[Tâm sự] Nợ duyên, nợ tình – Chap 6: Cô gái lạ
2732 Lượt xem
2732 Lượt xem
***
– Toác!!!
“Bọc tiền” va chạm hầu như toàn bộ khoảng ốp chính diện trước mặt xe. Cổ phốt bị quật mạnh theo lực rung khiến tay lái bị hất ngược lại. Thằng bạn tôi kêu to 1 tiếng rồi nhảy vội sang 1 bên khi “bọc tiền” theo dư lực tiếp tục văng chéo sang bên cạnh. Phần tôi vẫn yên vị trên yên xe, ko phải vì tôi cứng vía ko sợ mà đơn giản… chỉ vừa kịp giật bắn mình thì “bọc tiền” đã tiếp đất rồi. Phần giấy báo nhàu nhúm, rách nát sau va đập lộ ra hình thù xù xì của viên gạch đặc. “Món tiền” này quả thật khó nuốt trôi.
Mấy đứa xung quanh, thằng há mồm trợn mắt vì kinh ngạc, thằng lại hú lên cười phấn khích như vừa nhìn thấy “của hiếm”. Vài người dân đi đường tò mò nhìn ngó, mỗi người chậm lại một chút, càng lúc càng có nhiều ánh mắt hiếu kỳ tập trung lại.
Cô gái cá tính hành sự xong cười khinh khỉnh rồi bỏ đi sang bên kia đường, một thanh niên cưỡi moto đang chờ sẵn bên đó, có vẻ là người đi cùng. Thằng bạn tôi lúc này như chạm phải nọc, gào lên chửi bới định đuổi theo thì bị tôi giữ lại. Đang cơn nộ khí xung thiên lại ko làm gì đc nên nó quay sang giằng co với tôi.
– ĐMM, bỏ tao ra… có bỏ ra ko thì bảo!!!
– Mày định làm gì, giải quyết đc gì ko mà hùng hổ như vậy.
– ĐM, nó vừa đập xe mày đấy, mày bị ngu à mà để nó đi!!
– Ko phải xe mày đéo cần mày lo. Bình tĩnh lại đi.
– Tĩnh tĩnh cc, có bỏ ra ko…
Giằng co 1 hồi đến lúc cô gái cùng người thanh niên lạ mặt chạy moto vút qua thằng bạn tôi mới chịu thôi. Bữa quẩy sau đó vẫn vui, bar mà, cứ rượu – nhạc – nhảy là quên hết mọi thứ vướng bận xung quanh. Tuy nhiên cũng chỉ được lúc ấy… đến khi về, lúc mà rượu đã ngấm và không khí vui vẻ cũng ko còn, cũng là lúc nhiều chuyện xảy ra.
– Này… Hoàng… hồi tối mày như vậy là thái độ gì với tao hả? – lúc lấy xe để về, thằng kia lại lèm bèm gây sự với tôi.
– Vẫn còn muốn nói tiếp chuyện này à, say rồi thì về nhà ngủ đi.
– Đm thằng này, hn mày thích gây sự với tao hả!!! – thằng này bỗng khùng lên, mấy đứa còn lại thấy có vẻ căng bắt đầu to nhỏ can ngăn.
– Việc gì tao phải gây sự với mày, mày xem lại mày đi. Mày làm chuyện gì mà để nó đến tận nơi chửi mày. Xe tao bị như vậy 1 phần cũng vì mày đấy. – vốn dĩ nếu chỉ là chuyện hồi tối tôi cũng chẳng chấp nhặt làm gì, đằng này…
– Ờ, tao làm đấy, mày thì cũng tốt đẹp hơn gì tao. Ít nhất tao cũng đéo để con nào nó đá như mày, đm, hê hê hê.
Động chạm đến chuyện của Thuỳ, lại thêm giọng điệu khiêu khích lập tức khiến tôi phản ứng. Từ găng nhau miệng lưỡi đến xô xát tay chân cách nhau chỉ 1 câu nói. Nghĩ lại thấy hồi đó mình cũng dễ kích động nhưng ko trách đc, tuổi trẻ mà… Mấy ai trải qua đã tự có ngay cho mình bản lĩnh mặt trơ cùng độ lỳ cơ bản chứ.
