[HỒI KÍ] CẤP 3, ANH VÀ EM – Phần 1
57267 Lượt xem
57267 Lượt xem
Trưa tan học, tôi quay xe ra về. Hôm nay giở chứng đi xe đạp chứ không đi xe máy như thường ngày, dự định vừa đi vừa ngắm gái ấy mà.
Đi 1 đoạn cách trường tầm 200m, tôi tung tăng đạp nhanh trên đường, đường thì vắng mà người thì thưa, tội gì mình không chạy ẩu nhỉ =]]
Lạng bên trái rồi lách bên phải, tôi cứ chạy như đường này là đường của nhà tôi vậy, chẳng nề hà ngán ngẩm đến ai cả, ai ngờ đâu vừa đến chỗ ngã ba thì…
Rầm!
Xe con điên nào đó đâm vào giữa xe tôi, khiến cả tôi và nó đều ngã ngửa ra đường.
_Chạy xe kiểu gì thế hả thằng kia? -giọng nhỏ đó la lên thất thanh.
_Cái đó tôi phải hỏi cô ấy chứ, cô tông tôi mà?
_Ơ… -nhỏ đó tháo cái khẩu tran với cặp kính ra, vừa đúng lúc tôi quay mặt lại, 4 mắt nhìn nhau liền nhận ra oan gia.
_Hừ lại là cô à? Sao số tôi xui thế nhỉ, 2 lần rồi đấy nhé -tôi than thân trách phận
_Hứ cái đó là tôi nói mới đúng, xui xẻo -nhỏ đó nhăn mặt cãi lại
Chẳng thèm đôi co với nhỏ đó chi cho mệt thây, tôi dựng con xế sức người đạp lên, xem xét coi có vấn đề gì không còn bắt đền nhỏ @@ may mà nó chẳng sao cả, vẫn có thể chạy tiếp bình thường.
Định quay lưng bỏ đi luôn thì thấy nhỏ kia vẫn chưa dựng xe lên nữa. Nhỏ đứng đó, tay mân mê cái đầu gối, mặt thì nhăn lại, chắc là nhỏ đau lắm thì phải. Tính bỏ mặt luôn nhưng thấy nhỏ cũng tội tội,đành ra tay anh hùng nghĩa hiệp dựng chống xe rồi lại hỏi nhỏ
_Có sao không?
_Chân tôi đau quá -nhỏ nói
_Đâu để tôi xem coi.
Chưa kịp để nhỏ đồng ý, tôi ngồi xổm xuống vén ống quần nhỏ lên xem vết thương, nhỏ không kịp cản tôi lại, chỉ biết ú ớ trong miệng mà thôi.
Vén ống quần nhỏ lên, may mà con gái mặc áo dài ống quần lại không phải là ống túm nên săn lên dễ dàng. Nhỏ té xe cà chân xuống đường nên phần trước gối nát bươm hết rồi, huyết tương tứa ra ướt đẩm cả 1 phần ống quần.
_Chân cô bị trầy rồi, ngay khớp nên da nó căng ra khá là đau đấy -tôi giảng giải cho nhỏ.
Nhỏ im lặng không nói gì, mặt thì nhăn lại nhìn khó coi lắm.
_Cô chạy xe được không?
Nhỏ lại im lặng lắc đầu nguầy nguậy, xem chừng đau quá đứng không vững nữa rồi. Tôi thở dài, giúp người thì giúp cho trót vậy, dắt xe đạp gửi vào 1 nhà người quen gần đấy rồi tôi quay lại bảo nhỏ.
_Để tôi chở về cho, nhà ở đâu thế kia?
_Trên BN -nhỏ đáp lí nhí
_Được rồi cô né sang bên đi tôi dựng xe lên rồi chở cô về.
Nhỏ lặng lẽ bước cà nhắc sang 1 bên để tôi trống chổ mà dựng xe lên. Nhìn chiếc Novou 4 này của nhỏ còn khá mới, chắc là nhỏ mới tậu mà thôi. Nhưng hôm nay tôi tặng cho chiếc xe của nhỏ mấy vết trầy xước dàn áo, chắc nhỏ không bắt đền tôi đâu nhỉ @@
_Cô lên xe được chứ? -ngồi lên xe rồi tôi mới quay lại hỏi nhỏ
Nhỏ lại im lặng, nhìn tôi không đáp.
Bất đắc dĩ tôi đành đá chống xuống, bước tới ẳm nhỏ lên xe. Tôi hành động mau lẹ khiến nhỏ bất ngờ, nhưng cũng chấp nhận để tôi làm gì thì làm. Dễ dãi kiểu này chắc tôi lừa bán sang TQ luôn quá =]]
Leo lên xe, tôi đề máy lên ga chạy luôn. Nhà nhỏ gần đây nên chẳng cần đội nón BH, mà có muốn đội cũng không có nón để đội nữa. Tới nhà nhỏ may mà chẳng có anh áo vàng nào hoắt vào, cũng đỡ. Đến nơi đập vào mắt tôi là 1 tư dinh khá to, lại gập con nhà đại gia cmnr. Nhà nhỏ chỉ 2 tầng thôi, nhưng lại có mặt bằng khá là rộng lớn, tầm 500m² có hơn ý. Trong gara có 2 chiếc 4 chỗ, 1 chiếc nexus đen với 1 chiếc BMW x3, bên cạnh đó là những chiếc xe tay ga đắt tiền.
Bấm chuông cửa, vài giây sau đã nghe tiếng dép lẹt xẹt chạy ra mở cổng.
_A tiểu thư mới về, ơ còn cậu đây là…
_Chào vú, đây là bạn học của con. -nhỏ đáp
_Chào vú -tôi lễ phép thưa.
_Có ba mẹ con ở nhà không vú? -nhỏ hỏi
_Không con ơi, ông bà chủ vừa mới đi công tác mất rồi.
_Vậy à -mặt nhỏ buồn buồn.
Tôi đứng đó chờ đợi xong chuyện rồi về, khi không lại rảnh rỗi dính vào cái của nợ này nữa.
_Anh vào nhà uống nước nhé, xem như tôi trả ơn luôn -nhỏ nói
_Thôi được rồi không cần đâu, tôi về đây.
_Ơ thế anh về bằng gì?
_Hai cẳng -tôi đáp rồi quay lưng bước đi luôn.
Có vẻ như số tôi luôn dính với những bóng hồng xinh đẹp thì phải, mà dính vào gái thì thường đi kèm với những rắc rối vốn có. Đành chịu khi cuộc sống luôn tồn tại những cạm bẫy bất ngờ mà.
Hôm sau đi học tình hình có vẻ bất ngờ hơn, những lúc tôi sáp lại ngồi gần MThư thì y như rằng có 1 con nhỏ khó ưa đến phá đám, vâng đó chính là con Thảo.
_Thư ơi đi căn tin không?
_Thư ơi chỉ mình cái này với!
_Thư ơi có dây thun không cho mình 1 cọng với.
_Thư ơi…
Cái điệp khúc “Thư ơi” của nhỏ Thảo khiến tôi khó chịu hẵn, vừa tính nói vài câu tình cảm với em, tự dưng nhỏ đó nhảy tới xen ngang 1 câu thu hút sự chú ý của em, khiến lời nói của tôi bị nén lại trong cổ họng, thiệt tức quá mà ><
Tức mình, tôi đấm tay xuống bàn làm cái bốp 1 cái, khiến hai người đó khựng lại cuộc nói chuyện mà nhìn tôi. Chẳng còn hứng thú gì với cuộc nói chuyện nữa, tôi bước đi xuống căn tin luôn. Nhỏ MNgọc cũng vội chạy theo
_Ê N sao thế?
_Tức.
_Vì nhỏ Thảo à? -MNgọc tò mò
_Hừ chẳng biết con đó sinh ra trên đời này chi nữa -tôi phát cáu
_Trời N nhà ta đi ghen với nhỏ Thảo à, đúng như tôi đã đoán nhỉ. -nhỏ cười
_Hơi đâu ghen, mà cô đoán cái chi?
_Anh có tình ý với MThư -nhỏ cười đắc ý
_Vớ vẩn.
