[Tâm sự] Nợ duyên, nợ tình – Chap 2: Tình đầu ngọt ngào
2713 Lượt xem
2713 Lượt xem
***
Cuộc sống của tôi từ bé đến lớn nó cứ trôi qua êm đềm như vậy. Kể cả là ở thời điểm nhà tôi mất mát tiền của những năm mới sinh em gái thì điều tôi cảm nhận đc vẫn là sự no đủ mà bố mẹ cố gắng dành cho 2ae. Vực dậy k.tế gđ chỉ sau một thời gian dù không bao giờ có thể bằng đc như trước nhưng cũng đủ khá giả và hơn nhiều gđ khác cùng thời.
Mẹ tôi thực sự là người quan trọng trong giai đoạn này. Ko những là chỗ dựa động viên bố tôi, mà còn vay mượn khắp nơi cùng bố tôi gánh vác công việc. Cái đức tính nhẫn nhịn, hy sinh đó của mẹ sau này đôi lúc tôi vẫn nói mẹ dại. Là mẹ luôn chịu phần thiệt để rồi nhận lại cái khổ về mình. Mẹ thì lúc nào cũng chỉ cười và nói “ko vậy làm sao nuôi chúng mày lớn đc thế này”, bao giờ cũng thế, câu hỏi ngược của mẹ cứ nhẹ tênh ko vương chút do dự hay mong đợi nào.
My, đứa em gái nhỏ của tôi, có lẽ nó giống mẹ nhiều hơn tôi. Vì sao ư? Ngoan và chăm chỉ, 12t đã biết mon men giặt quần áo cho anh (thực ra là chỉ đc giặt cho mình tôi vì nhà có máy giặt và người giúp việc nên bố mẹ ko cho nó làm nặng). Lên lớp 8 đã có thể đứng bếp và nấu nướng một mình. Cũng ko có gì đặc biệt hay ghê gớm nếu so với nhiều con bé cùng lứa khác, chắc chắn vậy. Nhưng với một đứa đc sinh ra trong no đủ như My, tôi vẫn rất hãnh diện vì có một đứa em vừa ngoan vừa học giỏi như nó. 2ae cách nhau tới 6t nhưng hợp và thân nhau, đó có thể xem là điều may mắn. Nhưng cho đến giờ, nhiều lúc nghĩ lại tôi vẫn cảm thấy chạnh lòng vì ngày xưa đã ko giành thêm đc nhiều sự quan tâm hơn cho nó. 2 người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời mình, kể về đời tôi chắc chắn ko thể thiếu họ.
Còn một người nữa chưa nhắc đến… Ừm, là bố tôi, người mà tôi vẫn luôn yêu cho tới khi ông quay lưng ra đi và nhẫn tâm dẫm nát hạnh phúc bấy lâu của gđ. Từng ko thèm nhìn mặt, từng có ý định từ ông. Nhưng cái hiếu của một thằng con trai, cái nghĩa của một thằng đàn ông 20t ko cho phép tôi làm điều đó. Vẫn giữ nguyên trọn vẹn 2 chữ “cha-con”, dù vậy thì tình yêu mà tôi giành cho ông đã chìm sâu theo những cơn đau trong lòng từ lâu lắm rồi. Những chuyện sau này về tôi cũng ko còn liên quan gì nữa.
***
Cơn gió đông thổi tràn qua mặt, lặng lẽ lưu lại chút hơi lạnh phảng phất nơi đầu mũi, dịu đi lại thành man mát, ngòn ngọt. Con phố trung tâm sầm uất nhất thành phố dẫn về phía nhà thờ tắc nghẹt dễ đã đến chục phút. Phố tỉnh lẻ nhỏ nhắn, xinh xắn nhưng vào đêm Noel như cũng muốn nảy nở cùng không khí đón giáng sinh rộn ràng của mọi người.
– Hoàng, nhìn kìa.
Mai Thuỳ thỉnh thoảng lại vỗ mạng sườn tôi, hướng ánh mắt thích thú có chút gian tà sang chiếc xe máy bên cạnh… Cái Hạnh cuối cùng cũng chịu ôm thằng Kiên rồi, vậy xem như công sức cầm cưa đẽo cầy từ tận cuối năm học trước của thằng này cuối cùng đã đạt thành quả.
Kiên và tôi là bạn cùng lớp từ cấp 2 cho tới cấp 3, có thể xem như đủ thân để trở thành try kỷ giường chiếu (từng mặc chung sịp mỗi khi đến nhà nhau ngủ). Hạnh và Mai Thuỳ học chung lớp bên cạnh. Hạnh đẹp gái, Thuỳ cũng vậy và thằng bạn quý hoá kia thường năn nỉ ép buộc tôi đi cùng nó trong những cuộc hẹn hiếm hoi nó mời đc 2 người. Tất nhiên người mà nó để ý và tấn công Hạnh nhưng Mai Thuỳ lại là bạn thân cũng là “tấm lá chắn” phòng thân mà Hạnh luôn rủ theo cùng. Điều này đồng nghĩa, tôi lại trở thành “tấm chứng chỉ” cho sự trong sáng và đứng đắn của Kiên. Dễ cũng đến vài chục cuộc hẹn như vậy trong hơn nửa năm, chưa kể những lần đi chung đi riêng nhỏ lẻ khác. Hạnh kiêu kỳ, cao giá vì đc nhiều người để ý nhưng Kiên cũng chân thành, đủ kiên trì để chinh phục cô nàng.