Trở về nhà với hơi rượu, áo rách cùng vài vết xước trên mặt sau trận “huynh đệ tương tàn”. Mà huynh đệ mẹ gì nó, haizz mang tiếng học chung với nhau hơn năm trời. Chơi với nhau cũng từng đó thời gian, cũng vài lần giúp nó chuyện tiền nong, ăn tiêu các kiểu mà chỉ sau sự việc tối nay đã lộ hết mặt thật của nhau thế nào. Có chút ko cam lòng ko hiểu mình ăn ở thế nào mà lại như vậy. Hết ngã chuyện yêu đương giờ lại vấp ngay chuyện bạn bè. Sống tồi thường sẽ có kết quả như vậy nhưng đôi khi… tốt một cách dễ dãi cũng sẽ cho đáp số tương tự.
Đầu xe rung bần bật khi đi qua “con lươn” bãi để xe, ban nãy đi ngoài đường nó cũng kêu rè rè như vậy mỗi khi qua chỗ sóc. Dàn ốp nhựa mặt trước cùng đèn vỡ nham nhở gần như sẽ phải thay mới toàn bộ. Đang ảo não, chán nản vì bạn bè mà nhìn cái đầu xe tôi lại cười khổ. Con bé đó, ko biết con cái nhà ai mà ghê gớm quá, lực tay mạnh mẽ, hành động dứt khoát ko chút do dự. Đấy mới chỉ là vì bạn, chứ nếu dây vào “chính chủ” thật ko biết sẽ còn tới mức nào. Cái nhìn hếch mắt dưới mũ lưỡi trai lúc chiếc moto lướt qua như muốn nói “tao làm đấy, có sao ko!!!”. Nghĩ đến đó bất giác thở nhẹ, thầm thấy may mắn vì bản thân ko dính phải rắc rối nào tương tự. Vụ khắc phục hậu quả này, tự mình chịu lấy là tốt hơn.
Sáng nay, đang trong hàng sửa xe thì mẹ gọi cho tôi. Thằng con vô tâm, ít khi nào chịu gọi về nhà mà toàn để bố mẹ gọi lên. Mẹ cũng chỉ hỏi thăm bình thường như mọi khi thôi nhưng sao hn tôi cứ có cảm giác giọng mẹ có gì đó khang khác.
– Mẹ ốm à, con nghe giọng mẹ khác quá!!!
– Ko, mẹ ốm đau gì đâu, mày chẳng bao giờ chịu gọi về giờ còn hỏi mẹ ốm à!!!
– Nhà mình… có chuyện gì ko mẹ?
– Nhà vẫn vậy, mà thôi tập trung học đi, sắp tới thi cho tốt rồi về nhà ăn tết nghe chưa.
Mẹ tắt máy rồi mà ko hiểu sao tôi vẫn thấy bồi hồi, câu nói lỡ trước đó của mẹ cứ lập lờ vẩn vơ trong đầu mãi ko thôi “mẹ chỉ sợ mày sướng quen rồi, sắp tới có chuyện gì lại ko chịu đc khổ thôi. Vậy nên thế nào cũng phải cố học cho tốt vào con nhé!!!”.
Vừa lúc đó thì Hạnh gọi đến, sau một hồi ngập ngừng mới chịu kể Thuỳ bị ngã xe, muốn hỏi xem tôi có định đến thăm cùng nó và Kiên ko. Chuyện này quả có hơi bất ngờ nhưng ko phải Thuỳ gọi nên tôi từ chối, mặc dù trong lòng phân vân và phần nhiều muốn thăm cô ấy.