Nhỏ nói trúng tim đen của tôi nên tôi giả vờ bỏ đi, mà nhỏ nói đúng, quả thực tôi cảm thấy khó chịu trước sự hiện diện của nhỏ Thảo. Có vẻ như nhỏ đang cố tách tôi với em ra thì phải? Chẳng biết phải tính sao đây?
Thường thì những chuyện khó khăn mà chúng ta nghĩ đến, nó thường lại trở thành hiện thực. Còn mấy tuần nữa thôi là 1 cái tết nữa đến rồi, vậy mà giờ đây tôi với Thư vẫn chưa đến đâu cả. Chuyện tình cảm có lẽ xa vời quá đối với tôi, mỗi khi muốn nói với em 1 câu về chuyện tình cảm, chẳng hiểu sao có cái gì đó vô hình chặn lời nói của tôi lại, khiến nó cứ ngập ngừng trong cổ họng mà không thốt nên lời…
Nhưng đó chỉ là 1 trong những lí do khiến tôi và em chưa đến được với nhau, còn 1 lí do nữa, mà có lẽ đây mới chính là lí do chủ yếu- là nhỏ Thảo.
Con nhỏ hung thần này có vẻ nó thích gây chuyện với tôi lắm thì phải, nơi nào có mặt tôi y như rằng có nó ở đó. Nhưng không phải là những lời nói xỉa xói dành cho tôi, ngược lại nhỏ là người chủ động bắt chuyện với tôi, luôn tìm những câu chuyện buộc tôi phải nói chuyện với nhỏ hầu hết thời gian rảnh trong lớp.
Và thêm 1 điều nữa, mỗi khi tôi sáp lại gần MThư hay bất cứ nhỏ nào khác, thì y như rằng nhỏ Thảo luôn xuất hiện, tìm mọi cách ngăn cản hoặc làm cho cuộc nói chuyện của tôi với những người con gái khác 1 cách nhanh chóng. Là sao đây?
Hôm nay là 1 ngày đẹp trời, tôi dự định sẽ rủ em đi chơi, và hai đứa sẽ có 1 cuộc đi dạo sóng bước bên nhau dưới ánh trăng ở ngoài bờ kè. Tiếp theo đó sẽ là lời tỏ tình của tôi dành cho em, thế thì còn gì bằng được nữa:)))
Với dự định trong đầu, tôi bước vội về phía em cất tiếng
_Thư ơi tối nay rảnh không?
_Ơ mình rảnh, có chi không N? -em hỏi lại
_Đi chơi…
Tôi chưa kịp nói hết câu bất chợt 1 bóng hình quen quen mắt nhảy ào ra trước mặt tôi, chắn giữa tôi và em
_A đi chơi à N, cho tui đi với nhé -là nhỏ Thảo, nhỏ đang trưng khuôn mặt rất ư là rạng rỡ ra trước mặt tôi.
_Ớ tôi rủ Thư chứ đâu rủ bạn? -tôi đáp
Em thì ngây người ra đó trước nhỏ Thảo, còn nhỏ thì có chút biến đổi trên khuôn mặt, nhưng nhỏ nhanh chóng lấy lại khuôn mặt nhí nhảnh hồn nhiên
_Đi, cho tui đi với, nha nha.
_Xin lỗi, tối nay mình bận rồi, để khi khác nhé N -em lạnh lùng đáp lời mời gọi của tôi.
_Bạn Thư không đi thì tụi mình đi nhé N! -nhỏ Thảo không quan tâm đến việc khuôn mặt em đã chuyển đổi màu sắc, cứ nhảy cẫng lên mà đòi tôi dẫn đi chơi thôi.
_Ơ… À tôi xin lỗi nhé, Thư không đi tôi cũng không đi -lấy lại vẻ lạnh lùng bình thường, tôi trả lời ngay luôn, chặn đứng cái suy nghĩ sẽ được tôi dẫn đi chơi của nhỏ.
Em nhìn tôi với ánh mắt có gì đó vui lắm, nhưng em không nói ra. Môi em cong lên, thoáng thấy nụ cười trên khóe môi, nhưng nó nhanh chóng biến mất.
_Hừ bộ tôi không đủ đẹp để đi với anh sao?
Một giọng nói cất lên khi tôi vừa quay lưng bước đi, vì tôi thấy đứng đó cũng chẳng biết nói gì khi em đã từ chối lời mời của tôi 1 cách khéo léo ấy. Giọng nói đó cất lên buộc tôi phải dừng bước, xoay người lại đối diện với chủ nhân giọng nói kia.
Lúc này mặt nhỏ Thảo lạnh ngắt, có chút đỏ bừng vì tức giận thì phải, nhỏ nhìn tôi đăm đăm khi tôi quay lại.
_Xin lỗi, tôi không hiểu cô nói gì hết? -tôi nói
_Tôi nói con nhỏ này có gì qua tôi mà anh phải chú ý đến nó chứ không chú ý đến tôi hả -nhỏ rít lên từng lời.
Nhiều cặp mắt tò mò quay lại nhìn bọn tôi sau khi nghe thấy giọng của nhỏ Thảo. Cả em cũng vậy, em nhìn chằm chằm vào nhỏ, da mặt em run lên, có lẽ em đang bất ngờ khi nghe những lời nói đầy xúc phạm của nhỏ Thảo.
_Xin lỗi, chú ý đến ai là quyền của tôi – tôi ghé mặt xuống sát mặt nhỏ nói -cô không có quyền xen vào quyết định của tôi đâu.
_…
_Xin lỗi nhé bạn Thảo, tôi không xinh đẹp bằng bạn, và tôi cũng chẳng muốn ai phải chú ý đến mình -em đứng dậy nói, có chút bực bội
_Ý bạn nói là sao? -nhỏ Thảo gằn giọng từng chữ 1
_Là vậy đó, chẳng sao cả, nhưng xin bạn đừng lấy tôi ra so sánh với bạn -em vẫn nói 1 cách lạnh lùng.
_Hừ sợ thua tôi hay sao mà lại không dám so sánh với tôi -nhỏ cười khẩy
_À bạn nghĩ sai ý của tôi rồi, chẳng qua tôi không thấp hèn như 1 món đồ để đem ra so sánh -em nhấn mạnh hai từ “thấp hèn” khiến khóe môi nhỏ Thảo khẽ nhếch lên, nở 1 nụ cười giả tạo
_Ý bạn nói tôi thấp hèn?
_Cái đó là bạn tự nhận đó nhé -em cười nhạt.
_M…
Nhỏ Thảo có vẻ mất bình tĩnh trước câu nói châm biếm của em, nhỏ đỏ bừng mặt lên, lông mày cau lại nhăn nhó, nhỏ định lao tới ăn thua đủ với em nhưng tôi vừa kịp chắn ngang cả hai, kết thúc cuộc nói chuyện này.
_Đủ rồi đấy -tôi cất tiếng nói- làm ơn cô đừng có xen vào chuyện của tôi nữa nhé. -tôi xoay mặt về phía nhỏ Thảo nói, và để che chắn cho em lại.
_Hừ tôi không để cô yên ổn đâu, cái gì tôi muốn có sẽ luôn là của tôi mà thôi -nhỏ Thảo nói trước khi quay lưng bước đi.
_Vậy sao? Tôi sẽ chờ! -em cất tiếng nói với theo.
Rõ chán khi tự dưng có con nhỏ đó vào lớp để làm cho tôi và em khó mà nói chuyện với em 1 cách bình thường như lúc trước được nữa.
_Xin lỗi Thư nhé, tại mình mà…
_Không phải lỗi của N, là tại Thảo muốn gây sự với mình thôi.
_Vậy Thư tính sao trước chuyện này?
_Không tính gì cả N à, thôi vào học rồi kìa, N về chổ đi. -em kết thúc cuộc đối thoại, nở nụ cười đuổi tôi về chổ.
_Vậy thôi mình đi đây.
Rồi tôi cũng về chổ ngồi với cái đầu đầy suy nghĩ. Chẳng hiểu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp đây?…
Với tâm trạng chẳng mấy là tốt đẹp, tôi lấy xe ra về với bộ mặt ngẩn ngơ khó tả. Dòng học sinh vẫn tuôn ra từ các dãy phòng học hướng về phía cửa khiến việc đi lại có chút khó khăn, chính vì vậy mà 1 ý định điên rồ xuất phát trong đầu tôi, đó là dựng xe rồi lại ghế đá ngồi, chờ học sinh về gần hết mới về sau.
