Tai game mien phi, wap giải trí, gameshow Việt
Game Show - Nhạc Hay - Phim Hay

Giải trí miễn phí - Xem phim hay - Xem hài vui - Đọc truyện VOZ - Tải Games & App Miễn Phí!

[HỒI KÍ] CẤP 3, ANH VÀ EM – Phần 1

51653 Lượt xem

» Phơi bày

 

Đối phương tắt máy khi tôi chưa kịp hỏi câu nào, chỉ có trong tay được thời gian và địa điểm mà thôi. Tức giận, tôi quay qua hỏi nhỏ Vy

_Là ai đã bắt cóc em gái tôi?

_Haha làm sao tôi biết được cơ chứ -nhỏ bật cười

_Hừ đối phương muốn trao đổi cô, không phải là đồng bọn của cô thì còn là ai vào đây nữa?

_Vậy sao, tùy anh nghĩ thôi.

_Được rồi, cô nói cô muốn trả thù tôi, thì tôi cho cô trả thù, nhưng xin cô đừng đụng tới người thân của tôi.

_Anh van xin tôi sao? Muộn rồi haha! Tôi sẽ cho anh nếm thử cảm giác mất đi người thân ra sao? -nhỏ bật khóc.

_Cô nói gì? Tôi không hiểu?

_Đừng giả vờ với tôi, vô ích thôi. Nếu anh muốn rõ ràng thì đưa tôi tới chổ hẹn, mọi chuyện sẽ rõ thôi -nhỏ nói.

_Được rồi, đi thôi.

Tôi nói lại chuyện nhỏ Thy với MNgọc bị bắt cho thằng A, nó tức giận kêu người mai phục sẵn ở khu đó rồi lấy xe đưa tôi với nhỏ Vy tới đó.

Xe chạy tới khu đó, dừng lại trước một nhà kho đổ nát. Nới đây lúc trước là 1 kho chứa đồ may mặc, nhưng chẳng hiểu vì sao lại bị bỏ hoang đến tận bây giờ luôn nữa.

Tắt máy xe, tôi lấy cây baton nhét vào lưng quần, thêm con dao găm loại dùng cho dân phượt (dao haller) nhét vừa vào túi quần. Thằng A cũng thế, trang bị kĩ càng rồi dẫn nhỏ Vy vào trong, không quên đặt lên cổ nhỏ 1 lưỡi dao sắc nhọn khác.

Bước vào trong, một mùi ẩm thấp xọc vào mũi tôi, khiến tôi phải hồi lâu mới có thể thích nghi được với không khí trong đây. Bước theo hành lang với đầy rác bẩn trên sàn, tôi và thằng A kề dao lên cổ nhỏ Vy mà dẫn đi, mắt không ngừng quan sát tứ bề.

Vào tới trung tâm, một cảnh tượng đập vào mắt bọn tôi. Nhỏ MNgọc cùng với nhỏ Thy bị trói đâu lưng vào nhau trên ghế, sau lưng là 1 bóng người, lại là nữ. Xung quanh đây đầy rẫy những bóng đèn neon dài, loại đèn 1m đến 1m2 ý, chẳng hiểu sao nơi này lại chứa 1 lượng lớn bóng đèn như vậy, có đến tầm trăm cái chứ chẳng chơi.

Chẳng thấy bóng dáng người nào khác ngoài người con gái thần bí kia ra, tôi an tâm cất tiếng hỏi

_Cô là ai, người cô cần tôi mang đến rồi đây?

Nhỏ từ từ quay lại, một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt tôi, khá ngạc nhiên dù tôi đã biết trước là ai rồi!

_Linh! Quả nhiên là cô à? -tôi hỏi

_Không sai, chính là t đây -nhỏ hét lớn.

_Được rồi, vậy sao cô lại bắt hai người này?

_Thế tại sao m lại bắt TVy?

_Hừ, tại vì nhỏ gài tôi, à không phải nói là cả cô nữa.

_Đúng vậy, t bắt hai con nhỏ này khi chúng nó mò đến chổ t để hỏi chuyện, đúng là tự chui đầu vào lưới mà phải không haha. T chỉ thắc mắc 1 điều là tại sao kế hoạch gài m như vậy mà lại bị m phát hiện sớm đến thế thôi?

_Hừ tay nghề các cô còn non lắm, chẳng chơi được tôi đâu.

_Oke cứ cho là vậy đi, để t xem coi m làm gì cứu được hai đứa này -nhỏ Linh nói, tay chẳng biết lấy đâu ra con dao kề vào cổ nhỏ MNgọc.

_Đừng, có gì từ từ nói, cô đừng quên trong tay tôi còn TVy đấy -tôi hốt hoảng đẩy nhỏ Vy về trước, tay kê lưỡi dao sát vào cổ nhỏ.

_Được thôi 1 đổi 2,tùy m quyết định -nhỏ cười, tay huơ huơ con dao qua lại

_Khoan đã, tôi muốn hỏi lý do tại sao cô muốn trả thù tôi. -tôi hỏi nhỏ

_Lý do hả, để t kể m nghe 1 câu chuyện nhé.

