[HỒI KÍ] CẤP 3, ANH VÀ EM – Phần 1
57263 Lượt xem
57263 Lượt xem
Tuần đi học đầu tiên trôi qua khá là nhẹ nhàng, do mới chỉ là đầu năm nên việc học hành chẳng có căng thẳng là mấy. Ở quán thì MNgọc dần dần cũng biết được cách để quản lí tốt 1 quán cafe là sao. Tính ra thì nhỏ cũng dễ thương ấy chứ, khi xưa nếu chẳng phải nhỏ làm tôi có ác cảm thì chắc có lẽ tôi bị say nắng vì nhỏ mất:))
Cuộc sống tấp nập đầy cạm bẫy vô hình, chỉ vô tình chúng ta sẽ phải nhận lấy hậu quả to lớn. Cạm bẫy muôn trùng, muốn qua được tất cả thì phải có một cách nhìn vào cuộc sống, một khả năng nhận thức được những sự việc có thể xảy ra.
Tôi không tự nhận là mình có 1 cách nhìn đúng đắn vào cuộc sống hiện tại, chính vì vậy mà tôi lại nhiều lần vấp ngã, mà đa số đều vì chữ gái mà ra thôi.
Đúng là ải mỹ nhân là ải khó qua nhất, dễ làm ta gục ngã nhất thì phải. Và tôi chính là 1 thằng thường xuyên bị gục ngã trong chuyện tình cảm, nhưng tôi không có thói quen là buồn lâu, nhờ vậy mà tôi vẫn có thể đứng lên một cách nhanh chóng mỗi khi tôi vấp ngã.
Có lẽ vì thế mà đối với chuyện tình cảm tôi lại chẳng hề suôn sẻ như những người khác, hình như hạnh phúc chẳng thuộc về tôi thì phải…
Một tối thứ 7 quen thuộc, tôi lang thang dạo bước trên con đường NH lấp lánh những ánh đèn. Đôi lúc ta nên tự thưởng cho bản thân một ít thời gian đi dạo vào buổi tối, việc này rất là thú vị đấy, nó sẽ đem lại 1 cảm giác dễ chịu, 1 tâm hồn thảnh thơi. Nhìn những cặp đôi khác nắm tay nhau sóng bước cùng nhau trên đường, lòng tôi cũng thoáng lên chút buồn, 1 chút buồn vì không được hạnh phúc giống như họ.
Không phải là không có người yêu. Có đấy! Muốn là sẽ có! Nhưng như vậy có phải là tình yêu đâu! Đó chẳng qua chỉ là những cảm xúc ham muốn nhất thời, để rồi quen nhau chẳng được bao lâu lại xa cách mà thôi.
Mọi người nghĩ MThùy yêu tôi. Đúng là vậy, em yêu tôi nhiều lắm. Chỉ có điều tại tôi không chấp nhận em mà thôi. Có lẻ tại tôi ngu chăng. Nhưng mà tất cả cũng có lí do của nó cả…
Bạn sẽ hiểu cái nguyên nhân mà tôi muốn chờ đợi 1 thời gian, không chịu quen MThùy từ lúc ấy, nó sẽ hiện ra ngay đây thôi.
Một bữa tối, thằng Hưng dt cho tôi, vẫn là việc thông báo tình hình quán xá này nọ, hay là hỏi thăm cuộc sống của tôi, hay là hứa hẹn 1 ngày nào đó không xa sẽ bay vào đây thăm tôi chẳng hạn. Và rồi vẫn như mọi khi, tôi hỏi chuyện về MThùy. Thằng Hưng vẫn nhiệt tình kể lại mọi chuyện, nhưng rồi nó lại ấp a ấp úng khi tôi hỏi MThùy có bạn trai chưa. Nó là vậy, nói dối rất dễ lộ, vì nó chỉ ấp a ấp úng khi nó nói dối mà thôi.
_Dạo này MThùy sao rồi m-tôi hỏi
_Cũng bình thường thôi, vẫn sống tốt như ngày thường.
_Vậy được rồi.
_À mà m có ghệ chưa, vào đấy chắc có khối em chạy theo chứ gì -nó hỏi
_Hehe kím đâu ra m, vẫn chờ 1 người m à -tôi nói
_MThùy phải không?
_Có thể xem là vậy -tôi cười
_Thế à, mà MThùy… à không… nói sao nhỉ, sao m không kím nhỏ nào trong đó mà quen cho rồi.
_Thôi, lỡ hứa rồi.