_Nói chuyện với tui 1 chút, được chứ?
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau lưng tôi. Là nhỏ Thảo, nhỏ xách cặp bước lại gần tôi.
_Chuyện gì?
_Anh không thể nói chuyện với tôi mà không hằn học à?
_Xin lỗi, tôi quen vậy rồi, thế có phiền đến cô không nhỉ? -tôi cười nhếch mép
_Hừ thôi được rồi, tại sao anh lại không thể nói chuyện với tôi bình thường như con nhỏ Thư kia vậy?
_Thứ nhất tôi không cần thiết phải trả lời cô, tôi muốn làm sao thì kệ tôi, thứ hai tôi không muốn cô xen vào chuyện của tôi và Thư -tôi lạnh lùng nói, xen chút đe dọa vào đó.
_Nếu tôi muốn xen vào đó thì sao? Bộ con nhỏ đó là người yêu của anh à?
_Giờ thì chưa phải, nhưng sau này thì có thể -tôi quả quyết
_Hừ tưởng gì hóa ra hai người vẫn chưa quen nhau, vậy tôi vẫn còn cơ hội -nhỏ nói, xen chút hi vọng, nét mặt vui lên hơn hẵn.
_Xin lỗi nhưng tôi không có cho cô cái cơ hội đó đâu nhỉ. -tôi dập tắt cái hi vọng đó ngay lập tức
_Chưa biết được điều gì đâu… Anh sẽ phải là của tôi -nhỏ nói.
_Tôi không phải là món đồ nên tôi không thuộc về ai. Cô hiểu rồi chứ?
_Ý tôi là anh sẽ là bạn trai của tôi -nhỏ khẳng định.
_Haha cô nói cứ như thật ấy, xin lỗi nhé chưa ai ép buộc được thằng này đâu.
_Hừ nếu như không có con nhỏ đó thì anh sẽ phải suy nghĩ lại những lời này của tôi mà thôi.
Có chút nóng máu, tôi ghé sát mặt vào mặt nhỏ, mắt nhìn trừng trừng vào đôi mắt của nhỏ, gằn giọng nói.
_Đừng đụng tới MThư, nếu không cô phải hối hận đó.
_Anh đang dọa tôi đó à?
_Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô đừng có mà dại dột làm gì đó với người tôi thương.
_Người tôi thương! Nghe ngứa tai quá đi -nhỏ lấy tay ngoáy ngoáy lỗ tai của mình
_Nếu cô không muốn nghe thì thôi vậy, xin chào.
Tôi đứng dậy dắt xe mình ra về, chẵn có thú vị trong cuộc nói chuyện này chút nào, thật là khó chịu trước thái độ của nhỏ này. Nhỏ quá dạng, phải nói là vậy, chuyện tình cảm có vẻ là trò đùa của nhỏ khi mà nhỏ dễ dàng ngỏ lời vời tôi, khi mà tôi và nhỏ chỉ mới học chung lớp chưa đầy 1 tuần lễ. Chẳng hiểu nổi nhỏ này suy nghĩ gì trong đầu nhỏ nữa, nhưng mà nếu nhỏ đụng tới em thì tôi không tha cho nhỏ đâu.
Những ngày sau tôi vẫn chống mắt lên xem nhỏ Thảo có làm gì em không, tâm trạng tôi thực sự chẳng thấy yên tâm lúc nào cả, khi mà nhỏ Thảo đã buông lời đe dọa như thế. Thấy em vào lớp tôi mới thật sự là yên tâm, khi mà em vẫn ổn. Tôi và em vẫn luôn nói chuyện với nhau khi rảnh rỗi, có vẻ như nhỏ Thảo bỏ qua chuyện này rồi thì phải, tôi chẳng thấy nhỏ tìm cách phá rối tôi và em nữa.
Nhưng mà nhỏ vẫn giành cho em những ánh mắt gay gắt, pha chút ghen tức thì phải.
Còn tôi, cảm thấy thật hạnh phúc, thật vui khi đã có thể nắm lấy bàn tay của em mỗi khi tôi và em nói chuyện trong lớp. Mỗi lần như vậy, em chỉ đỏ mặt nhưng không ngăn cản tôi, cũng không rút tay lại:)) chắc chắn là không xa nữa tôi và em sẽ là 1 cặp thôi.
Không khí tết đến gần, chỉ vài ngày nữa thôi sẽ là lúc mà bọn học sinh chúng tôi được nghỉ. Háo hức đi học những buổi cuối cùng của năm cũ, tâm trạng tôi vì vậy mà vui hơn. Hôm nay chẳng hào hứng với chiếc xe đạp nên tôi lấy em xì po thân yêu mà đi học, nhờ vậy mà có nhiều chuyện được giải quyết hơn.
Đến lớp với bộ mặt rạng ngời có thể, lúc này lớp khá là đông đủ rồi, tất cả minh chứng cho việc… tôi đi học trể =]] may mà vẫn chưa đến lúc chuông reo.
Liếc mắt qua chổ em, tôi sững người chết lặng, nụ cười đang nở trên môi chợt tắt lại.
Em làm sao thế kia, hai bàn tay nhỏ nhắn của em bị băng bó trắng tinh nơi cùi chỏ, trên trán của em cũng có 2 miếng băng keo cá nhân vắt ngang qua phía trên chân mày. Khi em đứng dậy chào giáo viên, tôi thấy em khẽ nhăn mặt, chân thì run run không vững chắc.
Cố gắng ngồi học cho qua 2 tiết, chờ đợi đến giờ ra chơi để mà có thể qua đó hỏi thăm em. Tâm trạng tôi lúc này bồn chồn lo lắng khó tả, tôi không biết em đã bị làm sao mà dẫn đến những vết thương kia nữa.
Chuông reo, tôi bước qua bàn em khi giáo viên vừa rời khỏi bục giảng, em thì ngồi đó lấy tay xoa xoa đầu gối, mặt nhăn nhó
_Thư bị sao vậy?
_N à, mình bị té xe -em nói
_Chạy kiểu gì mà đến nỗi té thế kia hả?
_Chẳng biết nữa, tự dưng có 1 chiếc xe máy ép sát mình, rồi mình thấy giật 1 cái cả người và xe đổ nhào lên vỉa hè luôn. -em kể lại
_Vậy chắc Thư bị người ta đạp xe rồi -tôi nghiến răng
_Chắc là vậy, nhưng tại sao mình lại bị vậy cơ chứ -em nhăn nhăn nhó nhó
_Chắc có người ghét rồi, thế Thư có nhớ biển số xe không.
Em lắc đầu tỏ vẻ không biết, còn tôi thì chợt nhớ đến 1 đối tượng, có lẽ nào là nhỏ Thảo cho người làm vụ này không ta?
Tôi quay về chổ với cái suy nghĩ đó, tôi sắp xếp lại mọi vấn đề để xem coi có thỏa đáng cái suy nghĩ của tôi không. Nhưng dù là ai đi nữa tôi cũng không tha cho người đó đâu, nhất định!
Ra chơi lần hai, tôi đi căn tin ăn sáng, vừa về tới lớp thì thấy nhỏ Thảo đang đứng gần em nói gì đó. Thấy em có vẻ bực tức ra mặt, tôi bước nhanh về phía đó luôn.
Nhỏ Thảo thấy tôi đang lại gần, nhỏ liền bỏ đi ngược hướng với tôi với nụ cười trên môi.
Bất ngờ ngoài dự liệu của tôi, nhỏ vấp chân lao về phía tôi. Bất giác tôi lại trở thành bia cho nhỏ ôm lấy. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía của tôi, kể cả em.
Em nhìn tôi lạnh lùng, ánh mắt hằn học, rồi em quay đi không thèm nhìn những gì đang xảy ra nữa.
Chết lặng vì lâm vào tình cảnh này, phút chốc tôi chợt hoàn hồn lại, vội vàng đẩy nhỏ ra.
Nhỏ Thảo chấp nhận việc tôi đẩy ra, nhỏ còn nở nụ cười mãn nguyện trên môi, tôi thấy nhỏ dường như không đơn giản là vấp té đâu nhỉ, có vẻ như nhỏ cố ý làm vậy thì phải.
