Tai game mien phi, wap giải trí, gameshow Việt
Game Show - Nhạc Hay - Phim Hay

Giải trí miễn phí - Xem phim hay - Xem hài vui - Đọc truyện VOZ - Tải Games & App Miễn Phí!

Truyện tâm linh: Bố em (VOZ)

21292 Lượt xem

Kho báu của người tàu

 

 

 

Yểm bùa bằng gái đồng trinh…

 

Những ngày đầu giải phóng miền bắc đang còn chế độ phong kiến,lúc này nhà nước cấm nhân dân tự do buôn bán tất cả đều phụ thuộc vào tem phiếu của nhà nước cấp. Dân hồi đó sông trăm đường khổ. làng em đi qua làng khác phải qua 1 cái cây đa gọi là cây đa đầu làng cây đa này to khoảng 10 đứa học sinh cấp 1 nối tay nhau ôm còn không hết.buổi tối thanh niên trai tráng sau khi đi làm đồng về ăn cơm nước xong thì tụm năm tụm bảy ngồi tranh thủ tán phét cũng như canh gái làng cấm không cho làng khác tới sờ mó.gái làng mình để trai làng khác nó lấy được là cái nỗi nhục ghê gớm của trai làng.cây đa đấy có từ lúc nào không ai biết chỉ biết đẻ ra là có nó như cái lẽ của tự nhiên là nó phải ở đấy.nhưng có 1 điều lạ là trai làng mà đi một mình qua gốc đa kiểu gì cũng nhìn thấy một cô gái trẻ ngồi ngay trên phiến đá dưới gốc đa đây.cứ ngồi thế cắm mặt xuống đất mà nhìn.những anh cứng bóng vía thì chạy lại hỏi han cô ta nhưng cứ khi đến gần thì biến mất.

 

Nhà bà nội em có nghề tráng bánh đa gia truyền.ngày đó để làm được ra cái bánh thì phải nói là cực khổ, tráng bánh cũng phải dấu, phơi bánh cũng phải dấu.nhưng xung quanh làng không biết sao ai cũng nói là nhiều vàng.những đêm đi chợ bán bánh phải dậy từ 1,2h sáng bỏ bánh vào bụng rồi mặc cái áo thật rộng ra ngoài.ngày ấy đàn bà thì mặc váy đụp áo tứ thân.đàn ông thì quần áo gụ rộng thùng thình ý.

 

Hôm ấy bà trằn trọc mãi không ngủ được quyết định đi chợ sớm lúc đo trăng lên thẳng đỉnh đầu ,bà đậy lấy banhd bỏ vào người cột áo lại rồi đi đi được một đoạn đến cái ao gần gốc đa cũng gặp 2 mẹ con gánh đôi quang gánh đi chợ gặp bà em thì đi cùng cho nó vui.đi tầm máy cấy số thì ngồi nghỉ mệt hai bà con nhà kia nhờ bà em vấn lại cái tóc (ngày xưa các cụ tóc dài thì thường vấn lên đầu) bà em cũng vui vẻ lại vấn tóc cho bà kia.lúc đụng vào da đầu bà ấy thì thấy đầu sao mà nhão nhoét thúi om lên đụng vào tóc thì nớ rót ra tưng mảng.biết là gặp ma bà liền ngồi xuống đái rồi lấy nước tiểu xoa lên người sợ quá không dám đi tiếp nữa mà ngồi đó cho tới sáng.

 

những bà già đi chợ đêm về thường kể cho nhau nghe họ nhìn thấy rất nhiều vàng bạc ,vòng ngọc, dưới gốc đa nhưng khi tới gần thì không thấy gì hết.rồi đêm đó bão gió rất to ông nội em hồi đó đi bè lứa.bão gió lên vội vàng từ sông chạy lên bờ về nhà để chống bão.khi về tới đầu làng thì thấy dưới gốc đa có 1 đàn lợn con đang tha thẩn quanh gốc con nào cũng một màu vàng óng sáng trưng tất cả là 11 con trong khi đó có con nhỏ nhất là bị què 1 cái chân.ông cứ đứng đó để nhìn không chạy đi mà cũng không đuổi bắt đàn lợn.ở làng ông nghe người ta đồn đại đã nhiều nhưng nay ông mới tận mắt nhìn thấy lúc đó ông mới tin là có vàng dưới gốc đa thật.nhưng tính ông không tham, không phải của mình thì thôi của ai cũng mặc kệ ông không quan tâm.

 

Hôm có một ông xách cái bị đi qua nhà em cứ đứng nhìn vào nhà hôm đấy gặp ông nội không đi bè ông thấy thế tưởng là ăn xin cũng định lơ đi hồi đấy kinh tế nhà nào cũng khó khăn cơm còn ăn 1 phần gạo chín phần khoai với mì thì lấy đây ra mà cho ăn xin.

 

Ông già thư thả bước vào nhà em ông bỏ cái nón ra khỏi đàu ấn tượng đầu tiên của ông nội với vị khách này là nhìn mặt cụ rất hiền người thấp, khỏe mạnh, nhưng hai đôi mắt rất sáng.

 

Ông cụ nói : phiền ông cho tôi xin ngậm nước có được không ạ.

 

Ông nội : gì chứ nước thì cụ cứ thoải mái.miệng nói tay ông lấy ấm pha chè mời cụ.

 

Ông nội : cụ làm điếu thuốc lào không (cái này ông nội em nghiện cho tới khi mất)

 

Ông cụ : vâng cho tôi xin 1 đóm nói xong giơ tay ra cầm cái điếu của ông e đưa cho châm thuốc rít 1 hơi sảng khoái.

 

Ông nội : cụ qua làng tôi thăm người quen hay có việc gì.

