưng tôi tin rằng bản thân mình có thể thay đổi được nó, hi vọng rằng hạnh phúc sẽ thực sự đến với những người con gái này! Yêu tất cả… những người con gái của đời tôi!

 

_Nhưng mà… đừng thân mật với người con gái nào nữa… nhé anh! -Quyên thủ thỉ

 

_Ớ!!!

 

_Hừ ngon léng phéng đi, xem chị em tôi xử ông -My giơ giơ nắm tay ra hù dọa tôi.

 

_Chờ đấy, chuyện nhỏ Nhi kia bọn tôi chưa để yên đâu! -MNgọc lạnh lùng lên tiếng.

 

_Nhớ nhé anh yêu, bên cạnh người nào khác thì hãy nhớ đến lời dặn dò này đấy nhé -Yến cười nói, đưa tay lên bẻ rôm rốp @@

 

Rồi cả 4 nhỏ bỏ xuống lầu luôn, vừa đi vừa cười nói vui vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra luôn mới ghê cơ chứ. Lúc nảy hiền dịu bao nhiêu, giờ quay ngoắt lại 180 độ thế kia, không cho tôi léng phéng với cô nào khác, chẳng khác nào bắt tôi chỉ được chọn 1 trong số họ mà thôi :))) Đùa với họ tí, chứ tôi biết rằng tôi chỉ được phép chọn 1 trong số họ mà thôi, đâu còn ai để tôi cảm thấy bình yên khi bên cạnh nữa đâu. À quên còn nhỏ Ái Nhi nữa kia mà ta! Quên mất còn có sự hiện diện của nhỏ trong cuộc đời tôi nữa kia mà.

 

Lắc đầu bất lực, biết rằng tôi đã chính thức rơi vào cuộc chơi mà mấy nhỏ đã đặt ra, và giờ đây tôi sẽ chịu sự quản lý nghiêm ngặt từ mấy cô nàng này. Chẳng biết thời oanh liệt ngày xưa đâu mất rồi nhỉ, ngày xưa chỉ cần tôi nói 1 là 1, chẳng có người con gái nào dám cãi lại cả, vậy mà giờ đây tôi lại phải chịu lép vế trước những cô nàng mảnh mai yếu đuối này, thiệt đúng là … từ hổ hóa mèo @@

 

Nhưng rắc rối, chưa dừng ở lại với mức rắc rối thông thường, khi mà nút thắt của nó, tức là người gây ra nút thắt để cho mấy nhỏ kia tự bộc lộ tình cảm của mình với tôi ấy, lại nhắn tin cho tôi, tất nhiên lại là một câu khó hiểu nữa rồi.

 

“Thú vị đấy! Xem ra tôi cần phải chống chọi với nhiều đối thủ rồi đây ^__^” -từ Ái Nhi.

 

Vậy là sao???

 

» Tâm sự với anh Hiếu

 

Bước xuống lầu, tôi vẫn còn ngu người ra trước cái suy nghĩ viễn vong về tương lai tốt đẹp đang chào đón, thì tôi lại bị thằng A tán vào đầu 1 tán, kéo tôi về lại với thực tại.

 

_Á đau ĐMM -tôi giật mình chữi nó, tay phải giơ cao xoa xoa cái đầu.

 

_Tỉnh chưa thằng ngu, bị mấy em xinh tươi ôm có chút mà ngu người ra luôn rồi à -nó cười hề hề.

 

_Ngu bà cưng! -tôi làu bàu rủa thầm thằng bạn khốn nạn của tôi.

 

_Ê nói gì đó ku, tin mày bị xử ngay lập tức không hả -nó nháy mắt thách thức tôi.

 

_Nhào vô kiếm ăn mày -Tôi chụp vội cái ghế ra thủ thế trước nó, gì chứ trình nó cũng chẳng kém tôi là mấy, cộng thêm cái thân hình hộ pháp của nó nữa, chỉ cần nó ho 1 cái thôi cũng đủ thổi bay tôi đi vài thước chứ chả chơi đâu. Ấy vậy thằng bạn cờ hó của tôi lại có thể chơi lầy với tôi đến thế, nó chẳng thèm đếm xỉa gì đến tôi, mà quay qua gọi cứu binh.

 

_Chị Quyên ơi thằng N đòi quính em kìa -nó hét lớn.

 

_Cái gì? Anh định làm gì thế hả -Quyên quay lại nhìn tôi lườm lườm, thấy tôi đang cầm cái ghế nữa cơ chứ @@

 

_Ơ anh… định đùa với nó chút thôi mà hehe -tôi cười bỏ ghế xuống, bá vai thằng A cười hề hề, nói thầm vào tai nó:

 

_Coi chừng tao nhá thằng cô hồn!