Có thể suy nghĩ trong tôi là đúng, nhỏ quay lại nhìn em, chỉ là liếc mắt thôi nhưng không che giấu được niềm vui trên khuôn mặt của nhỏ.
Cảm giác như mình là 1 món đồ chơi của nhỏ thì phải, tôi quay về chổ ngồi luôn. Bọn con gái trong lớp thì nhìn tôi rồi nhìn hai nhỏ kia thì thầm bàn tán, còn đám con trai quá quen với tôi thì coi như chuyện này chẳng có gì đáng quan tâm cả, nhưng nhỏ MNgọc thì lại khác, MNgọc nhăn mặt lại, kêu tôi
_Này, chuyện gì xảy ra thế kia?
_Chẳng biết -tôi nhún vai
_Hừ anh cái gì cũng không biết thế làm gì ăn hả? -nhỏ nhăn nhó
_Thì tôi làm sao biết được cô hỏi chuyện gì.
_Thì vụ mới xảy ra đó.
_Chắc là nhỏ Thảo vấp té vào tôi thôi -tôi nói
_Tôi lại không nghĩ như vậy đâu, có vẻ là nhỏ Thảo cố ý thì đúng hơn. -nhỏ nói
_Vậy à, sao cô nghĩ vậy?
_Lúc nảy tôi để ý thấy nhỏ Thảo nhìn về phía nhỏ Thư cười cười sau khi “vô tình” ôm lấy anh -nhỏ đanh giọng lại.
_…
_Tôi thấy anh nên điều tra kỹ lại xem từ đâu Thư có những vết thương đó thì hơn đấy!
_Tôi hỏi rồi, chắc là bị người ta đạp xe.
_Thế anh nghĩ ai làm?
_Không biết, nhưng… -tôi ngập ngừng không biết có nên nói ra cái suy nghĩ của tôi không nữa
_Có vẻ như anh đoán được ai rồi nhỉ? -dường như nhỏ đọc được suy nghĩ của tôi.
_Humm có thể là vậy, nhưng tôi chưa chắc chắn cho lắm.
_Vậy à, thế anh nên nhanh chóng hơn đi -nhỏ cười cười
_Nhanh chóng chuyện chi rứa?
_Chuyện anh và nhỏ Thư, xứng đôi đấy -nhỏ cười đểu.
_Cứ từ từ, gấp gáp làm gì hehe.
_Ờ cứ từ từ đi rồi người ta hẫng tay trên của anh, để xem anh làm sao -nhỏ cười nhạt
_Ờ biết rồi, sớm thôi.
Tiếng chuông reo lên chấm dứt cuộc trò chuyện của tôi và nhỏ lại, nhỏ xoay người lên bảng chờ giáo viên vào lớp, còn tôi thì tranh thủ ngía sang bàn của em. Nhưng giờ em lại trưng ra bộ mặt lạnh lùng khó gần, mắt dán chặt về phía bảng, chẳng buồn ngó quanh quẩn nơi nào nữa.
Ra về, tôi nhanh chóng lấy xe đứng nép mình sau 1 gốc cây to chờ đợi. Học sinh ùa ra chiếm phần lớn diện tích của đường đi, và ai nấy điều nhanh chóng rời đi dưới cái nắng gay gắt của buổi trưa, chẳng ai thèm quan tâm đến cái thằng đang ngồi vắt vẻo trên xe như tôi.
Cái nắng nóng hun đúc cơ thể tôi, mồ hôi tuôn ra như suối, nhưng tôi vẫn phải căng mắt lên tìm kím em.
Em dắt xe ra, đặt tà áo dài lên xe rồi đạp đi, tôi cũng từ từ rời khỏi vị trí chờ đợi. Giữ 1 khoảng cách an toàn sau lưng em, để không ai có thể nghi ngờ, tôi vừa đi vừa nhìn dáo dác ngắm gái =]]
Qua hai khúc cua, đường xá trở nên vắng vẻ, vì nơi này ít nhà dân sinh sống, chủ yếu là những bãi đá lởm chởm của các công trình xây dựng mà thôi.
Và điều gì đến lại tiếp tục đến, 1 chiếc Mio chở hai từ phía sau vượt qua mặt tôi, nhưng sau đó lại giảm ga lại chạy từ từ sau lưng em. Thằng ngồi sau nhìn dáo dác xung quanh, có vẻ nó thấy ổn nên vỗ vai thằng ngồi trước, rồi bất ngờ bọn chúng tăng ga chạy tới ép xe em vào lề.
Chẳng chờ lâu, tôi về số kéo tới ngay, thắng xe lại trước mặt 2 thằng đó. Em có vẻ hoảng sợ, nhưng may mà kìm tay lái lại kịp thời nên không bị ngã xe.
_Hai thằng bây định làm gì? -vừa bước xuống xe tôi hỏi ngay.
_M là thằng nào mà xía vào chuyện bọn t, biết điều thì biến – 1 thằng chỉ vào mặt tôi nói, thằng còn lại thì tháo nón BH ra cầm trên tay đe dọa.
_Nếu t thích xen vào đó thì sao? Bọn m định làm gì bạn gái t hả? -tôi nghênh mặt lên trả lời
_DMM -thằng cầm nón định tán vào đầu tôi.
Nó vừa lao tới, tôi vừa kịp né người sang 1 bên rồi đá vào lưng nó. Thằng đó mất đà té nhào vào chiếc Mio của nó.
Thằng còn lại thừa cơ đạp cho tôi 1 đạp, rồi lao vào bass tới tấp vào đầu tôi. Em lo lắng la lớn kêu cứu, nhưng mà khu này vắng thế kia thì ai ra mà cứu cơ chứ. Tự dùng sức mình mà thôi. Bật người đứng dậy, tôi lại cúi đầu xuống né đòn của thằng đó. Xem ra thằng này có võ, khó nhai đây.
Đứng gùng chân xuống thủ thế, thằng kia vừa lao tới tung đấm là tôi phản đòn ngay. Gạt tay nó ra khi nắm đấm chưa chạm được đến mặt tôi, tôi nhảy tới bass chỏ vào thái dương của nó. Dính đòn thằng đó có chút choáng, thừa lúc nó chưa kịp tỉnh táo, tôi liền sút bồi vào mặt nó thêm 1 cái nữa. Răng đi trước môi lả lướt theo sau, kèm theo máu tuôn trào ra nữa =]]
Thằng té vào xe lúc này đã ngồi dậy, tay vẫn còn cầm chặt cái nón BH, định lao vào ăn thua đủ với tôi, nhưng chưa kịp làm gì đã bị tôi xoay người bắn đòn số 4 vào giữa ngực, cu cậu nín thở gục xuống nằm ôm ngực thở thoi thóp không ra hơi.
Lúc này thì em đã kịp thời kéo tay tôi lại, mắt đỏ hoe
_Đủ rồi N đừng có đánh nữa mà, nghe mình đi.
_Được rồi, mình không đánh tụi nó nữa đâu.
Tôi vỗ nhẹ vào tay em, rồi gạt tay em ra, bước về phía hai thằng kia đang nằm.
_Về nói với người thuê bọn m làm chuyện này tốt nhất nên biết điều lại nhé, lần này t tha cho nó, nhưng lần sau thì chẳng biết được đâu.
Tiến ra xe tụi nó, tôi đạp cho nó nằm dài ra đường. Rút cây baton trong cặp ra tôi đập cho dàn áo xe nó thành đống mũ tan nát.
_Cái này là t cảnh cáo tụi bây. Đừng có dại dột mà đụng tới người yêu của t 1 lần nào nữa.
Rồi tôi và em rời đi, bỏ mặt hai thằng cô hồn nằm đó với chiếc Mio bị tôi đập tan tành dàn áo. Đưa em về lại nơi sản xuất, em cảm ơn rồi dắt xe vào nhà, tôi cũng quay về với tổ ấm thân yêu luôn, kết thúc 1 ngày nữa.