Trù trừ cả ngày học ko ra học, chơi ko ra chơi chẳng làm đc việc gì cụ thể, ko hiểu sao trời càng về muộn tôi lại càng thấy sốt ruột. Thẳng thắn với bản thân thì đúng là tôi rất muốn đến thăm Thuỳ. Đúng hơn là nhớ cô ấy, băn khoăn ko biết vắng mình cô ấy sống thế nào, có nhớ mình như mình vẫn nhớ cô ấy ko… Vậy đấy, chia tay dứt khoát bằng cái cớ của sự phản bội, của lòng tin bị đánh cắp, phần nào đó còn là sự đụng chạm vào sĩ diện. Nhiều đêm trằn trọc, tôi vẫn tự hỏi đi hỏi lại mình chia tay như thế có phải quá chóng vánh, quá vội vàng? Tại sao ko thử cố gắng 1 lần níu kéo? Liệu mở lòng thứ tha thì cô ấy có tình nguyện trở về với mình hay ko??? Những câu hỏi tự vấn cứ ko ngừng hiện hữu và mỗi lần như vậy thì bản mặt tự mãn của tay Quân lại hiện ra. Những lời hắn nói với tôi tối hôm đó vẫn chưa khi nào thôi ám ảnh…
Một mình đến thăm người yêu cũ vào buổi tối thế này, cảm giác ko đc bình thường cho lắm. Có điều đây lại là việc tôi cố ý, 1 chút “ghen” vô lý vẫn tồn tại khiến tôi tò mò muốn xem xem tay Quân có hay lai vãng ở đây mỗi tối như tôi ngày trước ko. Kết quả ko ngoài dự đoán…
– Cậu… đến thăm Thuỳ à? – tay Quân đang phơi chiếc khăn tắm ngoài hành lang, thấy tôi đến vẻ bất ngờ lộ hẳn ra mặt.
– Chào anh. – chào lịch sự xong tôi xách đồ tự bước vào phòng luôn. Thuỳ đang ngồi trước laptop gõ gì đó rất chăm chú, phần khuỷ tay và đầu gối trái đc băng kín còn thâm màu thuốc đỏ. Thấy tôi đến cô ấy cũng ngạc nhiên ko kém. Cả người đơ ra vài giây nhưng cũng rất nhanh bình tĩnh trở lại bằng câu mời khách sáo “anh ngồi chơi, đợi em 1 chút”.
Tôi nghe mà lòng như nặng thêm vài cân, khác hẳn với cảm xúc lâng lâng trước đây mỗi khi gần gũi Thuỳ.
– Có cần anh… giúp gì ko?
– Ko cần đâu, anh đi mua chè cho em đi, nói từ nãy giờ mà chẳng chịu đi gì cả, hì.
Tay Quân nhìn vào phòng dò xét, ý muốn ở lại nhưng có vẻ Thuỳ lại ko muốn thế. Đến khi hắn miễn cưỡng rời đi rồi tôi lại thấy hồi hộp hơn hẳn. Cảm giác thân quen khi xưa lại trở về nhưng có lẽ chỉ là cảm nhận từ phía tôi. Thuỳ lúc này sao khác quá… 2 đứa chỉ hỏi thăm nhau những câu xã giao cơ bản, chuyện hài ko có, chuyện buồn cũng ko. Thuỳ giữ ý và có phần chững chạc hơn, những câu mắng yêu với tay Quân hồi nãy cũng khiến tôi giữ mình là 1 người khách đúng nghĩa.
– Mặt anh bị sao vậy?
– Chẳng may bị ngã nên xước thôi.
– Ngã ư? Sao em thấy giống vết cào hơn nhỉ… Anh…
– Em nghĩ sao thì nó là vậy.
1 khoảng lặng ngại ngùng, chán ngán, lạnh nhạt trôi qua sau khi hết chuyện để nói. Thuỳ cố nhoài người xuống khoảng hở giữa giường và tủ quần áo, tôi thấy vậy nhanh tay tới giúp cô ấy, lấy ra 1 thùng đồ nhỏ.
– Đây là… cái này chứa tất cả… đồ của anh đấy… – Thuỳ đưa mắt nhìn trân trân thùng đồ.
– Đồ gì… – miệng tôi khô khốc nói ko ra hỏi.
– … Những thứ anh tặng em từ trước đến giờ… dây chuyền, nhẫn, gấu bông… 1 vài thứ khác nữa… Mấy tuần trước em gọi nhưng anh ko nghe máy, giờ anh đến đây rồi… em muốn trả lại anh. – em vừa nói vừa nhìn ra cửa sổ tránh ánh mắt tôi. Thì ra là vậy, tình yêu 2 năm, đến lúc chia tay cũng chỉ thế này mà thôi… quy ra lượng và chất hết.
– Nếu lúc đó anh cho chúng mình cơ hội, thì em vẫn ở bên anh chứ? – tôi hỏi vu vơ.
– Anh… đừng như vậy nữa…
– Trả lời đi thì anh mang đồ về.
