Tai game mien phi, wap giải trí, gameshow Việt
Game Show - Nhạc Hay - Phim Hay

Giải trí miễn phí - Xem phim hay - Xem hài vui - Đọc truyện VOZ - Tải Games & App Miễn Phí!

[HỒI KÍ] CẤP 3, ANH VÀ EM – Phần 2

28137 Lượt xem

» Bạn mới

 

Những ngày sau lịch học ngày càng dày đặc hơn, do đó tôi chẳng thể nào có thời gian rảnh nhiều, cứ loay hoay giữa việc học và đi làm thôi. Ở lớp vẫn vậy, tôi là con nai vàng ngơ ngác, là dân hai lúa lên thành phố đi học trong ánh mắt của nhiều người. Vì vậy không thiếu những ánh mắt nhìn tôi cười khinh khỉnh, như thể tôi là sinh vật lạ giữa cộng đồng của tụi nó vậy.

 

Vì lớp tôi dân tỉnh ít lắm, đa số là dân Sài Gòn chính gốc hoặc di cư vào đây từ sớm mà thôi. Chính vì vậy mà bọn dân tỉnh như tôi dễ bị ăn hiếp là điều hiển nhiên rồi.

 

Nhưng cũng đâu thiếu những người tốt, có thiện cảm với bọn tôi. Mà lại là con gái nữa chứ, đôi khi nhỏ này lại khiến tim tôi rớt nhịp giữa chừng với khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời của nhỏ.

 

Một hôm tôi phải làm báo cáo nhóm, nhóm tôi thì toàn dân tỉnh thôi, 2 đứa VL, 1 đứa CM, 3 đứa AG, 2 đứa TG, tôi và nhỏ, có điều nhỏ này là dân Sài thành chính gốc, lại là người gốc Hoa nữa =]]

 

Lúc trước đã 1 người gốc Hoa làm tim tôi chùng bước lại, giờ thì lại gặp người gốc Hoa. Không phải tôi ác cảm với người Hoa, nhưng có chút gì đó còn sót lại những kỷ niệm về em khiến cho tôi có chút thành kiến cố hữu.

 

Nhưng cái thành kiến đó không nhiều bằng thành kiến của tôi về dân Sài thành, không phải tôi đánh đồng toàn bộ, tôi chỉ nói 1 phần nhỏ nào đó những người với cái tư tưởng mình là dân thành phố, và mình là nhất, mình có quyền bắt nạt, doạ nạt những người xa quê lên thành phố học hành.

 

Điển hình là bọn con trai lớp tôi ấy, đa số là cậu ấm cô chiêu thôi, thêm mấy nhỏ luôn nghĩ rằng mình xinh đẹp, luôn luôn trên mặt là 1 lớp phấn dày đặc, trắng xoá, hay đôi môi đỏ mộng lên… khác hẵn với cái chân quê mộc mạc. Ừ vì đây là thành phố lớn nhất cả nước mà. Đây là nơi phát triển nhất, hội nhập nhất nên nhất thời tôi vẫn chưa thể thích ứng với cái xã hội chạy đua với thời gian này.

 

_Ê mày phần A chưa xong kìa -thằng Toàn (TG) kêu tôi, tay kéo vội xấp giấy tờ.

 

_Phần B xong rồi nè -nhỏ Hiền (AG) hét lên vui sướng.

 

_Tổng hợp lại, chỉnh sữa rồi up lên máy -tôi ra lệnh.

 

_Oke mày, à mà sao nhóm mình thiếu người rồi? Để coi, một… hai… tám… chín! Ủa sao mất hết 1 đứa rồi? -thằng Trung (VL) hỏi

 

_Đâu để tao nhìn thử. -tôi nói, rồi nhìn quanh kiểm tra số lượng.

 

_Khỏi kiếm, nhỏ Yến đi căn tin rồi -nhỏ Nhi (AG) nói.

 

_Trời! Bài làm chưa xong mà đi căn tin, thiệt tình -tôi vò đầu bức tóc ra chiều bực dọc.

 

_Thôi kệ nó đi, làm xong phần mình đã -thằng Trung lên tiếng.

 

_Chậc! Lẹ lên đi còn có 1 tiếng hà -thằng Toàn nhìn đồng hồ sốt ruột nói.

 

Cả đám lại loay hoay cắm đầu cắm mặt vào đống giấy tờ và cái lap của tôi. Tầm 10p sau thì nhỏ Yến trở lại bàn, tay xách theo những ly nước, thì ra là nhỏ đi mua nước cho cả bọn.

 

_Mấy bạn uống nước rồi hả làm -nhỏ Yến nói.

 

_À cám ơn Yến nhé -thằng Trung buông tờ giấy A4 xuống, vui vẻ đón lấy ly nước.

 

_Tks bà Yến nha -mấy nhỏ còn lại cũng vậy.

 

Cả đám ngồi nghĩ uống nước, còn riêng tôi thì vẫn tiếp tục đánh máy, vì lý do đơn giản thôy, nhỏ mua trà sữa, mà món này tôi không khoái lắm =]] với lại bài báo cáo vẫn còn đang dang dỡ, tôi chẳng thể nào có tâm trạng mà ngồi đó vui vẻ uống nước được cả.

 

_N ơi uống nước này! -nhỏ Yến gọi.

 

_À bạn để đó đi, mình làm xong rồi uống sau -tôi cười đáp lại nhỏ.

 

_Hì nghĩ lát đi, N làm nảy giờ rồi còn gì?

 

_Được rồi, mình làm nốt phần này nữa là xong rồi -tôi lại dán mặt vào màn hình máy tính.

 

Nhỏ Yến lại gần bên tôi, tay cầm ly trà sữa đứng bên cạnh tôi, cuối đầu nhìn vào máy tính, gần đến mức tôi có thể nghe thấy cả hơi thở nhẹ nhàng của nhỏ.

 

Mất một lúc thì bài báo cáo cũng xong, tôi ngã người ra ghế, mắt nhắm nghiền mệt mỏi. Tôi đã thức gần suốt đêm qua để chuẩn bị tài liệu, sáng lại thức sớm vào lớp làm bài, vì thế tôi cảm thấy mệt mỏi quá độ. Một cơn mát lạnh ùa đến bên tôi, tôi có thể cảm thấy được 1 bàn tay nhỏ nhắn mát lạnh đặt lên má tôi, kèm theo chút nước.

 

_Ơ… -tôi chợt ngồi dậy, khiến bàn tay kia chùng lại giữa không trung.

 

_A mình xin lỗi, có khăn lạnh nè N lau mặt đi cho tỉnh táo -nhỏ Yến ân cần nói.

 

_Mình cảm ơn nhé -tôi đón lấy cái khăn lạnh kia lau đi khuôn mặt đang ngây dại của mình, cái lạnh khiến cho tôi cảm thấy tỉnh táo đi được phần nào, nhưng có điều tôi cảm thấy lạnh người sau khi bỏ cái khăn kia ra khỏi mặt.

 

Nhiều ánh mắt chẳng mấy thiện cảm của bọn từng đánh tôi ấy, nó đang tập trung về phía tôi và nhỏ Yến. Có vẻ như tụi nó đang me tôi, muốn bụp tôi khi thấy tôi lại kề cận với 1 hotgirl khác của lớp.

 

Nhưng mà cái đậu phộng là nhỏ Yến chủ động tiếp xúc với tôi mà @@ lỡ bị úp thì biết nói là tại sao =]] haizz khổ nữa rồi.

 

Tôi ngồi tựa người vào bàn sau, mắt nhìn lên bảng, vì hiện tại bài báo cáo kia vẫn đang được đám bạn ngồi học, vì thuyết trình là kêu ngẫu nhiên mà. Một bàn tay chợt vỗ lên vai tôi, rồi tiến bước ra phía cửa lớp sau khi buông lại 1 câu

 

_Hiền lành ư, giả tạo!

 

Mắt tôi dán chặt vào dáng người mảnh mai nhưng quý phái ấy. Là nhỏ My, nhỏ quản lý quán cafe nơi tôi làm thêm. Tôi chẳng hiểu sao nhỏ lại nói vậy nữa, nhỏ có ý gì khi nói câu đó nhầm vào tôi, hay là nhỏ đánh hơi được điều gì đó về cái quá khứ 1 thời oanh liệt của tôi =]] chẳng hiểu nổi.

 

Nhưng đó cũng chỉ là nhữnh lời nói nhất thời của nhỏ trong thời gian đó, vì ngay buổi chiều và tối tôi làm ở quán, nhỏ chẳng nói gì lạ lùng nữa, mà thay vào đó là sai tôi như sai lính trong nhà. Tôi làm ở đây hầu hết thời gian trong ngày, ca chính là ban đêm, còn ban ngày thì rảnh lúc nào làm lúc đấy, tính tiền thêm.

 

Tôi muốn học tập nhiều kinh nghiệm hơn, vì tôi có 1 ý định cùng với thằng A tiếp tục mở 1 quán cafe trên cái đất Sài thành hoa lệ này, nhưng chỉ có điều kinh nghiệm quản lý quán của tôi từ dưới quê lên đây không thể nào áp dụng được 1 cách tốt nhất, vì nơi đây khắc nghiệt hơn, phải đối chọi nhiều hơn mới có thể tồn tại được, thật chẳng dễ dàng gì.

 

_N! Anh đi lên lầu 3 xếp lại bàn ghế trống, xong xuống đây nhé -nhỏ My ra lệnh.

 

_Rồi.

 

Lê bước lên tầng 3,chẳng hiểu sao quán này làm chi cao vậy, bán 1 lượt 3 tầng, kia mà thang máy chỉ dành cho bưng bê nước, còn thường thì phải đi thang bộ lên @@.

 

Leo tới nơi lại phải dọn dẹp, sắp xếp lại cho thẳng hàng, ngăn nắp. Hầu như tầng này rất đông khách, vì có tầm nhìn xa, đẹp mắt, lại mát mẻ vì gió tự nhiên và cây xanh trang trí chứ không phải bằng máy lạnh, nên rất được thực khách ưa chuộng.

 

Nhưng nơi này cũng lộn xộn lắm, ngày thường thì học sinh vào rất đông, và y như rằng tôi lại phải dọn dẹp mệt xĩu mỏi khi tan khách =]] và hôm nay cũng vậy.

 

Chẳng hiểu sao nhõ My lại thích sai tôi đến thế, trong khi quán còn khá nhiều nhân viên nam khác, ấy vậy mà cứ thích sai tôi khi có những việc nặng nhọc mà thôi. Ác thật.

 

Dọn xong hết tất cả thành quả mà khách hàng để lại, tôi ngồi xuống 1 cái ghế để thở trong giây lát, mắt lại nhìn ra ban công bên ngoài, đón lấy cái mát lạnh từng những con gió đêm mang lại. Bất chợt 1 giọng nói lạnh lùng lại vang lên từ sau lưng tôi.

 

_Làm biến à? Làm xong chưa mà lại ngồi chơi đấy? -nhỏ My xuất hiện ngay sau lưng tôi, và sau lưng My là Yến. Nhìn thấy tôi nhỏ Yến có vẻ ngạc nhiên lắm.

 

_Xin lỗi! Tôi làm xong rồi! Ngồi thở chút thôi -tôi gật gù nhận lỗi. Giờ đi làm xứ người phải biết cái gì gọi là nhịn nhục thì mới được.

 

_Được rồi! Anh xuống dưới mang lên đây cho tôi 1 ly capuchino và 1 ly lipton sữa! Nhanh lên đấy nhé! -nhỏ ra lệnh.

 

Tôi lặng lẽ bước xuống lấy nước cho hai bà hoàng kia, cơ mà chẳng ngờ lại bị chơi 1 vố đau đớn =]]

 

 

» Bị gài và bị úp

 

Bưng khay nước, tôi bước dần đến thang máy để mang nước lên tầng, nhưng chưa tới gần thì bị gọi lại rồi.

 

_Thang máy đang sữa rồi N ơi, chịu khó thang bộ đi -nhỏ Hương phục vụ nói với tôi.

 

_Ủa thang máy sữa chữa gì thế Hương? -tôi thắc mắc.

 

_Mình chẳng biết nữa, nãy quản lý mới nói á.

 

_Ừ.

 

Tôi đành bưng bê cái khay nước kia leo cầu thang mà lên thôi. Bưng thì nhẹ rồi, cũng đâu lo gì mấy, cứ lê bước mà đem lên thôi. Đặt hai ly nước lên bàn, tôi đứng lui ra sau định quay đi, thì lại tiếp tục nhận được chỉ thị từ nhỏ My nữa.