 

Ông cụ : tôi đi qua đây chơi thôi thấy nhà ông thế đất đẹp quá thì vào xem thử thôi.nhà ông nằm ở cuối cái đất thiêng nhưng không phát được về đường quan lộ buôn bán làm ăn may chăng thì được.(sau này ông nghiệm thấy đúng các con ông nội đều học cực giỏi nhưng không ai đi theo đường quan lộ được hết,bà em buôn bán sau này nhà bà em là địa chủ nổi tiếng 1 vùng)

 

Ông nội : không tin nhưng cũng tủm tỉm cười.

 

Ông cụ : tôi nói ông biết làng ông nhiều vàng lắm nhưng không ai lấy được cái gì hết đúng không.

 

Ông nội : gật đầu.đúng làng tôi có vàng thì ai chẳng biết nhưng chả ai nhặt được nó chỉ được nhìn thôi.

 

Ông cụ : cái kho đấy bị bọn tàu nó yểm bằng con gái đòng trinh giữ của rồi thì làm sao mà lấy được.cái này có được thì chỉ có con kia nó cho thôi.

 

Ông nội : ông là thầy địa ah (thầy địa lý …chuyên xem hướng nhà và phong thủy).

 

Ông cụ : không tài kém cúng chỉ biết được chút it thôi biết được bao nhiêu nói cho ông biết rồi đấy..nói rồi cười nhưng làng ông sắp hết vàng rồi.nhà ông sắp được lộc đấy nhé.

 

Ông nội : của nhà mình thì để trong nhà còn của phù vân thì để ngoài ngõ thôi ông ạ.mà ông nói sao nhà tôi không có đường quan lộ mà các con tôi nó học giỏi lắm đấy.

 

Ông cụ : đất nhà ông nằm hướng cổng làng.(nhà ông nội em nhìn thẳng ra là cái ao qua cái ao đến cây đa cổng làng.nhưng cổng làng nhà ông bị yểm rồi.chỉ vượng được thôi chứ không phát được.

 

Ông nội : thế ông phá được không ???

 

Ông cụ : không, tôi không làm được, tuổi nghề của tôi còn non lắm chỉ biết được thôi chứ không giải được..tôi nói với ông cho vui thôi..thằng con ông ý kiếm thằng nào học giỏi nhất gửi nó sang nhà người khác có phát được thì phát…

 

Nghe ông cụ nói thế ông em cũng suy nghĩ ngiêm túc lại..nhưng nó chỉ dừng lại ở mức nghĩ thôi chứ chẳng tạo được sóng gió gì.

 

Ông cụ ngồi nghỉ 1 lúc nói : nhà anh ở đây có gặp chuyện gì cần nhờ thì chạy qua gặp tôi nhé.Tôi ở làng bên.ông qua làng tôi hỏi ông M xem ngày ai cũng biết.thôi giờ xin phép ông tôi về đây.

 

Tiễn ông đi về xong thì ông cũng quên luôn lời ông M nói vì nghĩ thầy nào chả thế ông nội em cũng báng bổ lắm cho đến 1 hôm bà em ngồi kể với ông em.

 

Hôm bà đi chợ sớm đi qua cây đa thì thấy tiếng một đứa con gái nói.bà ơi mua cho cháu ít tép.bà em đi chợ cũng nhớ mua cho nó ít tép (con tép ao ý) nhưng mai đi qua vẫn thấy mớ tép của bà ở đấy thối hoắc ra.mà đêm nào đi qua nó cũng nhờ hết không nhận lời thì cứ đi quanh gốc đa đây.khi nào nhận lời nó mới tha cho mà đi chợ.ngày này là ngày thứ 4 nó nhờ rồi mà tép thì thối hoắc ra.rồi chuyện mỗi đêm đi chợ bà đều nhìn thấy 1 đàn lợn đi ăn lần nào cũng thấy con bị què đi sau cùng nhưng không biết sau mấy hôm nay không thấy con lợn què đâu hết.Bà lẩm bẩm với ông.

 

Ông thấy lạ thế liền mặc cái áo vào đi một mạch sang làng ông M ông hỏi thăm một lúc thì tới cái nhà hai gian lợp bằng tranh.ông cất tiếng gọi.ông M ơi….ơi..

 

M : tôi đây vừa nói ông vừa từ dưới bếp đi ra .thấy ông em ông M cũng không ngạc nhiên.

 

M : có chuyện gì thế ông.

 

Ông em liền kể một loạt chuyện xảy ra.ông M nghe xong thì nói.cái kho đấy sắp tới hết hạn trấn yếm rồi đứa con gái bị yểm sắp được thoát rồi đấy con lợn đấy không phải mất đâu mà nó nhờ ai làm cái gì đấy nó trả ơn người ta đấy.

 

Ông nội : nó nhờ bà tôi mua tép làm gì hả ông.

 

Ông M : bọn tàu nó làm thần giữ của kiểu này. Lấy 1 cô gái đang còn trinh sau đó bỏ vào một căn hầm cho mặc 1 bộ quần áo màu trắng cho uống 1 thứ nước hòa cùng bùa tùy vào từng người muốn yểm kho báu đó bao lâu sau đó làm bùa bằng thời gian đó rồi cho cô gái uống.sau cùng cho ăn 1 loại thức ăn duy nhất.

 

Cho ăn trong vòng 3 tháng 10 ngày để cho bùa ngấm vào người sau đó cho cô gái ăn 1 thứ thức ăn thôi.dần thì không cho ăn nữa cho đến khi nào cô đấy chết.khi cô ấy chết thì làm cái bùa dán vào lưng cô ấy.cái bùa này là che mắt cô gái không cho cô ấy nhìn thấy xung quanh mà chỉ nhìn thấy nơi mình ở thôi.ai xâm phạm hay đụng vào nơi nó ở bị vật chết tươi ngay…nó chết trong lòng căm hận không thốt được với ai lên nó rất mạnh.

