[Tâm sự] Nợ duyên, nợ tình – Chap 5: Hậu chia tay
2643 Lượt xem
2643 Lượt xem
***
Theo hướng gọi tôi quay lại… ko ngờ rằng đó lại là Quân.
– Hoàng phải ko?
– Anh… có việc gì ko? – thấy tay Quân điềm nhiên đứng chờ mình, tôi bực dọc nhưng vẫn cố kiềm chế, giọng nói thành ra có phầm trầm xuống.
– Cũng ko có gì, chỉ là muốn nói chuyện 1 chút thôi. – phải công nhận tay này có giọng nói và dáng dấp khá phong độ. Thêm bộ mặt đeo kính phong lưu, tuổi tác trưởng thành, từng trải. Ko khó hiểu khi Thuỳ phải đổ gục trước sự tấn công của hắn. Dù vậy cách nói chuyện rề rà cùng khoé miệng hơi nhếch, có phần tự mãn càng làm tôi tăng thêm ác cảm. Định bụng từ chối nhưng thấy thái độ hắn như vậy tôi lại thấy hứng thú, cũng muốn xem xem hắn định nói gì. – Thôi đc rồi, có chuyện gì anh nói đi.
– Nói ở đây à?
– Tôi với anh chắc cũng ko có nhiều chuyện để nói với nhau. Cứ nói luôn ở đây đc rồi.
– Oke, vậy thật thẳng thắn nhé! – Quân khoanh tay nhìn tôi vài giây rồi mỉm cười. – Sau này mong cậu và Thuỳ 2 người… vẫn sẽ là bạn tốt của nhau.
Tôi nghe mà nửa người chợt động, ko hiểu vì sao hắn lại nói vậy. – Tại sao anh lại nói vậy?… Thuỳ vừa nói gì với anh à?
Tay Quân vẫn cười mỉm. – Ko, ko hề. Cô ấy vẫn chưa liên lạc gì với tôi kể từ lúc cậu đến. Có điều, thấy cậu vậy nên tôi nghĩ…
Cái nhún vai hiện rõ vẻ khiêu khích, tôi cũng lờ mờ đoán ra phần nào mục đích của hắn. Dẫu biết vậy nhưng cơn tức giận vẫn âm ỉ dâng lên trong lòng. – Nghĩ gì?
– Hẳn cậu cũng đã biết tôi và chuyện xảy ra giữa tôi và Thuỳ. Thành thật mà nói, tôi rất muốn xin lỗi cậu nhưng lại ko biết phải xin lỗi thế nào nếu xét trên phương diện tình cảm. Cảm xúc mà, làm sao có thể ngăn đc nó, đúng ko. Trái tim bảo có mà ta nói ko, đó là giả tạo. Tôi và Thuỳ cũng vậy, cả 2 đều có tình cảm với nhau nên chuyện xảy ra hn chỉ là sớm hay muộn thôi.
– Anh có vẻ hả hê khi phá hoại thành công người khác nhỉ? Đó là tính cách của anh à?
– Hà hà, tôi hiểu và thông cảm với tâm trạng hiện tại của cậu. Ko thể nói lời xin lỗi nên tôi muốn nói lời cảm ơn cậu.
– Tôi làm gì mà anh phải cảm ơn? – tôi bắt đầu nóng mắt.
– Có chứ, vì nếu bản thân cậu khá khẩm hơn, hẳn tôi đã khó giành đc Thuỳ. Con người… kém cỏi như cậu, tôi phải cám ơn rất nhiều là khác. – tay Quân nói xong cười khinh khỉnh.
– Anh nói cái gì, nói lại xem nào!!! – tôi ko kiềm chế đc nữa, hùng hổ chỉ chực đối phương tiếp tục khiêu khích là sẵn sàng lao vào.
– Đừng nóng, bình tĩnh nào, cậu có biết cũng chỉ vì cái tính cạn nghĩ của cậu mà Thuỳ chán cậu ko!
– Mày… – tôi đổi xưng hô, lòng mắt đã bắt đầu nóng hổi.