 

_Gì? Mày mới nói gì nói lại tao nghe xem? -nó đưa tay lên che tai lại, kiểu như nghe không rõ ý.

 

_Tao hốt xác mày giờ! -tôi lầm bầm.

 

_MNgọc ơi thằng N đòi hốt xác tui này -thằng A lại hét lớn

 

_Anh N! -tới lượt MNgọc cất tiếng lảnh lót từ phía xa.

 

_Ơ đệch! -tôi trơ mắt ra nhìn thằng A đang cười tôi.

 

_Dại gái thì chết đi là vừa rồi nhá ku, ngon đánh tao xem -Nó thách thức.

 

_Hừ đợi đó đi con trai, thù này bố nhất định phải trả.

 

_Ừ ngon nhào vô hà haha.

 

Bỏ mặc thằng cô hồn đó đừng cười 1 mình, tôi bực dọc đi về phía mấy nhỏ. Tự dưng giờ dưới cơ mấy nhỏ này chi vậy kìa, làm cho tôi mất mặt trước bạn bè hà, giờ đến thằng A còn có thể troll tôi bất cứ lúc nào luôn kia mà.

 

_Từ nay về sau cấm anh đánh nhau nhé -Quyên trừng mắt.

 

_Ơ.

 

_Ơ a cái gì nữa hả? Anh có biết mỗi lần anh đánh nhau bọn em lo lắng lắm hay không hả? -Yến nhăn mặt.

 

_Nhưng mà chẳng phải em cũng thuộc về thế giới ngầm hay sao? -tôi đưa cái mặt ngu của mình ra hỏi Yến, vì xét về bản chất tôi và Yến đâu khác nhau mấy, đều là những người hoạt động trong thế giới ngầm, à dùng từ cho chính xác 1 tí là tầng lớp thấp của xã hội. Nếu Yến cấm tôi thì chẳng khác nào tự buộc bản thân của nhỏ rời bỏ đi cái chức danh hiện tại của mình trong giới rồi.

 

_Em khác, cái đó chỉ là hư danh mà thôi, chứ em đâu có trực tiếp đi đánh nhau -Yến nhăn mặt lại

 

_Được rồi, nếu em không cho anh đánh nhau, thì em cũng phải hứa với anh 1 điều kiện… Đó là sớm rời khỏi thế giới ngầm, từ bỏ đi cái chức danh “chị hai” đó đi nhé em -tôi nói.

 

_Em…. -Yến cuối đầu suy nghĩ -được rồi, em đồng ý!

 

Khá ngạc nhiên khi Yến đồng ý 1 yêu cầu của tôi, nhất là về vấn đề thế giới ngầm. Đây là việc mà nhỏ làm theo yêu cầu của ông nội, nhỏ đã vì tình thương dành cho ông mà hy sinh đi tuổi thanh xuân trong sáng hồn nhiên của mình để nhúng tay vào những việc làm mang tính chất xã hội đen, có thể nói đây là những công việc mà người đời luôn giành cho nó một sự khinh miệt, sợ hãi khi nhắc đến.

 

Vậy mà giờ đây em sẵn sàng đánh đổi cái chức danh mà người trong giới hằn mong ước, chỉ vì 1 thằng con trai chẳng có gì trong tay như tôi hay sao?

 

_Em chắc chứ -tôi thoáng ngạc nhiên.

 

_Em chắc -Yến cương quyết.

 

Tuy có chút bất ngờ, nhưng tôi cũng gật đầu đồng ý, âu đây cũng là số phận đã sắp đặt sẵn cho chúng tôi mà thôi, hy vọng rằng từ nay sẽ không còn chuyện gì xảy ra nữa :))))

 

Ngoài My ra, những người khác có vẻ khá ngạc nhiên khi nghe cuộc đối thoại của tôi và Yến, nhưng không ai dám thắc mắc hỏi thêm điều gì nữa. Tuy đã hứa là vậy, nhưng tôi vẫn còn nguyên tắc riêng của bản thân mình mà, do đó những trường hợp đặc biệt tôi vẫn sẵn sàng ra tay với kẻ thù mà thôi hehe.

 

Nói chung thì cũng hứa hẹn này kia kia nọ thôi, nhưng tôi là 1 thằng tôn trọng lời hứa, đã hứa thì cố gắng làm sao cho phù hợp với những điều mình đã hứa thôi. Ngồi chơi với mấy nữ thêm lát nữa thì anh Hiếu cũng trở lại với cả đám.