 

Khi lá bùa cô gái uống vào gần đến ngày hết tác dung.lá bùa dính trên lưng cô gái cũng theo đó mà không che được mắt cô nữa.lúc này cô đã quan sát được mọi thứ xung quanh như linh hồn bình thường họ vẫn nhìn thấy được mặc dù nó còn mờ mờ.nhưng đến khi nhìn rõ thì cô sẽ thoát khỏi được thế trấn yểm cái này nguy hiểm cho người yểm.lúc đó linh hồn cô không còn phải nghe theo lẹnh ai nữa.cho nên cách tốt nhất là lấy cái kho vàng đó trước khi cô nhận thức được thé giới xung quanh một cách rõ ràng.

 

Ông nội : sao mà lấy được nhỉ.

 

M : sao mà lấy được ông ,cái này phải người yểm hoặc thầy cao tay làm bùa trấn mới được chứ.tôi sao làm được.giờ tôi nói ông này.về nói vợ ông nếu đêm nay nó còn nhờ thì mua thử quả bưởi về lột cái vỏ ra sau đó gói vào lá chuối để đo xem thế nào.

 

Ông nội em nghe xong thì chào ông M về.ông về nhà thì nói y như ông M dặn bà cũng uh hãy nó nhờ thì tôi làm thử.

 

Sáng đêm hôm sau bà cũng đi chợ như mọi hôm đi qua cây đa thì nghe tiếng cô gái vọng lại.

 

Bà ơi mua cho cháu mớ tép.

 

Bà e : uh

 

Hôm đó lên đến chợ bà mua quả bưởi ngồi lột sạch gói vào lúc chuối lúc về bà để trên gốc đa.rồi đứng xa một đoạn canh sợ ai đi qua lấy mất.đứng nhìn một lúc không thấy ai đi qua.bà liền đi tới chỗ đặt gói bưởi thì không thấy đâu nữa.bà quay về nhà gặp ông bà nói đúng đấy ông ạ nó nhờ tôi mua tép bưởi.

 

Hai hôm sau đó bà đi chợ vẫn giọng cô gái nhờ bà mua.đến hôm thứ 3 bà đi qua gốc đa thì giọng cô gái nói.

 

Bà ơi cháu trả công bà mua tép.trươc mặt bà em là cái vòng ngọc màu xanh.bà không nói gì cầm lấy mang về cho ông nội xem.lúc này thì ông nội em run thật vì nếu để lộ ra cho chính quyền biết thì bị ghép vào tội tuyên truyển me tín dị đoan,hỏi cái vòng ngọc ở đâu không nói được thì bị vu cho là ăn cắp.ông liền dặn bà là không được nói với ai.cứ đi chợ bình thường nó có nhờ thì mua không thì thôi.(cũng vì nhận cái vòng của nó sau này bà em phải đi tìm người thân cho nó)

 

Trong lúc đấy làng đột nhiên xuất hiện 2 bố con người ăn xin nhưng hai bố con ông này bị câm.sáng họ ăn xin khắp làng nhưng đêm về họ ngủ dưới gốc đa.dân làng thấy hai bố con bị câm lại hiền lành nên không ai lỡ đuổi.ông em thấy thế thì lấy làm nghi ngờ liền sag nhà ông M một chuyến..

 

 

 

Update ngày 29/10

 

 

 

Khi sang nhà ông M ông em nói chuyện về người ăn mày thì ông M không nói gì lặng lẽ ngồi suy nghĩ.lúc sau thì quay sang ông em nói.

 

Muốn chắc thì ông phải theo dỗi xem hai bố con ông ấy sinh hoạt thế nào sau đó mình tính tiếp.nhưng tôi thấy làng mình sắp có cái họa rồi ông ạ.

 

Ông em không nói gì đi về lòng ngẫm nghĩ cả đời chả con ma nào dọa được mình không biết duyên cớ gì mà tự nhiên dính vào chuyện này.bỏ thì thương mà vương vào thì lỡ có chuyện gì thì đúng là cả họ khổ lây..

 

Cái nhà ông nội thì gọi là mặt tiền thì cũng không đúng. Ngõ cũng không.nói cho các thím dễ hình dung là trước nhà ông là một dặng dừa sau đó đến 1 cái ao to rồi đến cái đường cái đứng ở dặng dừa thì nhìn thẳng ra đường cái, cổng làng và cây đa luôn.

 

Ban ngày ông phải đi làm cũng không có thời gian để ý đến bố con nhà ông ăn xin nhưng cứ đêm nào ông cũng đi qua cái cây đa ấy hồi ấy ông đi bè lứa cho hợp tác xã tùy vào con nước thế nên ông toàn về đêm. đêm nào ông cũng đi qua cây đa ấy.ông đã di qua cây đa đó hơn nữa đời người rồi nhưng chưa lần nào ông có cảm giác sợ hãi như lần đó hết.