– Muốn đánh nhau à? Hê, dù đã lớn rồi nhưng tôi cũng ko ngại đâu. Chỉ khuyên cậu tỉnh táo nhìn lại khả năng của mình xem có ăn đc ko hãy đánh. Còn khôn ngoan thì nên im lặng nghe tôi nói tiếp.
– ĐMM!!! – cơn giận bùng phát, ko còn kiểm soát đc nữa, tôi hung hăng lao đến.
“Bốp” – một cú đánh mạnh hướng thẳng vào mặt khiến tôi choáng váng. Mặt mũi tối tăm, nổi đóm, tôi mất phương hướng loạng choạng ngã.
– Đã cảnh cáo trước rồi, con người kém cỏi từ sức lực cho đến bản lĩnh như cậu…
– ĐMM , tại sao mày lại làm vậy? Mày đã thắng tao, đã có đc Thuỳ rồi, tại sao còn muốn phá tao? – toàn thân tôi run lên vì sôi máu, tức giận trong bất lực vì bản thân yếu đuối ko thể làm gì kẻ đáng ghét đang đứng ngay trước mặt. Ko ngờ rằng trên đời lại có kẻ đểu giả như hắn.
– Thắng thua à, ko hề có chuyện đó. Bản thân cậu chắc chưa bao giờ biết tự hỏi mình là cái thứ gì trên đời này, đúng ko? Tôi chưa bao giờ coi 1 thằng vô tích sự, yếu đuối chỉ biết ăn bám như cậu là đối thủ của mình. Từ lúc biết Thuỳ yêu 1 người như cậu là tôi đã nắm chắc sẽ chiếm đc cô ấy, chỉ là thời gian chờ đợi lâu hơn tôi tưởng. Thuỳ còn nặng tình, có thể là do cậu đối xử tốt với cô ấy, có điều với đàn ông thì nó vẫn chưa đủ. Phụ nữ cần 1 người ấm áp nhưng còn cần 1 người có tài, có trí hơn để dựa vào. Ở cậu ko có điều này nên Thuỳ mới đến với tôi. Những lời này cũng chỉ là tôi thay cô ấy nói ra thôi, khó nghe nhưng nó đúng với cậu.
– Mày thì biết Thuỳ nghĩ gì mà đòi nói thay cô ấy!!!
– Hê, tôi biết nhiều hơn cậu tưởng đấy. Vậy nhé, cứ từ từ tiếp nhận những gì tôi đã nói, có thể sau này cậu sẽ thấy biết ơn đấy. Còn nữa, nếu cậu biết nghĩ thì từ giờ trở đi đừng gặp và làm phiền Thuỳ nữa. Tự làm bản thân mình tốt hơn đi rồi hãy tính chuyện lo cho người khác.
Tay Quân vỗ vai tôi rồi rời đi… Vài phút trôi qua, tôi vẫn ngồi thừ bên vệ đường như vậy. Mặt mũi lấm lem máu mồm máu mũi cũng đã ngừng rỉ vì khô lại. Thỉnh thoảng vài đôi trai gái đi chơi muộn lại ngó nghiêng nhìn tôi tò mò. Kể như ko dựng chiếc sh bên cạnh, dễ họ nghĩ tôi là lưu manh, ăn mày, du thử du thực cũng nên.
Đau… thực sự là thấy đau vì những gì tay Quân nói. Đau vì thấy nó ko sai với bản thân mình, đau hơn nữa khi những lời ấy lại đc nói ra từ chính kẻ đã cướp mất người mình yêu. Chỉ trong có tối nay tôi đã phải chịu 2 cú đánh liên tiếp… chia tay Thuỳ và thất bại toàn diện trước tay Quân. Một thứ đánh vào tình cảm, 1 thứ đánh vào tự tôn, giữa đêm đông côn đơn vắng lạnh, bỗng thấy mình thật nhỏ bé và yếu đuối. Cảm nhận rõ nỗi ê chề, bất lực của 1 thằng thảm bại đúng nghĩa…
Những ngày sau đó là những ngày tôi bắt đầu phải làm quen với cuộc sống ko còn Thuỳ bên cạnh. Tập dần việc loại bỏ mọi thứ liên quan đến cô ấy ra khỏi bộ nhớ và thói quen. Thuỳ gọi tôi ko nghe máy, hàng ngày nhắn tin đến tôi cũng chỉ gửi lại duy nhất 1tn với đại ý “quên hết đi, tất cả rồi cũng sẽ qua thôi”. Vậy đấy, cứ ra vẻ mình ổn, mình cao thượng nhưng tôi lại ko đủ dũng khí để tiếp nhận tình bạn của Thuỳ. Hậu chia tay có đc mấy ai đủ lý trí để chuyển hoá mối quan hệ với người yêu cũ. Tôi tự nhận mình ko nằm trong số ấy, vì tôi còn hận… Hận vì tình cảm bị tổn thương, hận vì tự tôn bị trà đạp, bóc mẽ ko thương tiếc. Haizz, con người mà, dù có tệ đến đâu thì ai cũng có trong mình 1 cái “Tôi” để định nghĩa bản thân.
