[Tâm sự] Nợ duyên, nợ tình – Chap 7: Linh tính
2689 Lượt xem
2689 Lượt xem
***
– Có phải con bé ngồi cạnh cái Huyền ny cũ thằng bạn mày ko?. Nhìn xinh xinh vậy mà bướng phết nhỉ!!!
Kiên lom dom “chiêm ngưỡng” con bé cá tính xong cũng ko tỏ vẻ gì đặc biệt. Chỉ lảm nhảm nhận xét rồi tiếp tục nhâm nhi ly vod đá trên quầy. Tôi từng xoáy nó đua đòi tập làm “playman” nhưng hiện tại cũng dần bị nghiện thứ rượu này. Chất rượu mạnh, dịu đi khi hoà với đá, lọt xuống cổ họng trơn tuột man mát, lại xộc lên hương nồng thơm của rượu. Rất thú vị cho những kẻ đang mang trong mình nhiều tâm sự.
Quán pub này là nơi 4 đứa chúng tôi ngày xưa hay ngồi, có khi còn đi cùng tụi bạn đh nữa. – “Chỗ này cảm giác thoải mái anh nhỉ, em thích không gian ở đây hơn là mấy club kia.” – vẫn nhớ nụ cười tươi tắn của Thuỳ khi lần đầu bước chân vào đây. Em khen cảm giác ấm áp hắt ra từ những ánh đèn vàng đồng. Khen cái không khí thưởng thức văn minh của thực khách đến quán.
Những ánh đèn ấm áp đó giờ vẫn sáng, không khí văn minh, riêng tư nơi đây vẫn vậy. “Seat trinh nữ” – nơi mà em bắt tôi tạo dáng biết bao nhiêu kiểu mới đc một shot ưng ý để khoe lên blog – vẫn ko đổi thay… chỉ có con người là thay đổi… Ban nãy sở dĩ tôi ko muốn trở lại đây cũng vì lẽ đó. Vẫn biết nặng tình là khổ, nhưng ghét thay, nó giống như thứ rượu tôi đang uống vậy, càng uống lại càng ngấm…
– Chú em hn có chuyện gì à? – bartender cười hỏi tôi, hay lai vãng quán này nên anh ta cũng quen mặt vì chúng tôi hay gọi trêu anh là “anh 3”.
– Rượu hn ngon anh ạ. – lắc chiếc cốc đá, tôi cười đáp lại, anh ta hiểu ý rót tiếp cho tôi.
– Anh, cho em mời bàn kia “1 vòng”.
– Cứ từ từ đã, muốn mời rượu phải để ly ngta gần đáy mới mời chứ.
Tôi cười trừ sau cái lắc đầu của anh 3, thế đấy đầu óc rối rắm làm nên hành động cẩu thả. Quê 1 cục khi đến cái quy tắc cơ bản này cũng quên mất.
– Sành như vậy bọn họ cũng là khách quen ở đây ạ? – Kiên ngồi bên hỏi, anh 3 gật đầu, 2 tay vẫn “múa may” liên tục. Chẳng mấy chốc “1 vòng rượu” đã xong, anh nháy mắt.
– Có 1 đứa nó uống mocktail nên anh thay tạm bằng baileys cho thuần chủng nhé.
Tôi gật gù, thấy mấy đứa nó có vẻ cũng chỉ dùng rượu pha cơ bản như mình. Riêng mocktail chắc là cái Huyền rồi vì có đôi lần thằng cùng lớp dẫn con bé đi cùng, nó cũng chỉ dùng loại này hoặc cocktail.
Phục vụ đã đưa rượu đến bàn, tôi cũng chậm rãi uống và chờ đợi.
– Sao tự dưng lại muốn mời rượu bọn nó? – Kiên hỏi, tôi đáp lấy lệ – Thích nên mời thôi. – đáp xong mới thấy ngang mồm vì lý do thực sự khiến tôi mời rượu phần lớn đến từ con bé cá tính kia. Chắc chắn ko phải vì thích mà chỉ là tò mò, xen lẫn 1 chút thú vị ko biết với cá tính mạnh đó, con bé sẽ phản ứng ra sao. Một phần nhỏ còn lại nằm ở Huyền, sau chuyện xảy ra với thằng cùng lớp (thằng này sau lần xô xát cũng có ý giảng hoà với tôi nhưng tôi cứ ậm ừ vậy chứ ko còn xem nó là bạn nữa. Tính nó đối với con gái và bạn mình như vậy thì hoàn toàn ko đáng để chơi), tôi chưa hề gặp lại nó. Vẫn biết cái gì cũng phải nghe 2 tai nhưng với những gì thằng kia đã cư xử, tôi chẳng hề nghĩ nó oan. Hn tình cờ gặp nhau thế này, chí ít cũng nên có 1 lời hỏi thăm em ấy vì thực sự nó cũng ngoan và thuộc diện gái lành.