 

Hôm đó con nước lớn 3h sáng mới lên ông ăn cơm rồi đi ngủ sớm để chút nữa dậy còn đi cho kịp con nước.gà gáy canh 3 ông lục đục dậy cầm điếu ra sân làm điếu thuốc lào cho nó tỉnh ngủ.theo quán tính ông nhìn ra đường đưa mắt nhìn một loạt thì giật mình đôi mắt của ông dừng lại nơi gốc đa có 2 bố con ông ăn mày ở.sao ở đó lại thấy cái 2 cái bóng người cứ múa may nhấp nhô trên 1 đống lửa.mà tại sao đống lửa lúc đó như lửa ma trơi phụt sáng rồi phụt tắt.trí tò mò của ông nổi lên ông liền chạy ra chỗ dặng dừa trước nhà nhìn cho rõ vẫn thấy đám lửa đấy bập bùng..đứng nhìn 1 lúc ông quyết định kiểu gì cũng đi làm thì đi ra đó luôn xem cho nhanh.trời đêm về khuya tối mịt trên trời điểm 1 vài ông sao cho có lệ.ông lặng lẽ đi theo đốm lửa tới gốc gần gốc đa thì đột nhiên đống lửa nó tắt ngóm không thấy đâu cả.ông chạy tới sát gốc đa để nhìn cho rõ thì chỉ nghe tiếng gáy đều đều của hai bố con người câm nằm trên phiến đá trơn dưới gốc cây.(cũng chẳng ai biết phiến đá đó có mặt từ bao giờ tại sao nó ở đó.cái phiến đá đó một người lớn có thể nằm thoải mái.) ông nhìn xung quanh không thấy tàn lửa cũng chẳng thấy cũi đuốc gì vậy thì lửa ông nhìn thấy nãy đến giờ ở đâu ra ông đứng đần người ra để nghĩ nhưng cũng không lý giải được.

 

Không thể hiểu nổi ánh lửa đâu mà có.ông thở dài bước đi trong đầu còn cứ băn khoăn ông bước đi một đoạn thì tự nhiên có cục đá ném thẳng vào người cái bộp…rồi.. lại ..bộp..ông liền quay lại xem thằng nào ném mình thì chửi cho một trận con nhà ai đêm hôm rồi mà còn trêu chọc người khác.ngoảnh đi ngoảnh lại thì không thấy ai hết.ông định quay mặt bước đi thì ông nhìn thấy ngay chỗ gốc đa đó thấy hai con mắt đỏ lừ như hai viên than đang nhìn ông chằm chằm.ông lúc đó một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng da gà da cóc nổi hết cả lên tóc tai dựng đứng.đời ông gặp biết bao nhiêu là chuyện nhưng không có lần nào ông sợ như lần này.nhưng ông không bỏ chạy mà lao đến tay cầm cục đá định táng cho đôi mắt kia mấy cái cho đã giận thì không thấy đâu nữa.trước mắt ông chỉ nhìn thấy hai bố con ông ăn mày ngủ hơi thở vẫn gáy đều đều như không biết xung quanh đang có chuyện gì xảy ra.

 

Ông thấy thế thì thở dài ném hòn đá ra xa rồi bỏ đi bụng thì nghĩ đã bao lần đi qua cây đa này rồi nhưng có lần nào mình cảm thấy hoang mang và sợ như lần này đâu chứ.định gọi bố con ông ăn mày dậy nói chuyện nhưng người câm thì làm sao mà nói được thế nên thôi đi làm vậy.

 

Cũng từ đó khi đi qua cây đa ông có cảm giác cặp mắt đó đang theo dõi mình ông cũng không muốn đi qua nó nữa.mà đi vòng sang đường khác nó xa hơn nhưng làm ông yên tâm hơn.

 

Lần đó hợp tác xã hết lứa ông em phải đi lên miền ngược để lấy về ở nhà có bà với bác N, bố em và hai thằng em là chú Q, và chú Q+,

 

Tối hôm đó bà em ra ngoài vườn đi tè thì nghe tiếng thở phì phì ở bờ rào cách chỗ bà ngồi tầm nửa mét theo phản xạ bà ngoái cổ lại nhìn dưới ánh trăng mờ mờ là con rắn hổ mang to bằng cổ tay người lớn đang nhìn bà các đầu thì ngóc lên lưỡi thè ra liên tục. bà em ngồi đó chết trân bây giờ đứng lên thì không được.ngồi đây thì không xong làm sao để con rắn đó nó bỏ đi bây giờ bà cứ ngồi đó miệng làm bầm khấn ông bà ông vải một lúc sao con rắn bỏ đi còn bà đứng lên nhưng hai chân vãn run không đứng vững được.ở quê người ta gặp rắn là chuyện bình thường vì cây cối nó nhiều bà em không ít lần lấy đòn gánh đánh chết mang về ngâm rượu nhưng con rắn kiểu này bà chẳng nhìn thấy bao giờ mình con rắn nó loang lổ chỗ đen chỗ trắng hai con mắt đỏ lên ném về phía bà những cái nhìn hằn học . (ngày xưa làm gì có tường xây ngăn cách nhau như bây giờ đâu ạ.toàn là cách nhau bằng cái bờ rào thôi nhà nọ chui qua nhà kia có khi chẳng cần phải đi qua ngõ).

 

Bà trở vào nhà nằm nhưng không chợp mắt được nữa không phải con rắn làm cho bà sợ mà bà băn khoăn sao có con rắn hình thù quái dị thế nhìn nó mà mình phát khiếp…nằm được một lúc bà trở dậy đi quạt lò để tráng bánh.ra góc sân lấy củi để vào nhóm lò thì nghe trong bếp có tiếng loảng xoảng xoong chạu va vào nhau.bà sợ chó mèo hàng xóm nó vào nhảy lên chậu bột thì hỏng hết cả vội vàng vất mấy que củi ở đó chạy vào bếp xem thế nào.bà thấy có bóng người đang cúi xuống chậu bột của bà làm cái gì đó.quà quát lên ai…ai…con nhà đứa nào đấy.nó ngửng mặt lên nhìn bà rồi nhe răng ra cười lao qua cánh cửa, chạy qua mặt bà ra phía cái ao trước nhà bà lao theo quyết không để thằng trộm thoát.nó với bà cách nhau không đến 10 bước chân nhưng ra đến cái ao thì không thấy nó nữa..nó biến mất như chưa hề vào nhà bà.hôm đó chậu bột khi tráng bánh phơi đều bị chua bà phải đổ cho lợn nhà hàng xóm.bà vừa đi vừa thở dài nếu đổ them lần nữa thì bà mất vốn….