 

_Anh xuống lấy lên đây 2 dĩa bánh plan nhé!

 

Nhỏ My ra lệnh, mặt không chút cảm xúc, và chẳng thèm nhìn tôi luôn. Còn nhỏ Yến thì nhìn tôi lắc đầu cười khổ.

 

Lại lầm lũi bước xuống dưới lầu mang bánh lên, nhưng mà sức người chứ có phải sức trâu đâu mà không biết mệt cơ chứ. Lại leo cầu thang nữa nên mau mất sức, chân cứ run lên từng hồi.

 

Mồ hôi thì nhể nhại trên khuôn mặt của tôi luôn rồi, đôi lúc từng giọt mồ hôi chảy qua mắt, khiến khoé mắt tôi cay lên, mờ nhạt trong giây lát.

 

_Bánh của quản lý đây -tôi đặt từng dĩa bánh xuống bàn rồi nói.

 

_Được rồi, giờ anh dọn dẹp lại bàn ghế trên đây đi, giờ vắng khách rồi -nhỏ My nói.

 

_Được.

 

Lại tiếp tục công việc, mồ hôi cứ thế tuôn ra như suối, thấm ướt đẫm cả bộ đồng phục. Tuy vậy tôi vẫn phải hăng say làm việc thôi, phục vụ mà, phải nghe lời quản lý thôi.

 

Mãi đến 10h, hai nhỏ kia mới rời bàn ra về, nhỏ My không quên quay lại nói với tôi.

 

_Anh dọn chổ này xuống nhé!

 

Rồi hai nhỏ tiến ra… thang máy, bấm nút xuống dưới. Đệch mợ @@

 

Này thì thang máy sữa chữa, hai nhỏ đi bình thường chứ có sao đâu. Tôi bê đống ly dĩa kia xuống rồi mới biết mọi chuyện là sao.

 

Nhỏ Yến vẫn còn ở quán, còn My thì hình như đi đâu đó rồi thì phải, vì tôi chẳng thấy nhỏ ở đâu cả.

 

_Xin lỗi N nhé, thang máy thật ra không có bị sữa chữa đâu, mà quản lý kêu mình phải nói vậy á, mình xin lỗi nhé -nhỏ Hương lén lén lại gần tôi nói nhỏ.

 

_Hì không sao đâu -tôi cười với nhỏ, lưng tựa vào tường nghĩ ngơi, chứ mệt quá rồi. Chẳng ngờ nhỏ quản lý kia lại chơi ác với tôi như vậy, chẳng biết sao nhỏ lại làm như thế nữa, tôi nhơq rằng tôi đâu có đụng chạm gì tới nhỏ này đâu ta. Thiệt chẳng hiểu nổi mà.

 

Rồi Yến cũng bước về phía tôi với bộ mặt hối lỗi, chắc vì chuyện lúc nãy chăng?

 

_Xin lỗi N nhé! Chắc N mệt lắm hả?

 

_Ơ sao Yến lại xin lỗi mình? -tôi hỏi.

 

_Mình xin lỗi, vì chuyện lúc nãy á, là con My nó sắp đặt. Nó muốn thử năng lực của N thôi! -Yến giải thích.

 

_Vậy à? Thử năng lực hay thử sức chịu đựng vậy-tôi hỏi ngược lại.

 

_N bỏ qua nhé, tính con My là vậy đó, nhưng nó tốt lắm.

 

_Ừ quản lý là người tốt mà -tôi mỉm cười, nụ cười khinh khỉnh nhếch mép, tốt lắm, tốt đến mức hành hạ tôi như thế mới chịu hay sao?

 

_N bỏ qua nhé, đừng có chấp nhất với nó nha -Yến nói.

 

_Mình đâu giám như vậy hì, mình biết thân phận mình mà -tôi nói.

 

_Nhưng… -nhỏ Yến định nói gì đó, nhưng vừa hay My xuất hiện khiến lời nói của Yến chựng lại không thốt ra thành lời, có vẻ như nhỏ muốn nói gì đó với tôi, nhưng không muốn cho My biết thì phải.

 

_Mọi người dọn dẹp quán đi. Nay mình đóng cửa quán sớm -My ra lệnh.

 

_Vâng! -đám phục vụ bọn tôi nghe lời, đồng thanh đáp rồi nhanh nhẹn lao vào dọn dẹp thôi, vì ai mà chẳng muốn nghỉ sớm cơ chứ.

 

_Chuẩn bị đi thôi mày -nhỏ My quay qua nói với Yến.

 

Rồi cả hai đi ra phía ngoài, chắc là lấy xe rồi đi chơi chứ gì. Vì hầu như trên Sài thành này mọi người chỉ đi chơi vào lúc khuya mà thôi =]] không kẹt xe ấy mà.

 

Tan làm sớm, tôi chưa muốn về nhà, đành đi lang thang tản bộ trên đường, đón lấy những cơn gió đêm làm dịu mát đi cơ thể.

 

Mỉm cười nghỉ lại cho số phận, ngày xưa chỉ tay 5 ngón, chỉ ra lệnh cho nhân viên làm, giờ thì phải đi làm nhân viên cho người ta sai bảo, đến bây giờ mới biết cái cảm giác của nhân viên, của chuyện bị người ta sai bảo, ra lệnh như thế nào?

 

Bất chợt tôi thấy một chiếc xe tống ba lạng lách chạy trên đường, rồi tấp hẵn vào lề. Nhìn tôi lom lom.

 

Cảm thấy bất an, khi mà tôi chẳng mang theo đồ phòng thân, nhưng nếu chỉ có 3 thằng thì lụm cũng ok thôi, chẳng ngán lắm.

 

Đúng như dự đoán, 3 thằng bỏ xe bước xuống chặn đường tôi.

 

_Thằng kia lại đây mày! -1 thằng chỉa ống tuýp về hướng tôi nói.

 

Tôi bước lại gần, chẳng hề ngán ngẩm chút nào, đường vắng mà, có hốt cũng chẳng sao =]]

 

_Mày là N phải không? -1 thằng khác hỏi, rồi nó đưa mắt nhìn quanh quẩn trên đường.

 

_Đúng! Có gì không? -tôi hỏi lại.

 

_Đập chết mẹ mày chứ có gì -nó hét lên rồi nhảy tới định bass vào mặt tôi.

 

Phản xạ kịp thời, tôi lùi người về phía sau né đòn của nó, rồi trả lại 1 đấm vào mũi nó. 2 thằng kia liền rút hàng thủ sẵn choảng tôi, nhưng may mà toàn tuýp nên không sao.

 

Lách người qua lại né tuýp, từng tiếng gió vù vù tạt qua tai tôi. Né thấp người xuống, tôi gạt chân 1 thằng rồi nhảy tới tặng 1 đạp vào ngực. Liền sau đó là 1 tuýp vào lưng từ phía sau, khiến tôi loạng choạng ngã người về trước.

 

Trụ người lại, tôi xoay lưng đá tạt vào bụng 1 thằng, gạt tay nó chụp lấy cây tuýp, bẻ ngoặt tay nó ra phía sau. Nó đau tay nên buông cây tuýp ra.

 

Tôi chụp lấy cây tuýp mà vụt lại từng thằng, chẳng mấy chốc lụm ngọt cả 3 thằng,lại chẳng bị thương tích gì nhiều. Ném cây tuýp lại vào người 1 thằng gần nhất, tôi quay lưng bước về nhà luôn, chẳng buồn điều tra tung tích ai cho người up tôi cả.

 

Thành phố đúng là khó sống quá, chẳng biết phải sống sao cho vừa lòng, cho được mắt mọi người nữa.

 

Hôm sau đi học, có vẻ như cũng chẳng có gì đặc sắc nữa, khi mà tôi đã quá quen thuộc với cái cảnh liếc mắt trao “yêu thương” từ đám con trai lớp tôi dành cho tôi rồi, có bao giờ mà chúng nó thôi dành ưu ái cho tôi đâu.

 

Trở về với bàn cuối quen thuộc, tôi vừa đặt balo xuống, chưa kịp ngồi thỉ đã có 2 cái túi xách hàng hiệu đặt bên cạnh -là của nhỏ My với nhỏ Yến

 

_Cho ngồi ké nhé -My nói

 

_Ơ… -tôi vẫn chưa kịp phản ứng thì cả hai nhỏ đã ngồi xuống ghế cả rồi.

 

_Ơ a gì! Ngồi xuốnh đi -My lạnh lùng ra lệnh.

 

Tôi xách balo lên, định rời đi bàn khác, khi mà mọi ánh mắt của đám “đã từng” hăm doạ tôi đang hướng cả về phía tôi hết rồi

 

_Định đi đâu đấy? -My hỏi.

 

_Dời bàn -tôi nói, định quăng balo xuống bàn dưới.

 

_Ngồi xuống, anh mà đi tôi trừ lương -nhỏ trừng mắt ra lệnh.

 

_Ơ -tôi cứng họng nhìn nhỏ.

 

Gì chứ trừ lương nghe là thấy sợ rồi đấy, chẳng khác nào làm cực không công. Thôi thì đành ngồi lại chứ sao giờ.

 

Hậm hực ngồi xuống bàn, chấp nhận sẽ bị úp dài dài từ đám con trai kia để không bị trừ lương, vì lúc này đa số tôi xài tiền từ làm thêm chứ không xài thẻ nữa rồi, tiết kiệm haha. Nhỏ Yến thấy tôi ngồi lại thì có vẻ vui lắm, cứ cười mãi thôi.

 

Và tất nhiên nhờ hai nhỏ mà tôi tiếp tục bị nện 1 trận nữa ngay sau tiết học đấy, và tôi lại 1 lần nữa không chống trả lại. Có vẻ như sức chịu đựng của tôi tăng cao lên rồi thì phải, và ít nhất tôi cũng biết tên ai là sếp sòng ra lệnh úp tôi. Thằng đó tên Khải, 1 thiếu gia về lĩnh vực mua bán xe, tay xăm đại bàng trên mu bàn tay, còn vai thì nghe nói nó xăm con rồng cuộn quanh người.

 

Đúng là đời lắm chuyện bất ngờ, khi mà sau này thằng Khải lại là bạn tốt của tôi đấy =]] nhưng giờ thì lại đối đầu kịch liệt, à phải nói rằng nó ăn hiếp tôi kịch liệt thì đúng hơn, khi mà hai nhỏ kia cứ sáp lại gần tôi mà ngồi.

 

Thời gian cứ thế trôi qua, tôi chỉ cắm đầu vào học, vào làm mà thôi. Cũng nhiều khi bị up lắm, tuỳ trường hợp mà xử lý, nhưng đa số trong lớp thì tôi nhẫn nhịn, chẳng chống trả lại làm gì, còn bên ngoài thì cứ đánh tới cho ta, ai đụng tôi, tôi đụng lại mà thôi.

 

Dù lớp tôi nhiều gái ấy, chổ làm cũng vậy, nhưng tôi vẫn chưa có cảm giác say nắng với ai cả. Có vẻ như những lần thất bại trong tình yêu kia khiến trái tim tôi khép lại phần nào đó, chưa thể mở lòng ra được để tìm 1 tình yêu mới. Nhưng như thế cũng tốt, không yêu thì không phải đau, thế thôi =]]

 

 

» Mất việc

 

Đôi khi ta làm việc 1 cách hăng sai, ta lại chấp nhận nhiều chuyện bất ngờ vượt ngoài sức tưởng tượng. Tôi cũng vậy, cố gắng làm bằng hết sức lực của mình chỉ để đảm bảo cái đồng lương luôn ổn định, và hơn hết là thoả mãn cái nhu cầu thích sai bảo người của nhỏ My quản lý kia.

 

Hôm nay thì khác, khi mà trong quán lại có thêm 1 nhân viên nữ mới, tên Trinh, học bên UEH. Nhỏ này nhìn cũng xinh, tạm ổn về mọi mặt, chỉ có điều chắc là mới đi làm lần đầu nên còn ngỡ ngàng và vụng về nhiều mặt.

 

Hôm nay thì nhỏ Yến cũng ra quán để tụ tập cùng nhỏ My kia, hai nhỏ kéo nhau ra bàn đầu dưới sảnh trệt ngồi, có thể nhìn thẳng ra trước cổng, nhìn thấy được mọi người qua lại trên còn đường tấp nập phía trước.

 

Tôi và nhỏ Trinh kia thì lo dưới tầng trệt này luôn, vì nhỏ là người mới nên tôi phải chạy sô luôn cả phần nhỏ, mệt mỏi lắm, nhưng phải cố gắng thôi.