Mải nghĩ lan man bỗng lưng tôi bị Kiên hẩy nhẹ. Quay qua đã thấy 5 đôi mắt kia theo hướng chỉ của phục vụ đang lần lượt nhìn về phía mình. Hơi bất ngờ vì bị “soi tập thể”, tôi vẫn kịp giơ tay chào lưng chừng. Miệng mấp máy định nở nụ cười “công nghiệp” mà phải ngậm ngay lại vì cái quay lưng lạnh lùng của con bé cá tính. Đưa mắt nhanh sang Huyền làm ra vẻ tương ngộ nhằm chữa thẹn. Huyền chớp chớp, đôi mắt hơi nheo lại, qua vài giây mới nâng ly cười lại với tôi. 3 đứa còn lại thấy vậy mới chịu “lên” theo, riêng con bé kia chỉ quay lại ngó tôi thêm lần nữa. Ly b52 trên bàn vẫn yên vị, tuyệt nhiên ko suy chuyển…
Quá nửa người nâng ly, theo “phép tắc” lúc này tôi mới lại gần. Gặp cái Huyền tôi cố gắng tỏ ra thân thiện nhất có thể, phần vì thấy cũng tội cho nó. Phần cũng vì 4 đứa còn lại ko đc cởi mở cho lắm, nhất là con bé kia. Cứ bâng quơ nhìn màn hình đt, ko cần biết chuyện gì xung quanh. Thấy vậy tôi hơi chưng hửng, cứ nghĩ nhìn đi nhìn lại nó sẽ nhận ra mình, nào ngờ… đối với nó, tôi dường như chẳng để lại 1 chút ấn tượng gì.
Hỏi thăm cái Huyền xong, định là “tay ko” về chỗ nhưng cứ nghĩ cái thái độ con bé đó tôi lại thấy khó chịu. Bụng râm ran, miệng lập tức hướng đến nó mở lời…
– Ồ, giờ mới để ý, bạn gái này nhìn quen quá… Hình như mình gặp nhau ở đâu rồi thì phải?
Mấy đứa còn lại như bắt đc “sóng”, hết nhìn tôi lại đến nhìn con bé đó thắc mắc. Nhất là thằng ngồi cạnh nó, cứ luôn miệng “thật ko em?” với “phải ko em?”
– Đâu có, anh là ai tôi đâu có quen. – con bé khẽ nhún vai, lắc đầu, đôi mắt lúc này mới chịu nhướng lên nhìn tôi. Đích thị kiểu nhìn nhướng mắt dưới mũ lưỡi chai ko sai vào đâu đc.
– Ờ thì… cái bọc gì gì… với cái xe của mình ấy…
Tôi ngập ngừng cố tình bỏ lửng câu nói khi thấy ánh mắt con bé chợt sắc lên rồi tĩnh lại. Những đứa còn lại vẫn ngây ngô ko hiểu gì, cả cái Huyền cũng thế. Hình như chuyện “bọc tiền” đó ngay chính bản thân cái Huyền cũng ko hề hay biết bạn mình vì mình mà làm vậy.
– À, cũng có thể là mình nhận lầm… Sr bạn nhé… Thôi mọi người tiếp tục vui vẻ đi, mình ko làm phiền nữa.
Tôi làm bộ làm tịch rồi trở về cạnh Kiên, môi khẽ nhếch vì trong đầu vừa có 1 suy tính. Bỗng cảm thấy gai gai sau gáy, quay người lại thì thấy con bé đó đang nhìn mình chằm chằm nãy giờ.
Ngồi uống thêm 10′ nữa, tôi kín đáo xin ít giấy viết rồi vào wc viết vài chữ “nhắc nhở” kèm sđt của mình. Xong xuôi ra gọi thằng Kiên về luôn làm nó cứ thắc mắc hn sao về sớm thế. Lúc đi qua bàn cái Huyền chào tạm biệt, tôi 1 tay chào, 1 tay “ảo thuật” để tờ giấy gấp rơi vào lòng con bé cá tính. Con bé cúi xuống lại ngẩng lên nhìn tôi, thấy môi tôi khẽ nhếch thì rất tinh ý liền khép 2 vạt áo da lại, giấu tờ giấy vào bên trong.