_*** mẹ hứa hứa nghe ngứa tai quá… mà t thấy m quen đứa khác cũng được mà -nó bàn ra không
_Bộ MThùy có bạn trai rồi hay gì mà t thấy m cứ bàn ra không vậy -tôi hỏi thẳng nó
_Ơ không… thì t nói vậy thôi… mà… t thấy hai bây sống xa nhau qúa nên t mới nói vậy mà -nó ngập ngừng.
_Lo gì tới đâu thì tới thôi -tôi nói
_Ừ thôi t có việc, t cúp máy đây.
_Bye m.
Ngoài mặt thì tôi nói không lo, không quan tâm vấn đề xa gần, nhưng mà người ta thường nói là “xa mặt cách lòng” không phải là không có nguyên do của nó. Một dự cảm bất an dấy lên trong đầu của tôi.
_M lại đoán trước được điều gì à -bất chợt thằng A đứng sau lưng tôi hỏi
_Sao m lại nói vậy -tôi nhìn ra xa xăm
_Đừng giấu t, m nói chuyện dt với thằng Hưng t nghe hết rồi -nó nói
_Thế m nghĩ xem t đang nghĩ gì? -tôi quay lại hỏi nó
_Hừ đang lo sợ à -nó nói, chẳng thèm nhìn mặt tôi luôn
_Chính xác, t không tin tưởng vào cảm nhận bản thân lắm, nhưng t thấy MThùy không thực sự thuộc về t -tôi thở dài
_Sao m không tự mình đi tìm hiểu thử xem MThùy thật sự dành tình cảm cho m không.
_Lúc trước t cũng có tìm hiểu thử m à, người ta toàn nói xấu về MThùy thôi, nào là vui chơi qua đường, nào là quen nhau vì quyền lực, nào là ngũ với bất kì thằng nào để đạt được mục đích… Nghe có vẻ bất ngờ m nhỉ -tôi cười
_Đù, thế m nghĩ sao trước lời nói thiên hạ -nó kinh ngạc.
_Miệng lưỡi thế gian không đáng tin, ganh ghét, đố kị có thể bịa chuyện nói xấu. T chẳng tin lắm, dù vậy t vẫn cảm thấy bất an.
_Vậy giờ m cứ việc lặng lẽ ra đó mà quan sát MThùy xem sao.
_Cũng được, nhưng t hi vọng những cái cảm giác bất an cũng như suy nghĩ vớ vẩn kia không phải là thật -tôi nói
_Đối mặt đi, đừng trốn tránh sự thật m à -nó nhìn tôi nói
_Được rồi, để t xem thử coi sao.
Ngay tối đó tôi book vé bay thẳng ra Hà Nội chỉ để tìm câu trả lời cho những điều tôi cần biết mà thôi.
Nhưng mà sự thật thì lúc nào cũng phũ phàng…
Ra tới Hà Nội vào 10 giờ đêm. Ra kêu taxi lái tới đường NTT kím khách sạn ngủ tạm 1 đêm, đi lén nên chẳng báo ai cả, dù gì mai là chủ nhật nên tôi cũng chẳng lo gì mấy. Tấp vào KS XC, tôi vào nhận phòng mà con lễ tân nó nhìn tôi như thú lạ vậy
_Anh đi đâu vậy -nhỏ lễ tân hỏi
_Anh thuê phòng -tôi nói, xác nhận lại sự hiện diện của tôi trước mặt nó
_Anh đi 1 mình ạ -nhỏ tròn xoe mắt hỏi
_Đúng vậy.
_Phòng của anh đây -nhỏ đưa tôi chìa khóa rồi dắt tôi lên phòng.
Vừa đi nhỏ vừa nhìn lại tôi cười cười, chuyện gì vậy kìa. Thắc mắc, tôi hõi ngay
_Bộ mặt anh dính gì hay sao mà em cười hoài thế kia.
_Ơ em xin lỗi, tại em thấy anh mướn phòng mà lại đi 1 mình, lại còn không đem hành lí nữa chứ -nhỏ hấp hái mắt nói
_À ra vậy, tại anh đi gấp quá, có công việc đột xuất em à. -tôi cười
_Hihi gấp đến nổi không kịp thay đồ luôn à anh.
_Ớ -tôi ngạc nhiên, nhìn lại quần áo của mình, ủa mình thay đồ rồi mà ta @@
_Hihi em đùa thôi, tới phòng rồi đây, chúc anh ngủ ngon nha.
Nhỏ lễ tân trêu tôi xong còn chúc ngủ ngon nữa chứ, nhìn cũng khá tươi, vòng nào ra vòng nấy, có điều mặt không được ưa nhìn thôi @@
Vào phòng làm 1 giấc lấy tinh thần, muốn làm gì thì cũng phải ngủ trước đã.