 

Một bàn khách mới vừa vào quán, cũng toàn dân chơi thành thị cả thôi. Nhóm khách này 4 người, 3 nam 1 nữ. Nam thì tay xăm trổ, tai đeo khuyên, còn nữ thì xỏ mũi 2 vòng, nhìn chất phết =]] vừa vào quán chúng đã văng tục tùm lum cả lên rồi.

 

Tôi cũng chẳng thèm quan tâm tới làm gì, vì bàn nhỏ My quản lý kia thì cũng kế bên thôi, có gì nhỏ cũng giải quyết được. Ngặt nỗi lần này nhỏ Trinh ra order cho bàn đó, mà nhỏ thì non tay nữa mới chết.

 

_Dạ anh chị dùng gì ạ? -nhỏ Trinh cầm tờ order ra bàn đó

 

_Có sữa em không? -1 thằng cợt nhả

 

_Ơ dạ không!

 

_Kỳ thế em, em như thế này mà không có sữa là sao -thằng khác nắm lấy tay nhỏ Trinh, định đụng chạm ấy mà.

 

_Xin lỗi quý khách, buông tôi ra -nhỏ Trinh dường như muốn khóc hét lên luôn vậy.

 

_Đề nghị quý khách buông tay nhân viên của quán ra ạ -nhỏ My bỏ bàn bước qua xử lý vụ việc, nhưng cũng chỉ thêm dầu vào lửa thôi.

 

_Cô em là ai mà lại xía vào chuyện của bọn anh thế? Nhưng cô em cũng xinh lắm đấy, hay là đến đây ngồi với anh đi -thằng xăm tattoo kín cả hai bàn tay nói.

 

_Tôi là quản lý của quán này, đề nghị quý khách hành xử văn minh đi -nhỏ My dõng dạc nói, tay kéo nhỏ Trinh về lại phía sau.

 

_Văn minh là cc gì, nên nhớ là khách hàng là thượng đế đấy -đứa nữ duy nhất trong đám nói, nhìn cũng biết dân văn minh rồi.

 

_Ấy mày nói chuyện văn minh chút Nhã, không nghe em nó yêu cầu à -thằng xỏ khuyên tai cười đểu nói.

 

_DM mướn nhân viên kiểu cc gì đéo biết -đứa nữ tên Nhã kia tiếp tục chữi đổng.

 

_Em à, lại đây ngồi với anh nhé -thằng xăm kín tay kia cười nói với nhỏ My.

 

_Còn em gái xinh xinh kia ơi, vào làm giúp anh 4 ly sữa tươi nhé -thằng đầu đỏ lên tiếng nói với nhỏ Trinh.

 

_Xin lỗi, nhưng quán này chỉ bán cafe mà thôi -nhỏ My lớn tiếng nói với bọn chúng.

 

_Quán làm ăn kiểu gì thế cô em, khách yêu cầu mà không có là sao? -thằng đầu đỏ nhăn mặt.

 

_Thế em thế vào đấy đi, lấy sữa tươi của hai em haha -thằng xăm tay vỗ đùi bành bạch cười vang.

 

_Xin lỗi, nhưng quán của tôi không thể đáp ứng yêu cầu của mọi người, đề nghị mọi người vui lòng đi quán khác dùm cho -nhỏ My lớn giọng đuổi khách.

 

_Cái DM, tụi này đéo đi đó thì sao? -thằng đeo khuyên tai đập ly trà đá xuống đất, khiến mãnh vỡ văng tung toé khắp sàn.

 

Lúc này anh Lâm bảo vệ cũng chạy vào xem xét tình hình, sẵn sàng can thiệp.

 

_Đề nghị quý vị rời khỏi quán ngay lập tức -nhỏ My giận đỏ cả mặt, hét lớn vào đám đó.

 

_Hê, đuổi khách à cô em -thằng xăm kín hai tay kia bước hả hê lại gần nhỏ My.

 

_Con Đ* kia mày là cc gì mà đòi đuổi tụi tao -nhỏ Nhã kia lớn tiếng chửi.

 

Choang! Choang! -tiếp tục là hai ly trà đá trên bàn không cánh mà bay, đáp thẳng xuống sàn bể tan tành.

 

_Đuổi thử 1 tiếng nữa tao nghe coi -thằng xăm tay kênh mặt lên hỏi nhỏ My.

 

_Nếu các người không đi, tôi sẽ gọi công an tới -nhỏ My đe doạ.

 

_Thử đi con Đ*, làm thử tao xem nào -nhỏ Nhã sấn tới trước mặt nhỏ My, vung tay định tán nhỏ.

 

Ngay lập tức tôi cũng sấn tới, gạt tay nhỏ Nhã ra, bên kia thì anh Lâm cũng chặn 3 thằng kia lại.

 

_Mày là thằng nào, định anh hùng cứu mỹ nhân hả -nhỏ Nhã chữi thẳng vào mặt tôi, nước miếng văng xối xả như mưa =]]

 

_Mời quý khách rời khỏi quán dùm cho -tôi nói.

 

_Cái DM mày chứ rời này -thằng xăm kín tay đẩy anh Lâm ra sấn tới định bass tôi.

 

Nhanh như cắt, tôi chụp lấy tay thằng đó bẻ ngoặc về phía sau khiến nó giãy lên đành đạch vì đau đớn.

 

_Buông tao ra, cái DM mày thằng chó, đập chết nẹ nó cho tao -thằng xăm trổ hét lên.

 

Hai thằng kia như chó xổng chuồng, liền lao tới choảng tôi, nhưng quên mất còn anh Lâm cũng ở đấy.

 

Anh Lâm là dân bảo vệ mà, ổng học Karate nghe đâu cũng nhị đẳng, đánh phê lắm. Ổng chụp đầu thằng đeo khuyên lại, đấm liên hoàn vào ngực, vào mặt thằng đó. Còn thằng kia thì chụp vội cái ghế táng thẳng vào người tôi.

 

Vì tay còn đang khống chế thằng xăm trổ, tôi không kịp né mà lãnh đủ cái ghế. Nhưng may nà không thấm mấy, chỉ ê ê người mà thôi.

 

Ngoài vòng chiến thì khách khứa chạy tán loạn, còn nhỏ My, Yến với Trinh thì đứng đó mà hét lên om sòm.

 

Tôi lên gối vào mặt thằng xăm trổ, rồi co chân đạp 1 đạp vào đầu nó khiến nó té ngã, bay thẳng về phía trước.

 

Vừa rời thằng đó, tôi cuối đầu né đi cái ghế vừa được ném từ thằng đầu đỏ, ngay sau đó tôi rướn người lao thẳng về phía thằng đó, vật nó ngã xuống sàn.

 

Lăn 1 vòng trên sàn, tôi nằm đè lên người thằng đó, rồi từng chõ, từng chõ 1 tôi bass vào mặt nó, khiến máu mũi, máu miệng nó tuôn ra.

 

Sau 5p trận đấu ngã ngủ, tôi đứng dậy nhìn lại chiến trường. Thấy 3 thằng kia nằm bẹp dưới sàn, còn nhỏ Nhã kia thì chẳng thấy đâu, chắc chạy trốn mất rồi.

 

_Đánh tốt đấy -anh Lâm cười nói với tôi.

 

_Ăn may thôi anh ơi -tôi cười đáp lễ.

 

_Mày cứ xạo với anh, nhìn bộ dạng mày là tao biết mày có nghề rồi.

 

_Có biết chút đỉnh thôi anh.

 

_Ừn thôi lôi tụi nó ra ngoài đi -anh Lâm nói.

 

Rồi tôi cùng anh Lâm mang tụi nó ra cổng, bỏ mặc chúng nó ở ngoài đó luôn, mất 1 lúc thì tụi nó mới có thể đứng dậy mà bỏ đi. Trước khi đi tụi nó lại chỉ tay vào quán, chắc là chỉ tôi, chúng lầm bầm gì đó, rồi bỏ đi. Nhìn cái dạng đó chắc đi gọi hội ấy mà.

 

_Anh N, lại đây tôi có chuyện muốn nói -nhỏ My kêu tôi lại quầy, nhìn mặt nhỏ vẫn chưa hết tái xanh.

 

_Gì vậy quản lý -tôi hỏi.

 

_Xin lỗi, nhưng anh không thể làm ở đây được nữa, anh đã vi phạm nội quy của quán. Anh chờ chút để tôi tính tiền lương cho anh -nhỏ nói, mặt không có tí cảm xúc. Nhỏ Yến bên cạnh thì lắc đầu tỏ vẻ thương hại cho tôi chăng.

 

_Ha, đuổi tôi vì tôi ra mặt bảo vệ quán này hay sao? -tôi toan cãi lại.

 

_Anh đã đánh nhau với khách, do đó tôi không thể giữ anh ở lại làm ở quán này -nhỏ nói tiếp.

 

_Được thôi -tôi mỉm cười nhếch mép. Nhỏ Trinh thì lặng lẽ nhìn tôi, mặt cuối gầm xuống đất.

 

Nhận tiền lương, tôi chẳng vội về. Tiến ra bàn đầu, tôi ngồi xuống đấy gọi ly cafe.

 

_Sao anh không đi đi -nhỏ My hỏi, mặt có chút khó chịu.

 

_Giờ tôi là khách, tôi ngồi đây uống cafe không được hay sao? -tôi chẳng thèm nhìn mặt nhỏ, lớn tiếng trả lời.

 

_Được thôi. -nhỏ bất lực lên tiếng, rồi bỏ qua bàn bên cạnh với nhỏ Yến.

 

Tôi ngồi đó, anh Lâm cũng có vào an ủi vài câu, nhưng tôi chỉ cười kêu anh an tâm. Anh nhìn tôi thở dài, vỗ vai tôi thân tình rồi lại ra vị trí trực của mình.

 

Ly cafe được mang ra, tôi ngồi đó nhấm nháp với tư cách là 1 khách hàng. Từng cơn gió mát lạnh thổi vào mặt, mang theo mùi máu tanh tao ùa đến. Nguy hiểm trước mặt, không phải tôi không biết, mà thực ra tôi đang chờ chúng. Bộ mặt ngoan hiền cũng đến lúc phải lột bỏ ra thôi…

 

Một người ngồi xuống trước mặt tôi, là nhỏ Yến.

 

_Cho mình ngồi cùng với nhé -nhỏ nói, thu hút sự chú ý của tôi.

 

_Được thôi -tôi mỉm cười. Đưa mắt nhìn sang bàn mà vừa nảy hai nhỏ ngồi, giờ chỉ là 1 bàn trống mà thôi. Nhỏ My về lại quầy của nhỏ mất rồi.

 

_Vất vả cho N rồi, chẳng ngờ My lại đuổi N nữa -Yến nói.

 

_Kệ đi, làm ơn mắc oán thôi -tôi cười nhếch mép.

 

_Xin lỗi N nhé, tự dưng khi không lại khiến N phải mất việc rồi.

 

_Yến có làm gì đâu mà xin lỗi mình -tôi nói.

 

_Thì mình thay mặt My xin lỗi N nhé, tính nó trước giờ cứng nhắc vậy đó, N đừng để bụng nhé.

 

_Ôi dào mình chẳng dám -tôi nói.

 

Rồi tôi tiếp tục thả hồn vào ly cafe của mình, mắt hướng nhìn ra phía xa xăm nơi con đường bên ngoài, tôi đang chờ đợi 1 điều gì đó sắp đến, linh tính của tôi cho tôi biết điều đó. Sẽ nhanh đến đây thôi…

 

» Bộ mặt thật

 

Gió vẫn cứ thổi cho tình ta dần phai mau.

 

Và nắng nhẹ nhàng đốt cho tình ta dần phai dấu.

 

Từng lời nhạc vẫn loáng thoáng qua tâm trí tôi, khi tôi ngồi đó nghĩ về quá khứ. Chút không gian trầm lắng của quán cafe mang lại cho tôi cảm giác luyến tiếc cái quá khứ kia, phải chi mà nó đừng trôi qua như thế thì tốt biết mấy nhỉ.

 

Khẽ thở dài 1 cái, tôi đưa ly cafe lên nốc lấy 1 ngụm lớn.

 

Ly cafe chưa kịp đặt xuống bàn, tôi đã thấy anh Lâm hớt ha hớt hải từ ngoài cổng chạy vào, vẻ mặt anh hiện lên nổi kinh hoàng, và đó đúng như những gì mà tôi đã suy nghĩ trước đó. Hiện thực huy hoàng rồi đây.

 

_N! N mày chạy đi! Đám đó kéo băng lại kím mày trả thù kìa -anh Lâm hét lớn báo động cho tôi.