 

Mọi việc vẫn diễn ra bình thường bà cũng không nói với ai thứ mà bà nhìn thấy.tối đến ăn cơm xong ngồi 1 lúc bà chuẩn bị đi nằm.còn bố em với bác N thì đi chơi.ở quê em dân đa số họ ngủ rất muộn vì ban ngày còn đi buôn bán , đồng áng có tối thì mới tập trung nhau lại tán tỉnh và buôn chuyện trẻ con cũng vì thế mà ngủ rất muộn.bố em và bác N cũng không ngoại lệ.

 

Hôm đó bố em cùng bác N với lũ trẻ con hàng xóm chơi trốn tìm đứa nào cũng muốn trốn cho kỹ để thằng khác không phát hiện ra mình.bố và bác N trốn đằng sau cái bụi tre mà ở đó người ta thường làm cọc buộc trâu mỗi khi đi làm về.nên cứt trâu nhiều bọn nó ngại tìm,kiểu gì cũng không bị bắt.bọn kia tìm mãi không thấy bố với bác N thì đâm chán không muốn tìm nữa.rủ nhau đi chơi chỗ khác.hai anh em đợi lâu quá liền lò cò đi ra.bác N đi trước bố em đi sau.thì đột nhiên bố em nói thầm với bác N

 

Ê..anh có thấy ai ở ngoài ao kia không sao cứ đứng nhìn anh em mình thế..mồm nói tay chỉ ra phía giữa ao.

 

N : ai là ai tao có thấy ai đâu mắt mày lác ah vừa nói bác N vừa đưa tay đánh vào đầu bố em sau đó định quay người lại đi về thì ngọn tre tự nhiên nằm rạp xuống.

 

Bố : sao ngọn tre nó nằm rạp xuống đây.lúc trước có thấy đâu.

 

N: thằng này ngu thế bây giờ nó gẫy chứ sao.

 

Bố : sao chú kia cứ đứng nhìn mình vậy thôi đi về thôi.

 

Bác N anh hùng đạp ngọn tre đi qua để về thì tự nhiên ngọn tre vút thẳng lên bác N mất thăng bằng ngã mặt vục vào bãi cứt trâu gần đó đau quá mà bất tỉnh.bố em thấy thế hoảng hồn thì khóc ầm lên kêu làng kêu nước những nhà gần đó nghe thấy tiếng kêu thì vội chạy ra đỡ bác N dậy đưa vào trong nhà.lau mặt cho bác nhưng bác cứ ngơ ngơ người này nói người kia thằng này ngã sợ quá mất vía rôi.lúc đó bà em đi khắp làng tay vãi muối gạo miệng kêu ba …hồn… bảy …vía …thằng …N …ở …đâu thì về….một lúc sau thì bác tỉnh nhưng bác chẳng nhớ gì.cũng từ đó bác N có biệt danh là N (trâu).

 

 

 

Kho báu người tàu ngày 5-11

 

 

 

Nói về hai bố con ông ăn mày thì.sáng đi xin ăn xung quanh làng còn tối về gốc đa ngủ giữa hai bố con và dân làng họ đều có khoảng cách đặc biệt ánh mắt của người bố ai nhìn vào cũng phải lãng tránh đôi mắt sắc và lạnh.

 

Người trong làng thấy thế cũng không ai lân la hỏi chuyện làm gì.thời gian cứ thế trôi đi cho đến trăng tròn.trăng tháng tám thì sáng lắm trẻ con ở làng chơi với nhau đủ các trò, đuổi bắt, bịt mắt bắt dê, rồng rắn lên mây nhưng không đứa nào dám đến gốc đa chơi như mọi lần vì sợ bắt gặp ánh mắt lạnh người của ông bố thằng ăn mày. Bọn trẻ con chơi cho đến khi thấy trăng đứng trên đỉnh đầu thì đứa nào về nhà đứa đấy ngủ mai đứa thì đi học đứa thì theo mẹ đi chợ lên đồng bắt đầu ngày mới.

 

Đêm hôm đó ông nội em kết thúc 1 tháng lên miền ngược lấy nứa mang về cho hợp tác xã.ông lầm lũi từ bờ sông đi lên lần này ông đi qua gốc đa vì đi như thế về nhà nhanh hơn ông muốn gặp vợ con và nằm nghỉ vì kéo nứa từ sáng đêm gặp con nước ngược ông cảm thấy mệt mỏi lắm.

 

Lê những bước chân mệt nhọc về phía cổng làng xa xa…tiếng chó cắn ma ở đâu thỉnh thoảng lùa về..trăng thanh gió mát ông thấy thoải mái hít căng không khí buổi đêm muộn ông dảo bước về nhà nhanh hơn.bước chân đưa ông đến gốc đa thì đột nhiên dừng lại.trước mặt ông là ông ăn mày hôm nay ăn mày và thằng con đang ngồi kính cẩn trước phiến đá mà hàng đêm họ vẫn làm giường để ngủ.trên bàn có đặt một số thứ mà ông không nhìn rõ được là thứ gì…trong đầu ông bắt đàu đặt ra những câu hỏi mà không lời giải đáp.

 

Hai bố con lão ăn mày làm gì giờ này.sao họ quỳ trước phiến đá vẻ kính cẩn thê.những câu hỏi gợi trí tò mò của ông khiến ông dừng lại nép mính vào cái tường phía bên ngoài cổng làng ghe ngóng…..