Hôm sau vào lớp tôi lia mắt tìm nhỏ Thảo ngay. Thấy nhỏ đang đứng nói chuyện với đám nữ, tôi quăng balo lên bàn rồi tiến lại gần nắm tay nhỏ kéo đi luôn. Mặc cho bao ánh mắt nhìn tôi tò mò, tôi lôi nhỏ đi về phía sân sau của trường.
_Á đau anh làm gì tôi vậy hả? -nhỏ nhăn nhó
_Im lặng và đi theo tôi.
_Được rồi tôi sẽ theo anh, nhưng trước tiên anh nên buông tay tôi ra đã, đau quá.
Tôi buông tay nhỏ ra, chân cứ bước về phía sân sau, mặc cho bao cái nhìn về tôi đầy vẻ tò mò, nhiều người còn chỉ chỏ về phía tôi bàn tán nữa. Và sau lưng tôi nhỏ Thảo vẫn không ngừng vung tay than vãn tỏ vẻ đau đớn. Mặc kệ nhỏ có đau thật hay đau giả, điều tôi quan tâm đến bây giờ là lại có 1 người chạm tới 3 nguyên tắc mà tôi đã đề ra.
Bước ra sân sau của trường, tôi dừng lại tại 1 bức tường. Do tôi dừng quá đột ngột nên nhỏ Thảo không kịp né, đâm sầm vào người của tôi.
Xoay người lại xô nhỏ ngã vào tường, sau đó tôi chống hai tay lên tường để đảm bảo rằng nhỏ không thể thoát thân được, tôi ghé sát mặt xuống nhìn thẳng vào mắt nhỏ.
Thấy tôi hành động như vậy, nhỏ Thảo có chút sợ hãi nhưng mà cũng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, hất hàm nói chuyện với tôi.
_Sao? Anh suy nghĩ điều tôi đã nói rồi à?
_Không hề, những lời nói của cô chẳng lọt vào đầu tôi được đâu -tôi gằn giọng
_Vậy sao anh đưa tôi xuống đây làm gì?
_Làm gì à, thế cô làm gì mà kêu người ta đạp xe Thư hả? -tôi đanh giọng lại nói
Nhỏ giật thót người lại nhìn tôi, môi mấp máy
_Tôi không hiểu anh nói gì cả?
_Có thật là không hiểu không, tôi không có đủ kiên nhẫn đâu!
Thoáng chút bối rối, nhưng nhỏ vẫn lạnh lùng đáp trả lại tôi.
_Phải, là tôi kêu người làm đó thì sao hả?
_Cô!
Nhỏ bướng bỉnh nghênh mặt lên nói chuyện khiến máu nóng trong người tôi sôi lên sùng sục. Nhưng mà tôi lại phải cố gắng kìm nén lại sự bực tức đang ngự trị trong người tôi, vì nhỏ ít ra cũng là con gái, tôi không thể ra tay đánh nhỏ được, làm vậy giang hồ coi tôi ra gì nữa.
Cúi người thấp xuống, ghé vào tai nhỏ thì thầm dọa nạt
_Khôn hồn thì đừng đụng đến người tôi yêu 1 lần nào nữa, nếu không thì đừng trách sao tôi ác.
Xoay người bước đi bỏ lại nhỏ với ánh mắt hoảng loạn kia, nhưng tôi đi được mới có vài bước thì 1 giọng hét vang lên phía sau lưng tôi
_Tôi sẽ không để yên cho hai người đâu, tôi không để hai người đến được với nhau đâu, mãi mãi…
Giả vờ lãng tai tôi cứ tiếp tục bước đi về lớp, bỏ qua những ánh nhìn soi mói về phía của tôi và nhỏ.
Lên tới lớp, thấy em đang ngồi 1 mình bên bàn, xung quanh lại chẳng có đứa con gái nào ở đó nữa, tôi bước lại chỗ của em luôn.
_Chiều nay Thư rảnh không -tôi hỏi ngay khi vừa bước tới chổ em ngồi
_Mình rảnh mà có chi không N?
_Đi chơi với mình nhé, mình có chuyện muốn nói.
_Đi đâu vậy N?
_Ra bờ kè hé -tôi đề nghị
_Ừa cũng được, mà N định nói gì với mình thế?
_Hì thì Thư đi đi rồi mình sẽ nói -tôi ra vẻ thần bí. Thực chất hôm nay tôi muốn nói 3 từ “anh yêu em” hơn hết đối với em, tôi không muốn trái tim mình phải lặng câm đi 1 giây phút nào nữa. Lần này chỉ đơn giản là nói “anh yêu em” chứ không còn tổ chức làm rầm rộ như những lần trước nữa, chỉ đơn giản nhưng thích hợp hơn. Tôi muốn ràng buộc em bằng cái chức danh người yêu chứ không còn là bạn trên mức bình thường nữa. Và có lẽ hôm nay sẽ là ngày may mắn cho tôi.
_Được rồi mình đi -em phụng phịu khuôn mặt tròn vo ấy.
_Vậy 4h mình rước Thư nhé.
_Được rồi mình sẽ chờ.
Trở về chổ với nụ cười rạng ngời trên khuôn mặt. Đã chốt được cuộc hẹn với em nên tâm trạng tôi vui đáo để, sẵn sàng bỏ qua ánh mắt hằn học của nhỏ Thảo giành cho tôi. Đúng là khi tâm trạng ta vui ta có thể bỏ qua bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến suy nghĩ của mình.
Chiều tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc gọn gàng sẵn sàng đi đón tình yêu của tôi. Vừa dắt xe ra cửa, thằng A đã chặn tôi lại.
_Ê đi đâu mà bảnh vậy m?
_Đi chơi -tôi cười toe toét
_Đù đi với nhỏ Thư à?
_Chính xác, đoán hay thế con trai?
_Trời, chuyện, t mà -nó nghênh mặt lên nói
_Thôi được rồi, mà m tính chặn đường không cho t đi luôn à?
_Ý suýt nữa t quên mất, lúc nãy a2 dt nói phát hiện thằng Hiếu nó về lại đây rồi đó.
_Thật à, thế bắt được nó chưa? -nghe đến thằng Hiếu là mắt tôi sáng lên rực rỡ. Đã lâu rồi tôi vẫn chưa nghe được tin tức nào về nó kể từ khi kết thúc chuyện đó, lần này nó lại xuất hiện, để xem coi làm sao nó thoát thân được đây.
_Vẫn chưa, cả bên tụi mình lẫn công an đều đang tìm nó ráo riết, sớm bắt được nó thôi.
_Ừ hi vọng là vậy, mà thôi t đi đây trễ rồi, bye nhé con trai.
_Cút con mẹ m đi -nó chữi với theo.
Trên đường đến nhà em tôi nôn nao khó tả, nhiều chuyện theo chiều hướng tốt đẹp đang diễn ra thì phải. Nhưng tôi vẫn phải gạt phắc chuyện thằng Hiếu qua 1 bên, hôm nay là ngày tôi bày tỏ tình cảm chứ không phải là ngày truy lùng đánh nhau.
Đến nhà em chờ 5p thì em ra tới với bộ trang phục quần jean áo thun trắng năng động và tinh nghịch. Đúng là không hẹn mà gặp, hôm nay tôi cũng tông sẹt tông quần jean áo thun trắng, nhìn tôi và em cứ như đang mặc đồ cặp vậy đó.
_Chờ mình lâu không?
_Không lâu đâu, mình đi thôi -tôi cười với em.
Em đặt tay lên eo tôi vịn hờ, thấy thế tôi bảo ngay
_Ôm thì ôm luôn đi, để vậy nhột hehe.
Em rút tay lại tát vào vai tôi 1 cái, nhưng rồi em cũng vòng tay bụng ôm lấy tôi (ôm thật nhé, dù vẫn chưa thật sự là gì của nhau ^^)
Loay hoay mãi tôi với em mới đi được. Thật đúng là bất ngờ khi những anh em khác lùng sục khắp mọi nơi mà vẫn không tìm được thằng Hiếu, ngược lại nó lại lảng vảng ngay trước mặt tôi.
Xe tôi vẫn bon bon trên đường hướng ra bờ kè, tâm trạng tôi vui sướng lâng lâng cả lên, chẳng hề biết rằng tử thần đang chờ đợi tôi ở phía trước.