– Em nghĩ… mình có thể vẫn ở bên anh, nhưng có lẽ lúc đó… em cũng ko thể quên đc a.Quân nữa rồi.
– Ửm, anh nói đúng mà phải ko… người thứ 2 luôn là người chiến thắng. – tôi cười nhẹ, Thuỳ cũng chỉ im lặng ôm gối ko nói gì.
– Tất cả đồ ở hết trong đây à… Anh nghĩ là còn thiếu.
– Có thiếu vài thứ do bị thất lạc lúc em chuyển nhà. Còn lại em kiếm đủ hết rồi.
– “Em tuyệt tình hơn anh nghĩ đấy Thuỳ ạ, cứ nghĩ hn sẽ phải khắc khoải với 1 chút hy vọng từ sự lưu luyến của em nhưng có lẽ anh đã quá ảo tưởng vào tình cảm của bản thân mình.” – tôi cay đắng nghĩ thầm, bàn tay vô tình theo thói quen đưa lên vuốt mái tóc thân thuộc, thuận miệng nhận ra.
– Vẫn còn thiếu cái này nữa. – đưa tay định gỡ chiếc kẹp tóc đính đá thì liền bị Thuỳ giữ lại.
– Cái này… anh ko cần thiết phải mang đi đâu, nó ít giá trị mà.
– Tháo nó ra cho anh. – tôi lạnh lùng cương quyết.
– Anh… em ko…
Đúng lúc đó tay Quân trở về với mấy túi chè và hộp kem trên tay. Tôi cũng ko còn đủ kiên nhẫn ở lại thêm một phút nào nữa, liền đứng dậy.
– Mấy đồ này ko có tác dụng gì với anh cả. Phiền em vậy!!!
Nói xong tôi bỏ về luôn, ko nhìn đến Thuỳ lấy một lần.
Thi xong xuôi các môn học kỳ cũng là lúc những sv ngoại tỉnh như tôi trở về quê ăn tết. Ko còn Thuỳ nên tết năm nay tôi có nhiều thời gian hơn giành cho gia đình. Mà nhiều ở đây thể hiện ở chỗ suốt ngày nằm lỳ trong phòng riêng xem phim, nghe nhạc, lướt web, chơi game. Ko thì cũng họp nhậu mini với mấy thằng bạn c3 hoặc đi chọc pia với mấy thằng cùng phố. Chỉ đến tầm chiều tối khi cái My em gái tôi học thêm về tôi mới thấy thời gian rảnh của mình còn có chút ý nghĩa.
2ae hợp nhau nên đi với nhau không bao giờ biết chán, bất kể là đi chơi, ăn vặt, gặp bạn bè hay là đi mua sắm. Năm nay nó lớp 8, sang năm lớp 9 là chuẩn bị c3 rồi. Cái chân đã bắt đầu trổ giò dong dỏng giống thằng anh. Mặt mũi xinh xắn, trắng trẻo ổn áp giống mẹ. Người gầy mình dây cũng giống nốt anh nó, có điều với con gái như nó là đẹp. Còn vận vào tôi, nhìn chẳng khác gì mấy con khỉ lười chết đói.
– Em thử mấy bộ này đi, đẹp đấy.
– Ùi, em cứ thấy già già làm sao ấy.
– Già ở tuổi này nó mới “sệc xi”, anh mày đã chọn quần áo thì chỉ có chuẩn thôi em.
– Hì, bảo sao chị Thuỳ suốt ngày bắt anh đi mua sắm cùng.
Tặc lưỡi nhìn qua tấm gương thử quần áo ở cửa hàng, thấy mặt mình cũng “già” đi kha khá sau câu nói vô tình của My. Khuôn mặt đã rõ nét trầm buồn hơn rồi.