 

Trước mắt ông không phải là người ăn mày bị câm bẩn thỉu hàng ngày vẫn vào trong làng ăn xin mà là 1 người hoàn toàn khác.ông ăn mày đó quỳ gối lầm dầm khấn rồi đứng thắng nhìn về hướng đông đầu ngửng lên nhìn mặt trăng đọc lầm rầm cái gì đó rồi sau đó quay lại thì thầm với người con trai cả hai đứng đó im lặng chờ đợi…không thấy có gì xảy ra cứ lần đầu như thế rồi lại lần 2 ông bố lại cúi xuống đọc ,tay chỉ vào những hiện vật để trên phiến đá sau đó tạ ơn…..

 

Ông ngồi đó nhìn chỉ thấy được hành động và tiếng lầm rầm khấn của ông bố thằng ăn mày dù cố lắm nhưng ông không hiểu được đó là nói về cái gì.

 

Ông nghĩ liệu cái này có liên quan đến những gì ông M nói khi ông qua chơi và kho báu ở dưới ngốc đa là có thật..

 

Những câu hỏi ngổn ngang trong đầu ông.nếu giờ chạy sang nhà ông M thì khog kịp nữa đêm hôm mà phiền người ta thì cũng kỳ thôi kệ cứ ngồi ở đây nhìn xem thế nào thì ngày mai tính tiếp…

 

Ông ngồi xuống nhìn xem hai bố con lão ăn mày còn giở trò gì nữa.lão ăn mày lầm dầm nói gì đó đến lần thứ 3 thì thằng con trai cầm những thứ trên phiến đá lên cẩn thận bỏ lên trê n gốc đa sau đó cầm cái đòn tre đực đẩy phiến đá dời khỏi mặt đất hai bố con lão lấy hết sức vần cái hòn đá sang một bên sau đó lật ngửa hòn đá ra không biết hòn đá đó nằm ở đo bao lâu mà phía dưới phiến đá bị lõm vào 1 chỗ sâu lắm.dưới ánh trăng ông thấy hai bố con lão ăn mày cầm 1 thanh đóm châm lửa soi vào trong đó.sau đó thằng con trai đặt bàn tay trái của mình vào cái lỗ đó nó lấy ra được 1 cái gói gì đấy được gói kỹ bằng nhiều lớp..hai bố con hì hục bóc nhứng lớp gói đấy ra một lúc thì lộ ca được cục gì hình tròn lão ăn mày đưa lên nhìn qua ánh trăng xoay xoay một lúc thì ném xuống chiếc lỗ mà khi nãy được phiến đá che lấp..

 

Sau khi ném cái cục đó xuống thì thằng con vội vàng lao tới nhưng lão ăn mày ngăn lại lắc đầu hai bố con lão đứng khá xa miệng lỗ và nhìn cứ đứng đó khoảng hơn nữa canh giờ thì lão ăn mày dần dần tiến lại và ngó xuống dưới sau đó gật đầu ra hiệu cho thằng con trai ra điều ở đó là được rồi….

 

Thằng con trai liền đi tới miệng hố sau đó câm mấy cái đóm tre châm lửa soi cho rõ miệng hố. miệng hố hình tròn bằng cái chậu nhôm to liên xô ngày xưa.1 người thanh niên có thể nhảy xuống được.con lão ăn mày tay cầm bó đóm cho hai chân xuống trước rồi cái thân dần tuột xuống sau.lão ăn mày ngồi trên miệng hố ngó xuống một lúc sau thì thấy thằng con trai ở dưới trồi lên nói lão ăn mày đưa cho nó cái gì đó như là cái túi vải rồi nó lai chui xuống hố.

 

Khi nó đưa lên thì tay nó cầm 1 túi vải nặng nó phải đưa người lên trước hai bố con xúm lại nhấc cái túi vải lên.

 

Lão ăn mày cho tay vào túi vải bốc ra trước mặt một mớ thằng con cầm ngọn đóm nhỏ soi vào trước mặt ông nào là vòng ngọc lắc tay màu vàng lấp lánh.

 

Lúc này ông thấy không còn nghi ngờ gì nữa chúng nó lấy đi kho báu mà làng đã đồn bấy lâu nay thì ông liền chạy ra và đó cũng là sai lầm của ông.

 

Ông lao ra đưng trước mặt bố con lão ăn mày quát.

 

Chúng mày là dân xứ nào mà dám vào làng tao ăn trôm hả tao la lên cho cả làng biết bắt hết bố con nhà m lại đưa lên chính quyền.vừa nói xong thì lão ăn mày ném thẳng vào mặt ông một thứ bột màu trắng ông lấy tay che mặt nhưng không kịp rồi ông không biết đâu là thật đâu là giả nữa.trước mặt ông lúc thì lửa lập lòe như ma trơi lúc thì có ai đó kéo ông đi ông giằng lại mãi mà không được.ông liêu siêu như thế đi về nhà đến nhà ông kêu bà ra mở cửa không nói một lời nào đi vào giường nằm người ông run lên từng cơn mồ hôi vã ra như tắm.bà tưởng ông sốt và mệt lấy nước nóng lau cho ông.rồi lấy chăn đắp cho ông để cho ông nghỉ.

 

Sáng ra mọi người trong làng thức sớm vì tiếng la hét của ông…làng ơi nó ăn cắp vàng của làng mình đấy nhanh…nhanh…chạy ra giữ chúng nó lại không mất…..nó…nó…nó lấy đấy…ông cứ thế miệng không thôi gào thét.bà nội và các bác không biết sao tự nhiên ông lại thế thì khóc uum cả nhà lên hàng xóm láng giềng chạy sang xem mỗi người một tay giữ ông em lại.người nọ nói người kia hay ông em bị ma nhập nhưng sao lại vàng vọt ở đâu ra…ai cũng lắc đầu khó hiểu.