Hà Nội -thủ đô với hơn nghìn năm lịch sử. Hà Nội thơ mộng nhiều màu sắc, nhiều tình yêu. Chính tại nơi này tôi gặp em, và cũng chính tại nơi này… tôi mất em.
Sáng thức dậy, tôi làm VSCN xong rảo bước xuống sảnh của KS, nhỏ lễ tân hôm qua lại nhìn tôi cười nói
_Anh dậy sớm thế.
_Hì nay có việc nên anh cần dậy sớm để đi làm em à -tôi cười đáp lễ.
_Hình như anh không phải người nơi đây, mà anh làm gì thế -nhỏ hỏi
_Đúng là anh không phải người nơi đây, nhưng nơi này gắn bó với anh 1 năm rồi em à -tôi cười nói
_Trông anh có vẻ sành đời nhỉ, nói chuyện rất lôi cuốn.
_Thế sao! -tôi phì cười
_Mà anh năm nay nhiêu tuổi rồi, trong anh có vẻ cứng cỏi lắm, chắc trên 20 hả.
_Sai rồi, mới 17 thôi, hehe -tôi cười
_Ơ 17 à, sao nhìn anh có vẻ già dặn thế kia -nhỏ ngạc nhiên
_Thế hôm qua em không xem giấy CMND của anh à.
_À em chỉ giữ thôi, ít khi xem lắm.
_Vậy em bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn xưng em thế kia -tôi hỏi
_Em mới 16 thôi anh -nhỏ nháy mắt
_Eo đùa à. 16 thì sao mà được nhận vào đây làm cơ chứ -tôi thắc mắc
_Thì em là con gái của chủ KS mà anh -nhỏ hấp hái mắt nói
_À hóa ra là cô chủ đây sao, thất lễ rồi.
_Hi anh cứ trêu em.
_Thôi anh có việc, anh đi trước đây -tôi nói
_Bye anh.
Bước ra ngoài cổng tôi mới sực nhớ 1 chuyện quan trọng, ra đây 1 thân 1 mình thì xe đâu mà đi, đi taxi chẳng khác nào cúng tiền oan mạng rồi, còn thuê xe thì… a đúng rồi tôi quên mất, KS nào mà chả cho thuê xe cơ chứ.
Quay trở vào trong gặp lại em lễ tân, à phải nói là cô chủ nhỏ chứ.
_Ơ anh chưa đi à -nhỏ nhìn thấy tôi liền hỏi ngay.
_À anh quên mất, nhà mình có cho thuê xe máy không em.
_Anh cần thuê à, vậy anh vào đây lấy xe của em nè đi -nhỏ bảo
_Ơ em không sợ anh lấy xe em đi bán luôn à -tôi trêu
_Thách anh đấy -nhỏ liếc mắt nói
_Hi anh đùa thôi, vậy cho anh mượn xe em 1 ngày nhé, anh gửi tiền lại sau -tôi nói
_Anh chờ em chút.
Nói rồi em cũng quay vào lấy cho tôi chiếc Sirius trắng xanh, nhìn cũng khá mới. Vậy là yên tâm có xe vi vu rồi.
Chạy đi ăn sáng rồi đảo về phía nhà MThùy, thấy có quán cafe gần gần đối diện với nhà em tôi liền tấp xe vào, vừa uống nước vừa quan sát luôn cho tiện. Sẵn diệp tôi qua cửa hàng bên cạnh mua cái nón hiphop với cái khẩu trang luôn, theo dõi ít ra không cho người ta nhận ra mình.
Ngồi đó ban đầu chỉ thấy cô Lan đi chợ thôi, lát sau thì thằng Hưng qua rước DThùy đi chơi, còn MThùy thì tôi chẳng thấy đâu. Nhưng rồi trời cũng không phụ lòng người, người cần gặp cũng phải gặp, điều cần thấy thì cũng phải thấy mà thôi.
Một chàng trai cao ráo, điển trai lái chiếc Vios màu đen dừng trước cửa, lát sau anh mở cửa và rước người con gái của tôi đi. MThùy hôm nay mặc bộ váy màu xanh nước biển sang trọng, tay mang chiếc túi xách nhỏ màu hồng, nhìn em rất sang trọng và quý phái. Em cười với chàng trai đó rồi bước lên xe, chiếc Vios lao nhanh trên đường, mất hút chỉ vài phút sau đó, bỏ lại tôi với ánh mắt ngạc nhiên nhìn theo. Là thế sao em?