 

Đến tầm 10h đêm thì ai về nhà nấy, thằng A với thằng Đ thì qua nhà thằng Khải ngủ tạm 1 đêm, chị em nhỏ Linh, Thy, Yến thì qua nhà của My, còn MNgọc và Quyên thì xác định cắm chốt ở nhà tôi luôn rồi.

 

Khi đám bạn về hết thì anh Hiếu vẫn còn ở lại, anh đến bên cạnh tôi với 1 lời mời gọi đầy bất ngờ. Có thể nói đây vừa là 1 bước ngoặt lớn đối với một người đại ca như anh, đó là cưới vợ. À đây chỉ mới là đám hỏi thôi nhé, đám cưới thì tới đầu năm sau lận.

 

_N này 23 tây đi cùng anh nhé! -anh Hiếu vỗ vai tôi.

 

_Ớ đi đâu anh, lại chiến nữa à?

 

_Bậy, đi Đà Nẵng với anh!

 

_Ra đó chi anh? Đi du lịch à?

 

_Không, đám hỏi anh! -anh Hiếu cười cười.

 

_Hả? Thật à anh? -tôi ngạc nhiên.

 

_Ừ đúng vậy! -anh Hiếu gật đầu cười tươi.

 

_Èo mà sao ra tận Đà Nẵng dữ vậy anh?

 

_Thì quê anh với vợ anh đều ở ngoài đó, tất nhiên phải tổ chức ở đó rồi.

 

_Hehe mà sao lại chịu đeo gông vào cổ sớm thế ông anh?

 

_Cái thằng, tao gần 30 rồi còn gì nữa mày, cưới vợ sớm yên bề gia thất em ơi -anh Hiếu nói, nhìn vào mắt anh thấy anh vui lắm.

 

Cũng đúng thôi, với cái tuổi của anh cũng nên lập gia đình được rồi. Lập gia đình, đồng nghĩa với việc từ bỏ dần đi cuộc sống của 1 đại ca, tuy vẫn còn tiếng tăm, vẫn còn đàn em nhưng phần nào đó cái uy cũng sẽ giảm sút trên đấu trường thế giới ngầm.

 

Cuộc sống của một giang hồ luôn phải sống trong cảnh hiểm nguy rình rập, sống gió có thể ập đến bất cứ lúc nào, đâu bao giờ có giây phút gọi là bình yên thật sự đâu chứ.

 

Như vậy cũng tốt cho một người như anh, không còn phải tham chiến nhiều nữa, vì bây giờ đã đổi khác, một người ngồi được trên cái ghế đại ca ở ngày hôm nay, nhưng chưa chắc là mãi mãi, vì ngày hôm sau có thể đám đàn em làm phản, lật ghế cướp uy thì sao? Bây giờ lớp trẻ ngày càng manh động, mấy ai còn nói lời nghĩa khí được như lúc xưa nữa đâu?

 

Cuộc sống giang hồ, sống nay chết mai, đâu ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra đối với ta đâu!

 

_Mà còn 2 ngày nữa là đi rồi, nhanh thế anh? -tôi hỏi.

 

_Ừ mấy nay lu bu quá nên anh không kịp nói cho mày sớm, ráng thu xếp đi với anh nhé.

 

_Oke tất nhiên rồi, ngày vui của anh thì làm sao thiếu thằng em này được -tôi cười vang.

 

_Nhớ đó! Mày mà không đi tao kêu tụi nó treo mày lên búng trym mày đó haha -lão hù doạ.

 

_Ơ đệch ác thế đại ca -tôi nhăn mặt.

 

_Haha tao đùa thôi, nhớ đi nhé mày!

 

_Oke anh.

 

Vậy là một đại ca sắp sửa chết với tay gái rồi, nhưng cũng tốt, như vậy anh sẽ dần từ bỏ kiếp sống giang hồ của mình mà chăm lo cho gia đình. Thà yên phận như vậy còn hơn cầm dao cầm kiếm đi thanh toán lẫn nhau…

 

Anh rủ tôi ra quán nhậu gần đó làm vài chai bia tâm sự rồi về, tôi cũng oke luôn, dạo này thèm quá mà @@. Định phone kêu 3 thằng kia ra chung vui, mà thấy khuya rồi thôi để tụi nó nghỉ ngơi luôn không làm phiền nữa, hôm nay tụi nó cũng mệt vì buổi tiệc rồi.