Đã qua 12h đêm mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì, mắt với mũi vẫn trong trong có lẽ phải thêm 1 tiếng nữa như thường lệ mới có thể ngủ đc. Thức thế này ko hoàn toàn vì chờ hồi âm liên lạc từ con bé cá tính ban tối, mà đơn giản chỉ vì tôi bị mất ngủ thôi… Tính từ noel đến giờ cũng đã tròn 3 tháng rồi…
2 ngày qua đi vẫn ko thấy động tĩnh gì, tôi cười nhẹ “tưởng thế nào, hoá ra cũng chỉ đến vậy.”. Dứt suy nghĩ về con bé cá tính đó coi như ko còn tồn tại. Chiều nay đang giờ ra chơi mẹ lại điện cho tôi. Nghe giọng mẹ có vẻ mệt, lo mẹ ốm, tôi hỏi mãi mà mẹ vẫn bảo ko sao.
– Tiền tiêu thế nào hả con?
– Thẻ vẫn còn mà mẹ, với cả dạo này con cũng chẳng tiêu gì mấy.
– Ừ, dần dần cũng phải biết tiết kiệm, căn cơ vào. Bố mẹ ko biết lúc nào còn làm ra tiền đc nữa nên con cũng phải tính toán dần đi. Sau này lỡ như… có việc gì còn biết cách mà lo cho cái My… Nhà mình biết lúc này thôi chứ ko biết sau này thế nào. Mày phải cứng cáp lên, phải tự lập dần đi mẹ mới yên tâm đc.
– Có chuyện gì hả mẹ? Nhà mình… có vấn đề gì phải ko mẹ? – nghe mẹ nói tôi bỗng thấy lo lắng mơ hồ ko yên.
– Ấy là mẹ cứ nói thế, ko ai nói trước đc gì đâu nên mày cũng phải biết lo dần đi con ạ. Mẹ sau này chắc cũng chỉ trông chờ vào 2ae mày thôi. Thôi nhé, mẹ chỉ gọi thế thôi, con đi học đi ko muộn.
Tiết marketing hn điểm danh sớm nên vừa ra chơi là tôi đã bỏ về. Ko còn tâm trí đâu để nghe giảng khi những lời mẹ nói cứ luẩn quẩn mãi ko thôi. Hơn nữa từ dạo trước tết đến giờ tôi đã thấy mẹ lạ rồi, cứ lần nào về nhà lại linh tính thấy có gì đó khang khác, ko bình thường.
Định ra lấy xe nhưng nghĩ về ngay cũng chẳng có gì nên tôi lượn lờ qua mấy hàng nước quanh trường trốn nắng. Gọi điện cho Kiên nhưng hn nó làm thí nghiệm nên cũng ko qua trường nó chơi đc. Bí quá đang định rủ mấy thằng đàn đúm đi nhậu thì bỗng có số lạ gọi đến. Nhận máy mới ngớ người ra vì chính là con bé cá tính gọi.
– Anh qua cangtin nhà D gặp tôi có việc!!!
Nói cụt lủn như ra lệnh rồi dập máy, mặc dù giọng nói cũng thanh thanh, dịu dịu dễ nghe. Tôi đang ko biết đi đâu nên cũng thoải mái tiếp nhận ko chút do dự. Đi bộ qua vài dãy giảng đường, đến quán cangtin, nhìn quanh thì thấy con bé đang ngồi 1 mình 1 bàn trong góc. Thấy tôi đến nó cũng chẳng tỏ vẻ gì, chỉ nhìn thoáng qua rồi lại chúi mũi vào quyển sách trên tay, đầu khẽ lắc nói. – Uống gì tự gọi đi.
Tôi cũng đọc “vị” đc phần nào con bé này qua 2 lần tiếp xúc nên ko còn quá bất ngờ nữa. Lại thêm đang lấn cấn chuyện của mẹ nên cũng lạnh nhạt đáp lại. – Em gọi anh có việc gì thì nói luôn đi.
– Em?… Anh á??? – con bé nhướng mắt hỏi đi hỏi lại 2 lần, xen kẽ giữa 2 lần hỏi là tiếng ực ực nuốt bò húc.