 

Nhỏ My với nhỏ Yến đứng bật dậy, hướng mắt nhìn tôi, vẻ mặt căng thẳng hiện ra rõ trên hai khuôn mặt đó.

 

Tôi chẳng nói năng gì cả, chậm chạp đứng dậy, lững thững bước 1 cách từ tốn ra bên ngoài cổng. Tôi chẳng có gì gọi là hoảng sợ cả, đến lúc bộ mặt nai tơ ngơ ngác cũng phải bỏ xuống thôi, thay vào đó lại là kiếp sống đâm chém 1 thời. Sống sai quá, chỉ bị người ta khinh ghét mà thôi, chi bằng sống thật với bản thân.

 

_Là thằng chó đó đó! Chém chết mẹ nó cho tao! -1 giọng hô hoán la lên từ phía xa, phát hiệu lệnh cho từng thằng lao về phía tôi, với tay cầm tuýp, cầm mã, có thằng cầm dao phơ nữa chứ.

 

Một hành động hết sức nhẹ nhàng, đến những ngày sau khi nghĩ lại, tôi vẫn chẳng hiểu tại sao mình lại có đủ dũng khí để làm điều đó nữa. Tôi đứng trước cổng, nhìn thẳng vào bọn chúng, và… cười.

 

Ngay lúc đó, 1 thằng đã tiếp cận được gần tới tôi, tay lăm lăm cây mã sáng loáng. Nhanh như cắt, tôi lách người chụp vội cái ghế của anh Lâm nơi bàn bảo vệ, cầm ghế vả vào đầu thằng vừa lao tới =]] nhược điểm của nó là cầm cây hàng dài quá, tôi thì cầm ghế chơi cận chiến nên xem như cây hàng của nó vô dụng.

 

Tán cái ghế vào đầu nó, tôi chỉ thấy nó rên lên 1 tiếng rồi nằm ngã vật ra đường, tay buông cây hàng ra, dùng hai tay mà ôm lấy cái đầu đầy máu của mình.

 

Liền sau đó, 2 thằng khác cũng vừa chạy tới, vung ngay tuýp nhầm đầu tôi mà phang tới tấp, nhưng tôi đã kịp đưa cái ghế lên che chắn. Rồi tôi co chân đạp vào bụng 1 thằng, tiếp đó sút vào nhượng gối thằng còn lại, khiến cả hai thằng đó loạng choạng tựa hồ đứng không vững. Nhân lúc đó, tôi ném mạnh cái ghế vào người 1 thằng, rồi bay đá tới tấp vào thằng kia.

 

Thế là xong 3 thằng, đám kia thấy vậy có vẻ chùng xuống, cẩn thận hơn không vội vàng lao vào chơi tôi như 3 thằng kia.

 

Từ từ không gấp gáp làm gì, tôi chụp lấy cây mã đang nằm lăn lóc dưới chân tôi lên. Gì chứ cần hàng sát thương cao, khi mà giờ đây tôi chỉ có 1 thân 1 mình mà phải chống chọi với lực lượng đông hơn gấp bội kia.

 

_DM lao lên hết đi! Chém chết mẹ nó cho tao -giọng nhỏ Nhã hét lên oai oái.

 

Ngay sau đó, bọn kia như được tiếp thêm tinh thần, liền lao tới tôi. Nhưng giờ đây tôi có hàng trong tay rồi, chẳng ngán gì tụi nó cả. Tôi chỉ việc cầm cây mã lia ngang, chẳng thằng nào dám tiếp cận lại gần tôi cả. Nhìn thấy thằng xăm trổ lúc nảy đang đứng gần, tôi liền lao tới chổ nó, xả ngay hai nhát vào người nó khiến nó nằm gục tại chổ. =]] thánh này yếu quá, ăn có hai nhát vào tay với vai mà đã chịu không nổi rồi, vậy mà cũng bày đặt làm giang hồ.

 

Do tôi chỉ chơi 1 thằng, tôi liền đón nhận hậu quả ngay sau đó, 1 nhát chém vào vai trái từ phía sau, kèm theo là 1 phát đập tuýp vào lưng tôi.

 

Chút máu tanh dường như khiến máu điên trong tôi nổi lên thì phải, tôi vung cây mã lên chém điên cuồng, loạn xạ vào bất cứ thằng nào gần đó. Tôi bất chấp, cứ thế mà chém, mà xả lia lịa chẳng thèm nhìn. Máu điên đã nổi lên rồi thì đố ai mà cản lại được. Đó là mặt trái trong tôi, máu nóng của tôi rất điên, vì thế tôi thường kìm chế bản thân, nhưng khi nào vượt quá mức chịu đựng thì nó bùng phát điên dại lên thôi.

 

Dường như bọn chúng chẳng có tí gì gọi là giang hồ cả, toàn bọn ăn theo thôi, thấy tí máu, ăn vài vết thương là bỏ chạy tán loạn cả lên mất rồi.

 

Tay cầm cây mã đỏ máu, tôi bước chầm chậm về phía thằng xăm trổ kín tay. Lúc này thì nó đã nằm gục dưới lòng đường, máu me tùm lum cả rồi, nhưng chắc rằng nó vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra tôi đang đến gần nó.

 

_Sao mày! Đòi chém tao dữ lắm mà, tao nè chém đi -tôi cười nhạt nói với nó.

 

Nó chỉ biết co rúm người lại, run rẩy. Đám bạn của nó, giờ thì thằng nằm gục giữa vũng máu, thằng thì bỏ chạy ra xa, chỉ dám nhìn vào vòng chiến bằng vẻ mặt hoảng sợ thôi. Đúng là bạn với chả bè, bạn thì ít, còn bè thì đông.

 

Sút vào bụng nó 1 cái, tôi lại nói lớn

 

_Sao thế! Đứng lên chém tao này!

 

Đứng đó giữa những ánh mắt hoảng sợ, có vẻ như tôi thu hút được sự chú ý của người dân quá. May mà chẳng thấy ai gọi công an hay cơ động tới, chứ không thì mềm xương rồi @@

 

Định sút thêm vài cái cho hả dạ, nhưng 1 giọng nói khác đã vang lên, khiến tôi phải quay lại tìm kím chủ nhân của giọng nói đó.

 

_Dừng lại đi, đánh như thế đủ rồi!

 

Một thanh niên mặc vét đen từ từ gạt đám đông hiếu kỳ bước lại gần tôi, hay nói chính xác hơn là thanh niên này từ quán cafe bước ra đây mới đúng.

 

_Anh là ai? -tôi lạnh lùng hỏi, tay vẫn nắm chặt lấy cây hàng, chỉ có điều tôi chống cây hàng xuống đất làm điểm tựa mà thôi. Lúc này đây máu từ vết chém trên vai vẫn không ngừng tuôn ra, đủ để mồ hôi lạnh trong tôi tuôn ra như suối ấy.

 

_Là anh trai tôi -nhỏ My lên tiếng, nhỏ cũng xuất hiện phía sau lưng người thanh niên ấy. Nhìn mặt nhỏ vẫn tái xanh như lúc nãy, chắc tại thấy cảnh máu me tùm lum này chứ gì.

 

_Anh muốn gì? Tiền hư hại của quán tôi sẽ đền bù -tôi nói, vì lúc nãy cũng làm gãy hết cái ghế rồi còn gì, xem như đền bù thiệt hại vậy, dù sao thì cũng phải cảm ơn quán này đã tạo công việc cho tôi trong thời gian vừa qua.

 

Anh thanh niên kia không nói gì cả, chỉ nhìn tôi cười, rồi nhẹ nhàng bước qua người tôi, đến bên chổ thằng xăm trổ kia đang nằm run rẩy.

 

_Đến quán của tao mà mày cũng dám đến quậy à? -anh nhỏ My nhẹ nhàng nói, nhưng giọng đó lạnh lùng khó tả, nghe có vẻ hăm doạ trong đó nữa.

 

_Dạ em xin lỗi anh, anh tha lỗi cho em -thằng xăm trổ thều thào nói.

 

_Về nói anh hai của mày, rằng mày vừa phá quán cafe của Hiếu TB đấy!

 

Thằng kia có vẻ biết đang nói chuyện với ai, ngay lập tức câm như hến, chẳng dám hó hé lời nào nữa. Có vẻ như anh nhỏ My này cũng không phải là người dễ đụng tới.

 

_Tụi mày biến hết đi cho đẹp trời -anh Hiếu nói lớn cho tụi kia nghe, dường như cũng để giải tán đi đám đông hiếu kỳ vẫn còn đang vây quanh đây.

 

Dân Sài Gòn được 1 cái là nhà ai nấy sống, chẳng quan tâm đến việc xung quanh mình làm gì, do đó chẳng ai chỉ chỏ hay thắc mắc gì về chuyện lúc nảy cả, tự động bỏ đi hết, ai về nhà nấy cả.

 

Lúc này thì anh Hiếu quay lại chổ tôi, vẫn phong thái ung dung như chưa từng có chuyện gì xảy ra, trên miệng vẫn thấp thoáng nụ cười.

 

_Vào làm ly cafe nhé, chàng trai -anh cười với tôi.

 

_Được thôi -tôi cũng vui vẻ chấp nhận lời mời, ném cây hàng trên tay lại chỗ thằng xăm trổ, rồi bước theo anh Hiếu vào trong quán. Nhỏ My cũng bước vội theo sau lưng, lúc tôi bước ngang nhỏ thấy nhỏ nhìn tôi lạ lắm, có chút gì đó khác khác so với lúc nhỏ nói đuổi việc tôi.

 

_Em ngồi đi -anh Hiếu chỉ tay xuống cái ghế đối diện, rồi anh lấy gói Jet đặt lên bàn, rút 1 điếu mời tôi.

 

_Làm điếu nhé!

 

_Dạ em cám ơn anh -tôi đón lấy điếu thuốc, mồi thuốc rịt 1 hơi dài, cũng lâu rồi chưa ngửi thấy mùi khói thuốc.

 

_Anh tên Hiếu, còn em tên gì?

 

_Dạ em tên N.

 

_Đánh tốt đấy, em cũng có nghề nhỉ?

 

_Sơ sơ thôi anh, đủ phòng thân thôi.

 

_Được rồi, anh cũng cảm ơn em vì đã ra mặt giúp em anh, tức là nhỏ My, nhưng anh nghe nó nói là nó đuổi em rồi hả? -anh Hiếu hỏi, mặt có vẻ đăm chiêu.

 

_Dạ đúng vậy đó anh -tôi cười nói, vì liếc qua nhỏ My thấy nhỏ lộ vẻ khó xử trên mặt.

 

_Giờ vầy, em có muốn đi làm tiếp tục ở quán này không?

 

_Em thì sao cũng được đó anh, nhưng quản lý đuổi em rồi còn gì -tôi đưa mắt nhìn qua nhỏ My, cười đểu.

 

_Được rồi, chuyện này để anh giải quyết, nhưng em muốn có 1 công việc khác không?

 

_Là sao anh?

 

_À hiện tại anh cần 1 quản lý cho quán bar của anh, em có muốn làm không? -anh nhìn tôi cười.

 

_Dạ được anh, mà quán bar đó ở đâu? -tôi hỏi ngay, vì làm ở bar lương sẽ cao hơn là làm ở cafe rồi.

 

_Ở đường bên cạnh đây thôi, bar TK ấy.

 

_Dạ em biết rồi.

 

_Vậy em cho anh sdt của em đi, rồi ngày mai 6h chiều qua đó nhận việc.

 

_Dạ em cám ơn anh -tôi cười cảm kích.

 

_Ừ anh là anh thích chú mày, theo anh đi anh đảm bảo mày khỏi lo gì cả.

 

_Dạ.

 

Rồi anh Hiếu ra lấy xe về, còn tôi vẫn ngồi đó, tâm trạng còn đang lâng lâng khó tả mà. Tự dưng lụm được cái chức quản lý bar, còn hơn vớ được vàng nữa, làm ít mà hưởng nhiều hehe.

 

Nhỏ Yến lúc này lại ra bàn của tôi, với 1 đống đồ lộn xộn trên tay. Nhỏ My cũng theo sau luôn.

 

_Máu me kinh quá, không biết đau à -Yến nhăn mặt hỏi tôi.

 

_Quen rồi -tôi đáp.

 

_Thôi cởi áo ra đi, tôi băng lại cho.

 

_Ừ.

 

Rồi tôi cởi áo ra, và thêm 1 lần nữa hai nhỏ há hốc mồm ngạc nhiên khi thấy những hình xăm trên người tôi.