 

1 két ken với đĩa khô được mang ra, hai anh em làm trước vài chai cho thấm giọng rồi bắt đầu tâm sự này nọ, kể cũng vui, vì xem như đây là lần đầu tôi và anh Hiếu mới có dịp nhậu riêng với nhau kia mà.

 

_Vậy là anh sắp sửa từ bỏ anh em luôn à? -tôi chợt hỏi

 

_Ừ có lẽ là vậy, cuộc sống đâm chém giờ đã quá sức hơn với anh rồi! -anh Hiếu trầm ngâm.

 

_Cũng tốt thôi, cứ đánh nhau hoài cũng chẳng phải là cách hay, bây giờ anh có rời bỏ cuộc chơi đi chăng nữa thì tụi em vẫn mãi đi theo anh thôi -tôi cười khà khà, tay rót bia liên hồi.

 

_Haizz giờ đây tao chỉ muốn anh em có việc làm ổn định hết thôi, tao chán cuộc sống đâm chém lắm rồi, tao cũng không muốn anh em phải đổ máu nữa!

 

_…

 

_Nhưng trước mắt chỉ có thể sắp xếp tụi nó vào làm việc ở bar với quán cafe thôi, phần đông thì phải để tụi nó sống thật với bản thân, vì máu giang hồ đã ăn sâu vào tiềm thức của tụi nó rồi, có thay đổi cũng không được -anh thở dài.

 

_Thì tuỳ thuộc vào anh em thôi anh, họ có cách nhận thức riêng mà, chỉ hi vọng mọi người rửa tay gác kiếm sớm thôi!

 

_Ừ anh cũng muốn vậy!

 

_…

 

_…

 

_À mà sao cưới sớm vậy đại ca, hay là lại ăn cơm trước kẻng để lại hậu quả lâu dài -tôi cười đểu lão.

 

_Cái thằng…. mày chỉ được cái nói đúng hehe -anh Hiếu cười xoà.

 

_Đù thiệt à?

 

_Ừ 4 tuần rồi -anh Hiếu cười, đôi mắt anh hiện lên niềm vui lạ thường, niềm vui của một người sắp lên chức làm ba.

 

_Vậy thì chúc mừng anh nhé -tôi cười đáp lễ lại.

 

_Cảm ơn nhé thằng em!

 

Hai anh em tâm sự, chén chú chén anh tới tận 2h sáng mới chia tay nhau mà về. Bia thì uống không say nổi rồi, chỉ có điều nặng bụng, mà nặng bụng thì sinh ra bệnh tiểu đường, hay dân gian thường gọi là “đái đường” ấy hehe.

 

Tôi trở về lại căn phòng trọ quen thuộc sau khi kết thúc cuộc ăn nhậu chè chén với anh Hiếu. Về tới phòng thì hai con mèo mang tên Minh Ngọc với Trúc Quyên đã ngủ gục mất rồi. Nhưng lại là ngồi ngủ gục bên cửa chờ tôi về…

 

Nhìn hai nhỏ tôi thấy thương lắm, cứ luôn làm khổ bản thân mình vì tôi mà thôi! Mỉm cười hạnh phúc, tôi bế từng cô nàng lên giường, chỉnh sửa tư thế này nọ rồi tôi cũng phi thân xuống nền ngủ luôn, chứ giường chật quá.

 

Ấy vậy chỉ lát sau là 2 nhỏ ôm gối xuống nằm cạnh tôi thôi, yêu lắm cơ.

 

Sài Gòn luôn có những giây phút yên bình đến lạ thường <3

 

» Nữ nhi so tài

 

Nguyên buổi sáng hôm sau tôi chỉ dành cho việc thu xếp đồ đạc chuẩn bị cho chuyến đi Đà Nẵng sắp tới. Sự háo hức xen lẫn với niềm vui khi một người anh sắp lên xe hoa vào nhà ngục kia khiến cho tâm trạng tôi tốt hẳn ra, cứ lâng lâng phê phê khó tả. Ban đầu tôi định rủ theo Quyên và MNgọc, nhưng hai nhỏ lại bận lịch học mất rồi, chẳng có thời gian rảnh như tôi nên đành ấm ức ở lại Sài Gòn để đi học.

 

Kệ vậy, đi đám hỏi mà dẫn theo con gái thì làm sau mà mần ăn gì được :v cái này chắc là tâm lý của toàn bộ con trai trên thế gian rồi, tuy có gấu (mang tiếng vậy thôi, vì cả 4 cô kia lận mà, à không chắc có lẽ là 5 mới đúng) nhưng vẫn sẽ để mắt đến những người con gái khác, nhất là gái xinh.