Rồi nhỏ kể lại câu chuyện 1 người anh trai về nước mở quán kinh doanh, sau đó mất liên lạc với người em gái, người em gái nghi ngờ anh trai mình bị người ta hãm hại nên âm thầm điều tra. Nghe đến đó, tôi đã phần nào hiểu được lý do rồi, và cũng xác định được hai nhỏ này là ai

_Nói vậy hóa ra Minh Khôi chính là anh của nhỏ Vy, còn cô thì không -tôi hỏi ngược lại.

_Đúng thế -nhỏ gật đầu xác nhận

_Hừ, đúng như tôi đã đoán sau cuộc nói chuyện với thằng đó, cô thực ra chính là người bạn gái của nó bên Mỹ, đúng chứ?

_Chính xác, anh thông minh hơn rồi đấy. -nhỏ cười tinh nghịch

_Thế cô muốn gì ở tôi?

_Tôi muốn anh nếm thử cái cảm giác mất đi người thân như thế nào -nhỏ cười hoang dại, tay vân vê con dao trước mặt nhỏ Thy.

_Cô định làm gì?

_Giết 1 trong hai người này, m thấy thế nào?

_Dừng lại đi, giết người cô sẽ bị tử hình đấy.

_Hừ mất Minh Khôi rồi t không cần thiết để sống trên đời này nữa.

_Xin cô đừng đụng tới người thân của tôi, xin cô đấy -tôi xuống nước cầu xin

_Xin à, ai bảo m đụng đến Minh Khôi của t làm chi? -nhỏ bật cười, nụ cười chua chát.

_Khoan đã, tôi đâu có làm gì thằng Khôi, sao các cô lại trả thù tôi? -tôi cãi lại

_Hừ, anh không làm gì à, chính anh đã bức ép anh tôi vào đường cùng, đến mức bây giờ anh ấy đã mất tích luôn rồi còn gì? -nhỏ Vy cất tiếng nói

_Mất tích? Ai nói các cô vậy? -tôi ngạc nhiên

_Là Minh Hiếu đã nói cho chúng tôi biết tất cả, chính anh đã bức ép anh Khôi vào đường cùng, chính anh… -nhỏ Vy hét lên tức giận

_Các cô hiểu lầm rồi, là thằng Hiếu bày mưu hãm hại tôi, anh cô vẫn còn ở đây -tôi thanh minh

_Anh đừng có ngụy biện, nếu anh tôi còn ở đây sao chúng tôi không điều tra ra được?

_Đúng thế, m đừng gạt bọn t -nhỏ Linh bật khóc

_Hừ ai thèm gạt cô, thả hai người họ ra, tôi đưa hai cô đi gặp Minh Khôi. Nó vẫn sống tốt.

_Có thật là vậy không? -nhỏ Linh nói trong cơn nấc.

Còn nhỏ Vy thì quay đầu lại nhìn tôi, khóe mắt ướt đẫm.

_Được rồi, bỏ dao xuống đi, rồi tôi sẽ đưa các cô đi. -tôi trấn an.

Rồi tôi hạ dao xuống trước, tạo niềm tin cho nhỏ, nhỏ thấy vậy cũng từ từ bỏ dao xuống. Tôi thả nhỏ Vy ra, rồi tiến lại cởi trói cho MNgọc và nhỏ Thy.

Nhỏ Linh với nhỏ Vy ôm nhau khóc nức nở, còn MNgọc với nhỏ Thy thì ôm tôi, xong nhỏ Thy chạy ra ôm thằng A. Được gái ôm sướng vãi ra @@

_Được rồi, mau đưa chúng tôi đi gặp Minh Khôi. -nhỏ Linh cất tiếng

_Đi thôi.

Rồi cả đám kéo nhau ra xe, kết thúc vụ việc trong êm đềm, không đánh nhau, không đổ máu, không bắn giết như trong phim. Tất cả chỉ là những câu thanh minh đầy thuyết phục từ tôi, may mà lúc đó tôi từng nghi ngờ có dính dáng đến thằng Minh Khôi nên tôi đã đến trại giam thăm nó và hỏi chuyện. Do đó không ngạc nhiên khi biết ai là em gái nó, chỉ có điều không thể ngờ là Linh lại là bạn gái của nó mà thôi.

 

» Lộ mặt

 

Trên đường đi, tất cả dường như im lặng, chỉ có tiếng điều hòa rít lên từng hồi mà thôi. Dường như không chịu đựng được nữa, nhỏ Linh cất tiếng hỏi, phá tan sự im lặng đến đáng sợ trong xe

_Giờ đi đâu vậy?

_Đến nơi cô cần phải đến -tôi nói, mắt nhắm nghiền

_Anh nói Minh Khôi còn ở đây, vậy sao chúng tôi lại tìm không thấy?

_Đơn giản thôi, vì nó đang ở tù.

Tôi chốt đáp án, hai nhỏ sững sờ, im lặng nhìn tôi, rồi lại hỏi tiếp.