Ra tới bờ sông khi mặt trời vẫn còn chưa ngã bóng khuất mình sau rặng cây, tôi và em dừng chân nơi 1 băng ghế đá có góc nhìn thẳng hướng mặt trời lặng. Màu nắng vàng đang dần chuyển sang đỏ với sức nóng ngày càng dịu nhẹ đi, cái gay gắt chói chang cũng chẳng còn nữa. Chỉ còn lại đây hai trái tim đang kề bên nhau, mắt hướng về chút nắng còn sót lại của ngày cũ.
Hôm nay tôi vui lắm, vui vì có thể được ngồi cùng em tại nơi đây, và cũng có thể là vì chỉ vài phút nữa thôi tôi sẽ nói ra hết cõi lòng của mình. Chỉ đơn giản là vậy, tay đan vào tay cùng chờ đợi màn đêm buông xuống, vừa chờ đợi những lời nói từ trái tim.
_Mình tới đây rồi nè, N thực hiện lời hứa đi chứ -em mỉm cười nháy mắt với tôi.
_Ơ thì… -tôi vẫn đang đứng hình trước em, một vẻ đẹp của tạo hóa đang hòa lẫn mình vào sắc nắng chiều tà, nụ cười của em có vương chút nắng trên đó.
_Thì sao?
_Thư này, mình…
_A…
Chưa kịp nói hết câu, em đã vội nhảy vọt về phía đường, bỏ lại tôi đang hồi hộp với trái tim đập loạn nhịp cả lên. Tưởng em bị làm sao, hóa ra là tại chiếc xe bán kẹo bông gòn đang trờ tới. Nhìn em nhảy tung tăng ra đón đầu chiếc xe, có vẻ em đang vui lắm, cứ như 1 đứa con nít được mẹ mua quà vặt cho vậy. Thiệt…
Tôi lại quay mặt nhìn ra sông, sắp xếp lại mọi ý nghĩ trong đầu, cố gắng lựa những lời nói với em mà tôi cho là phù hợp. Chứ chẳng lẽ đi tỏ tình mà nói “ê nhỏ kia chịu làm bạn gái t không hả”. Nói kiểu đó có mà ăn guốc vào mồm ấy chứ ==
Nhưng mà cũng đâu thể nói kiểu “em ơi anh yêu em” hay “anh cần em, làm bạn gái của anh em nhé”. Kiểu này sến súa lắm, chẳng bao giờ có thể áp dụng được rồi. Haizz thôi thì tới đâu thì tới vậy, chứ bây giờ chẳng biết phải nói sao cho vừa đây. Trước giờ tôi chẳng thấy mình phù hợp trong việc lựa lời mà cua gái, thấy toàn bị gái ngỏ lời trước mà thôi @@
Tựa mình vào lan can, tôi ngã người ra, mắt nhìn em đang hí hửng chờ đợi cây kẹo bông gòn của mình.
_Anh ơi mấy giờ rồi vậy, coi dùm em với!
Một giọng nói trầm trầm cất lên phía bên cạnh, chắc là của 1 người đang đi câu. Lúc nãy tôi tới đây chừng 5p thì người này cũng tới, có điều tôi không chú ý đến lắm.
Tôi thì chẳng bao giờ đeo đồng hồ trên tay cả, chỉ toàn lấy dt ra coi mà thôi. Lúc đó lại chẳng cầm dt trên tay nữa. Nghe người ta nhờ vả, mình là người tốt thì phải giúp đỡ người ta thôi hehe.
Mắt tôi vẫn hướng nhìn ra chổ em, tay thì móc cái dt ra mà bấm coi giờ. Do lúc này trời còn sáng, với lại dt tôi chỉnh chế độ tiết kiệm pin nên nó tối thui hà, phải cuối đầu xuống mà coi giờ.
Hự!
Một cảm giác đau nhói xuất hiện trên bụng tôi, đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn xuống thì thấy 1 cán dao nhô ra khỏi người, còn phần lưỡi dao thì nó nằm sâu trong bụng tôi mất rồi.
Đúng là chẳng ngờ được hiện tại đầy rẫy bất ngờ này, em vẫn đứng đó, vẫn chưa hề biết điều chi. Còn tại nơi đây, cách chỗ em đứng không đầy 5m, 1 thằng con trai đang đau đớn với vết thương trên bụng, máu nhễu từng giọt xuống mặt đất, loang lổ…
_Ngạc nhiên chưa -1 giọng nói đến bây giờ tôi mới nhận thấy là nó quen thuộc, chẳng ngờ tôi lại quên nó trong giây lát sau mấy tháng không gặp.
Đưa mắt lên nhìn chủ nhân của giọng nói đó, chỉ để kiểm chứng lại suy đoán của mình. Chính xác, chính là thằng Hiếu vẫn đang cười ngạo nghễ nhìn tôi.
_Hừ tự mình nạp mạng à? -tôi hỏi nó, tựa người vào lan can để đứng cho vững.
_Haha nạp mạng, tao thấy mày mới là thằng phải nạp mạng đấy con chó à -nó cười vang, nụ cười của kẻ tự cho là mình chiến thắng.
_Chưa chắc đâu, tao nghĩ là kẻ nạp mạng lại chính là mày đấy.
Gáng sức mình, bỏ qua cơn đau đang lan truyền khắp cơ thể, tôi đứng bật dậy đạp vào bụng thằng Hiếu, nó mất đà ngả người ra sau, dáng vẻ loạng choạng.
Ngay tức thì tôi lao tới đá vào mặt nó, bồi thêm 2 cú đạp vào chấn thủy khiến nó nằm đấy bất động.
Tôi rất muốn đâm chết nó, nhưng tôi không thể rút con dao đang nằm trên bụng tôi ra được, làm vậy chẳng khác nào tự sát cả, tôi sẽ mất máu mà chết thôi.
Mồ hôi rịn ra khắp người khi tôi đã gắng chút sức lực cuối cùng của cơ thể, tôi từ từ khuỵu chân xuống, ngồi tựa lưng vào lan can, mắt nhìn về hướng thằng Hiếu đang nằm đó. Có vẻ như đòn đánh của tôi không đủ làm cho nó bất tỉnh được, nó đã gượng dậy sao khi hết choáng.
_N! -em hét toáng lên khi thấy tôi bê bết máu, và hơn nữa là thằng Hiếu đang gắng gượng ngồi dậy, tiến về phía chiếc xe của nó.
Em quăng hai cây kẹo bông gòn trên tay, lao nhanh về phía tôi, đỡ tôi dậy.
_N, N làm sao mà máu me không thế này, để mình đưa N vào bệnh viện, N gáng lên nhé.
Tôi gật đầu với em, gắng gượng đứng lên, vừa kịp thấy thằng Hiếu xuất hiện sau lưng em với cái tay cầm thứ gì đó đang vung lên. Chắc là cán của cây cần câu thì phải. Đẩy em sang bên, vừa đúng lúc cây đó đập vào đầu tôi. Nhưng tôi né kịp thời nên nó trượt xuống vai, đau đớn lại lan dần ra khắp bả vai.
_A! -tôi rên lên 1 tiếng đầy đau đớn
Chưa dừng lại, thằng Hiếu lại tiếp tục lao vào đánh tôi, nhưng nó cũng chẳng còn được bao nhiêu sức lực nữa. Nhờ vậy mà tôi chụp lấy được tay nó, kéo nó ngả cùng tôi xuống đất.
Hai thằng lăn lộn trên nền đất, mặc cho máu me vẫn đang tuôn chảy, ướt đẫm cả cái áo trắng, nhuộm nó thành màu đỏ.
Hết sức, tôi nằm vật ra đất chịu phép. Thằng Hiếu gượng người loạng choạng đứng dậy tìm vũ khí, lúc nãy tôi dã kịp làm văng nó ra.
Bốp!
Lần này thì người dính đòn không phải là tôi mà là nó. Nó ôm đầu máu ngã xuống trước mặt tôi, sau lưng nó là em với cái cây cần câu của nó.
Mắt tôi nhòe đi, cơn buồn ngủ ập đến với tôi, trước mắt tối sầm lại, tôi ngũ… trong cơn mê vẫn nghe văng vẳng tiếng em khóc… xa dần… xa dần…
Tiếng còi xe reo lên réo rắt, tiếng người la hét ầm ĩ, tiếng khóc nghe não lòng… đó là những gì hiện qua trong đầu tôi mỗi khi tôi tỉnh dậy trong cơn mê.
