[Tâm sự] Nợ duyên, nợ tình của thành viên hoangduc.sti trên VOZ – Chap 1
2944 Lượt xem
2944 Lượt xem
Cách đây khoảng nửa tháng, có một chuyện đã xảy ra với mình. Nó tạo cho mình nhiều tâm trạng vì sự khó nghĩ và cả khó quyết định. Ngày hôm qua thì mình cũng đã đưa ra quyết định rồi và nếu kết quả của quyết định này có thể đi cùng mình trọn đời thì ngày 7/6 có thể xem là một trong những ngày quan trọng nhất đời mình. Cả tối hôm nay mình cứ bần thần, lâng lâng như người giả vậy, muốn viết ra cảm xúc của mình lắm, nghĩ đơn giản chỉ viết ra rồi để đó thôi. Mình muốn giải toả và cũng muốn nhìn lại thời gian của mình được tái hiện qua ngôn từ sẽ sống động thế nào.
Mình tên Hoàng, năm nay 27t, đang sống và làm việc ở HN, cv cũng ổn định lâu rồi. Gia cảnh nhà mình thì… nếu bạn nào nào chưa thấu câu “lên voi xuống chó” thế nào thì có thể vận vào nhà mình. Thời đất nước mới bắt đầu thời kỳ đổi mới, theo mình đc nghe kể lại chính xác là sau khi mình sinh đc một năm thì bố mẹ bắt đầu buôn thuốc lá. Các thím hình dung thời điểm đó các mặt hàng đánh ở cửa khẩu, biên giới về rất nhiều hàng lậu, hàng trôi nổi (nhưng mà rất tốt nhé) vì thời đó cơ chế quản lý hải quan còn mỏng. Mỗi chuyến đi đánh hàng về đổ buôn ở mạn xuôi đi các tỉnh rất lãi nhưng điều quan trọng là phải có nhà xe. Mà nhà mình lại có người quen làm mảng này nên lúc ấy tận dụng đc rất nhiều. Trong ký ức của mình những năm 91, 92 khi bắt đầu biết nhận thức và ghi nhớ thì dấu ấn để lại trong mình là khi ấy là nhà mình rất sung túc, có thể nói là một trong nhiều nhà buôn khá giả ở tỉnh.
Đến thời kỳ 94 khi mẹ mình sinh em gái, làm ăn bắt đầu khó khăn hơn vì hải quan bắt đầu làm gắt. Nhưng hạn lớn năm đó là nhà mình bị dính vố lừa lớn vì chơi hụi. Mất rất nhiều tiền, lại thêm bị cô chú đằng nội nhẫn tâm chiếm đoạt nhà đất trên HN (thời xưa ko có hộ khẩu HN thì mua nhà phải nhờ đứng tên) đã đẩy nhà mình vào cảnh gần như kiệt vốn làm ăn. Tất nhiên là chưa đến mức trắng tay, cộng với các mối làm ăn cũ nên bố mẹ mình cũng ko quá chật vật để vực dậy. Bố mẹ mình ko buôn thuốc lá nữa mà chuyển qua buôn gạch rồi buôn vải vóc. Làm ăn mặc dù ko mạnh bạo như trước nhưng cũng đủ để nhà mình dư giả và có phần khá hơn so với mặt bằng mức sống khi ấy. 5-10k mấy năm 95, 96 vẫn còn to lắm (10k hình như còn mua đc cả con ngựa gỗ sơn vàng cho em mình đung đưa cơ mà), vậy mà hầu như ngày nào mình cũng đc cho tiền như một thói quen. Cuộc sống sung túc, no đủ, đc chiều chuộng quen từ bé nên tất nhiên mình ko phải làm lụng gì nhiều, đồng nghĩa cũng chẳng biết làm cái gì vì trong nhà lúc nào cũng có mẹ và người giúp việc lo hết rồi. Em gái mình thì lại trái tính khác hẳn, ko những ngoan mà còn chăm chỉ, càng lớn càng biết càu nhàu mình nhiều hơn nhưng 2 ae quý nhau và tình cảm lắm.