_Sao anh ấy lại ở tù cơ chứ?

_Cái này cô phải hỏi nó cho rõ, tôi chỉ cho cô biết rằng anh trai cô đốt quán cafe của tôi nên bị bắt giam thôi -tôi quay xuống nhỏ Vy nói.

_…

_Thôi tốt nhất cô nên hỏi nó thì rõ ràng hơn, tôi không muốn mang tiếng là hãm hại anh cô.

Bầu không khí trong xe lại trở về với sự im lặng. Tầm 20p chạy xe, chúng tôi đến được trại giam.

_Đến nơi rồi, vào trong thôi.

Tôi mở cửa xe ra rồi nói, rồi nguyên đám kéo vào trong. Nhờ vả 1 hồi thì chúng tôi được gặp thằng Minh Khôi, tôi không quan tâm đến cuộc đoàn tụ đó nên tôi cùng thằng A, nhỏ MNgọc và nhỏ Thy ra ngoài nói chuyện, bỏ lại hai nhỏ kia vào gặp thằng Khôi luôn.

Ra ngoài sân, tôi rút điếu thuốc ra châm, rít 1 hơi dài rồi thả khói, mọi buồn phiền trong tân trí được vơi đi.

_Chuyện này là sao? M đoán được trước rồi phải không? -thằng A hỏi

_Ừ ban đầu t nghĩ là Linh là em của thằng Khôi, nhưng không ngờ em nó lại là nhỏ Vy. -tôi thở dài.

_Sao m nghĩ vậy?

_Ban đầu nghe Linh kể về người anh trai, t cũng đoán là nhỏ là em thằng Khôi, nên t mới đi điều tra. Nhờ vậy mà t phát hiện em thằng Khôi sống tại VN chứ không phải ở Mỹ, thêm nữa là nhỏ Linh lại nói mình từ Mỹ về. Không trùng khớp đúng không?

_Ra vậy.

_Còn MNgọc, chắc cô cũng biết được gì đó đúng không? -tôi quay qua hỏi nhỏ

_Đúng vậy. Lúc trước tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện của nhỏ Vy với thằng Hiếu, tôi cứ tưởng chỉ có 2 người đó thôi, ai dè có thêm nhỏ Linh nữa -nhỏ giải bày

_Thế cô biết trước rồi sao không nói tôi -tôi thắc mắc

_Không phải tôi đã cảnh báo anh rồi sao, ai bảo anh lại mê gái quá chi -nhỏ trề môi.

_Ơ đệt.

_Hừ mai cho anh là anh phát hiện ra trước vụ nhỏ Vy gài nhé, chứ không thì lo mà gỡ lịch đi -nhỏ cười

_Haha đâu dễ dàng như vậy được, tôi có khả năng phán đoán cao mà -tôi lên mặt

_Ba xạo, chẳng qua là ăn may thôi.

_Kệ tôi, mà cô với Thy bị nhỏ Linh bắt có bị sao không?

_Đến giờ anh mới quan tâm à, chỉ dính thuốc ngủ thôi, chẳng sao cả.

_Vậy tốt rồi.

Ngồi đó lát thì có anh công an ra bảo tôi vào, hình như là thằng Khôi kêu tôi vào đó thì phải.

Mở cửa bước vào trong, tôi hỏi ngay

_Có chuyện gì vậy?

_N à, m ngồi xuống đó đi, nói chuyện với t chút -thằng Khôi nói

_Sao thế m?

_Trước tiên t xin lỗi m nhé, không ngờ vì t mà m lại dính vào cuộc trả thù của em t -nó nói

_Thôi không gì đâu, chẳng qua tại m vào đây không liên hệ được với hai nhỏ thôi. -tôi khoát tay

_Ừ may mà hai nhỏ vẫn chưa làm gì quá đáng, m tha cho hai nhỏ nhé -nó yêu cầu

_Được thôi, tôi cũng không muốn làm khó hai nhỏ, chẳng qua tại hai nhỏ bị người ta lừa gạt thôi.

_Vậy thì được rồi, mà ai lại đứng ra lừa hai nhỏ này thế, có vẻ như có thù hận sâu đậm với m lắm hả -thằng Khôi hỏi tôi

_Có lẽ là vậy, tôi vẫn chưa tìm được thằng đó nữa, có lẽ tha cho nó là sai lầm của tôi -tôi nói

_Ừ ráng mà cẩn thận đấy -thằng Khôi cười với tôi, như hai người bạn lâu rồi mới gặp lại

_Biết rồi, khỏi lo haha.

Tôi cười lại với nó, rồi hỏi thăm thêm vài câu rồi ra ngoài, trả lại không gian cho mấy đứa đó nói chuyện.

Lát thì hai nhỏ ra, chắc là hết giờ thăm nuôi rồi thì phải. Thấy tôi hai nhỏ cuối đầu.

_Xin lỗi anh -hai nhỏ đồng thanh

_Ơ thôi được rồi, hai người cũng chỉ là quân cờ của thằng Hiếu thôi -tôi chặn lời

_Nhưng tôi cũng xin lỗi, vì tất cả những chuyện đã làm với mọi người -nhỏ hối lỗi

_Được rồi, tôi có chuyện muốn hỏi đây?