 

Chỉ cần ra đường gặp một nhỏ nào đó quá ư là xinh xắn, dáng chuẩn, da trắng, điện nước đầy đủ không thiếu không thừa, đảm bảo rằng bạn sẽ phải dán mắt vào ngay, cứ như nam châm gặp sắt từ vậy.

 

Mỉm cười ngờ nghệch, vì tôi chỉ nghĩ đơn giản 1 điều mà thôi, con gái ngoài Đà Nẵng chắc là sẽ xinh lắm đây hehe. Thêm 1 phần là vì lời tâm sự của anh Hiếu, anh nói rằng chị dâu tôi còn mấy đứa em họ xinh lắm, đi theo anh rồi anh sẽ giới thiệu 1 vài em cho tôi @@ nghe hấp dẫn vler ra luôn vậy.

 

Cứ thế trên đà sung sướng trong tư tưởng, tôi cứ việc gom đại vài bộ quần áo nhét vào balo chờ đợi cho chuyến đi mà thôi. Bỗng dưng điện thoại của tôi chợt rung lên, kéo tôi từ trên mây rớt xuống lại mặt đất. Mở máy thì thấy là mẹ đang gọi cho tôi, tôi nghe luôn.

 

_Alo dạ con nghe nè mẹ.

 

_Ừ dạo này con sống sao rồi? Có ổn không mà sao lại không gọi về nhà?

 

_Dạ cũng ổn, tại con bận quá nên không có gọi được mẹ ơi -tôi nói.

 

_Ừ đừng làm quá sức, chừa thời gian trống ra mà nghỉ ngơi đi.

 

_Dạ con biết rồi mà mẹ.

 

_À thông báo cho mày 1 tin đây -mẹ tôi cười vang trong dt.

 

_Sao mẹ? -tôi tò mò

 

_Ba mày đang thu xếp giấy tờ mua cho mày căn nhà bên Bình Tân ấy, chờ dọn vào nhà mới đi con à!

 

_Ớ thật à mẹ, mà sao lại mua nhà cho con chi, con ở trọ được rồi mà?

 

_Mày khỏi cãi chi mệt, tao mua cho con dâu tao ở, ai nói cho mình mày ở đâu?

 

_Ôi mẹ vui tính quá, dâu con gì ở đây? Có mình con thôi mà -tôi nhăn mặt, gì mà dâu con ở đây nữa, tôi chưa nói chọn nhỏ nào làm vợ mà dâu với chả con, còn giao nhà cho con dâu nữa chứ @@

 

_Khỏi chối mày! Tụi tao biết cả rồi nhá!

 

_Ớ biết gì hả mẹ?

 

_Ừ thì 4 đứa thôi mà, à quên phải 5 mới đúng, con Thy nó nói mày đang có tận mấy đứa con dâu cho tao với ba mày mà! Giờ phải chuẩn bị nhà cho mày, chứ phòng đó sao đủ chổ -mẹ tôi cười

 

Đệt! Hoá ra là nhỏ Thy về méc mẹ @@ cơ mà cũng được, khi không lại có căn nhà free thì còn gì bằng nữa chứ.

 

_Èo tưởng mua nhà cho con, ai ngờ… -tôi lầm bầm.

 

_Cái thằng… đùa với mày thôi. Nhà là của mày, mày muốn chứa ai tuỳ mày quyết định, nhưng chỉ 5 nhỏ đó thôi nghen con -mẹ cười.

 

_Thôi mẹ ơi, đông quá nuôi tốn gạo.

 

_Chứ không phải mày sợ tụi nó đánh nhau à?

 

_Ấy làm gì có.

 

_Thôi không nói nhiều, vài bữa nữa tao lên giao nhà.

 

_Dạ!

 

Gác máy, tôi ngã người ra giường trong sung sướng. Vậy là sắp có nhà mới nữa rồi, thế là an cư rồi, giờ chỉ lo học hành kiếm cái nghề trước đã, rồi cưới vợ sau. Cùng lắm thì về kinh doanh thôi.

 

Thấy tâm trạng vui vẻ, tôi dt cho Quyên xem em ở đâu, vì Quyên đã dắt MNgọc đi đâu đó từ sáng đến giờ mà chưa thấy về nữa, khi đi có vẻ gấp lắm @@

 

_Alo em nghe nè anh -Quyên trả lời.

 

_Em đang ở đâu ấy?

 

_Dạ em ở ngoài quán của My đây anh.