Càng gần đến tết bố tôi lại càng có vẻ bận rộn hơn, 2 năm nay đã bắt đầu như vậy mặc dù tôi biết cái nghề buôn vải vóc này đâu đến mức phải vất vả như thế. Những hôm đầu tôi về ông còn hay ở nhà, chứ từ đợt cận ngày ông Công ông Táo thì ông ra ngoài nhiều hơn là ở nhà. Thấy mẹ và My ko tỏ ý gì, xem như là bình thường như ăn uống hàng ngày nên tôi cũng ko hỏi thêm. Có điều lần này về thỉnh thoảng tôi lại thấy mẹ mình khang khác. Có nhiều lúc mẹ hay nhìn trộm tôi và My khi cả 2 đang lúi húi làm 1 việc gì đó. Đôi khi tôi bắt gặp cái nhìn ấy của mẹ nhìn My, tôi thấy ánh mắt mẹ lạ lắm…
Tết về… đi chơi chúc tết, nhậu nhẹt, rồi lại họp lớp. Cái vụ này năm đầu sao mà hào hứng thế, khi đó bọn c3 mới xa nhau, tình cảm chắc vẫn còn “ấm”. Sang năm nay thì đứa nào cũng già dơ hơn hẳn vì giao du và có thêm nhiều bạn mới, họp lớp cũng vì vậy ko còn đông đủ như xưa. Tôi còn có thêm 1 cái buồn riêng khi đã chính thức “FA tự kỷ”. Nhìn cặp Kiên-Hạnh nói cười, chí choé với nhau nghĩ mà buồn. Lúc trước cứ chê chúng nó trẻ con trẻ mỏ mà cuối cùng chính mình lại ko bền đc như nó.
– Mấy hôm trước tết thấy cái Thuỳ nó up avata với người yêu mới rồi. Sao nhanh thế nhỉ?
Hạnh và Kiên tỏ vẻ quan tâm nhưng nào có biết tôi đã biết chuyện này ngay từ lúc nó mới bắt đầu xảy ra. Nghe Hạnh kể mồng 4 tết tay Quân còn phi từ tận HN về thăm Thuỳ và chúc tết cũng xem như ra mắt gđ cô ấy. Trai HN, làm ngân hàng, lại cứng tuổi, chững chạc thì bố mẹ nào chẳng đổ. Chẳng bù cho những khó khăn ngày xưa của tôi mỗi khi đến chơi nhà Thuỳ. Cả gia đình đều làm giáo viên như bố mẹ cô ấy nên có vẻ ko mấy cảm tình với nhà con buôn như tôi.
Kỳ nghỉ tết dông dài cuối cùng cũng hết, tôi lại lên lại trường nhận lớp và xếp lịch học. Kỳ mới bắt đầu đc nửa tháng thì có báo điểm thi học kỳ 3 vừa qua. Khá tệ… đó là kết quả tôi nhận đc sau những hứa hẹn với mẹ trước lúc thi. Nguyên nhân thì có nhiều, chốt lại phần lớn vẫn chỉ vì lười học, ham chơi và 1 phần cú sốc sau khi chia tay Thuỳ.
– Sao tối nay có chuyện gì mà rủ tao đi uống vậy? Chán đời à, hay lại nhớ em yêu, hề hề.
– Em yêu giờ cũng chẳng bằng điểm số, điểm của tao kỳ vừa rồi thấp quá. Haizz, mới đầu năm đã thế này nên muốn rủ mày đi uống giải đen thôi.
Kiên khích trêu tôi khi tôi cùng nó rong xe tìm quán uống rượu. Địa điểm vẫn là mấy quán quen chúng tôi hay vào. Có điều đang đi đc nửa đường tôi bỗng gọi giật Kiên rồi quay ngược lại, cho xe chạy tà tà theo 3 chiếc xe máy đối diện vừa chạy qua. Thằng Kiên thắc mắc hỏi suốt dọc đường tôi cũng ko trả lời mà chỉ tập trung bám theo 3 chiếc xe chở 2 nam, 3 nữ ấy. Trong lòng nổi lên chút thú vị, chút hy vọng và cả 1 chút vô sự “có cũng đc, ko có cũng chẳng sao”. Cơ mà cái cần đến cuối cùng lại đến thật. 3 chiếc xe đồng loạt dừng lại tại 1 quán pub, trùng hợp cũng là 1 trong những quán quen mà tôi và Kiên vừa bỏ qua ban nãy.
Chọn vị trí ngồi ngay quầy bar cho dễ quan sát, ấm chỗ rồi tôi mới trả lời băn khoăn nãy giờ của Kiên.
– Còn nhớ con bé đập xe tao đợt trước tết tao kể mày ko?
– Nhớ, thì sao?
– Quay lại đi… từ từ thôi nhé… Đó, chính là con bé khoác áo da đen, tóc búi cao đang ngồi đằng kia kìa…