Dường như khi ta yếu đuối nhất, khi cận kề cái chết nhất thì đầu óc ta lại vô cùng tỉnh táo thì phải. Mắt tôi mở ra nhìn ti hí cái ánh sáng từ bóng đèn phía trên trần nhà, nhưng nó vụt qua liên hồi, vì đơn giản là tôi đang được đẩy đi 1 cách nhanh chóng vào phòng cấp cứu, tôi nghĩ là vậy.
_N à anh không được chết, anh còn chưa nói với em mà -em khóc nức nở chạy theo chiếc băng ca đang đẩy tôi vào phòng cấp cứu.
À kia, mắt tôi nhìn thấy em, em đang khóc. Từng giọt nước mắt thi nhau lăn dài trên khuôn mặt. Tôi cảm thấy bất lực, vì giờ đây tôi phải nằm 1 đống không thể cử động nổi, chẳng đủ khả năng lau đi dòng nước mắt nhạt nhòa của em. Chẳng thể làm em vui, mà lại còn làm em khóc, tôi đúng là thất bại mà, một thất bại thảm hại.
Cánh cửa phòng đóng lại, chặn đi hình ảnh 1 cô gái đứng đấy khóc lóc nhìn theo chiếc băng ca. Và tôi lại 1 lần nữa rơi vào vùng bóng tối sâu thẳm…
Thời gian trôi qua 1 cách chậm chạp, cứ như rằng có người đang níu kéo lấy thời gian 1 cách ngu ngốc vậy. Thời gian là vô hạn, còn con người thì hữu hạn, sống chết đều có cái số của nó cả. Trời kêu ai nấy dạ, đến khi tận số thì chẳng thể nào mà níu kéo sự sống lại được.
Nhưng có lẽ số tôi vẫn chưa tận. Khi tôi đang đứng trước lằn ranh sinh tử, bên đây là sự sống, là nơi người thân và người tôi yêu đang chờ đợi, đang khóc hết nước mắt vì tôi, còn bên kia là cái chết, nơi tử thần đang vẫy tay chào đón tôi.
Những bác sĩ tận tâm đã cố hết sức truyền máu cho tôi, kéo tôi thoát khỏi bàn tay của tử thần trong gang tấc. Nhờ vậy mà tôi được tiếp tục cuộc sống của mình.
Khi tôi giật mình tỉnh giấc, ánh sáng chói chang đập vào mắt tôi. Chói quá, chỉ thấy một màu trắng xóa mà thôi. Mãi một lúc sau khi đã quen với ánh sáng, tôi lia mắt khắp căn phòng.
Ánh mắt tôi dừng lại nơi bàn tay của tôi, thật sự ngạc nhiên khi thấy em đang ngồi đó, tựa đầu lên tay tôi ngủ say sưa. Đáng lẽ chổ đó phải là của nhỏ Thy, hay là mẹ tôi, và cũng có thể là nhỏ MNgọc thì đúng hơn, vì gia đình em khá là khó, không dễ dàng gì cho em đi qua đêm như thế này được đâu.
Không nỡ làm em thức giấc, tôi nằm im, mắt nhìn lên trần nhà, nơi cái quạt trần đang quay tít tắp. Vết thương trên bụng dù đã được may lại và băng bó kĩ càng, nhưng cơn đau vẫn không ngừng giày vò thân xác tôi.
Tiếng đồng hồ kêu lên tít tắc, nhìn kỹ thấy bây giờ chỉ mới hơn 7h sáng mà thôi, chắc chưa đến giờ bác sĩ thăm khám đâu nhỉ.
Nằm suy nghĩ vẫn vơ thêm chốc lát thì nguyên đám thằng A vào, có nhỏ Thy, MNgọc, chị em nhỏ Linh, và có cả thằng Đ nữa. Cửa phòng vừa mở, cả đám nhìn vào, tôi chẳng kịp nháy mắt ra hiệu cho tụi nó im lặng thì đã nghe bọn nó la lên oang oảng cả rồi, thiệt tình.
_Ái chà tỉnh rồi à m -thằng A hỏi khi thấy tôi nhìn nó trừng mắt
_Không tỉnh sao được, có nàng chăm sóc kia mà -nhỏ MNgọc bơm đểu vào
_Đúng vậy, thằng này có số hưởng thiệt, đúng không Vy em -thằng Đ gật gù
_Đúng đúng -nhỏ Vy tán thành
Nhỏ Linh thì nhìn tôi trầm ngâm, rồi lại lắc đầu. Nghe bọn nó nói chuyện, em giật mình tỉnh giấc, mắt em sưng húp lên, đỏ hoe cả rồi, chắc em khóc nhiều lắm đây mà. Thấy tôi nhìn, em vội vàng lấy tay dụi mắt lại rồi nhìn tôi, có vẻ như em chưa tin rằng tôi đã tỉnh lại thì phải.
_N! N tỉnh rồi à? -em hỏi lại để xác nhận, dễ sợ em thiệt
Gật đầu chứng minh, lúc này tôi đã được tháo ống thở rồi, có thể nói chuyện nhưng chẳng muốn nói chuyện lắm trong lúc này, tôi còn khá là mệt.
Nhỏ MNgọc kéo tay em đi khi em vẫn còn nhìn tôi khóc nức nỡ, những nhỏ khác cũng bước theo ra ngoài luôn, bỏ lại căn phòng với 3 thằng đực rựa.
_Tao nằm đây bao lâu rồi? -tôi thở phìu phào, cất tiếng hỏi khó nhọc
_3 ngày rồi, lâu vãi đái -thằng A nói
_Mày suýt chút đi bán muối rồi, may mà đủ máu truyền cho mày, chứ không thì xác định nhé con trai -thằng Đ cười cười
_Mấy ngày nay ai chăm tao thế?
_Nhỏ Ngọc, vợ tao, hai chị em Linh với nhỏ Thư thay phiên nhau, còn qua nay thì nhỏ Thư ở đây suốt -thằng A cười đểu.
_Vậy à -tôi cảm thấy vui khi em ở bên cạnh tôi, chăm sóc tôi như thế, nhưng tôi cũng vừa chợt nhớ đến thằng Hiếu, chẳng biết nó có bị bắt chưa nữa -thế còn thằng Hiếu thì sao?
_Nó hả, đang nằm bên hồi sức, giờ thì nó vào tay aM rồi -thằng A nhún vai, có chút bực tức chen vào giọng của nó.
_Vậy được rồi, lần này nó khỏi thoát.
_Hừ nó làm mày ra nông nỗi này, tao chưa xử được nó nữa, bị bên công an túm mẹ nó rồi, bực dễ sợ -nó rống lên, coi bộ nó đang ngứa tay lắm rồi.
_Thôi đi, kệ nó cho rồi, để cho pháp luật trừng trị nó đi -tôi an ủi
_Nhưng mà tao tức quá.
_Định mệnh tức là gì, có ăn được không @@
_Vãi nồi mày.
_À mà mấy nhỏ kia đi đâu hết rồi? -tôi hỏi, vì nãy giờ mấy nhỏ mất tích đi khá là lâu rồi.
_Ai biết, chắc là mua cháo cho m rồi -thằng A nói
_Còn con cờ hó kia mày đi thăm tao mày bấm dt suốt thế -tôi nạt thằng Đ
_Hehe thì có mặt tao ở đây là được rồi, còn chăm mày đã có mấy nhỏ đó lo được rồi -nó cười ha hả, mắt vẫn dán vào màn hình dt
_Đậu phộng nhà mày.
Nằm đó vẫn vơ mãi cũng tới lúc mấy nhỏ trở lại, không quên tay xách nách mang cả đống đồ vào.
Gạt chuyện bệnh viện qua 1 bên trước, để nói chuyện thằng Hiếu cho xong, xem như kết thúc giai thoại về nó vậy đi hén.