Biển số xe tôi nhớ rõ mà, biển 29 thủ đô Hà Nội, dãy 4 số 73XX, tôi phone cho aB tìm lí lịch của chủ nhân chiếc xe ấy.
_Alo gọi t chi vậy m?
_Anh tìm giúp em chủ nhân chiếc Vios màu đen, biển số 73XX nhé -tôi nói
_Được thôi, lát có kết quả, mà m gặp chuyện rắc rối với nó à.
_Không anh, có tí việc cần thôi.
_Oke lát t gọi lại
Tắt máy, tôi định thần lại, gáng tạo một suy nghĩ rằng người đó chỉ là bạn em. Nhưng rồi cái suy nghĩ đó chẳng được bao lâu thì vụt tắt, chỉ vài tiếng sau đó, vẫn tại trước nhà em. Một chàng trai mở cửa xe, cô gái bước ra, nhón chân lên hôn vào môi chàng trai rồi bước vào nhà. Là em -MThùy
Thoáng chút hụt hẫng, tôi lên xe chạy đi, như người mất hồn, có lẽ là vậy. Quay về KS tôi trả xe rồi vào ngủ 1 giấc, tôi cần giấc ngủ, để quên đi những hình ảnh ban sáng. Phải chi mình được ngủ 1 giấc, thức dậy quên sạch mọi chuyện nhỉ, để rồi bắt đầu 1 cuộc sống mới, 1 tình yêu mới… nhưng mà ước mơ chỉ mãi mãi là mơ ước mà thôi.
Đến tối, lại 1 lần nữa tôi phải mượn xe của em lễ tân làm phương tiện di chuyển, tôi ra bar, nhưng là 1 quán bar khác không phải quán của tôi với aB. Quán này nằm ở khu TĐ, bar NTĐ nhìn khá sang trọng, nép mình trong vẻ hoang sơ của đường NTH.
Bên ngoài thì đơn sơ, có chút hoang tàn, sập sệ, nhưng mà bước vào bên trong thì lại là 1 thế giới khác, 1 thế giới của dân chơi Hà thành.
Chỉ mới 7 giờ tối thôi mà tiếng nhạc đã đập mạnh điên cuồng, DJ lên nhạc sung lắm, các nam thanh nữ tú lần lượt xuống sàn nhảy lắc lư theo điệu nhạc. Phía trên, những em gái sexy đang uốn éo mình bên những cây cột, mặc cho những ánh nhìn soi mói, thèm khát, dâm dục từ các thanh niên nhìn vào. Cũng phải chịu thôi, nghề nghiệp của họ là vậy mà. Trên kia, những cô gái làm nghề vũ công(múa cột) đó xuất thân từ những thân phận khác nhau, từ sinh viên đại học cho đến những cô gái tuổi đôi mươi đến từ các làng quê nghèo đến Hà Nội với mong muốn 1 cuộc sống tốt hơn. Họ vào nghề đều có chung 1 mục đích, đó là kím được thêm chút ít tiền để trang trí cho cuộc sống.
Bên cạnh đó, đâu đó trong bar những cô gái ăn mặc thiếu vãi với cái kiếp “bán hoa” vẫn đang kím tìm cho mình 1 vị khách để qua đêm. Chỉ cần có tiền, giá cả hợp lí là đi, không phân biệt tuổi tác, già trẻ đều được cả. Với họ làm gái là 1 nghề nghiệp cứu thân trong cái cảnh cùng đường, số kiếp an bài trời gọi ai nấy dạ mà thôi.
Còn có 1 bộ phận nhỏ khác, đó là những người nhìn bề ngoài hết sức bình thường, đôi khi lại còn ăn mặc khá là sang trọng nữa. Họ là ai? Chính xác ra đó chính là những con buôn hàng trắng. Che mắt mọi người là vậy thôi, dưới ánh đèn mờ ảo chúng lại phân tán nhỏ ma túy bằng cách dùng những tên cò ma túy trung chuyển hàng bán lại cho con nghiện. Nghề này giàu đấy, nhưng dễ dựa cột.
Lan man quá, trở lại vấn đề nào
Kêu chai chivas 18, tôi ngồi đó nhâm nhi ly rượu nồng. Nghĩ về đời, sao tôi thấy cuộc sống này rối ren quá. Nghĩ về tình, sao tôi thấy tôi chẳng có lấy 1 người thật lòng với mình cả. Buồn thật đấy, nhưng cũng đành chịu thôi, vì đời là vậy mà.
Cầm ly rượu trên tay, tôi vân vê nó, nhìn thứ chất lỏng sánh màu trong ly rượu, tôi tự cười thầm cho cuộc đời của mình.