 

_Làm gì mà ngạc nhiên thế kia -tôi hỏi.

 

_À không gì. -nhỏ Yến sực tỉnh, bắt đầu rửa vết thương rồi băng bó cho tôi.

 

Khi băng xong, đến lượt nhỏ My lên tiếng.

 

_Xin lỗi N nhé! Khiến N phải chịu cảnh này rồi! -nhỏ My nói lí nhí, mặt thì cúi gầm xuống.

 

_Không sao, quen rồi -tôi hững hờ đáp, chẳng quan tâm lắm đến lời nói của nhỏ này.

 

_Cho My xin lỗi nhé, vì đã đuổi việc N.

 

_Không gì đâu, nhờ vậy tôi mới có được công việc mới -tôi cười.

 

_Ừ N đi theo anh hai thì tốt hơn -My nói.

 

_Anh Hiếu là anh hai của My à.

 

_Đúng vậy.

 

_Ừ thôi tôi về đây, bye nhé -tôi đứng dậy chào hai nhỏ rồi về lun.

 

1 ngày nữa lại trôi qua, trong cái rủi nó có cái may, cũng chẳng thể nào hiểu nổi. Nhưng ít ra thì 1 công việc mới đang đón chào, tuy biết rằng sẽ làm việc ở nơi rắc rối, nhưng phần nào đó nó cũng mang lại công việc tốt hơn là làm nhân viên cho người ta sai bảo.

 

» Cứu nguy

 

Sáng đi học, mọi chuyện dường như chưa bắt đầu. Vết thương trên tay cũng chẳng hành tôi là bao, với lại lúc trước cũng bị nhiều rồi nên giờ đây chai sạn cảm xúc rồi, chẳng còn thấy đau nữa =]]

 

Hôm nay đi học, tôi tới sớm chỉ để lựa cho mình 1 chổ ngồi hoàn hảo, vì hôm nay là tôi phải học 1 môn khá là buồn ngủ, do đó tôi chọn cho mình 1 góc khuất phía dưới cùng của lớp học. Nhưng cái ý tưởng đó của tôi chẳng bao giờ thực hiện được cả.

 

Tay cầm cái balo thất tha thất thểu bước từ ngoài cửa, dự định của tôi là tiến về phía cuối lớp. Nhưng tôi đã không bao quát được tầm nhìn của mình, bởi vậy tôi đâu thấy được hai con quái vật kia đang nhìn tôi chằm chằm đâu.

 

_Ê -1 tiếng kêu vang lên, nhưng tôi chẳng định vị được từ đâu cả. Chẳng hiểu sao đi học trên đại học mà sinh viên đi sớm dữ =]]

 

Đảo mắt nhìn quanh quẩn, tôi cứ như thằng ngáo đang lạc giữa bầy yêu nữ vậy. Vì dân du lịch mà, đa số là gái thôi, còn trai thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.

 

_Kím gì mà kím, đây nè -lần này thì giọng nói lảnh lót hơn, thu hút sự chú ý của tôi. Không những vậy còn thu luôn cả những ánh mắt tò mò vào, vì những đứa gần đấy ngay lập tức nhìn về hướng phát ra giọng nói, rồi lại quay qua nhìn tôi như thú lạ vậy.

 

Biết ai kêu rồi, tôi đành phải tiến về chổ đó thôi, tất nhiên là chổ của nhỏ My với nhỏ Yến ngồi rồi, kiểu này tôi lại gây ra sự ghen tức trong đám con trai thôi.

 

_Kêu tôi làm gì vậy -tôi hỏi nhỏ My.

 

_Ngồi xuống đó đi -My chỉ vào chổ bên cạnh nhỏ.

 

_Sao tôi phải ngồi đây -tôi cương lại, vì giờ nhỏ chẳng có gì để ép buộc tôi nữa rồi.

 

_Thì anh ngồi đó đi, làm gì anh hằn học với tôi dữ vậy -nhỏ nhăn mặt.

 

_Ớ…

 

_N ngồi đó đi, ngồi chung với tụi mình luôn nha -nhỏ Yến cười, nhìn cũng xinh dễ sợ. Nhỏ dùng mỹ nhân kế dụ dỗ tôi đây mà =]] và tôi lại là thằng dại gái.

 

_Ờ được rồi, ngồi thì ngồi -tôi đáp, tay đặt cái balo xuống bàn.

 

_Ê băng lại vết thương chưa vậy? -nhỏ Yến chồm qua người My để hỏi tôi.

 

_Chưa, 1 thân 1 mình sao băng được, chắc lát ra bệnh viện nhờ y tá băng dùm -tôi nói.

 

_Thôi để mình băng cho, chứ ra bệnh viện tốn kém lắm.

 

_Được không đó, chỉ sợ phiền Yến thôi.

 

_Hì được mà, cứ để mình lo cho -Yến cười.

 

_Vậy cho N cảm ơn trước nhé. -tôi cũng cười lại với Yến.

 

_Lo học đi kìa -nhỏ My chen vào, thái độ có chút hằn học =]] mặc kệ nhỏ, tôi cũng lấy tập ra cho có lệ, mắt nhắm mắt mở hướng lên màn hình máy chiếu.

 

Hết tiết, tôi vẫn trong trạng thái mê ngủ, ngồi vật vờ ở tại chổ đó mà thôi. Bên cạnh tôi, hai nhỏ kia bắt đầu vào kỷ nguyên tám chuyện, bắt đầu lôi từ chuyện quần áo qua mỹ phẩm, qua bình luận quán bar nào to, quán bar nào nhạc sung, rồi qua son phấn, rồi tới ghét nhỏ này, thù nhỏ kia,… khiến cho đầu óc tôi ong ong cả lên khi hấp thụ bao nhiêu đó lời nói từ hai nhỏ.

 

Nhưng có 1 chuyện có vẻ thu hút sự quan tâm của tôi hơn hẳn, khi mà tôi thấy có vài thằng cao to đen hôi bước vào lớp.

 

_Thằng nào tên Khải bước ra đây coi -1 thằng hớt tóc undercut lên tiếng, nhìn cũng đẹp trai sáng láng, tay xăm gì chẳng biết nữa, nhìn cũng đẹp mắt.

 

Nhiều ánh mắt ngạc nhiên hướng về phía đám lạ mặt đó, nhìn tướng tá tụi nó chắc là dân khoá trên, vì tụi nó có thẻ sinh viên, còn bọn tôi vẫn chưa có.

 

_Là tao nè -thằng Khải đứng lên, vẻ mặt vẫn ngạo nghễ như thường ngày.

 

_Bước lên đây nói chuyện mày -thằng kia lên tiếng.

 

_Mày thích thì tao chiều -thằng Khải nói, tay nó chỉ vào mặt thằng kia rồi mới rời bàn bước về phía cửa.

 

Thằng Khải vừa bước lên, mấy thằng lâu la của nó cũng rời bàn mà bước theo, kéo theo 1 bầy gần 10 thằng đối chọi với phe bên kia.

 

_Sao, kiếm tao làm CC gì -thằng Khải hỏi, vẻ mặt nó bố đời vô cùng.

 

_Nói chuyện đàng hoàng nha mày -thằng kia chỉ tay vào mặt thằng Khải hăm doạ.

 

_DM nói nhiều VL, muốn gì nói mẹ nó đi -thằng Khải tỏ vẻ khó chịu.

 

_DM nhỏ mà hỗn hả mày -thằng đó đấm vào mặt thằng Khải 1 cái, khiến thằng Khải phải ôm mặt.

 

Đám kia có vẻ chỉ chờ có nhiêu đó, liền nhào tới chơi hội đồng thằng Khải. Còn đám bạn thằng Khải thì… cái DM bọn chúng dạt ra sạch sẽ, chừa lại khoản trống cho đám kia thịt thằng Khải =]] bạn tốt dễ sợ.

 

_DMM bố láo nè!

 

_DM hỗn nè!

 

_Chết mẹ mày đi con chó!

 

Vừa đánh, tụi kia vừa chữi thằng Khải không thương tiếc, đám nữ lớp tôi thì che miệng hoảng hốt, nhìn chằm chằm vào đám kia mà chẳng nói nên lời.

 

_N! N cứa thằng Khải đi -nhỏ My quay qua vỗ vào tay tôi.

 

_Sao phải cứu nó? Cho nó bỏ tật -tôi hừ nhạt.

 

_Thôi bỏ qua đi, cứu nó đi không nó chết mất -My nói.

 

_Đúng đó N, N cứu Khải đi -nhỏ Yến cũng nói thêm vào.

 

_Được rồi! -tôi đứng dậy, tay cầm cái balo lên, ngắm kĩ mục tiêu.

 

Véoooo Bụpppp

 

Bingo -tôi nói lớn khi cái balo vẽ 1 đường cong hoàn hảo trên không trung, bay thẳng vào đầu 1 thằng trong đám đó.

 

_Cái DM, thằng nào ném tao! -thằng dính đòn quay qua quay lại tìm xem ai ném nó.

 

_Đánh thế được rồi, muốn lấy mạng nó luôn à -tôi hỏi.

 

_Liên quan gì đến mày, biến -thằng đó chỉ tay vào tôi chữi.

 

_Được thôi -tôi cười nói với nó, rồi bước lững thững bước về phía tụi nó.

 

Không khí trong lớp có vẻ như trở nên ngột ngạt hơn hẳn, từng bước chân của tôi bước đi, mọi ánh mắt đều hướng theo cả. Cả đám kia cũng ngừng tay mà nhìn tôi, mặt đằng đằng sát khí.

 

_Đó giờ tao không có phép để biến! -tôi cười nhạt, co chân đạp vào cái thằng kêu tôi biến ấy =]] nó biến đi thật luôn, bay thẳng ra cửa luôn.

 

_DM mày muốn chết à -1 thằng lao tới trước tôi.

 

Hự!

 

Tôi nắm vai nó cho 1 gối vào bụng, nghe nó rên lên 1 tiếng đã tai thật. Nó ôm lấy bụng, từ từ khuỵ gối xuống đất, mặt nhăn nhó.

 

Buông nó ra, tôi lao tới giải nguy cho thằng Khải luôn. Bass chỏ kèm lên gối vào người thằng gần nhất, rồi tôi quay sang đấm vào mặt thằng bên cạnh.

 

Nhưng tôi không phải siêu nhân, không thể nào mà 1 cân tất cả được, tất nhiên phải dính đòn từ đám đó rồi. Cũng ăn hết mấy đấm xiểng liểng luôn vậy, may mà còn đủ tỉnh táo để trả đòn lại chúng.

 

Phản xạ nhanh, tôi canh kĩ điểm yếu của tụi nó mà đánh vào, đó là đùi non, chấn thuỷ, nhân trung, có thẳng xui xẻo bị tôi ra đòn nặng đấm vào cổ họng, khiến thằng nhỏ ngã vật xuống sàn, suýt chút bất tỉnh.

 

Càng đánh càng hăng, tôi nhào tới ôm đầu riêng 1 thằng mà đánh, mà chấn chỏ vào đầu, vào lưng nó. Có thằng còn ăn thêm vài gối vào ngực.

 

_Thầy tới thầy tới! -nhỏ My hét lớn

 

Ngay lập tức, bọn kia bật dậy chạy tán loạn cả lên, chẳng buồn nhìn lấy tôi hay nhìn thằng Khải lấy 1 lần. Bực nhỏ My gê, đang hăng máu mà nhỏ làm tuột cảm xúc quá.

 

Phủi lại quần áo, tôi thong thả bước về chổ ngồi trong sự ngạc nhiên của cả lớp, kể cả đám con trai từng đánh tôi kia, bọn nó đang há hốc mồm nhìn tôi, còn thằng Khải thì vẫn còn nằm bẹp ở đó, mãi 1 lúc sau tụi kia mới đưa nó xuống y tế nằm.

 

Bạn nó tốt dễ sợ, toàn chơi theo bầy đàn, nhát cấy, chờ chết đưa đi chôn thôi. Chẳng bù với đám anh em của tôi lúc trước, sống chết có nhau.

 

Về chổ ngồi, tôi quay qua hai nhỏ kia nháy mắt.

 

_Sao! Đạt yêu cầu chưa -tôi hỏi.

 

_Rồi rồi! -nhỏ My gật đầu lia lịa.

 

_Vết thương của N chảy máu nữa rồi kìa -Yến nhắc nhở.

 

Đến bây giờ tôi mới biết là vết thương của tôi lại chảy máu, rỉ ra tí thôi, chỉ có điều ướt đẫm cả cái áo trắng luôn rồi. Thế là xong mất toi thêm cái áo rồi hichic.