 

_Ừ vậy được rồi! Mà chừng nào em về?

 

_Chắc chưa về đâu anh, tụi em nói chuyện thêm xíu nữa lận.

 

_Ừ vậy anh cúp máy đây -tôi nói, định cúp máy luôn, nhưng mà…

 

“Muốn nói gì thì nói nhanh lên đi, không thì kêu anh N ra đây giải quyết nhé, oke?”

 

Ngớ người ra, trước khi Quyên tắt máy, 1 giọng nói có phần quen quen lại vang lên, lạnh lùng, sắc sảo. Giọng này tuy tôi không tiếp xúc nhiều, không nghe nhiều nhưng lại có ấn tượng sâu nặng lắm, nên chẳng khó để nhận ra là ai… Sao lại có Ái Nhi ở đó nhỉ? Tôi nhớ không lầm là mấy nhỏ này đâu có ưa thì Nhi đâu ta?

 

Cảm thấy bất an khó tả, tôi quơ vội cái áo khoác, rồi đi bộ ra quán của My luôn. Cũng may là quán nằm gần nhà, chẳng tốn mấy phút là tôi tới được nơi cần tới rồi.

 

Nhìn vào bãi giữ xe thấy có chiếc AB của Yến, Vision của MNgọc, My thì chắc chắn có mặt trong đó rồi, còn Quyên thì… vậy là đủ 4 cô nàng , và thên sự hiện diện của Ái Nhi nữa thì phải, nhưng tôi chưa dám xác định.

 

Tôi bước vào trong, dòm dáo dác xung quanh cơ mà chẳng thấy mấy nhỏ đó đâu cả, nên tôi bước lên lầu luôn.

 

_Tôi thấy chị nên tránh xa anh N thì tốt hơn đấy -giọng của My.

 

_Why?

 

_Chúng tôi không thích có sự hiện diện của chị bên cạnh anh N!

 

_Hừ, xin lỗi nhé cô em! Cô em không có quyền gì có thể cấm tôi cả, oke? -Nhi cười

 

_Cô!

 

_Thôi My -giọng Quyên.

 

_Thế chị muốn sao để có thể từ bỏ anh N đây -Yến nhẹ nhàng nói.

 

_Xin lỗi, nhưng tôi chắc rằng bản thân mình sẽ không dễ dàng gì từ bỏ tình cảm của mình đâu nhỉ? -Nhi nói

 

_Hừ! Chị chỉ là người đến sau thôi, chắc gì chị có được tình cảm của anh N cơ chứ?

 

_Không có gì là không thể cả, đúng không cô gái!

 

_Ha, xem ra bà chị tự tin quá rồi đấy!

 

_Haizz tất nhiên rồi, vì tôi luôn cầm chắc phần thắng trong tay! -Nhi lại cười vang.

 

_Thử xem nào?

 

_…

 

Tôi đứng nép mình dưới phần cầu thang, lắng nghe từng chữ từng chữ một. Phía trên đầu lúc này là 5 cô gái đang tranh cãi nhau, điều thú vị là lại vì 1 thằng ất ơ như tôi mà cãi nhau, đúng chẳng thể nào hiểu nổi được mà. Còn dưới đây, 1 thằng con trai được hiểu là nguyên nhân của sự cãi nhau từ các cô gái, lại đang đứng vò đầu bức tai với những suy nghĩ bề bộn trong đầu.

 

Ái Nhi? Tôi và nhỏ chỉ gặp nhau mới 2 lần thôi mà, không thể nào nhỏ lại có tình cảm với tôi được, không thể nào?

 

Nhưng mà tại sao nhỏ lại nói như vậy cơ chứ, chẳng khác nào nhỏ sẵn sàng chấp nhận tranh giành 1 thằng nhà quê chẳng có gì trong tay như tôi cả, à chỉ có đôi bàn tay nhiều lần nhuốm máu mà thôi.

 

_Nói nhiều lời làm gì? Loại người này có nói cũng vô ích thôi -My lên tiếng.

 

_Xin lỗi, nhưng cô em vẫn chưa đủ tư cách để lên mặt dạy đời tôi, My à -Nhi vẫn tiếp tục nói với giọng nhẹ nhàng, nhưng lại đầy chất mỉa mai.

 

_Vậy hả, để tôi cho cô xem tôi có đủ tư cách chưa đây -My nói như hét.

 

Cạch! Kẹttt!

 

_Yahh

 

_Đừng My! -Quyên hét.