Bỗng dưng mắt tôi lướt qua 1 bóng hình quen thuộc. Có nên tin vào mắt mình nữa hay không…
Là em -MThùy, cô gái tôi từng nghĩ là thuộc về tôi không sớm thì muộn, và giờ là mất luôn.
Em đang đứng nhún nhẩy theo tiếng nhạc, mặt đờ đẫn, quần áo sành điệu nhưng thiếu vãi, khoe thân hình nóng bỏng, bốc lửa của mình. Em lắc lư ngoài đó, thu hút bao ánh mắt của những chàng trai nhìn theo.
Tôi chết lặng, hình ảnh người con gái hiền lành, dễ thương trong tôi đổ vỡ, thay vào đó là 1 cô gái ăn chơi, sành điệu đang quẩy hết mình trong sức nóng của bar.
Bất ngờ, hiện thực luôn làm cho người khác kinh ngạc. Nốc hết chai rượu, tôi quay lưng bỏ đi, bỏ lại sau lưng cô gái tôi yêu.
Bước ra khỏi bar, tôi lấy bao thuốc ra châm 1 điếu, đúng là hạnh phúc không có thực trong cuộc sống này mà.
Dt tôi rung lên, là aB gọi
_Anh điều tra dùm m rồi, chủ chiếc xe đó là AT, con lão V bên ĐĐ, là đại gia trong lĩnh vực xe máy đó m.
_Vậy à, cám ơn anh nhé.
_Ơn nghĩa gì, thôi t cúp máy đây
Tắt máy, tôi thở dài. Lại là đại gia nữa à, MThùy biết chọn người nhỉ. Bật cười cay đắng, tôi tự hỏi liệu em còn giấu tôi những gì ngoài bộ mặt ngoan hiền kia.
Chán nản, tôi phone cho thằng Hưng, giả vờ hỏi thăm này nọ, rồi tôi mới nhờ nó 1 việc, khá là cần thiết trong lúc này
_M giúp t nhờ DThùy hỏi MThùy xem còn nhớ lời hứa 1 năm với t không.
_Chi thế m?
_M giúp t cái đi, rồi sau này t kể cho.
_Được thôi, có gì t liên hệ m sau -nó nói
_Oke
Quay về KS, tôi quăng dt lên giường rồi ngủ luôn.
Hôm sau tôi vẫn tiếp tục theo dõi cuộc sống của MThùy. Hôm nay là thứ 2 nên em vẫn phải đi học, nhưng mà người đón em lại là 1 thằng trẩu nào đó, xe độ, tóc nhuộm sặc sỡ. Càng ngày tôi càng thấy MThùy xa lạ so với thời gian tôi quen biết em. Thở dài, tôi chạy xe đi.
Đến chiều tôi vẫn theo dõi em. Lần này thì em đi cùng DThùy. Tôi chạy xe theo phía sau em.
Em và DThùy tấp vào quán cafe KX, tôi cũng vào theo, chọn 1 bàn ngay sau lưng em. Do tôi đội nón với đeo khẩu trang nên em không nhận ra tôi.
Tôi gáng lắng tai nghe cuộc nói chuyện của 2 em. Ban đầu chỉ là chuyện trò về việc mua sắm, quần áo, son phấn này nọ, tôi nghe mà phát chán luôn vậy. Nhưng hết vấn đề để bàn thì hai em cũng lái qua chuyện tình cảm… đúng là sự thật đau lòng.
_Dạo này chị tái xuất giang hồ lại rồi hén -DThùy hỏi
_Ôi trời, thì đó giờ chị cũng vậy mà.
_Lúc có anh N ở đây em thấy chị đâu như thế đâu, em tưỡng chị tu rồi ấy chứ.
_Tưỡng gì, thằng ngố đó hả, ban đầu chị tính thay đổi mình thành hiền diệu để cua nó, ai ngờ nó chẳng thèm ngó ngàng đến chị, bực cả mình.
_Trời đất, em thấy chị thay đổi 180 độ luôn ấy chứ, vậy mà hắn không chịu luôn cơ à.
_Bởi vậy mới bực mình nè, thấy hắn ngố ngố tưỡng dễ dụ, ai ngờ chán thật. Làm chị không được vui chơi cùng bọn em.
_Eo chị tui kìa, mà giờ hắn đi rồi còn gì, thế còn lời hứa 1 năm kia chị tính sao.
_Hứa nổi gì em ơi, mặc xác thằng đó đi, chắc gì nó quay lại đây. Chị hứa cho vui thôi ấy mà.
_Chị ác thiệt, mà em thấy anh N cũng tốt mà.