_Là chuyện gì vậy?

_Hai cô cùng thằng Hiếu định chơi tôi từ khi nào thế? -tôi thắc mắc

_Từ lâu rồi, anh nhớ khi A với Thy bị vây ngoài đường HV chứ, bắt đầu từ lúc đó, đến bây giờ… -nhỏ nói lí nhí

_Hừ tất cả là do thằng Hiếu điều khiển phải không?

_Đúng thế, Hiếu đưa ra kế hoạch, và cả 3 cùng thực hiện -nhỏ thưa nhận.

_Vậy được rồi, thôi về -tôi nói

_Anh không giận hai tôi chứ -nhỏ hỏi

_Không sao đâu, may mà hai cô chưa làm gì em gái tôi, không thì tôi không biết mình có thể bình tĩnh đến đâu nữa -tôi cười.

Nhỏ im lặng cuối đầu. Rồi cả bọn lại lên xe về, kết thúc êm đẹp tất cả. Nhưng còn thằng Hiếu nữa, liệu rằng nó có bỏ qua dễ dàng như vậy khi kế hoạch của nó bị phá sản hay không? Thật không đoán trước được mà.

Sau hôm đó, nhỏ Linh đã bình thường trở lại, không có vẻ gì là muốn đối đầu với tôi như lúc trước nữa. Còn nhỏ Vy thì lại nhận tôi là anh trai, dù suýt chút nữa tôi đã lên thớt trước nhỏ này @@

Tuy vậy lâu lâu nghe nhỏ kêu 1 tiếng a3 cũng vui vui, lại có thêm 1 đứa em xinh đẹp thì còn gì bằng. Tính tôi không thù dai nên sẵn sàng bỏ qua cho hai nhỏ, nhưng còn thằng Hiếu thì tôi vẫn đề phòng nó.

Bề ngoài nó chịu khuất phục, nhưng đằng sau con cáo già đó liệu có dự định chơi tôi nữa hay không, điều đó tôi không biết được.

Tôi chỉ có thể cho người dò la hành tung của nó thôi, thấy nó bình thường không có gì là chống đối nên tôi bỏ qua. Và 1 lần nữa tôi lại mắc phải sai lầm, 1 sai lầm chết người khi đã ỷ y không quan tâm đến thằng Hiếu nữa.

Anh hùng thì đánh nhau trước mặt, còn tiểu nhân thì dùng thủ đoạn cắn lén sau lưng.

 

 

Những ngày sau đó âu cũng là chuỗi thời gian yên bình, vì chỉ chờ còn chừng 1 tháng nữa thôi là tết đến rồi. Những ngày này chúng tôi thường hay đi cùng nhau, có cả Linh và nhỏ Vy, và có cả MThư nữa. Em lúc này đã gần tôi hơn, nói chuyện nhiều hơn, và ít ra thì tình cảm giữa hai đứa ngày càng tốt hơn nữa. Sau kì nghỉ tết tây, tôi và thằng A lên kế hoạch đi chơi, nhưng đúng là người tính không bằng trời tính, chưa kịp đi thì suýt nữa lên dĩa mất rồi =]]

_Ê m tối nay ra công viên chơi không -một buổi chiều thằng A chợt hỏi tôi

_Chơi méo gì ngoài đó?

_Thì gom ra đi lòng vòng chơi, xong dô quán LM ăn kem luôn.

_Đù ngon mậy, thế có ai?

_Thì vợ chồng t, m, nhỏ MNgọc, với chị em nhỏ Linh, hay m rủ thêm nhỏ Thư đi -nó liệt kê ra

_Oke bấy bi à, để anh lo cho.

Nói chuyện với nó xong tôi lấy dt ra rủ em đi chơi, năn nỉ gãy lưỡi em mới chịu đi ấy chứ, nhưng với điều kiện là phải về sớm vì hôm nay em ở nhà 1 mình @@ không lẽ qua nhà em ở cùng hay sao ta:)))

Chấp nhận điều khoản, đến tôi thì tôi qua rước em đi cùng đồng bọn, vui chơi rong ruổi khắp mọi nơi trong công viên. Chơi cho đã đến mệt nhoài cả người, cả đám mới chịu kéo nhau vào quán LM để thưởng thức ly kem mát lạnh. Nhưng tử thần thì rong ruổi khắp mọi nơi, lần này thì thằng Hiếu phái tử thần đến tìm tôi, nhưng bác sĩ lại kịp thời kéo tôi lại, không chắc giờ này tôi nằm trên cao ngắm gà khoả thân mất rồi:)) Nhưng đó là chuyện diễn ra trong vài mươi phút nữa cơ, thật đúng là 1 giây phút bất cẩn suýt chút nữa thì hối hận cả đời….