4 ngày cận noel quả thực là 4 ngày khó khăn. Nó trùng với thời gian nghỉ làm thảo thuận nên tôi cũng ko lo phải gặp Thuỳ ở trường. Có điều thời gian rảnh quá lại khiến cho ngày dài thêm. Ban ngày còn có thể ngủ nướng, chơi game, đi chọc bi-a cho nguôi ngoai. Nhưng cứ đến tối là nỗi nhớ khắc khoải lại trở về khuấy đảo tâm trí tôi. 2 ngày đầu, tôi dong xe lang thang khắp những nơi 2 đứa đã từng đến, biết bao nhiêu kỷ niệm. Những chuyến xe, những góc phố, con đường lãng mạn ngày xưa nay trở nên xám xịt, lạnh lẽo. Lòng run lên khi cứ đến đâu là ký ức nơi đó lại hiện về.
Ngày thứ 3 tôi thẩn thơ trong ktx trường, nơi này cách đây 1 năm tôi hay qua vì khi ấy Thuỳ còn ở kt. Ngồi lại chiếc ghế đá ngày xưa hay ngồi mỗi khi chờ đón em đi chơi mà ko dám lên vì sợ cả phòng em “hội đồng”. Ghế nằm chỗ khuất sau gốc cây, muỗi đốt nhiều nhưng lại là nơi nhìn lên phòng em rõ nhất. Haizz, tình yêu làm cho con người ta cuồng say đến vậy đấy. Và càng say thì khi tỉnh lại càng đau, tôi ngả người nhắm mắt thở dài… điều đó thực ko sai chút nào…
– Ơ, Hoàng à… sao lại ngồi đây 1m thế này?
– Vân à! – người gọi tôi là Vân, bạn thân cùng lớp Thuỳ. Tôi chỉ chào hỏi xã giao vì nhìn nét mặt Vân có lẽ cô ấy cũng đã biết chuyện của tôi.
– Hoàng lên phòng chơi ko, mọi người vẫn nhắc cậu suốt đấy!
– Ừ, để hôm nào sớm sớm mình qua, giờ cũng muộn rồi lên ko tiện. – tôi nói rồi chào tạm biệt Vân luôn. Nghĩ thầm chắc cũng chẳng còn dịp để tôi lên thăm họ nữa.
Ngày thứ 4 cũng là ngày noel, Kiên đến thăm và bắt tôi kể hết mọi chuyện. Cái thằng, bạn đang buồn mà cứ sốt sắng hỏi cung như sắp đánh nhau tới nơi. Chuyện chia tay tôi thừa nhận với nó nhưng ko hề hé nửa lời về chuyện tay Quân. Nói ra cũng ko giải quyết đc gì, chuyện buồn này ko nên để xấu xí thêm trong mắt người ngoài thì tốt hơn.
– Mẹ mày! Chốt lại lý do là gì, Hạnh nó hỏi cái Thuỳ mà cái Thuỳ nó cũng nói y mày vậy!
– Ờ thì tao đã bảo ko còn hợp nên chia tay còn gì. Mới chỉ yêu chứ đã cưới đâu mà ko bỏ đc.
– Tao cứ thấy thế nào ấy, nhìn mày… đéo giống những thằng chán ny tao đã gặp. Nói thật đi, lý do là gì? Có phải Thuỳ nó chán mày thật ko, hay là… nó có thằng khác? – Kiên nhìn tôi chằm chằm
– Hê, thế sao mày ko hỏi tao câu ấy. Nhỡ tao có đứa khác thì sao?