_Tốt thì tốt, nhưng đâu nuôi sống được ai đâu em. Hắn ta chỉ có 1 cái nhà hàng, còn bạn trai chị lại là đại gia trong lĩnh vực xe máy, giàu nhất khu ĐĐ luôn đấy.
_Chị không sợ anh N ra đây biết chuyện à.
_Lo gì em ơi, giờ này chắc hắn đang nhớ chị đấy haha.
_Eo chị kiêu quá đấy.
_Chị mà. À mà sao dạo này em không đi bar cùng tụi chị, ngoan thế.
_Thôi em đi với anh Hưng rồi.
_Cái con này, từ lúc m quen thằng Hưng cái là bỏ nhóm luôn hà, rồi mai mốt ai đi đánh nhau giúp chị m đây.
_Thì chị nhờ đám lính chị đi, em rút khỏi nhóm rồi.
_Cái con này, dại trai dễ sợ.
_Thôi em xin, à mà chị đừng cắn thuốc nữa, nguy hiểm lắm.
_Trời em trở nên nhát gan từ khi nào thêq kia. Thuốc này lấy nguồn an toàn, lại phiêu nữa. M không xài thì để chị xài cho
_Em xin, không thích nó nữa. Giờ em chỉ muốn an phận thôi.
_Được rồi, tùy em chị không ép.
_À mà chị quen tên đại gia kia có moi móc được tí nào chưa.
_Khỏi lo, quen có 2 tuần là chị moi từ nhà nó gần 2 nghìn đô rồi, nó nghe lời chị lắm.
_Kinh thế nhỉ.
_Chị của em mà.
_Thế chị tính giải quyết chuyện chị với anh N sao
_Với hắn hả, mặc kệ hắn đi, chị chỉ xem hắn là trò chơi thôi.
_Ghê, không sợ anh N biết được chuyện này à.
_Lo gì, biết thì cũng làm được gì chị nào. Mà thôi đừng bàn về hắn nữa.
_Được thôi, thôi về, trể rồi chị à.
_Ừ mính về đi.
Rồi hai chị em MThùy cũng vui vẻ cười đùa với nhau đi ra ngoài, không hề biết đến sự hiện diện của tôi ở nơi đó.
Sững sờ khi nghe những lời mà MThùy nói, không ngờ em lại là 1 người như vậy.
Thất vọng, sai lầm khi tôi đã tin tưỡng em. Hóa ra trước giờ em luôn xem tôi là tró chơi, vậy mà tôi lại nghĩ rằng em yêu tôi là thật lòng. Cay đắng thật, đúng là không biết trước được chữ ngờ. Đến giờ mới biết là chữ ngờ u ngu.
Ngồi sững sờ trong quán, mãi một lúc sau tôi mới có thể bình tâm đứng dậy tính tiền ra về. Game over trò chơi kết thúc, em là người đã chiến thắng, còn tôi -kẻ bại trận đang lũi thũi ra đi.
Tối đó ra bar, vẫn góc bàn cũ, tôi gọi bia ra uống, không muốn uống rượu nữa. Nhưng mà uống bia chỉ no thôi chứ làm sao mà sỉn nổi, chán thật.
Đời là trò chơi, chơi ngu thì chịu, tại vì trò đời không thể nào restart mà chơi lại từ đầu cả. Một chút buồn, một chút hận hòa quyện với nhau, tạo nên một tâm trạng bất cần trong tôi.
Ánh mắt tôi quét ngang quét dọc khắp bar, chỉ để kím bóng hình quen thuộc, đúng là dễ thấy thật. Kia rồi! Là em, em đi cùng những đứa mà em gọi là lính, trong 1 cái nhóm ăn chơi nào đó trước khi tôi đến. Vẫn cái phong cách ăn mặc bốc lửa, em lắc lư theo tiếng nhạc, dưới bao ánh mắt thèm khát từ bọn thanh niên trên sàn.
Lát sau em về lại bàn, tay cầm ly rượu lên tu ừng ực, rồi em lại móc trong túi ra 1 viên thuốc màu xanh, bỏ vào trong ly rượu, em lắc mạnh ly cho viên thuốc hòa tan vào rượu, rồi em lại uống tiếp thứ đó. Chỉ vài phút sau là có tác dụng ngay, em ngả nghiêng đứng không vững, mặt nhìn ngu ra, rồi em ra sàn nhẩy điên cuồng. Phê thuốc rồi đây!
Lắc đầu chán nãn, tôi trả tiền định đi về thì đèn bật sáng, nhạc tắt, 1 giọng nói vang lên.
_Kiểm tra giấy tờ, đề nghị các anh chị xuất trình giấy tờ.