 

Có tiếng bàn ghế di chuyển mạnh ở phía trên, cảm thấy không ổn, tôi phi lên luôn, vừa kịp thấy cảnh lần đầu tôi thấy trong đời, có thể nói là vậy.

 

Trước mắt tôi là 1 sàn đấu võ, và đấu sĩ tất nhiên là nữ =]] nữ nhi so tài, còn hơn cả con trai đánh nhau.

 

Đừng đánh đồng chuyện con gái đánh nhau là nắm tóc, xé quần xé áo này nọ, mà lại không nghĩ họ đánh nhau còn bài bản hơn hẳn nhiều thằng con trai bằng tuổi.

 

My và Nhi đang so tài, và người chịu thiệt chỉ là My mà thôi. My tung tay tán Nhi, nhưng đòn thế quá đơn giản, 1 cú hích tay đủ gạt tay My đi mất rồi, kèm thêm 1 đấm vào bụng, 1 chặt vào cổ khi My ôm bụng khom người xuống.

 

Rồi đến lượt Yến, có lẽ nhỏ lo lắng cho cô bạn thân của mình, Yến đạp cái ghế thẳng về phía chân của Nhi, và đòn đã trúng, nhưng Nhi chỉ mất thăng bằng trong giây lát, rồi lại xoay người sang Yến thủ thế.

 

Trong 2s, chỉ trong cái chớp mắt thôi, Yến đã lướt tới vừa đấm vừa đá Nhi, Nhi thì chỉ vừa kịp đỡ đòn thôi. Nhưng ăn đòn liên hoàn thì tất nhiên cũng phải có đòn trúng đích rồi, Nhi dính vài đấm vào người, tôi thấy thôi cũng thấy đau rồi.

 

Bất ngờ Nhi phản đòn lại, nắm tay Yến kéo về phía mình, ngã người thấp xuống gạt chân nhỏ, khiến Yến ngã sóng soài trên sàn.

 

Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó, khi mà cả Quyên lẫn MNgọc cũng nhào vô tham chiến.

 

Cả hai nhỏ đều là đánh tầm xa, hình như đều học taekwondo giống tôi thì phải@@ toàn đá thôi. Mà ai học taekwondo cũng biết đòn đá thì trúng đòn sẽ đau và sock đòn như thế nào rồi, đã vậy còn là hai đánh một nữa cơ chứ, kèo này tôi cũng chịu.

 

Ấy vậy Ái Nhi vẫn tự tin vừa lùi vừa đỡ đòn, lại còn kéo cái bàn ra chặn lại đòn đánh của Quyên và MNgọc. Sợ thật, lúc nguy cấp vẫn bình tĩnh tìm đường lui.

 

Ôi đệch! Nữ nhi đại chiến à? Tôi như thằng ngáo đứng trố mắt ra mà nhìn mấy nhỏ solo với nhau, nhưng về solo đảm bảo không ai đánh lại Nhi đâu, trừ 1 người.

 

Cảm thấy đánh không lại, cả 4 nhỏ hợp tác nhau xử 1 mình Nhi. Đến lúc này tôi chịu hết nổi rồi, đành chạy lên can mấy nhỏ ra mà thôi, nhưng mà đời thật thì méo bao giờ giống như giấc mơ cả…

 

_Mấy người làm gì vậy hả? -tôi hét lớn, nhảy thẳng vào giữa đội hình can hai bên ra. Vâng và đây chính là lúc cái ngu của tôi nó bộc lộ 1 cách rõ nét nhất.

 

Tôi nhảy vào mà không kịp nhìn tình hình, đúng lúc cả 5 người ra đòn cùng 1 lúc… và đích đến là tôi =.= cái đậu phộng

 

_Hự! -dính đòn, tôi tự buông lơi cơ thể ngã cái bịch xuống sàn trước ánh mắt ngỡ ngàng của mấy nhỏ kia.

 

_Ơ anh N -ai đó hét lên.

 

Tôi hơi choáng chút, vì ăn thẳng 1 đấm vào mặt kia mà, chẳng biết từ nhỏ nào nữa đây. Rồi thêm 1 đấm vào ngực trái, 1 đấm vào ngay chấn thuỷ, 1 đá vào bụng, thêm nhỏ Ái Nhi sút vào bẹ sườn tôi từ phía sau nữa kia chứ.

 

Cho dù là trâu bò cũng chẳng thể nào chịu nổi nhìu đòn đau vào chổ hiểm cả, gục ngã là điều đương nhiên.

 

_Anh có sao không?

 

_Em xin lỗi! Em xin lỗi anh!

 

_Huhu!