 

 

Vào ăn kem, tôi và Thư ngồi gần nhau nhé, còn tụi kia thì chia đôi ra ngồi, bỏ nhỏ MNgọc bơ vơ 1 mình. Ngồi nói chuyện trên trời dưới đất 1 lát thì tôi đi WC, 1 đi suýt nữa không trở lại. Quán này có thể xem như là quán sân vườn, vì có 1 khoảng sân khá rộng trồng nhiều loại cây che mát, đường dẫn vào khu WC phải qua chổ cây rậm rạp ít người và không có đèn. Tôi không hề hay biết khi mình vào WC đã có người theo dõi, tất cả đã nằm trong kế hoạch thì phải, vì khi tôi vừa bước ra khỏi WC, tôi cảm thấy hối hận vì đã rời khỏi đó quá sớm:(((

_Chào bạn hiền! -Một giọng nói vang lên có phần quen thuộc đối với tôi.

_Lại là m à?

_Đúng chính là t đây -nó cười

_M tính làm gì t thế Hiếu? Coi bộ m đã bình phục hẵn rồi à? -tôi hỏi thăm sức khoẻ của nó

_Nhờ ơn m nên t vẫn khoẻ, t chờ đến giây phút này đây m à -nó lại nhìn tôi cười, có chút gian manh

_Chi thế, định cắn t à?

_Đúng vậy, để xem hôm nay m chạy đi đâu?

Ngay lập tức hàng loạt bóng đen xuất hiện, tay lăm lăm những bóng đèn neon, có thằng cầm cả mã tấu. Kì này thôi xong rồi…

 

» Bị úp

 

Từ chổ khuất ở khu WC lên tới chổ bàn đám bạn tôi đang ngồi là khá xa, tầm 30m, ngặt nổi là chổ này lại khá tối, nằm khuất sau hàng cây lớn nữa nên từ bàn thằng A không thể nhìn thấy tôi được. Kiểu này chỉ có nước chống trả lại mà thôi.

Bên phe thằng Hiếu tằm hơn chục thằng tay lăm lăm mã tấu với bóng đèn dài. Thứ bóng đèn này sát thương nhẹ thôi, dù có đâm tôi thì không đến mức gục ngã được. Nhưng mà điều tôi lo lắng là lưu huỳnh trong bóng đèn dính vào vết thương sẽ làm cho vết thương chảy máu không ngừng, cái này mới nguy hiểm thôi.

Không còn đường lui tôi đành cắn răng lao lên mà chiến đấu thôi. Thực ra không phải là không có vũ khí, tôi lúc nào cũng lận lưng con dao găm chuyên đi phượt ý. Nhưng con này chỉ dài hơn gang tay thì choảng sao lại trước mấy cây mã dài cả thước kia được.

Tay rút con dao ra khỏi bao, cầm thủ chắc trong tay phải, tôi bắt đầu cuộc chơi.

Lao tới trước, tôi nhảy lên đạp vào ngực 1 thằng trước khi nó vung mã lên chém tôi. Tuy đạp được nó văng ra nhưng tôi lại ăn hết hai cái bóng đèn vào đầu. Mùi lưu huỳnh xông lên tận mũi.

Những thằng khác lao tới, tôi chỉ vừa lui vừa thủ mà tôi, tay vung con dao ra hăm dọa. Nhưng dao nhỏ vậy ăn thua gì với bọn chúng, tôi ăn liền 1 mã vào bả vai, liền sao đó là hai ba cái bóng đèn đập vào vị trí vết thương ấy.

Vết chém nông thôi, nhưng có lưu huỳnh nên máu cứ tuôn ra như suối, không dừng lại được. Tôi đành cắn răng chống trả lại, tìm đường máu mà rút lui.

Cúi người xuống lia dao nhanh đâm vào mu bàn chân 1 thằng khiến nó khụyu xuống, sẵn trớn tôi lên gối vào mặt nó luôn. Nó ngã vật ra, tay buông cây mã ra đất.

Thấy vậy, tôi đổi dao sang tay trái, vội nhặt cây mã lên cầm cự. Có hàng trong tay, niềm tin tốt hơn cả, ít ra thì mạng sống có thể được bảo toàn rồi.

Mã thì tốt hơn dao, về chiều dài lẫn độ sắc bén, tôi lia cây mã chém loạn xạ về đám đó, chúng chỉ biết lui lại mà né tránh. Cũng phải thôi ngu dại gì mà đưa đầu cho tôi chém cơ chứ.

Chớp thời cơ, tôi chém dạt đám đông đó ra, ít ra lấy máu cũng được vài thằng với vết thương ở ngực, ở tay, thậm chí có đứa đưa đầu ra đỡ nữa. Nhưng bù lại tôi cũng bấy nhầy khi hàng chục cái bóng đèn găm vào người. Tụi nó vừa đập bể đèn là rút về đâm vào người tôi luôn.

Thứ thủy tinh này sắc thì thôi rồi, phần cơ thể nào có quần áo che chở thì đỡ, chứ không thì găm toàn miểng vào da thịt mà thôi.

Vừa tiến vừa gượng người chống đỡ lại đám đó, sức tôi dường như muốn gục ngã mất, trong đầu chỉ còn hiện lên hình ảnh em, cô gái lặng im lạnh lùng luôn ngự trị trong tâm trí tôi.