Là công an, có cả cơ động trang bị dùi cui đã bao vây tất cả mọi người lại, kể cả tôi. Cũng chẳng sao, giấy tờ tùy thân tôi đem đầy đủ, lại không chứa hàng cấm nên được tha ngay.
Chỉ có điều em không may mắn như vậy, em cùng đám bạn bị còng tay lại trong tình trạng phê thuốc, rồi bị giải ra xe cơ động luôn.
Có vẻ như số phận an bài. Kì này em chết chắc mất. Tôi nhìn theo bóng dáng thất tha thất thểu bước lên xe mà không khỏi chạnh lòng.
Dt cho thằng Hưng báo tin rồi tôi cũng xách xe chạy theo lên đồn để nghe ngóng tình hình. May mà lát sau thì thằng Hưng cùng DThùy cũng tới, làm thủ tục bảo lãnh cho em. Nhưng mà dính dáng tới thuốc lắc nên không thả em ra được.
Tôi bước ra ngoài hít thở không khí, thằng Hưng cũng bước theo ra
_Sao m ở đây
_T đến đây để tìm hiểu mọi chuyện m à -tôi rút bao thuốc ra châm rồi nói
_Vậy là m biết hết rồi ư.
_Ừ tất cả -tôi thở dài
_T xin lỗi vì đã giấu m -nó nói
_Thôi bỏ đi, chuyện qua rồi đừng nhắc lại.
_Ừ
_Giờ t chỉ lo MThùy bị giam thôi, trong bar t thấy em cắn thuốc -tôi thở dài
_Haizz đành chịu.
Lát thì DThùy đi ra, nhìn tôi lắc đầu.
_Em xin lỗi anh -DThùy nói
_Sao thế.
_Vì chị em…
_Thôi anh biết cả rồi. Em cứ an tâm đi, chị em không sao đâu.
_Nhưng mà…
_Game over, trò chơi của chị em dành cho anh kết thúc. Giờ anh chỉ giúp chị em vì muốn trả ơn cho cô Lan. Thế thôi.
Nói rồi tôi lấy xe về KS luôn. Dt nhờ chú Z, hôm sau thì MThùy được bảo lãnh ra, chưa đủ tuổi nên hưỡng án treo 2 năm. Bắt buộc chịu sự quản giáo từ địa phương. Âu cũng là số kiếp của em vậy…
Sr các bác chap này hơi nhàm. Em tách chap ra cho nó suôn sẽ hơi, các chap sau sẽ là 1 trận chiến.
Trở về BT sau chuyến đi dài, thật tình thì tôi cũng chẳng còn hứng thú với mảnh đất thủ đô đó nữa. Lòng người nông sâu khó lường, biết bao giờ tôi mới tìm được 1 tình yêu thực sự đây?
Với MThùy xem như có duyên vậy, còn nợ thì không có… Cứu em 1 lần coi như trả nợ 1 năm qua cô Lan đã cưu mang hai thằng tôi vậy. Giờ thì tạm biệt em -cô gái thủ đô.
Đúng là đời bạc nên tôi chẳng có được một cuộc tình trọn vẹn, những tưỡng hạnh phúc trong tầm tay, nhưng rồi nó cũng vụt bay đi mất 1 cách nhanh chóng. Yêu nhau tính toán, lừa nhau tình cảm, phải chăng là do số trời sắp đặt hay sao.
Sau này nhiều lúc tôi tự hỏi trong những năm cấp 3 tôi nhận được gì từ hai chữ hạnh phúc kia. Chẳng có gì cả, chẳng ai là thật lòng để cho tôi có 1 cuộc tình đẹp đúng nghĩa của nó.
Người đến rồi người lại đi, chẳng thể níu kéo, không thể nắm giữ được ai cả. Vì họ là mây, gió cuốn mây bay, còn tôi chỉ là mặt đất, chỉ đứng yên 1 chổ chờ mây kia hóa mưa trở về với đất.
Những ngày sau đó, tôi tự thưởng cho mình như buổi vui chơi, không có nghĩa là vui chơi qua ngày tháng, mà là cùng bạn bè tụ họp lại với nhau ăn uống, xem phim, nhậu nhẹt này nọ. Thấy tôi buồn đám bạn cũng an ủi, chia sẽ nhiều chuyện, giúp tôi lấy lại niềm tin vào cuộc sống.
Thời gian nhanh chóng qua đi, thoắt cái là đến đầu tháng 11 mất rồi. Lại một mùa giải bóng đá toàn trường đến hẹn lại lên, chủ yếu đá giao lưu thôi, còn giải quyết định là giải 26-3 cơ.