1 thời gian không lâu sau đó thì thằng Hiếu phải ra tòa, với những tội danh của nó tòa tuyên án cho nó 8 cuốn lịch gỡ dài hạn. Nó vừa đủ 18 tuổi khi nó sinh vào tháng 1,khỏi cần đưa vào trại giáo dưỡng chờ đợi =]] Coi như kết thúc với thằng cô hồn này, nhờ nó mà tôi đón chào tết đến bằng những ngày nằm trong bệnh viện. Nhưng nhờ vậy mà tôi được 1 thứ quan trọng hơn rất nhiều, đó là em…
Không khí tết ngày càng đến gần, cơ thể tôi cũng nhanh chóng bình phục lại. Chuyện cũ đã qua, năm cũ cũng sắp kết thúc, vậy mà chuyện tình của tôi và em vẫn chưa thể bắt đầu.
Lời tỏ tình chưa được nói ra, đổi lại là khoảng thời gian tôi nằm vô dụng 1 chỗ, mặc dù em vẫn kề sát bên, nhưng tôi vẫn ngại ngùng chẳng nói nên lời được.
Thấm thoát chẳng mấy chốc ngày ra viện cũng đến, hôm trước thì nhỏ Thy với MNgọc lên thu xếp đồ cho tôi xong hết rồi, giờ chỉ còn làm thủ tục gom đồ về nữa là xong.
Hôm nay em cũng tới đây để phụ tôi 1 tay, thằng A với mấy nhỏ kia xách đồ đi trước, bỏ lại tôi với em trong phòng, mục đích là để em dìu tôi đi ấy mà.
Thực ra thì tôi đã tự có thể đi lại bình thường, dù đôi lúc vết thương có trở chứng trở nên đau nhói, nhưng chẳng nhầm nhò gì so với sức khỏe trâu bò của tôi cả.
Có vẻ như thằng A tạo ra không gian riêng dành cho tôi và em thì phải, vì trước khi đóng cửa phòng lại nó còn nhìn tôi nháy mắt nữa.
_N đi được không, để mình dìu cho -em nói khi thằng A vừa đóng cửa.
_À mình đi được rồi.
_Vậy à, thế mình ra phụ mấy bạn nhé -em nói rồi quay lưng định bước đi.
Đâu để em đi dễ dàng như vậy được, cơ hội này chỉ đến 1 lần mà thôi, nếu tôi quá nhút nhát thì chẳng khác nào làm phí cái cơ hội mà thằng A đã sắp đặt. Hít sâu lấy can đảm, tôi chụp cánh tay em kéo lại, kéo về phía mình.
_Ơ N sao thế? -em thắc mắc
_Đừng đi, Thư nhé -tay tôi vẫn nắm chặt lấy tay em.
_Được rồi, nhưng mà có chuyện gì thế?
_Cảm ơn Thư đã chăm sóc mình những ngày qua nhé.
_Trời hìhì có gì đâu mà N lại khách sáo đến thế -em phì cười
_Nhưng trên hết… mình muốn nói là… -tôi ngập ngừng
Em tròn xoe mắt nhìn tôi, chờ đợi. Nhìn thẳng vào mắt em, tôi nói, nói hết tất cả cõi lòng của mình
_Thư này, bao lâu qua Thư đã bên cạnh mình, giúp đỡ mình rất nhiều, và mình không biết từ lúc nào nữa… Thư đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình… hôm nay, mình muốn nói rằng: Anh yêu em, làm bạn gái của anh nhé… được không?
Lời nói cuối cùng cũng thốt ra, nhưng mà với cái cách tỏ tình củ chuối này thì em có chấp nhận hay không đây. Tôi nhìn em, còn em thì im lặng. Không gian trở nên tỉnh lặng 1 cách lạnh lùng, chỉ còn tiếng quạt quay tít tắp, hay tiếng đồng hồ kêu tích tắc mà thôi. Không gian vắng lặng như hút hết oxi thì phải, tôi trở nên hồi hộp chờ đợi kết quả.
Bất chợt em lại khóc, vượt ngoài dự đoán của tôi, rồi em ôm chằm lấy tôi, khóc nức nở.
_Ơ sao lại khóc thế này?
_Hức… hức.
_Đừng khóc nữa mà, anh không muốn thấy em phải khóc đâu -tôi nói,tay lau đi dòng nước mắt đang lăn dài trên má em.
_Sao tới bây giờ anh mới nói. Hức… anh có biết là… hức hức… em chờ câu nói này của anh lâu lắm rồi anh có biết không? -em vừa khóc vừa nói, vòng tay em xiết chặt lấy người tôi.
_Vậy làm em… đồng ý, có phải không? -tôi ngờ nghệch hỏi ngu.
Em không nói gì, mặt đanh lại, cứ tưởng 1 cơn thịnh nộ đến với tôi, nhưng không… em nhón chân lên hôn tôi, 1 nụ hôn như rút hết toàn bộ sức lực của tôi, khiến người tôi mềm nhũn cả ra. Nụ hôn ma mị đó làm tôi say đắm, đáp trả lại em, tôi quàng tay ra ôm em vào lòng, giữ chặt em mãi mãi.
_Đó là câu trả lời của em -em nói, mặt đỏ ửng lên.
_Vậy là, từ giờ phút này em đã là bạn gái của anh rồi. -tôi lại ôm em, xiết chặt vòng tay ôm lấy thân hình nhỏ bé mỏng manh kia.
_Á nghẹt thở, buông em ra đi, anh làm em không thở được rồi nè -em phụng phịu khuôn mặt.
_Hìhì anh xin lỗi, tại anh vui quá đi.
_Thôi được rồi, mình về thôi kẻo mọi người đợi lâu -em nói
_Ừ mình đi.
Tôi nắm lấy tay em, mở cửa bước ra ngoài. Giờ đây em đã là bạn gái của tôi rồi, không còn khoảng cách giữa 2 đứa nữa rồi.
Ra ngoài với bộ mặt rạng ngời, chẳng cần nói bọn nó cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Cả đám nhìn hai đứa tôi cười đểu, khiến em đỏ mặt vì ngại.
Chẳng tha thiết cái bệnh viện này nữa, tôi quát tháo đuổi cái đám đang đứng đó cười trêu chọc nhanh chóng lên xe về, chứ ở đây quài chắc tôi chết mất.
Lên xe, em dĩ nhiên là ngồi kế bên tôi rồi, tay em vẫn nắm chặt lấy tay tôi, môi nở nụ cười hạnh phúc.
Hạnh phúc phải tìm trong chông gai, và đã đổ máu rất nhiều mới có được ngày hôm nay. Có lẽ đây là đích đến cuối cùng trong chuyện tình cảm của tôi, tôi hi vọng là vậy, chẳng bao giờ giống như những cuộc tình trước đây nữa là được.
Đường phố vào xuân tấp nập người đi lại, tại nơi đây, hai trái tim đã đập cùng 1 nhịp rồi, còn gì vui bằng được nữa.
Mỉm cười nhìn em, người con gái lặng im đầy vẻ lạnh lùng lúc trước bây giờ đã thay đổi, đã trở nên vui vẻ hơn, hồn nhiên hơn với nụ cười tỏa nắng trên khuôn mặt.
Mãi là của anh, em nhé
Trước hết em xin chân thành cảm ơn các bác trong thời gian 2 tháng vừa qua đã quan tâm và ủng hộ đến cái topic này của em.
Tính đến đây là đã có 1 cái kết hoàn hảo đối với em rồi, 1 cái happy ending có hậu. Thực sự thì nhiều lúc em muốn kết thúc cái topic này sớm hơn vì nhiều lí do khác nhau, nhưng các bác đã động viên em viết tiếp cho đến ngày hôm nay:)
Do có nhiều chuyện lại tiếp tục xảy ra, em sẽ tiếp tục viết tiếp truyện này, nhưng thời gian ra chap sẽ bị thay đổi, k còn đúng hẹn như lúc trước. Phần 2 này có lẽ còn nhìu chuyện xảy ra hơn phần 1, chính vì vậy nó sẽ sớm được đăng lên đây thôi =]]
Và trong lúc chờ đợi những chuyện tiếp tục xảy ra đối với em, em sẽ viết 1 truyện khác, dựa theo lời kể của những người bạn, truyện này tối nay em sẽ đăng lên, hi vọng các bác quan tâm và ủng hộ em nhé ^^
Truyện mới tên là “Những tháng ngày đã qua”