Chẳng hiểu sao lúc đó tôi lấy đâu sức lực để mà lui ra tới tận bàn thằng A nữa. Thấy tôi bị truy đuổi, thằng A vội cầm mấy cái ly kem với ly nước trên bàn mà ném về phía bọn chúng để cản bước. Thấy không thấm, thằng A cầm ghế chạy tới phang tới tấp vào đầu từng thằng. May cho nó là tôi đã hưởng toàn bộ số bóng đèn rồi, cướp được thêm 1 cây mã, giờ trong đám kia chỉ còn có 1 cây mà thôi, nên cũng không lo cho thằng A lắm.

Nhưng may mắn là mấy nhỏ hét lên kêu cứu, mấy thằng bảo vệ của quán chạy vào hỗ trợ tóm gọn bọn chúng.

Còn tôi thì… vừa lếch tới bàn là tôi đổ gục, tay vẫn còn cầm chắc cây mã, còn mình mẩy thì toàn máu và máu mà thôi.

Trước khi thiếp đi vì mệt mỏi, tôi vẫn nghe thấy tiếng em gọi tôi, rồi em khóc… à không rất nhiều tiếng khóc vang lên, chắc là của mấy nhỏ đang lo lắng cho tôi. Lòng tôi lâng lâng, mê man rồi chuyển sang hôn mê sâu, chẳng lẻ số tôi đến đây là hết hay sao?

Không? Không thể chết 1 cách dễ dàng như vậy được, tôi vẫn còn chưa kịp nói lời yêu em cơ mà…

Nhưng có vẻ số tôi vẫn chưa hết, mở mắt ra, đập vào mắt tôi là 1 màu trắng xóa của căn phòng trong BV.

Thấy hai tay đau nhức, 1 tay thì gắn ống truyền nước đau thì phải rồi, nhưng tay kia thì… là em, em đang gối đầu lên tay tôi ngủ ngon lành. Không nỡ đánh thức em dậy, tôi mở mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Tôi nằm đây bao lâu rồi nhỉ?

Em khẽ cựa mình rồi thức dậy, vừa mở mắt ra nhìn thấy tôi đã tỉnh, em cuống cuồng hỏi ngay

_Ơ N tỉnh rồi à, để mình đi gọi bác sĩ -em vội vả chạy ra khỏi phòng

Lát sao thì ông bác sĩ béo béo lùn lùn vào khám cho tôi, rồi ghi đơn thuốc gì gì đó cho nhỏ, sau đó rời đi bỏ lại nhỏ y tá xinh xinh thay băng cho tôi.

_Gáng chịu đau nhé chàng trai -nhỏ y tá nói, nhỏ này chắc là y tá thực tập quá, nhìn khá là trẻ, chắc tầm 20 thôi.

Nhỏ thay băng đau thôi rồi luôn nhé, sức thuốc rát bỏ mẹ luôn vậy @@ nhưng mà gáng chịu đựng lấy chút sĩ diện cho bản thân mà không kêu la lên dù chỉ 1 tiếng, ai ngờ bị tạt 1 gáo nước lạnh

_Đau thì la lên, sĩ diện hảo -nhỏ y tá cười, má lún đồng tiền nhìn xinh ghê.

MThư nghe vậy cũng phì cười, dáng em lúc này tiều tụy lắm, mắt đỏ hoe, mặt thì phờ phạc ra hẵn.

Thay băng xong nhỏ y tá ra, không quên quay lại nháy mắt với tôi nữa, chẳng lẽ may mốt tôi định cư trong đây luôn hay sao đây ta @@

_N đói chưa, để mình mua cháo cho N nhé -em cất tiếng

Tôi gật đầu, lúc này cổ khô quá nói chuyện không nổi mất rồi. Tầm 10p thì thằng A vào kể chuyện trong 1 ngày tôi nằm viện đã diễn ra như thế nào.

Đám đánh tôi thì bị bắt đập cho 1 trận tơi bời, xong rồi aM tóm cổ về đồn hết, tạm giam chúng chờ ngày xét xử về tội cố ý gây thương tích và gây rối trật tự công cộng.

Còn về phần thằng Hiếu thì nó trốn liền ngay lúc đó, a2 và mấy anh khác truy lùng mãi mà vẫn chưa tìm được nó. Nhà nó thì phá sản mất rồi, bố mẹ nó nghe đâu đã về quê sinh sống. Nhưng mà bóng dáng thằng Hiếu thì mất tăm, không thấy xuất hiện nữa, dù aM đã cho truy nã nó với tội danh chủ mưu vụ án.

Giờ thì nó chỉ có nước trốn chui trốn nhũi mà thôi, lú đầu lộ diện là sẽ bị cả hai giới hắc bạch tóm cổ.

Nhưng với cái tính cáo già gian manh của nó, thêm vào đó là việc tôi đã ép nhà nó đến mức phá sản, có lẽ nó không lấy mạng tôi thì nó không vừa lòng.