Nhưng đối với đám con trai bọn tôi thì ngoài đá bóng ra đâu có gì vui bằng được, vậy là cuộc sống lại tiếp diễn bằng những trận cầu sôi động, máu lửa, và đôi lúc chẳng thể nào thiếu đi những giọt máu đổ ra nơi sân bóng cả.
Một ngày đẹp trời, đang ngồi trong lớp thì con Ng lớp trưởng vào thông báo với sắp hồ sơ trên tay
_Các bạn nghe nè! Sắp tới ngày nhà giáo VN 20-11 trường mình tổ chức các hoạt động văn nghệ và thể dục thể thao nhằm tạo sân vui chơi và thi đấu giữa các lớp với nhau. Về văn nghệ sẽ tổ chức 2 tiết mục ca và múa, còn thể thao gồm có bóng đá nam, cầu lông, điền kinh, cờ vua, bơi, bóng chuyền. Bạn nào muốn tham gia thì đăng kí cho mình ngay nhé.
Con Ng lớp trưởng vừa dứt lời, bên dưới đám giặc bọn tôi rộn ràng hẳn lên.
_Yeah có bóng đá nam kìa bọn m -K mập nói ra vẻ hào hứng.
_Ngon, team mình lại có dịp được thể hiện rồi bây ơi – thằng V hồ hởi không kém.
_Bọn m im coi, thằng nào đá giơ tay t ghi danh sách -thằng H gay vỗ bàn nói
_Tao đăng kí
_Tao nữa
_T cũng tham gia nhé -thằng Hiếu quay xuống nói, mặt cười cười
_Được thôi, nếu m muốn -tôi cười đáp trả lại nó
_Ây chà có t vào đá vậy team lớp mình dư người rồi nhỉ, vậy m chịu khó ngồi ngoài dự bị nhá -nó cười đểu
_Được thôi nếu m muốn, hỏi ý tụi này coi sao nhỉ -tôi cười khinh bỉ
_Hừ để t xem bọn m đá được tới đâu.
Nó nói rồi bỏ lên chổ ngồi, bọn tôi mặc kệ, tiếp tục ghi danh sách. Mấy ngày nay trong lớp bọn con gái có vẻ được lòng thằng Hiếu lắm, toàn ve vãn lại nói chuyện với nó thôi. Chỉ có điều lạ là nhỏ Linh dạo này hay lại nói chuyện với tôi lắm, còn nhỏ MNgọc kia lại không ưa thằng Hiếu ra mặt.
_Ê làm thì mà tôi thấy cô có vẻ hằn học với thằng Hiếu thế -tôi hỏi nhỏ với vẻ mặt thắc mắc
_Hừ thằng đó tối ngày cứ nhắn tin ve vãn tôi, bực cả mình.
_Haha đáng đời, ai mượn cô cho nó sdt chi rồi than.
_Đáng cái đầu anh, nó nhờ nhỏ Ng xin đấy chứ tôi đâu rảnh đâu mà cho.
_À hóa ra là vậy.
Lại là 1 thằng dại gái, thấy nhỏ MNgọc dễ thương là sáp lại làm quen ngay.
Gần tới ngày đá giải, bọn tôi quyết định đá tập cho quen chân. Chia team 5 vs 5 đá sân mini, tất nhiên là không có thằng Hiếu kia đá rồi nhé.
Sáng ngày chủ nhật, trận đấu mở màng giữa khối 12 được diễn ra, trận đầu tiên đó chính là giữa A1 và A5. Do bốc thăm nên lớp tôi phải đá ngay từ vòng đầu. Trận này gặp lớp A1 khá yếu nên tôi với thằng A ngồi ngoài, và thằng Hiếu được 1 xuất đá chính trong vô vàn tiếng cổ vũ của chị em A5. Tôi với thằng A ngồi ngoài biên cùng mấy thằng nữa, tại đá sân cỏ nhân tạo chỉ đá 5 vs 5 nên lực lượng còn lại ngồi ngoài dự bị.
Thấy tôi, nhỏ Linh xuống hỏi
_Ơ N không được đá chính à.
_Hì mình đá dở lắm -tôi cười nói
_Vậy à, thế mình ngồi đây với N nhé.
_Được thôi nếu như Linh không sợ ăn banh -tôi cười.
Liếc mắt nhìn về hàng ghế khán giả thì thấy MNgọc đang ngồi cùng MThư, đưa mắt nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.
Tôi thì lại quay qua thằng A cười cười, ra chiều thích thú, mắt hướng nhìn vào trái bóng tròn giữa sân. Tiếng còi khai cuộc bắt đầu…