– Học khoá dưới ko em thì anh à!!! – tôi trả lời ko cần nghĩ, đầu óc lúc này vẫn còn phân tâm vì chuyện kia.
– Hơn nhau trên dưới có 1t, đây ko thích, ngang nhau cả thôi. – giọng con bé đều đều, vừa nói vừa gập sách, chẳng lộ cảm xúc gì.
– Tuỳ, thế nào cũng đc, mà gọi ra đây có chuyện gì thì nói luôn đi. Ko phải ai cũng rảnh như mình đâu. – tôi bỗng thấy bực, cảm giác giờ gặp con bé này cứ thấy ghen ghét.
– Xời, làm như mình “lành” lắm ko bằng!!! – con bé cười khinh khỉnh rồi thò tay vào túi xách. Động tác này bất giác làm tôi chú ý vì gợi lại hình ảnh “bọc tiền khó nuốt”. Cơ mà lần này lại là bọc tiền thật, thậm chí là tới 3 bọc tiền… 2k vnđ.
– 5tr, đủ chưa!!! – ko để tôi kịp hiểu con bé đặt 3 bọc tiền đánh bộp lên mặt bàn. Mấy bàn xung quanh đông người, ồn ào là vậy mà vẫn có vài ánh mắt đưa qua đưa lại vì tiếng động và hình thù mà 3 bọc tiền đó phát ra.
– Đây là cái gì?
– Anh kêu xe đó của anh, 2 hôm vừa rồi tôi xác nhận đúng là xe của anh thật nên tôi bồi thường thôi. Sao, nhiêu vậy đã đủ chưa?
Nghe con bé “hổ báo” vậy tôi cũng hơi bất ngờ, nhưng nhìn đến 3 bọc tiền thì thấy chán hẳn vì cái sự thiếu tôn trọng. Chẳng dông dài nữa tôi rút ví lấy 2t5, cưa đôi sòng phẳng. Lúc chuẩn bị cầm 3 bọc tiền con bé còn “phủ đầu” tôi.
– Tôi ko biết mình đoán đúng hay sai nhưng nếu anh định diễn trò “an ủi, tâm sự, anh hùng thế thân” với cái Huyền thì đừng trách tôi. Anh thấy tôi làm gì với bạn anh rồi đấy, nó vẫn chưa sống yên đc đâu và anh cũng vậy nếu định giở trò với bạn tôi. Anh và thằng mất dạy kia chơi với nhau nên tôi nghĩ anh cũng chẳng phải tốt đẹp gì. Mấy dạng dân chơi nửa mùa, đú đởn, lừa gái tôi thừa sức lật mặt. Nói vậy cũng coi như cảnh cáo luôn mấy người.
Con bé làm cho tôi 1 tràng như hất nước vào mặt. Tôi nhẫn nhịn ko thèm nói gì, vừa định đứng dậy thì con bé đẩy luôn 2t5 về phía tôi. Tay vừa mở quyển sách vừa nói.
– Cất tiền của anh vào đi, tôi ko thích cầm tiền của bố mẹ người khác đâu.
Khẽ thở dài vì lời nói đó có phần đúng, tôi dằn lòng đứng dậy. Lẳng lặng chồng 3 bọc tiền vào với nhau rồi bỏ đi.
– Bạn gì ơi, từ từ ghi tên ủng hộ giùm mình đã… Này, bạn ơi…
Tiếng bạn tình nguyện viên ngồi ở bàn tiếp nhận tiền ủng hộ quỹ từ thiện gần quán cangtin cứ văng vẳng 1 góc sân trường nhưng tôi chẳng hề quay lại. 2 tay thảnh thơi như cũ, chân bước dần về bãi gửi xe. Thấy bóng mình dưới nắng nhạt cứ liêu xiêu, nghiêng ngả đổ về phía trước. Người đời hay nói tướng người vậy thường vất vả, mà từ bé đến giờ tôi có thấy vậy đâu. Là họ nói sai hay vì số tôi chưa tới???
Hơn 1 tuần sau, 1 đêm bê bết sau cuộc nhậu… Tiếng chuông điện thoại inh ỏi đánh thức tôi giữa đêm muộn. Nhìn màn hình, thấy hơi lạ vì đó là My…
– Nhóc à, có việc gì mà lại gọi anh giờ này vậy…
– … Hức hức… anh… anh Hoàng ơi… Hu hu hu…