Nó vẫn sẽ tìm tôi, tôi chắc chắn là vậy, vì giữa hai đứa tôi vẫn còn nhiều chuyện để giải quyết mà, nợ mới nợ cũ rồi có 1 ngày tôi sẽ trả tất cả cho nó thôi.

Chó cùng bứt giậu, bị dồn đến đường cùng thì nó sẽ cố sức mà quay lại cắn thôi…

 

» Học sinh mới

 

Những ngày nằm viện cũng không có gì đáng kể cả, chủ yếu là mọi người vào thăm tôi mà thôi. Còn MThư thì chăm sóc cho tôi nguyên ngày chủ nhật, nhìn em lay hoay chạy tới chạy lui tôi thương lắm. Nhìn thấy những giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp ấy, tim tôi lay động, đập lệch nhịp mất rồi…

Mấy ngày đầu nằm viện, hầu như toàn là thằng A với nhỏ Thy vào chăm tôi. Khi rảnh rỗi thì nhỏ MNgọc cũng vào với tôi. Còn Thư thì giành ra nguyên ngày đầu tiên chăm tôi, mấy ngày sau thì lúc nào rảnh em mới vào đây được, vì nói ra thì gia đình em khá là khắc khe, nhà ai có gốc người Hoa thì khắc biết chuyện này nhé!

Nhưng như vậy cũng đủ làm tan chảy đi trái tim tôi, trái tim cô đơn suốt 1 thời gian dài vừa qua, 1 trái tim đã chịu nhiều tổn thương về chuyện tình cảm. Từ lúc nào? Tôi đã yêu em… mất rồi.

Nằm viện được 1 tuần thì tôi được tha, về lại với cuộc sống thường ngày. Hôm trước khi xuất viện, em vào thăm tôi.

_Hôm nay N khỏe chưa? -em ân cần hỏi, tay đặt bọc trái cây lên bàn

_Hì mình khỏe rồi, Thư đến đây chơi được rồi mua trái cây chi nữa.

_Mua cho ai kia bồi bổ, để khỏe mạnh mà còn đi đánh nhau nữa chứ -em lườm

_Thôi cho N xin, cái này mình bị người ta đánh chứ bộ -tôi ngại

_Không gây chuyện ai đánh N được?

_Ơ thì…

_Hì mình đùa thôi, à mà chừng nào N xuất viện thế?

_Chắc mai Thư à, mình khỏe rồi, bác sĩ khám cũng cho xuất viện rồi -tôi cười

_Chắc là khỏe chưa đó?

_Chắc mà -tôi tự tin.

_Vậy thì được.

Em cười, vẻ mặt hồn nhiên ấy khắc sâu tâm trí tôi. Đẹp lắm, cứ như là thiên thần đi lạc xuống chốn trần gian này đây. Vẻ mặt hồn nhiên ấy xóa bỏ đi nét lạnh lùng cố hữu thường ngày, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi mới có thể thấy em cười nhẹ nhàng đến thế. 1 nụ cười không chút vướng bận bụi trần, thanh thoát, năng động.

Bất chợt, 1 hành động có phần ngu người của tôi bộc phát, may mắn mà tôi kịp thời dừng lời nói của mình lại, chứ không cũng chẳng biết có giữ được em không nữa.

Hành động 1 cách tự nhiên thôi, khi em vừa ngồi xuống giường, bất chợt tay tôi nắm lấy tay em. Nhận ra hành động của mình sổ sàng quá nên tôi liều mình dùng lời nói để hóa giải nó vậy.

_Cảm ơn Thư đã chăm sóc mình mấy ngày nay nhé -tôi nói, tay vẫn nắm chặt lấy tay em.

_Hì có gì đâu, N cứ khách sáo làm gì -em cười, mặt thoáng chút đỏ.

_Biết là vậy, nhưng mình làm Thư tốn thời gian vào đây chăm sóc cho mình quá, mình…

_Thôi được rồi N đừng nói nữa, mình giận đấy.

_Ơ vậy thôi.

Đúng là không biết cách nói chuyện dễ kết thúc cuộc trò chuyện 1 cách nhanh chóng, ngay sau đó em không nói gì nữa, mà có nói cũng xoay quanh vấn đề học tập mà thôi, chẳng đá động gì đến vụ biết ơn hay trả ơn kia nữa.

Thực ra đó chỉ là câu nói tôi suy nghĩ ra trong thời gian ngắn để thỏa lấp vào vấn đề thôi. Câu cần nói ngay lúc đó phải là câu bộc lộ tình cảm của tôi dành cho em, chẳng hiểu sao tôi lại không nói chuyện tình cảm nữa. Có lẽ tại vì chưa đến lúc để nói hay sao?

Những ngày tiếp theo không có gì xảy ra nữa. Tôi và em vẫn tiếp tục là hai đường thẳng song song, chỉ có điều là khoảng cách của tôi và em ngày càng thu ngắn lại, những câu chuyện về tình cảm, những lời tâm sự, động viên nhau xuất hiện với tần số ngày một dày đặc hơn.