 

Bà e nghe ma mộc nhập vào ông em thì cũng bán tín bán nghi có bệnh thì vái tứ phương, bà đi lấy nước tiểu trẻ con rồi cành dâu dình đổ vào người ông em rồi đánh ông nhưng chẳng ăn thua.mà càng lúc ông càng bị nặng hơn nhất là khi trời đứng bóng là ông cứ lao ra ngoài đường gặp ai ông cũng chỉ vào nói.mày …sao …mày lấy của cải của làng tao đưa mày ra chính quyền….đi..đi.. rồi ông bắt họ ai thấy ông cũng chạy và họ tưởng ông là người điên.

 

Cái gốc đa đó sáng hôm sau dân làng đi qua không thấy bố con ông ăn mày đâu nữa ai cũng thắc mắc không biết họ đi đâu.nhiều người đi qua nói chắc bố con họ bỏ làng này sang làng khác kiếm ăn rồi.ăn mày mà xin mãi một chỗ đâu có được.ai cũng thấy cái phiến đá dưới gốc đa như có ai xê dịch nó vì chỗ nó có đất mới lộ ra nhưng họ trấn an nhau là chắc bon trẻ con nó chơi nó đào đất ra đấy thôi. Nỗi lo cơm áo gạo tiền hàng ngày cũng không làm họ quan tâm nhiều những việc lặt vặt xung quanh.

 

Ông em gần như ngày nào cũng thế người ông dần dại đi tóc tai thì bù xù quần áo thì xộc xệch…cái gốc đa gần như là chỗ của ông em ai đi qua đấy cũng phải chạy thật nhanh sợ ông bắt được tóm tay tóm chân quy cho tội trôm vàng đưa lên chính quyền.đánh thì không nỡ vì ông có uy tín trong làng nay ông như thế thì ai nhìn cũng tôi nghiệp.

 

Cứ tầm khoảng 12h trưa và 3h sáng là ông lên cơn mạnh ông chạy xung quanh nhà tà tìm được bất kể chỗ nào núp là ông chui vào trong đó miệng thì lẩm bẩm chúng nó mạnh quá…mình yếu quá rồi.mắt thì long lên đừng có đụng vào tao…bỏ tao ra… bỏ tao ra… chân tay ông khua loạn xạ như có người đang cố bắt và trói ông lại.rồi ông cứ nhảy lên đưa tay ra trước sau như vồ cái gì đấy rất mạnh và rứt khoát xong không được mắt ông lại long lên ra diều tức giận rồi.1 lúc sau ông lại sợ co người lại kêu lên.nó đấy….mày bắt tao ah…..khoảng h sau đó ông lại ngủ thiếp đi một cách mệt mỏi và không biết gì nữa.

 

Bà nội 1 mình nuôi 7 người con nay ông bị như thế gánh nặng dường như đổ hết lên vai bà.bà thương ông không có tâm trí đâu mà làm nữa.không biết nguồn cơn bệnh từ đâu mà chữa.ngày ấy thầy mo thầy lang không nhiều như bây giờ có nhưng hiếm lắm.suốt ngày bà đi theo ông sợ ông rơi xuống mương xuống sông.mấy bác ở nhà hàng xóm cho gì thì ăn nấy thằng lớn đi mót cá con lớn đi mót khoai bé hơn tí nữa ở nhà trông mấy đứa em đằng sau cho chúng nó khỏi ngịch dại.

 

hôm đó vào ngày mồng 1 cuối tháng tám ông em cũng vẫn thế nhưng lúc chập choạng tối thì thấy ông nhìn bà với ánh mắt tỉnh táo nắm tay bà thều thào nói.

 

Sang làng bên tìm ông M.

 

Bà nghe được không biết ông mê hay tỉnh nhưng nhìn vào mắt ông bà tin rằng chồng mình tỉnh táo tối đó bà dặn mấy đứa ở nhà canh ông bà đi sag làng bên 1 chuyến đêm bà về.bà nói rồi cắp cái nón đi mang theo cả nỗi khổ về chồng từng bước bà đi như mang theo cả hi vọng gửi vào đó……

 

p/s: chuyện này em nghe bố và ông bà kể lại thì em kể cho các bác nghe vì nó là chuyện của nhà em. Em cũng không biết ông bà có gió gì trong đấy không nhưng các bác nghe xong thì gạch đá và nhận xét thế nào thì tùy….

 

 

 

Update chuyện ngày 14/3 – cửa hàng vật liệu xây dựng.

 

 

 

Sau khi giải được trùng tang cho bố em nhà em cũng nhẹ nhõm được phần nào băt đầu ổn định làm ăn.vì em ngày trước ở trong sài gòn khi bố ốm xin nghỉ ngang về chăm bố nên giờ nếu vào cũng phải xin lại việc. bố mất mẹ không muốn em đi xa nũa muốn em ở ngoài này luôn. anh G đang chung với một người bạn mở cửa hàng vật liệu ở Đông Anh nay muốn anh kia nhường lại cửa hàng cho nhà em quản lý. Anh kia là anh V nhà ở hà nội luôn.

 

anh V cũng đồng ý và nói anh em phải chuyển hết số tiền vốn ban đầu 2 người chung nhau + lợi nhuận chia đôi.

 

em thì không biết đông anh là chỗ nào vì từ bé có được ra hà nội lần nào đâu.

 

anh G thấy bạn mình đồng ý cũng mừng.

 

nhà em lo tiền só tiền cũng lên tới gần 100tr cả nàh bàn bạc thì cho em với anh D làm còn anh G sẽ hỗ trợ lúc đầu.

 

2 ngày nữa thì chồng tiền cho bạn anh G thì anh G nói.