– Mày khỏi vờ vịt, chơi với mày gần chục năm. Chẳng lẽ tao lại ko đọc vị đc mày.
Nghe Kiên nói vậy tôi chỉ còn biết tỉnh bơ, trống lảng đuổi nó về. Nào ngờ nó lỳ lợm, cứ đòi ở lại đến tối, đuổi cũng ko thèm đi. Đến cuối chiều Hạnh cũng qua, còn mang theo nhiều đồ ăn và bia bọt. Biết ý tốt của chúng nó, vì mình mà hy sinh buổi đi chơi noel. Lần hiếm hoi trong 4 ngày u ám tôi mới có cảm giác muốn vui trở lại. Cuộc sống mà, thô thiển mà nói cũng giống như bữa nhậu này thôi, họp rồi tan, tan rồi lại họp. Quan trọng là những khi buồn, thất bại thế này có ai sẵn sàng ở bên chia sẻ cùng ta hay ko thôi.
Noel qua đi cũng là lúc tôi dần lấy lại nhịp thăng bằng trong suy nghĩ. Hình như nỗi đau đến dồn dập cùng lúc cũng khiến người ta dễ chịu đựng và khỏi nhanh hơn thì phải. Đến hn tôi đã có thể cởi mở để tụ tập vài thằng bạn đi quẩy cho xoã hết mấy ngày u uất vừa qua. Nói qua 1 chút về bọn bạn này là tôi quen qua 1 thằng cùng lớp. Vì mới chơi đc hơn năm và tập hợp phần lớn những đứa có điều kiện nên cách chơi của nhóm này chủ yếu diễn ra ở những tụ điểm ăn chơi, dễ đàn đúm. Dễ chơi, dễ vui nên độ “chân chất” cũng vì vậy mà “nông” hơn. Gặp tụi này tôi vẫn hoà mình như thường nhưng xong là thôi, bạn chơi thì đc chứ để nói thân sâu thì chưa đủ. Có lẽ cũng vì vậy mà ngày xưa Thuỳ ko muốn tôi giao du nhiều với chúng nó.
Vài em “rau, bò lạc” túc tắc đc liệt ra danh sách khi chúng nó biết chuyện của tôi. Phần nhiều là những em sv cùng lứa xêm xêm tuổi học các trường cđ hoặc nghệ thuật, mấy em gái PG hay cấp 3 cũng có nhưng ít hơn. Nghĩ cũng thấy cười, tất nhiên việc chúng nó làm thì cứ làm, vì đó cũng là 1 cách khoe khéo độ chơi. Phần tôi chỉ cười xoà để mặc chúng nó lưu hộ “list” vào danh bạ máy mình, tàn cuộc ra về là tôi lại xoá ngay như những lần trước thôi.
– Sao mấy thằng kia mãi vẫn chưa thấy đến nhỉ!!! – 1 thằng thắc mắc.
– Đm mấy thằng “cao su” làm ae đứng sun truym ngoài đường nãy giờ. – vài thằng nhao nhao hùa theo.
– Lưu hết chưa? – thằng cùng lớp ngồi lên trước xe tôi và hỏi.
– Chắc hết rồi thì chúng nó mới trả tao máy chứ.
– Đây, vẫn còn nữa, nãy quên chưa share mày em này… – nó vừa nói vừa mở điện thoại cho tôi xem ảnh.
– Đây ư? Có phải con bé học cùng khoa khoá dưới mình mà mày tán mãi mới đổ ko?
– Chính nó.
– Sao bảo mày yêu nó mà?
– Cũng chỉ là chơi bời thôi. – nó nói rồi điềm nhiên hút thuốc.
– Thế nó thì sao?
– Ờ… nó thì… chắc là yêu tao thật.
– Thế sao lại muốn “chuyển” sang tao?
– Chậc, thì tao có yêu nó đâu, với lại… mày giúp tao chuộc con xe nhé. Coi như tao “hậu tạ” mày luôn.
– Đéo thích! – tôi cộc lốc trả lời.