Cuộc sống êm đềm trôi qua bên mình đến năm 2 ĐH thì biến cố lớn lần 2 xảy ra và lần này nó đánh gục gia đình mình hoàn toàn. Bố mình đổi nết có con với bồ nhí bên ngoài, gđ mình ly tán vì 2 ae quyết định ở với mẹ. Mẹ do cú sốc mà bị tai nạn một chân ko đi lại đc bình thường, lại thêm mâu thuẫn với đằng nội sau ly hôn và phân chia tài sản nên mình – một thằng vốn hiền tính – đã có lần vác dao rượt 2 thằng anh họ vì chúng nó chửi láo mẹ mình. Cuộc sống sau thời điểm ấy bắt đầu khó khăn hơn với 3 mẹ con mình vì mẹ mình luôn nhẫn nhịn chấp nhận mọi phần thiệt. Bản thân mình lúc ấy nhìn thấy mẹ, em gái và thực tại trước mắt cũng đã phải từng bước học cách chấp nhận, thay đổi để thích nghi hơn sau khi rũ bỏ lớp áo công tử ăn bám trước đó… Và đó cũng chính là lúc mọi chuyện bắt đầu…
Mọi thứ trên đây… tất cả đã qua lâu rồi, đối với mình cũng như nước chảy mây trôi. Có thể coi nó chỉ là cái nền trước để mình từ từ kể lại chuyện của mình thôi
***
Một ngày trong khoảng năm 95…
Khu xí nghiệp nằm sau dãy mặt phố nhà tôi, ko biết đã xây từ bao lâu, chỉ biết nó đã cũ mèm với điểm nhấn là những mảng tường xám xịt như vừa trải qua đợt cháy. Trên rìa cạnh ban công xập xệ hoặc những tua gác mái ngói cũ đua ra chằng chịt không mạng nhện thì cũng rêu xanh, cỏ úa bám đầy. Điển hình rõ cho sự xuống cấp có thể kể đến đường trước mặt dẫn vào khu xí nghiệp. Mặt đường ốp bê tông theo năm tháng bị cày xới thành những lớp đất gạch lổn nhổn, ngổn ngang. Cứ qua mỗi trận mưa to lại tạo thành những vũng nước to bằng cả mặt giếng công cộng thời đó. Đêm hq trời mưa rả rích cả đêm, những vũng nước như thường lệ lại hình thành. Nó cũng chính là chướng ngại đáng ghét khiến tôi và lũ bạn cùng phố ko thể thoải mái nô đùa chạy nhảy như mọi khi.
Tôi cũng ko nhớ khi đó mình làm gì mà lại nhìn qua ô cửa sổ sau nhà rồi phát hiện ra con bé ấy. Con nhóc con trên tay lúc nào cũng ôm khư khư con búp bê nhựa, đầu to xỉn màu như màu đường phèn, mới xuất hiện ở khu này dạo gần đây. Mấy hôm trước nó còn bị một thằng cùng phố tôi túm tóc, đá đít đuổi xơi xơi vì dám… xem bọn tôi bắn bi. Tôi thì nghĩ con bé bị đuổi một phần vì nhìn nó rách rưới theo như lời thằng cùng phố. Mà đúng là nhìn nó rách thật, tôi ko nhớ hình dáng của nó khi ấy, ấn tượng đọng lại chỉ là bộ quần áo nó mặc rất lếch thếch. Đôi dép nhựa ngả màu cái to cái bé cọc cạch lúc nào cũng loẹt quẹt quét đất vì to khổ hơn bàn chân. Nhưng cái mặt nó lại có vẻ gọn gàng, sạch sẽ hơn nhiều thằng thò lò mũi xanh quanh khu tôi. Ký ức mờ nhạt, tôi ko thể hình dung nổi khuôn mặt ấy thế nào, chỉ nhớ nó gọn gàng với 2 bím tóc khẳng khiu lay động lúc lắc khi bị thằng cùng phố tôi đẩy ngã. Ko khóc, cũng chẳng oe oé tức giận, con bé chỉ lủi thủi đứng ở một góc xa hơn rồi sau đó bỏ đi lúc nào ko hay. Tôi đã thấy nó vài lần như vậy, những lần sau nó cảnh giác đứng ở xa từ đầu, cứ tha thẩn như vậy rồi lại bỏ đi.