 

Đúng là đời, nay đánh người này, mai thì lại bị người khác đánh. Luật nhân quả có vai có trả là vậy, bởi vậy đừng nên hổ báo làm gì, biết đâu được tuy mình hổ báo ở khu này, nhưng sang nơi khác mình chẳng khác gì con mèo nhỏ cả =]] không ai biết trước được điều gì, sống nay chết mai, tới đâu hay tới đó mà thôi…

» Nhận việc

 

Đi học là thế, cứ phải gặp những chuyện đánh nhau như cơm bữa thế này. Chẳng hiểu sao đời tôi lại nhiều biến động như vậy nữa, cứ như là 1 cuốn phim quay chậm của 1 bộ phim hành động vậy.

 

Có vẻ như hôm nay tôi ra mặt giúp thằng Khải đã khiến cho cả lớp nhìn tôi bằng 1 ánh mắt khác. Thay vì là nhìn tôi với cái ánh mắt khinh thường như lúc trước, thì giờ đây có chút thay đổi trong tụi nó, đó là ngạc nhiên xen lẫn với chút gì đó kinh sợ.

 

Đối với tụi con trai, có vẻ như tụi nó e dè hơn trước tôi, vì giờ đây khi tôi đi đâu đó qua mặt tụi nó, chẳng còn thằng nào dám nhìn tôi với cái vẻ ngông nghênh của lúc trước nữa, mà thay vào đó là những cái nhìn lén lút xen lẫn chút sợ sệt.

 

_Nay thành anh hùng rồi hén -nhỏ My nói, mắt vẫn nhìn lên bảng mà chẳng nhìn tôi.

 

_Anh hùng gì chứ, rảnh rỗi sinh nông nổi thôi -tôi nói.

 

_À mấy nay tui có thắc mắc này, mà vẫn chưa hỏi được anh -nhỏ My quay qua tôi nói.

 

_Chuyện gì?

 

_Quá khứ của anh! -nhỏ chậm rãi buông từ chữ.

 

_Chẳng có gì để nói -tôi nói.

 

_Kể cho tui biết, được không!

 

_Cần biết làm gì -tôi hừ nhạt.

 

_Đi mà -nhỏ năn nỉ.

 

_Miễn bàn -tôi lạnh lùng nói, rồi kéo balo ngồi sát ra đầu bàn luôn

 

Chẳng hiểu sao nay nhỏ My lại quan tâm đến quá khứ của tôi nữa. Mặc kệ nhỏ nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu kia, tôi chỉ việc cắm mắt nhìn lên bảng mà thôi. Lúc này thì tôi đã khoát cái áo khoác vào rồi, nên chẳng còn ai nhìn tôi bằng ánh mắt hoảng sợ nữa, khi mà cái áo sơmi trắng đã thấm đẫm máu.

 

Đến tối, tôi lại vác cái body tàn tạ ra quán bar TK, nơi tôi bắt đầu cho 1 công việc mới. Nhưng mà khi làm việc ở bar thì xác định rằng tôi lại 1 lần nữa nhúng chân vào thế giới ngầm rồi. Làm ở đâu thì có luật ở đó, vì vẻ bề ngoài của công việc chỉ là phần nổi của tảng băng trôi mà thôi. Còn phần chìm mới là điều đáng quan tâm, hay nói cách khác là đáng lo ngại về nó.

 

Làm ở bar – khi bạn nói ra điều đó, người bên ngoài sẽ nghỉ đến công việc của bạn theo chiều hướng tiêu cực. Vì họ không biết rằng bạn sẽ làm gì ở trong đó, có thể là nhân viên, bảo vệ, phục vụ, tạp vụ, quản lý, bartender… và cũng có thể là dân bảo kê, hay là gái gọi cũng có mặt… và thêm 1 thành phần thường xuất hiện nữa, đó là những thằng nghiện đang tìm cách tuồn và bán thuốc vào bar.

 

Quán bar là 1 tổ hợp của sự rắc rối. Nó vừa là nơi vui chơi, tiêu khiển, hay nói cách khác là đốt tiền của những cậu ấm cô chiêu nhà có điều kiện. Bên cạnh đó bar cũng là nơi mà người ta kiếm sống, kiếm được đồng tiền từ góc khuất của xã hội. Điển hình là thành phần gái bán hoa cao cấp, thể loại này khi đi khách sẽ lấy giá cao hơn, vì thuộc loại sang chảnh mà, do đó khách mua hoa sẽ là những đại gia lắm tiền, già có, trẻ có, và cũng không thiếu những thiếu gia vung tiền vui chơi 1 đêm với các em này.

 

Tuy cũng là phận gái bán hoa, nhưng thành phần gái bán hoa trong bar sẽ trên cơ nhiều bậc so với bên ngoài, hơn cả đường dây luôn.

 

Trong bar mà, cái gì cũng có cả, chủ yếu là để phục vụ tận tình và chu đáo cho những cậu ấm cô chiêu, nhưng cũng không thiếu các bác già luống tuổi cũng vào đây đổi gió =]]

 

Gữi chiếc Sirius mới mua của tôi vào bãi giữ xe, thằng bảo vệ cứ nhìn nhìn vào xe của tôi hoài @@ mất 1 lúc tôi mới hiểu được điều gì. Vì trong bãi xe lúc này toàn xe tay ga đắt tiền thôi, lắm chiếc Sh, AB, hay Mio, Luvias… và Môtô khủng phân khối lớn mà thôi =]] cũng có vài chiếc 4 chỗ đậu dưới hầm, ngoài đường thì cũng đổ vài em, nhưng hàng thường thôi, như Vios, Nexus, cũng có chiếc BMW X3 nữa.

 

Nhìn lại xe tôi, thiệt là đắng lòng mà:))) cũng xe mới cáu, chỉ có đều xách dép theo hàng xe kia thôi.

 

Mỉm cười lấy thẻ xe, rồi tôi bước vào trong luôn. Vẫn cái không khí sôi động với tiếng nhạc chát chúa hoà lẫn tiếng reo hò cuồng nhiệt. Mất chút thời gian để tôi lại thích nghi với cái không khí này, vì cũng đã lâu rồi tôi chẳng vào bar lần nào cả.

 

_Anh đi mấy người, có đặt bàn trước chưa ạ -thằng quản lý lại gần tôi hỏi, khi tôi vừa đặt chân vào cửa sàn.

 

_À anh Hiếu kêu tôi đến đây -tôi ghé sát vào tai thằng đó nói, vì tiếng nhạc ồn ào quá không thể nào nói chuyện bình thường được.

 

Quán bar này chơi nhạc hăng quá, từ lúc vào tới giờ tiếng nhạc vẫn dồn dập liên hồi, và chưa có dấu hiệu gì là giảm nhẹ xuống cả.

 

Có vẻ như anh Hiếu đã nói trước với thằng này về việc của tôi rồi thì phải, nó nhìn tôi từ trên xuống dưới, mãi một hồi nó mới hỏi tôi

 

_Anh là N phải không?

 

_Đúng vậy! -tôi hét vào tai nó.

 

_Vậy đi theo em -nó nói rồi đi trước qua 1 hành lang khác.

 

Tôi chỉ việc đi theo nó mà thôi. Hành lang này đi vòng qua sàn bar, dẫn thẳng lên phòng quản lý. Tại đây có 1 hệ thống camera an ninh có thể quan sát khắp mọi ngóc ngách trong bar, và có 1 đường dẫn trực tiếp thẳng xuống sàn bar mà không cần đi qua hành lang, và chỉ khi nào cần giải quyết vụ việc nhanh gọn thì mới dùng đường này xuống sàn.

 

Cửa phòng quản lý đã mở sẵn, bên trong là anh Hiếu đang ngồi trên ghế sopha, bên cạnh là 1 anh nào đó, đầu trọc, hình xăm hầu như khắp cơ thể.

 

_N đó hả, ngồi xuống đó đi em -anh Hiếu cười, chỉ tay xuống cái ghế sopha đối diện tôi.

 

_Dạ em chào hai anh, em mới tới. -tôi chào đáp lễ.

 

_Ừ, à đây là N, hôm bữa tao nói với mày đó -anh Hiếu quay sang nói với anh bên cạnh, rồi anh nhìn lại tôi, tay chỉ vào anh kia -còn đây là Trung “trọc”, là bạn của anh.

 

_Dạ em chào anh -tôi bắt tay với anh Trung.

 

_Ừ chào em, anh nghe anh Hiếu nhắc tới em nhiều lắm đó, trước giờ nó chưa coi trọng thằng nào như em đâu -anh Trung nói.

 

_Dạ… -tôi gãi đầu.

 

_Thôi làm quen nhiêu đó đủ rồi, giờ bàn vào chuyện chính đi -anh Hiếu nói.

 

Nghe vậy tôi và anh Trung ngồi ngay ngắn lại, im lặng mà lắng nghe.

 

_Giờ vầy, anh Trung đây và anh có mở 1 quán bar KR dưới quận 7, nhưng hiện tại đang cần 1 quản lý giúp đỡ công việc cho tụi anh, anh coi trọng em nên anh muốn em về làm giúp cho anh, em thấy được không -anh Hiếu nói, rồi nhìn tôi chờ đợi.

 

Tôi lại đắng đo suy nghĩ, vì giờ đây tôi đang ở TB, mà đi làm tận dưới q7 thì xa quá sao có thể đi đi lại lại được cơ chứ.

 

_Em thấy sao, có thể giúp anh được không? -anh Hiếu hỏi.

 

_Cái này… em cũng không biết nữa anh, tại vì giờ em đang ở bên TB, mà phải đi làm ở q7 thì xa quá, em sợ đi trể giờ làm thôi -tôi thú thật.

 

_Trời tưởng gì khó khăn, chứ chuyện này thì dễ thôi. Giờ em muốn đi làm giờ nào cũng được, miễn là mỗi tối em có thể đến bar để điều động nhân viên thôi. Em thấy sao? -anh Trung nói.

 

_Dạ như thế thì tốt quá, nhưng em sợ chưa đủ kinh nghiệm để quản lý quán bar thôi -tôi gãi đầu.

 

_Đừng có khiêm tốn chi nữa, anh tin là mày làm được. Ngày xưa mày quản lý quán bar của a2 mày tốt lắm mà -anh Hiếu nhìn tôi nháy mắt.

 

WTF làm sao mà lão Hiếu này biết a2 tôi nhỉ, lại còn biết chuyện tôi đã quản lý quán bar của a2 tôi 1 thời gian nữa cơ chứ. Chẳng lẽ lão điều tra lý lịch của tôi hay sao.

 

_Sao… sao anh biết -tôi ngạc nhiên, lấp bấp hỏi hai ảnh.

 

_Haha chứ a2 mày không kể chuyện hồi đại học của nó hả, hai thằng tao là bạn thân của nó đó -anh Hiếu cười vang.

 

_Ơ thế sao hôm đám cưới em không thấy hai anh ta -tôi thắc mắc.

 

_Lúc đó hai thằng tao bận công chuyện bên Mỹ, đâu về dự đám cưới a2 mày được. Mày về dưới hỏi a2 mày thằng Hiếu mập với Trung “trọc” law biết rồi.

 

_Dạ.

 

_Rồi giờ còn gì thắc mắc nữa không, lương cơ bản của mày là 7tr 1 tháng. Còn mày làm tốt thì tụi tao thưởng thêm -anh Hiếu nói.

 

_Dạ được thế thì tốt quá rồi anh -tôi nói.

 

_Ừ thế mai mày đi làm luôn nhé, chứ tụi tao đang cần gấp đấy -anh Trung dặn dò.

 

_Dạ được anh, vậy mai em sẽ bắt đầu làm luôn -tôi nói.

 

_Ừ giờ em có cần làm gì thì làm đi, giờ tụi tao đi công chuyện rồi -anh Hiếu nói.

 

_Dạ vậy thôi em về luôn.

 

_Ừ mai nhớ đi sớm nhá mày -anh Hiếu nói vọng theo tôi.

 

Ra về, tôi lại tiếp tục cuộc chơi, lấy xe đi rảo quanh vòng vòng thành phố. Chút gì đó thôi thúc, tôi lấy xe chạy ra phố đi bộ NH chơi luôn.

 

Đời lắm bất ngờ, lắm khi đặt ta vào tình thế khó xử…

 

» Người lạ từng quen

 

Một buổi đêm dạo bước dưới ánh đèn mờ ảo hoa lệ của Sài thành. Chẳng hiểu sao tôi lại có đủ độ rảnh để đi dạo trong khi đường phố luôn luôn trong tình trạng kẹt xe được nữa. Cứ thong thả lái chiếc Sirius đỏ đen từ từ chậm chạp chen giữa những dòng xe kẹt cứng, chủ yếu chỉ để dạo quanh Sài Gòn này mà thôi.