 

Mấy nhỏ ngồi xung quanh tôi mà lay, mà hỏi thăm, làm cho tôi choáng thêm thôi. Đã đau mà còn thiếu oxi để thở. Hết màn hỏi thăm chóng vánh, 5 nhỏ lại khẩu chiến với nhau tiếp tục.

 

_Tại cô hết đấy!

 

_Chính cô đã làm anh N ra như vậy?

 

_Hừ làm như chỉ có mình tôi, nên nhớ rằng mấy cô cũng có góp phần vào nhé!

 

_Tại cô!

 

_Là tại cô!

 

_…

 

_Im hết coi -tôi cố hết sức hét lớn, ngồi bật dậy nhăn mặt, trừng mắt nhìn mấy nhỏ. Còn hơi đau đau, cơ mà vẫn ổn chưa chết được.

 

_Ơ em…

 

_…

 

_Mấy người định làm loạn à? -tôi gằn giọng.

 

_Ơ dạ… -Quyên nhìn tôi lấp bấp, rồi nhìn sang mấy nhỏ.

 

_Em xin lỗi anh! -Ái Nhi nói, rồi đứng dậy định bỏ đi với đôi mắt hoe hoe đỏ.

 

_Đứng lại đó! -tôi kêu.

 

_Ơ dạ -nhỏ quay lại nhìn tôi.

 

_Tại sao mấy người lại làm như vậy? Hả? -tôi hét lớn, bực tức quá mà.

 

_… -cả đám mèo con kia im lặng với vẻ mặt sợ sệt nhìn tôi.

 

_Sao không nói?

 

_Ơ tại … tại… -Nhi lấp bấp nói.

 

_Em xin lỗi, là tại em -My đứng ra thú tội.

 

_Tại tụi em xích mích với nhau chút chuyện thôi anh -Yến nói.

 

_Chút chuyện thôi mà lại đánh nhau vậy à?

 

_Em…

 

_Hừ mấy người tự suy nghĩ lại đi! Xem có đáng hay không! -tôi nói, rồi ôm bụng bước đi về phía cầu thang.

 

_Anh! Em xin lỗi mà! Tụi em biết lỗi rồi -Quyên chạy theo níu tay tôi lại.

 

_Em xin lỗi anh! -Nhi cuối đầu.

 

_Anh bỏ qua cho tụi em nha anh! -MNgọc trưng khuôn mặt mèo ra.

 

Nhìn mặt mấy nhỏ lúc này khiến tôi buồn cười lắm, cơn giận cũng vơi đi nhanh chóng. Nhưng tôi cũng lợi dụng mà làm hoà cho mấy nhỏ luôn.

 

_Được rồi, vậy mấy người móc ngoéo tay làm hoà đi, oke! -tôi làm mặt lạnh nói.

 

Mấy nhỏ nhìn nhau giây lát, rồi cũng gật đầu đồng ý mà ngoéo tay nhau. Kệ biện pháp giảng hoà trước mắt là vậy thôi, về lâu dài thì tính sau, chứ giờ đau quá @@

 

_Vậy thì được rồi, chuyện ngày hôm nay anh bỏ qua, nhưng không có lần sau đâu nhé!

 

_Dạ em biết rồi!

 

Rồi mấy nhỏ hộ tống tôi về, tất nhiên Nhi tách nhóm về trước rồi. Thôi kệ, hi sinh bản thân làm hoà cho mấy nhỏ vậy cũng đáng… nhưng về dài lâu thì chẳng thể nào được!

Lưu ý: Hãy lưu địa chỉ web này lại để lần sau còn vào bạn nhé!!!

» Chuyện kinh dị về thằng anh mình

» Chuyện tâm linh có thật by Ginta9x

» Những chuyện kì bí có thật: Quê em – Đất độc

» Truyện Ma VOZ: Hình như mới gặp ma trong nhà tắm? (Có Hình)

» Truyện tâm linh: Bố em (VOZ)

xem thêm Xem thêm: Truyện Voz sưu tầm

» Em Của Anh Đừng Của Ai – Tập 3 – Phim Tình Cảm

» Truyện dài LMHT: Cuộc hành trình của Ezreal – Phần 2

» The Voice Kids – Giọng hát Việt nhí 2017 Tập 7 Full HD

» Cười Xuyện Việt 2017 Tập 2 Full HD

» Hài Kịch “Gia Đình Tuổi Thân” – Hoài Linh, Việt Hương

Thế giới giải trí miễn phí trong tầm tay!
Liên hệ: support@advuitinh.com
Facebook: Danger+ ^^