Tôi và em nhiều lần dạo bước cùng nhau dưới ánh trăng, trên khu bờ kè ven sông, trước mặt là con sông dài dằng dặc cuồn cuộn sóng trào, sau lưng là những cặp đôi yêu nhau cùng sóng bước.

Nhiều lần bạo gan tôi nắm lấy tay em, xiết chặt lấy đôi bàn tay nhỏ bé, yếu ớt ấy vào tay mình. Em không nói gì trước hành động của tôi, đôi lúc em lại khẽ cười.

Yên bình là vậy, hai trái tim luôn kè sát bên nhau, làm chỗ dựa cho nhau dù chưa lần nào nói lời yêu với đối phương cả. Dù rất muốn nhưng tôi vẫn chọn cách im lặng, có lẽ vì tôi sợ em sẽ từ chối, và cũng có thể vì dư âm của những cuộc tình trước vẫn đeo bám lấy tôi.

Tôi cảm thấy như thế này vẫn tốt hơn hẵn, dù sao thì lúc nào em cũng bên cạnh tôi, bước cùng tôi trên những cung đường sắp tới. Chứ lỡ yêu nhau, rồi 1 ngày em nói hai từ chia xa rồi sao?

Thời gian cứ thế trôi qua 1 cách nhanh chóng, thấm thoát chỉ còn 3 tuần nữa là tết đến rồi.

Chẳng hiểu sao tết đến mà có đứa lại chuyển trường nữa, lớp tôi lại có thêm 1 thành viên mới. Tôi cũng không quan tâm đến lắm, chủ yếu sau vụ thằng Hiếu thì tôi chẳng còn cảm thấy vướng bận gì nữa. Thời gian của tôi hầu như dành hết cho những cuộc trò chuyện với em. Tôi và em cứ như 1 cặp đôi đúng hiệu, dù thực ra cả hai đứa vẫn chưa là gì của nhau trên danh nghĩa cả.

Hôm nay đến lớp cũng như mọi ngày, chỉ khác 1 điều là lớp có thêm thành viên mới,nghe đâu là nữ thì phải, vì lúc cô CN giới thiệu học sinh mới thì tôi ngủ khò mất tiu rồi. @@

Khi tỉnh dậy thì đã là giờ ra chơi tiết hai, tôi đứng dậy vươn vai, vừa định bước ra khỏi chổ ngồi, chân chưa kịp nhích được bước nào thì gặp phải hung thần.

_Á đau dở chân lên coi -tôi hét lớn

_Ớ mình xin lỗi nhé.

Một nhỏ nào đó lạ hoắc với cái chân mang giày cao gót đang giẫm lên bàn chân tôi cất tiếng xin lỗi. Cơ mà con này lùn quá, đôi giày cao gót đó chưa đủ đôn chiếu cao con này lên, nhìn nó chắc mét rưỡi là cùng.

_Cô đi đứng kiểu gì thế? -tôi quạo, vừa mở mắt ra đã gặp xui xẻo thì ai chẳng quạo cơ chứ.

_Ơ tui xin lỗi rồi mà?

_Vậy à? Xong rồi thì tránh đường cho tôi đi -tôi làu bàu

Nhỏ đó mau lẹ tránh đường cho tôi, chứ không chắc tôi đồ sát nhỏ mất. Bước qua bàn MThư mà tôi vẫn làu bàu không ngừng, miệng trù rủa nhỏ đó ra đường xe đụng =]]

_N sao thế? -thấy tôi lầm bầm em hỏi ngay.

_Không sao. Bị nhỏ đó đạp trúng chân thôi -tôi nói, tay chỉ về phía con nhỏ kia

_À nhỏ Thảo, N ghê ta, nhỏ Thảo vừa chuyển tới thôi mà N đã bị nhỏ đạp chân rồi à, có duyên nhỉ? -em nói, mắt lườm lườm tôi

_Ơ thế à, xui xẻo.

_Hừ

Thái độ của em lạ lạ, đến sau này hỏi em mới biết là em ghen. Nhỏ Thảo này mang đến 1 vụ án, nhưng cũng nhờ đó mà tôi có được em….

Lưu ý: Hãy lưu địa chỉ web này lại để lần sau còn vào bạn nhé!!!

» Chuyện kinh dị về thằng anh mình

» Chuyện tâm linh có thật by Ginta9x

» Những chuyện kì bí có thật: Quê em – Đất độc

» Truyện Ma VOZ: Hình như mới gặp ma trong nhà tắm? (Có Hình)

» Truyện tâm linh: Bố em (VOZ)

xem thêm Xem thêm: Truyện Voz sưu tầm

» Chuyện kinh dị về thằng anh mình

» Phim Ngắn – Lừa Gái Xinh

» Vietnam’s Next Top Model 2017 Tập 1 Full HD

» Tuyển tập Fiora làm lại, bá đạo trên từng hạt gạo

» Phim Lớp Học Ám Sát Vietsub

Thế giới giải trí miễn phí trong tầm tay!
Liên hệ: support@advuitinh.com
Facebook: Danger+ ^^