 

Ngày xưa, mỗi khi muốn đổi gió, tôi chỉ việc chạy xe ra đường kéo một hơi là chạy băng băng trên đường rồi. Còn bây giờ chỉ đơn giản là nhích từng khoảng một trên con đường đông kín toàn xe mà thôi, chẳng thể nào vi vu trong gió được như ngày xưa nữa rồi:)))

 

Chạy loanh quanh hồi cũng thấy chán, tôi rẻ theo hướng TĐT ra phố đi bộ thư giản tí ấy mà. Gữi xe vào 1 bãi giữ xe gần đó, tôi rảo bước ra phố đi bộ, hoà mình vào dòng người tấp nập nơi đây.

 

Lâu lâu nên giành chút thời gian rảnh rỗi để đi bộ thư giản, nó sẽ rất tốt cho chúng ta. Vừa thư giản, vừa tập thể dục, vừa gợi nhớ được những kỷ niệm xa xưa với người mình thương.

 

Nhìn xung quanh, tôi không khỏi chạnh lòng, khi mà đa số ở nơi đây toàn là những cặp đôi đi cùng nhau, hoặc là du khách, hoặc là những gia đình đưa con ra đây chơi, hoặc là từng toán học sinh, sinh viên kéo ra đây chụp ảnh selfie mà thôi. Chỉ có tôi là lạc loài hơn hẳn số đông ở đây, chỉ 1 thân 1 mình, chân mang đôi converse, tay trái đút túi quần, cứ thể bước chậm chạp, nhẹ nhàng nhưng cũng có phần nặng nề, khi mà lòng tôi lại cảm thấy cô đơn.

 

Bước ra tới quảng trường, tôi lại quay bước trở về hướng ngược lại, khi mà những cột nước đã được phun lên rồi.

 

Tĩnh lặng, tâm trí tôi rơi vào khoảng không bất tận, bây giờ thì chắc đang đắm chìm ở nơi xa xăm nào đó. Tôi chỉ bước đi như 1 con rối vô hồn, mắt nhìn chằm chằm về phía trước, miệng nở nụ cười nhạt, nếu nhìn tôi từ phía đối diện, chắc có khối người sẽ nghĩ tôi bị điên =]] cũng phải thôi, chẳng có ai bình thường mà lại có hành động đó như tôi cả.

 

Ánh sáng mờ ảo, tiếng cười nói ồn ào, tiếng nước phun lên rì rào, tất cả tạo nên 1 không gian mới lạ đối với tôi, vì tính ra thì tôi mới đi đến đây lần này là lần đầu thì phải.

 

Nhưng yên bình, tươi vui chỉ là thế, nhưng đâu thể nào tồn tại mãi mãi được. Xin mượn lyrics bài hát của Hamlet Trương nhé, có thể là không đúng hết, nhưng ít ra nó cũng có phần nào đó giải thích được chuyện mà tôi sắp sửa phải đối mặt.

 

“Chiều vắng bước chân tôi tĩnh lặng bước trên con đường.

 

Một người mới vừa qua, hình dáng thân thuộc yêu thương… “

 

2 câu trên, có ai đoán được người mà tôi sẽ gặp phải không nhỉ. Cũng đơn giản, cũng dễ hiểu thôi, chỉ cần ráp hai câu đó vào lại bài hát thì biết là ai thôi. Đó là em -Minh Thư – 1 trong người con gái khiến tôi phải buồn nhất khi nói về chuyện tình cảm.

 

Tôi đứng loay hoay giữa biết bao nhiêu người lạ, tôi lại tình cờ gặp phải một người quen, à phải nói là “người lạ từng quen” mới đúng.

 

Tôi chợt dừng bước, đứng khựng người lại giữa con phố đông người. Vì trước mặt tôi, 1 người lạ từng quen đang tiến bước về hướng của tôi, nhưng có vẻ em chưa nhìn thấy tôi đâu. Vì hiện tại em đang bận nói chuyện vui vẻ cùng một người lạ, 1 người mới, 1 chàng trai mới, điển trai, sành điệu.

 

Chút gì đó lưu luyến, chút gì đó buồn tủi xuất hiện thoáng qua trong tâm trí của tôi, như 1 dòng điện nhắc nhở tôi rằng cần phải tránh mặt trước cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ này.

 

Tôi quay ngoắt mặt qua một bên, tránh đi hướng nhìn của em về nơi tôi đang đứng. Em và người ấy từ từ bước ngang qua tôi, xem tôi như 1 người lạ giữa muôn vàn người khác…

 

Tôi đứng yên, chờ đợi từng phút từng giây để em đi qua cuộc đời tôi, để tôi không phải khó xử trước em, vì 1 người lạ từng quen như em thế kia, khi gặp mặt 1 cách vô tình như thế này tôi cũng không biết phải nói gì với em nữa.

 

Nhưng không dễ dàng như vậy được, người tính luôn luôn không bằng máy tính được =]] à nhầm trời tính.

 

_Ê N làm gì mà đứng 1 mình buồn thế -một giọng nói cũng khá là quen thuộc với tôi, nhưng không phải là của em, mà là của nhỏ My.

 

_Ơ My, Yến, sao hai người lại ở đây -tôi ngạc nhiên khi thấy hai nhỏ nhảy ra trước mặt tôi.

 

_Đi chơi không được à -nhỏ Yến nói.

 

_Chẳng ngờ lại gặp mày ở đây nữa rồi -anh Hiếu nói, và sau lưng là 1 chị nào đó, chắc ghệ anh Hiếu, có cả anh Trung nữa.

 

_Dạ tại em rảnh nên đi lòng vòng chơi á mà -tôi cười.

 

Chút niềm vui trên khuôn mặt đó của tôi chỉ đủ để chào hỏi xã giao với mọi người, nhưng nhanh chóng thay vào đó là sự lo lắng chẳng biết em có nhận ra tôi hay không nữa. Chầm chậm quay mặt lại, và tôi đã xác nhận được câu trả lời của mình 1 cách chính xác nhất.

 

Những điều gì mình lo lắng nhất đều sẽ đến với mình là đây. Em đang nhìn tôi, mắt mở to, tay em vội vã buông tay người con trai kia ra, khiến anh ta phải nhìn em khó hiểu.

 

“Ủa mình chia tay rồi mà em, em hành động như thế để làm gì:))) “

 

Tôi chẳng nói chẳng rằng, lại quay mặt về phía mấy nhỏ kia, dõi theo câu chuyện của mọi người để mà quên đi cái hình dáng thân thuộc kia, quên đi cái cảnh em nắm tay người ấy cười nói vui vẻ.

 

Tôi đứng đó, như 1 con rối di động, được lập trình auto cười nói vui vẻ. Nhưng thật ra, trong tim tôi có cái gì đó đang vụn vỡ ra từng phần. Dẫu biết là không còn quan hệ gì nữa! Chỉ có điều cái tình cảm dành cho em trong tôi vẫn còn nhiều, chưa thể nào mà xoá bỏ nó đi được.

 

Nhập vào nhóm nhỏ My đi chơi cùng luôn, nhưng thực chất là tôi muốn rời xa khỏi nơi đó 1 cách nhanh chóng mà thôi.

 

Trước khi rời đi, tôi vẫn kịp quay lại nhìn em 1 lần nữa, đủ kịp để thấy em quẹt tay lau đi những giọt nước mắt kia. Sao thế kia, sao em lại khóc nhỉ, buồn sao? Hay là em cảm thấy có lỗi trước tôi chăng?

 

Mỉm cười chua chát, tôi lắc đầu xua tan ngay cái suy nghĩ mà tôi cho là không có căn cứ đó để tiếp tục cuộc vui chơi cùng bạn cùng bè, cùng anh cùng em. Đêm đó, tôi lại đắm mình trong men rượu, không phải vì tôi buồn mà tôi uống, chủ yếu tại anh Hiếu mời ra mắt anh em này nọ thôi. Nhưng buồn cũng là 1 cái cớ hay để tôi uống hết ly này đến ly khác, càng uống lại càng tỉnh, muốn quên lại càng nhớ.

 

Bóng dáng em cứ quanh quẩn trong tâm trí tôi, khiến tôi luôn mơ màng cảm thấy em ở bên cạnh. 1 chút yếu đuối từ tận sâu trong đáy lòng, cũng có thể tại vì tôi uống nhiều quá nên không kiểm soát được bản thân.

 

Tôi khóc, khóc thầm, nhưng cũng đã rơi nước mắt, những giọt nước mắt yếu đuối. Nhưng nhanh thôi, tôi lại trở về với cái vẻ lạnh lùng cồ hữu của mình. Yếu đuối nhiêu đó là đủ rồi, là con trai không thể nào lại dễ dàng yếu đuối và gục ngã như vậy được.

 

Đêm đó vui say, ai cũng ngất ngay cả rồi, chỉ có mỗi chị Lan -bạn gái anh Hiếu là tỉnh thôi. Chị gọi taxi đưa đám kia về. Còn tôi thì tự xử, vì tôi muốn đi 1 mình đón tí gió cho thoải mái ấy mà.

 

Vi vu trên đường, lại 1 lần nữa hình dáng thân quen kia ùa về trong tâm trí của tôi. Chán thật, chẳng hiểu sao tôi lại yêu em như vậy, để rồi giờ đây lại không thể nào mà quen em 1 cách dễ dàng như vậy được.

 

Tôi thì cũng ngất ngư vì hơi men mất rồi, mà chẳng hiểu sao tôi lại có thể về được tới nhà bình an như vậy nữa. Gág tắm rửa rồi ném mình lên giường luôn, khi mà đồng hồ đã điểm sang số 12.

 

Vừa chợp mắt được giây lát, tôi lại bị đánh thức bởi tiếng chuông dt réo rắt bên tai.

 

Quờ quạng trong màn đêm chụp lấy cái dt, tôi mắt nhắm mắt mở bắt máy nghe luôn

 

_Alo, ai vậy -tôi lè nhè hỏi.

 

_… Em đây -sao vài giây im lặng, 1 giọng nói lại cất lên, nhưng tôi vẫn chưa xác định được là ai cả.

 

_Em nào? -tôi hỏi 1 cách bực dọc, khi mà đang sắp sửa ngủ ngon lại bị đánh thức như thế này.

 

_Minh Thư!

 

Hai tiếng đó vừa cất lên, tôi chợt sững người, ngạc nhiên lắm khi mà em gọi cho tôi. Nhưng mà tôi lại vội vàng tắt máy. =]] có thể là tại vì tôi không muốn đối mặt với em, do đó tôi chọn cách trốn tránh chăng.

 

Quăng dt lên đầu giường, tôi cố gắng đưa mình vào giấc ngủ, nhưng lại 1 lần nữa ánh đèn dt sáng lên, và dt báo có tin nhắn đến. Và lại là của người lạ từng quen.

 

“Anh ngủ chưa, nhắn tin với em chút có được không”

 

Đọc tin nhắn, tôi bật cười chua chát, giờ này em lại nhớ đến tôi hay sao? Tôi trả lời lại, rồi tắt nguồn dt luôn.

 

“Mình còn gì để nói sao em? “

 

Hôm nay là 1 ngày dài đầy biến động, nó báo hiệu cho tôi trước mắt là 1 con đường dài khó đi.

 

“Người yêu cũ, có người yêu mới, bước qua tôi sao tim bồi hồi.

 

Người yêu cũ, có người yêu mới, tôi đứng yên nhưng lòng tôi rối.

 

Người yêu cũ, có người yêu mới, bước bên nhau đoạn đường đi tới.

 

Người ta thay thế tôi bên em, thay thế tôi yêu em, thay thế tôi quan tâm về em… “

 

-trích: “Người yêu cũ có người yêu mới”-Hamlet Trương.

 

» Cuộc hẹn

 

“Gió vẫn cứ vô tâm thổi qua làn mi nhạt nhoà.

 

Sao lại không làm mưa rơi xuống để mưa hoà tan vào trong mắt anh.

 

Anh còn yêu em biết mấy, anh tìm em sao không thấy.

 

Bản tình ca hôm nay, anh hát với nổi đau… “

 

Tiếng nhạc chuông reo rắt phát ra từ dt, khi mà tôi ngồi uống cafe ở quán nhỏ My. Hôm nay tôi được nghỉ, do đó tôi tự thưởng cho mình 1 ly cafe sáng, bù đắp lại cho ngày hôm qua vất vả.