Sáng nay lớt phớt mưa nhưng vẫn thấy nó một mình ở khu xí nghiệp. Ko biết nó từ đâu tới mà hình như ko có ai chơi cùng, nó cứ ngồi gấp gấp cái gì đấy khiến tôi tò mò ko rời mắt. Một lúc sau mới ngớ ra là nó gấp thuyền rồi thả chơi trong mấy vũng nước xung quanh. Mới 7t đầu, tôi khi ấy chỉ là một thằng oắt con với trí óc mơ hồ, nào có biết gấp thuyền thế nào đâu. Trẻ con hiếu động lại ham chơi, ham khám phá, dễ làm quen. Tôi chẳng nề hà gì chuyện nó rách rưới mà cốt chỉ muốn mấy con thuyền thôi. Vậy là tôi chạy xuống, “tiếp cận” và cuối cùng cũng làm quen đc với nó. Tôi xưng mày tao nhưng nó có vẻ ngoan, chỉ dám thưa “anh-em”, mặc dù sau hỏi thì nó kém tôi 1t thật. Trời xâm xẩm, mưa có vẻ lại to hơn, con bé chun mũi chấp nhận khi tôi tham lam chọn những con thuyền đẹp hơn cho mình dù nó mới là người gấp. Hn tôi mới biết thì ra nó ko phải người ở đây mà chỉ theo bố mẹ dưới quê đi phụ hồ xây dựng cho một nhà dân trên này. Bảo sao suốt ngày chỉ thấy nó thui thủi một mình, chẳng có bạn bè nào.
Hôm sau trời vẫn mưa, mấy vũng nước vẫn còn đấy nhưng ko thấy nó ra thả thuyền, tôi nghĩ chắc nó sợ tôi lại tranh thuyền của nó nên mới vậy. Hôm sau nữa nó lại xuất hiện, vẫn tha thẩn đứng ở đằng xa nhìn bọn trẻ con cùng phố tôi chơi đùa. Tôi lại gần trêu nó về mấy cái thuyền nhưng nó chỉ cười, lại thảo lảo gấp cho tôi một chiếc thật mới từ tờ lịch bỏ đi mà nó nhặt đc. Hỏi thêm mới biết hq nó ko ra đây vì bố nó bị ngã thang, ko làm đc nữa nên chiều nay nó theo bố mẹ về quê rồi. Suy nghĩ non nớt của tôi khi ấy chỉ nghĩ đơn giản những người phụ hồ, xây dựng là những người nghèo khó, khổ lắm. Mà sự thật nhìn con bé đó tôi cũng ko nghĩ là mình sai. Nhìn vẻ mặt nó lủi thủi khi ko đc chơi cùng, nhẫn nhịn khi nhường thuyền của mình, tự nhiên tôi lại thấy thương thương.
Thói quen thó tiền đã bắt đầu hình thành từ khi tôi biết chơi đt 4 nút, mặc dù ở nhà cũng có máy riêng. Tật xấu nảy sinh theo là một thằng nhóc vừa hết lớp 1 như tôi đã biết nhận mặt tiền để biết tờ nào to nhất, tờ nào bé nhất. Nhưng lần này tôi ko thó tiền để chơi đt, tôi thó tiền vì mục đích khác, và số tiền tôi thó cũng “bạo gan, bạo phổi” hơn trước đó rất rất nhiều. Có sao đâu vì nhà tôi khi ấy giàu lắm, lại mới nhận tiền hàng nên mẹ tôi đếm mệt nghỉ luôn. Tiền có khi nằm la liệt từ sàn nhà cho đến chân giường nên tôi chỉ cần khéo một chút vào lúc mẹ ko có mặt là đã có thể giấu cả tệp lộn xộn vào đai quần.
Mang tiền ra cho nó tôi còn ma lanh (lúc làm láo lại ranh thế) doạ dẫm và dặn nó về quê mới đc đưa và phải nói là nhặt được ngoài đường, cấm ko đc nói tôi đưa (thực ra là sợ bố mẹ tôi biết). Nó ko cười, cũng chẳng vui mà chỉ nghệt mặt một lúc rồi bỏ đi sau khi bị tôi gắt gỏng đuổi vì sợ bố mẹ tôi nhìn thấy.
Từ đó trở đi ko bao giờ gặp lại, cái tên nó là gì lâu dần tôi cũng chẳng nhớ. Hình ảnh về nó ko tồn tại sâu đậm trong tôi mà chỉ thoảng qua như bao thứ thường nhật khác. Nhưng câu chuyện về con bé đó vẫn lờ mờ hiện hữu trong tôi, tôi ko thể quên vì nó đã là một phần của ký ức. Cũng như là một dấu hiệu báo trước cho lần gặp lại sau này…