 

D: em hỏi bố xem có làm được không.

 

em lúc đó cũng ngại vì những chuyện xảy ra em cũng hãi lắm rồi.em không nói gì nhưng cũng nghe anh G vào thắp hương cho bố nói sự tình nó thế.

 

que hương chỉ cháy được 1 đoạn đầu tiên rồi tắt.em phải thắp lại 2 lần thì que hương mới cháy được bình thường.

 

tối đó em ngủ thì bố em về.

 

bố em nghe bên tai : không được gọi bố thình lình như thế nữa sáng quân lính họ tắt hương đấy bố mới hết chịu tội trùng thôi. dưới đó họ đang còn luận các tôi trên dương nứa.chuyện con hỏi để bố tìm hiểu đã nhé rồi bố mới biết được là có làm hay không. nói với cả nhà cúng không goi bố vê nữa vì đi lại giờ tốn kém lắm đang trong thời gian lục vấn không làm phiền qua quân dưới đó được.cúng cơm hay thắp hương cứ thắp thôi khi nào bố về con sẽ biết.

 

nói xong bố đi vội vàng lắm ko quên quay lại nói cái vườn cây chúng m cắt lá đi cái giờ bố ít về được đừng có để cây nó phá thế đi nhé.mai để cái địa chỉ cửa hàng trên bàn thờ bố lúc 12h trưa thì đọc lên nhé.

 

nói xong ông id luôn em cũng chẳng kịp nói cái gì.

 

sáng ra em nói với anh G thì anh nói thế từ hãy đưa tiền cho thằng V đợi bố nói xem thế nào đã.

 

đem hôm đó em ngủ thì bố về bố cũng vội lắm bố nói bố thấy cửa hàng đó rồi to rộng mặt tiền tốt nhưng trước cửa có cây đa cảnh vong nó tụ ở đấy nhiều muốn làm ăn được thì tặng cây đa đó vào chùa không chúng nó phá.làm thì đợi tầm 6 tháng nữa hãy làm.thế nhé. nói xong ông đi

 

sáng hôm sau nói với ông anh thế anh G nghe thế cũng yên tâm.

 

bữa trưa hôm đó em đnag vo gạo nấu cơm thì đột nhiên có tiếng quát. nhanh không mất hết tiền.em nghe giật mình rồi nồi cơm xuống đất.

 

em hỏi : đâu mất đâu?

 

thì có tiếng của ông : cửa hàng nó đang bán cửa hàng

 

em nghe thì biết ngay cửa hàng của anh G chung

 

em chạy lên nói anh G đang ở trên nhà.

 

em : anh ra hà nội đi anh V đang dấu anh bán cửa hàng cho ai đấy. nhanh bố nói đấy.

 

G : mặt tái mét lên vì tức giận. anh vơ vội chìa khóa lên xe phóng thẳng ra hà nội.anh nói ở nhà có gì thì gọi cho anh luôn.

 

một lúc sau em ngồi nghệt mặt ra trên bàn uống nước nghĩ vơ vẩn thì ghe giọng nói bố em.

 

mai người ta qua nhận cửa hàng với chồng tiền hẹn 5h chiều lúc đó hãy nói anh con ra mặt.

 

em nói : bố hỏi ai.

 

bố : mấy cái vong trên cây đa cảnh nhớ nói anh m giải quyết xong việc mua con gà cúng cho chúng nó bố hứa rồi.

 

nghe xong em nhắn tin cho anh G luôn.

 

anh em ra hà nội cả nhà không ai biết ngoài em ai hỏi anh cũng nới là đi hải phòng anh V có điện về nàh mấy lần gặp anh G vì không liên lạc qua đt di động được nhưng em nói anh đi hải phòng chưa về.

 

5h chiều hôm đó.anh G theo giỏi thấy anh V đưa người tới xem cửa hàng rồi khi người ta vừ rút tiền ra thì anh G đi tới coi như ko biết chuyện gì hỏi anh V

 

G : khách đặt hàng gì đấy ?

 

V : mặt tái mét và lúng túng chưa kịp nói gì?

 

khách hàng : tôi mua lại cửa hàng này.

 

G : nhìn anh V không nói câu gì quay sang nói với khách đây là cửa hàng của 2 người chung anh này có nói cho hai vị biết không.(chỉ vào anh V)

 

KH : mặt ngơ ngác nói không vì anh V nói cần tiền sang gấp.

 

sau khi giải quết với khách hàng xong thì anh G quay lại nói chuyện với anh V đêm hôm đó anh có mặt ở nhà và kể chuyện cho cả nhà nghe.

 

Anh nói đã cũng con gà như lời bố nói nhưng tàn hương con gà nhớt lắm ko ăn được cứ như bị thiu ý

Lưu ý: Hãy lưu địa chỉ web này lại để lần sau còn vào bạn nhé!!!

» Chuyện kinh dị về thằng anh mình

» Chuyện tâm linh có thật by Ginta9x

» Những chuyện kì bí có thật: Quê em – Đất độc

» Truyện Ma VOZ: Hình như mới gặp ma trong nhà tắm? (Có Hình)

» Đùa cợt với thế giới tâm linh – Truyện Tâm Linh

xem thêm Xem thêm: Truyện Voz sưu tầm

» PHIM CẤP 3 – Phần 6 : Tập 20 Full HD

» Kích thước chuẩn của ảnh trên Facebook là bao nhiêu?

» The Voice – Giọng hát Việt 2018 tập 2 Full HD

» Top 5 wombo combo bốc hơi team địch

» Truyện dài LMHT: Cuộc hành trình của Ezreal – Phần 3

Thế giới giải trí miễn phí trong tầm tay!
Liên hệ: support@advuitinh.com
Facebook: Danger+ ^^