 

Lấy gối thuốc trên bàn, tôi rút 1 điếu ra châm, rồi rít 1 hơi dài. Khói thuốc khiến đầu óc tôi minh mẫn hơn, thoải mái hơn.

 

Không phải là hút kiểu 1 người nghiện thuốc, mà tôi chỉ tìm đến hơi thuốc lá mỗi khi buồn, mỗi khi cần phải động não suy nghĩ, hay là làm gì đó cần nhiều quyết định mà thôi. Chứ thường ngày thì cũng ít khi nào tôi hút lắm.

 

Dt lại réo lên từng hồi, tôi cứ để đấy, chẳng thèm bắt máy làm gì, vì cái tên hiển thị trên màn hình kia. Là em đang gọi tôi, từ lúc tôi bật nguồn dt cho tới giờ. Chẳng biết em gọi cho tôi từ lúc nào nữa, nhiều khi là suốt từ đêm qua cũng có thể.

 

Từ từ thở dài, thả ra 1 làn khói thuốc lan toả khắp cả không gian mà tôi đang ngồi, tạo nên 1 khung cảnh mờ mờ ảo ảo khó tả. Nơi đây, 1 thằng con trai đang trốn tránh thế giới bên ngoài, không dám đối mặt trước người yêu cũ, không dám đối mặt với quá khứ buồn đau kia.

 

Lại thở dài, tôi đưa ánh mắt nhìn xa xăm ra phía cửa chính của quán, đón lấy từng ánh nắng sớm vàng tươi chíu thẳng vào mắt tôi.

 

_Này, đừng hút thuốc nữa -nhỏ My ra vỗ vai tôi, rồi ngồi xuống đối diện tôi, nhăn mặt nói.

 

_Được thôi! -tôi rít 1 hơi nữa, còn hơn nữa điếu thuốc, tôi dụi ngay vào gạt tàn thuốc luôn.

 

_Hút thuốc không tốt cho sức khỏe đâu, tui chẳng ngờ anh lại hút thuốc luôn đấy -nhỏ nhăn mặt.

 

_Kệ tôi đi, lâu lâu mới hút thôi -tôi thở dài, ngã ngữa người ra ghế, vươn vai 1 cái chào buổi sáng.

 

_Anh có chuyện gì buồn à, sao lại thở dài suốt thế kia?

 

_Ôi dào có gì đâu, à mà cô không ngồi quản lý ở trong hay sao mà ra đây thế -tôi hỏi lại nhỏ, khi mà nhỏ phục vụ mang ra cho nhỏ My 1 ly cam ép.

 

_Thấy anh ngồi 1 mình buồn nên ra đây ngồi ké thôi -nhỏ nói, tay bưng ly cam lên uống.

 

_Nhiều chuyện! -tôi nói.

 

_Kệ tui đi, mà nè kể chuyện quá khứ của anh cho tui nghe đi -nhỏ nài nỉ tôi bằng khuôn mặt mèo đáng yêu, nhưng tôi đâu thể nào để cho nhỏ dụ dỗ được cơ chứ.

 

_Không! Chẳng có gì để nói! Mà tại sao cô cứ quan tâm đến chuyện đó thế -Tôi nhăn mặt.

 

_Thì…

 

Tiếng chuông dt lại reo lên, vẫn là số máy của em. Thoáng chút suy nghĩ, tôi với tay tắt máy luôn.

 

_Bạn gái điện à, sao anh không nghe máy đi mà lại tắt -nhỏ tò mò nhìn chằm chằm vào dt của tôi.

 

_Không có gì -tôi đánh trống lãng, đặt dt trở lại bàn.

 

Và rồi dt lại tiếp tục reo lên nữa, lại là em. Tôi cầm dt trên tay, phân vân không biết là nên nghe máy hay là tắt máy đây, thật là…

 

_Nghe máy đi -nhỏ My nói, nhìn tôi cười rõ tươi. Chắc nhỏ đang tò mò xem ai mà lại gọi tôi liên hồi đến thế.

 

Ngập ngừng, tôi bấm nút nghe. Thoáng chút im lặng bên kia đầu dây, rồi em cũng lên tiếng trước.

 

_Anh à!

 

_Ừ có gì không vậy -tôi phũ, vì tôi cũng chẳng muốn nói chuyện cùng em lúc này cho lắm.

 

_Sao đến bây giờ anh mới chịu nghe máy của em?

 

_Có gì thì em nói luôn đi!

 

_Anh… có thể gặp em… 1 chút được không? -em ngập ngừng.

 

_Anh nghĩ mình đâu có gì để nói mà phải gặp nhau đâu em! -tôi từ chối.

 

_Anh… có thể giành chút thời gian để gặp em được không… chỉ một chút thôi!

 

_Được rồi! Chừng nào đây? -tôi hỏi.

 

Vì tôi cũng muốn hỏi em 1 số chuyện, những chuyện trước giờ tôi luôn muốn hỏi em về việc tại sao em làm thế với tôi, có vẻ như 1 cuộc hẹn là cách tốt nhất cho lúc này.

 

_10h quán XX nhé anh -em nói.

 

_Bên quận 7 á hả -tôi hỏi.

 

_Dạ.

 

_Được rồi lát nữa gặp -tôi nói rồi tắt máy luôn.

 

Bỏ dt xuống bàn, tôi nhìn qua nhỏ My, thấy nhỏ đang nhìn tôi, ra vẻ đăm chiêu.

 

_Sao thế kia -tôi nhướng mắt lên hỏi nhỏ.

 

_Ơ đâu gì đâu -nhỏ giật mình, hấp tấp đáp lại lời của tôi.

 

Ngước mắt nhìn dt thấy cũng 8h rồi, tôi tính tiền rồi ra về luôn. Về nhà còn tắm rửa chuẩn bị cho cuộc hẹn này nữa, à sẵn còn chạy qua bar KR xem cho biết đường luôn.

 

9h, tôi lấy xe ra lên đường luôn. Vẫn phong cách cũ, quần jean áo sơmi dài tay được săn lên tới cùi chỏ, chân mang thêm đôi converse nữa thôi, sẵn sàng lên đường rồi.

 

Qua quận 7, mất thêm 1 khoảng thời gian nữa tôi mới có thể định vị được cái quán mà em đã hẹn tôi, nhìn dt thì mới 9h45 thôi. Vào quán trước làm ly cafe luôn, thà mình chờ người ta tốt hơn là để người ta phải chờ đợi mình.

 

Ly cafe ít đường theo yêu cầu được mang ra, tôi ngồi đó, vừa nhấm nháp vừa chờ đợi. Bàn của tôi nằm ở tầng hai, nhìn thẳng ra ban công ban ngoài luôn, đủ tầm nhìn xuống công viên phía trước quán.

 

Gữi em số bàn, rồi ngồi đó chờ đợi, chờ em mang đến cho tôi 1 câu trả lời cho tất cả việc mà em đã đối với tôi.

 

_Anh chờ em lâu không -em nói.

 

Tôi quay lại, thoáng chút sững sờ, khi mà em lại 1 lần nữa xuất hiện trong đời tôi, lại lung linh trong bộ váy trắng tinh khôi, vẫn cái nụ cười toả nắng. Chỉ có điều, giờ đây em không còn là của tôi nữa rồi, và chỉ là 1 tấm ảnh mà tôi giấu sâu trong kí ức mà thôi.

 

_Anh cũng mới tới đây thôi -tôi nói, khi em ngồi xuống phía đối diện tôi.

 

_Quý khách dùng gì ạ! -nhỏ nhân viên chìa menu ra cho em.

 

_À cho tôi giống anh này nhé -em nói, rồi chỉ vào ly cafe của tôi.

 

Nhỏ nhân viên có chút ngạc nhiên, vì lúc nãy khi tôi nói cafe ít đường là nhỏ đã nhìn tôi rồi, mà giờ đây lại tới em cũng kêu 1 ly giống tôi nữa cơ chứ. Rồi nhỏ nhân viên cũng vào trong, mang ly cafe ra cho em. Trong lúc đó, tôi chỉ nhìn em chằm chằm, mãi cho tới khi em mở miệng trước tôi thôi.

 

Em nhăn mặt lại khi nhấp 1 ngụm cafe vừa được mang ra, rồi em mới hỏi tôi

 

_Sao anh lại uống cafe đắng thế?

 

_Quen rồi em à -tôi mở miệng, đáp lại câu hỏi của em, sẵn tiện lấy ly cafe lên uống 1 ngụm luôn.

 

Bầu không khí lại rơi vào im lặng, tôi vẫn tiếp tục nhìn em chằm chằm, như để ghi nhớ bóng dáng ấy khắc sâu vào trong tâm trí của tôi.

 

_Anh… không muốn hỏi gì em à? -em ngập ngừng hỏi tôi.

 

_Có chứ… nhiều lắm… nhưng anh vẫn chưa biết phải bắt đầu từ đâu nữa -tôi thở dài, mắt hướng nhìn ra phía xa ngoài ban công, tránh đi ánh mắt của em.

 

_Anh… có ghét em không? -em cuối gầm mặt xuống đất.

 

_Ghét em hả! Ừ thì anh lấy quyền gì mà ghét em được cơ chứ -tôi bật cười chua chát

 

_…

 

_6 tháng yêu nhau, em đã yêu anh thật lòng chưa? -tôi đối mặt, nhìn thẳng vào mắt em.

 

_Em… em yêu anh nhiều lắm, tại sao anh lại hỏi em như vậy? -em nhìn tôi, rơm rớm nước mắt luôn rồi.

 

_Vậy sao… vậy sao em lại đối xử với anh như vậy? -tôi bật cười chua chát.

 

_Em… em biết em sai rồi, em xin lỗi anh… anh có thể tha lỗi cho em được không -em bật khóc nức nở.

 

_Đừng rạch vào tim nhau những vết thương dài và sâu, để rồi khâu nó lại bằng những câu xin lỗi em à. Nó cũng chẳng có tác dụng gì đâu -tôi nói thẳng.

 

_Anh…

 

_Đừng khóc nữa em, anh không xứng đáng để em khóc vì anh đâu, mình là quá khứ rồi mà em -tôi bật cười, lau đi dòng nước mắt đang lăn dài trên đôi má em.

 

_Em xin lỗi… -em vẫn khóc nức nở, mắt sưng lên đỏ hoe.

 

Tôi cũng cảm thấy bất lực lắm, nhưng mà tôi cũng đâu biết làm gì hơn nữa đâu, đành ngồi đó lau đi dòng nước mắt của em mà thôi.

 

Bất chợt, 1 bàn tay đập lên vai tôi, tôi vừa quay người lại thì ăn ngay 1 đấm vào mặt. Quét lưỡi trong miệng, chút mặn mặn nơi đầu lưỡi cũng đủ báo hiệu cho tôi biết rằng chãy cmn máu rồi.

 

_Ơ anh Thắng, anh làm gì thế kia -em đứng bật dậy, vừa khóc vừa đẩy thằng kia ra, nhưng bất lực khi thằng kia to con quá.

 

Chẳng nề hà gì thằng này, tôi vẫn ngồi dính trên ghế, bình tĩnh nhìn thằng đó mà thôi. Chính là cái thằng mà tôi gặp hôm qua đã đi cùng với em.

 

_DM em lo gì cho thằng này, nó làm em khóc thì anh đánh chết mẹ nó thôi -thằng cao to tên Thắng đó hét lớn, khiến mọi người xung quanh đều nhìn nó cả.

 

Đời lắm chuyện bất ngờ, đến cả việc đi gặp người yêu cũ mà cũng bị đánh nữa là sao ta @@ số đúng nhọ thật mà…

Lưu ý: Hãy lưu địa chỉ web này lại để lần sau còn vào bạn nhé!!!

» Chuyện kinh dị về thằng anh mình

» Chuyện tâm linh có thật by Ginta9x

» Những chuyện kì bí có thật: Quê em – Đất độc

» Truyện Ma VOZ: Hình như mới gặp ma trong nhà tắm? (Có Hình)

» Truyện tâm linh: Bố em (VOZ)

xem thêm Xem thêm: Truyện Voz sưu tầm

» [Tâm sự] Nợ duyên, nợ tình – Chap 8: Biến cố

» TRẢI QUA _ KHỞI MY – PUDDING VŨ

» PHIM CẤP 3 – Phần 6 : Tập 13 Full HD

» Điều gì khiến 12 cung hoàng đạo chán nản nhất?

» Further accelerate the shift to overseas markets

Thế giới giải trí miễn phí trong tầm tay!
Liên hệ: support@advuitinh.com
Facebook: Danger+ ^^