– Nó ngon lắm, lại lành nữa. Hồi đầu tao tán nó mày cũng biết còn gì.
– Tóm lại là tao đéo muốn “ăn lại” của mày, đc chưa!!!
– Đm sỹ, thế giúp tao chuyện con xe nhé. Giúp để tao đáo hạn, hôm trước hôm sau là có trả mày thôi.
– Đm, lần trước thất hẹn cả tháng, tao cạch mày rồi!!!
– Đệck, giúp tao đi, tao… Ơ, cái con kia… sao nó đến đây làm gì nhỉ???
Thằng này còn đang năn nỉ thì bỗng khựng lại khi thấy 1 cô gái lạ mặt từ đằng xa đi tới. Mấy thằng còn lại mắt mũi tò mò lẫn hau háu khi thấy gái, ko phải quá đẹp nhưng lại rất thu hút. Quần dạ đen, áo bò xanh, nguyên “cây” khoác lên vóc dáng dong dỏng khoảng m65. Tóc cột đuôi gà búi cao, che dưới chiếc mũ lưỡi trai cũng xanh nốt màu bò. Khuôn mặt thanh thanh, nho nhỏ hơi hếch lên dưới mũ toát ra đầy mùi cá tính. Trời nhập nhoạng tối và sự việc bất ngờ còn ở phía trước nên tôi cũng ko để ý lắm. Có điều nhìn thoáng qua cô gái này làm tôi liên tưởng đến hình ảnh bụi bặm của Song hye kyo trong 1 bộ phim tôi từng xem hồi lớp 8.
– Tìm anh cũng ko khó lắm!!! – cô gái cất giọng thanh thanh, hếch mặt nhìn thằng bạn đang ngồi trước tôi.
– Sao tự nhiên… đến đây làm gì vậy? – thằng này có vẻ ấp úng, ko đc tự nhiên.
– Cái Huyền nó gọi anh mấy ngày hn sao anh ko trả lời nó??? – cô gái có vẻ gay gắt, ko hiểu là có chuyện gì.
– Có chuyện gì thì ra đằng kia nói. – thằng bạn tôi lúc này mới chịu xuống xe.
– Ko phải đi đâu cả, tôi hỏi anh, tiền chuộc xe anh mượn của cái Huyền tháng trước đâu rồi!!! – nghe đến đây tôi và vài thằng trong bọn đã hiểu phần nào nguyên nhân chuyện này.
– Tiền tiền nong nong cái gì ở đây, cô biết cái gì mà nói!!! – thằng này vừa nói vừa lảng ra chỗ khác liền bị cô gái giữ lại.
– Ko phải nói nhiều, tôi hỏi anh bao giờ thì anh trả nó tiền!!!
– Bỏ tay tao ra, tao đã nói là tao ko biết tiền nong nào cả, cũng chẳng mượn của nó. Mày về bảo nó như vậy, muốn đòi thì đưa giấy nợ ra, tao sẽ trả!!!
– Tóm lại là mày định bùng phải ko? – cô gái cũng đổi cách xưng hô.
– Mày cứ về nói với nó như vậy, mà cũng bảo luôn nó từ giờ đừng tìm tao nữa.
– Hn tao mới biết mặt thật của mày, mày còn ko đủ tư cách bám váy đàn bà. Chỉ trách bạn tao quá ngu!!!
Cô gái nói xong quay người bỏ đi, thằng kia lại ngồi lên xe tôi, cười khẩy tỏ vẻ hả hê. Nhưng nụ cười còn chưa tắt thì…
– Quên, tao còn cái này muốn tặng mày… – cô gái đi đc vài bước bỗng quay lại, bàn tay cho vào túi xách lục tìm gì đó…
– Mày thèm tiền của đàn bà phải ko… – nói rồi lôi ra 1 bọc bọc kín giấy báo, vuông vuông hình chữ nhật, nhìn giống bọc tiền. Có điều nếu là tiền thì kích thước có vẻ hơi to hơn bình thường.
– Xe mày đây phải ko… TAO CHO MÀY ĐẤY!!! – cô gái nói lớn câu cuối rồi ném mạnh “bọc tiền” về phía chiếc xe của tôi…