Chứng kiến hầu hết toàn bộ quá trình cưa cẩm đó, tôi và Mai Thuỳ có lúc ngán ngẩm, có khi nhiệt tình nhưng tựu chung đều có cảm giác mình là người quan trọng khi chúng nó xích mích, nay phút chốc trở thành người thừa khi 2 đứa nó hạnh phúc. Và cũng chính trong phút chốc ấy lại có 2 trái tim như nhận ra nhịp đập khác lạ của mình. Hơn nửa năm theo dấu cuộc cưa cẩm của bạn mình, đối tác quân sư của cả 2 nửa vô tình mà như hữu ý lại nảy sinh cảm giác với nhau. Điều này thằng Kiên đã nhận ra từ cách đây vài tuần trong lần kỳ kèo mặc cả tôi đi hẹn cùng nó.
– Mày thích cái Thuỳ rồi phải ko???
Tất nhiên là tôi trối, trối ngay, trối đây đẩy. Thằng Kiên thấy vậy chỉ cười đểu, xem như nó đã đọc thấu lòng tôi nghĩ gì. Ừ thì tôi công nhận là mình có chút thích Thuỳ thật.
– “Cái Thuỳ hình như cũng thích mày, em yêu tao xác nhận.”
Con N70 mới cứng cựa thời bấy giờ trong tay tôi hiện lên tin nhắn thằng Kiên vừa gửi. Ngẩng mặt lên đã thấy nó nháy mắt cười rồi tăng ga cho xe chuyển động. Con phố sau một hồi tắc nghẽn đã có thể lưu thông trở lại, tôi cũng cho xe chầm chậm chạy theo, hoà cùng dòng người đang háo hức đổ về nhà thờ thành phố.
– Chiếc kẹp này có lẽ sẽ hợp hơn nếu mình để tóc ngắn. – Mai Thuỳ chỉnh lại chiếc kẹp tóc trên đầu. Chiếc kẹp kim loại đính đá viền nơ cách điệu này là tôi tặng Thuỳ trong một lần 4 đứa đi chơi với nhau, cũng chỉ là tiện tay nhặt lấy vì thấy hoạ tiết của nó khá tinh tế. Ko ngờ rằng hôm nay Thuỳ lại dùng nó.
– Mình nghĩ là sẽ hợp đấy. – tôi đưa tay làm nhanh động tác chụp ảnh. Mai Thuỳ hơi khựng lại vì bị chụp trộm nhưng có lẽ đã quen với những trò bất ngờ tôi hay làm hoặc là những cử chỉ hành động khó lường của tôi nên cô ấy chỉ vuốt nhẹ tóc và mỉm cười. Lại một shot nữa ngay tức thì, nền là mặt chính nhà thờ cổ kính, giữa phông là một cô gái xinh tươi đang nghiêng mái đầu khẽ vuốt tóc.
Tình cảm học trò những năm cuối cấp đúng theo nghĩa tươi đẹp mà người ta vẫn nói. Lãng mạn, vội vã lại có chút lâng lâng bay bổng mơ hồ đến từ sự non nớt tuổi trẻ. Với một thằng con trai vừa bước qua tuổi 18 như tôi, định nghĩa về tình yêu có thể hiện diện nơi cặp đôi Kiên-Hạnh. Cũng có thể khác hơn nếu nhìn vào cách yêu của những thằng bạn cùng phố, cùng điều kiện giống tôi. Tình yêu của chúng nó khi ấy, với vài đứa đã phảng phất mùi vị của tình dục. Có thể coi là bột bột công tử sinh ra trong áo ấm, nệm êm, lớn lên trong no đủ, sung túc nhưng tôi thừa nhận mình hãy còn “gà” ở khoản này. Mặc dù cũng đã “qua tay” mối tình đầu lãng xẹt năm lớp 10 nhưng tất cả chỉ dừng lại ở hôn hít, cọ xát bên ngoài. Được gần 1 năm cả 2 đều thấy nhàn nhạt, cảm giác yêu chưa tới nên chia tay trong thanh thản.
Với Mai Thuỳ là một cảm giác có phần sâu lắng hơn, ko còn sự vội vã, hấp tấp hay ngộ nhận mà là một sự chậm rãi đến trù trừ. Chậm rãi để tìm hiểu, chậm rãi để cảm nhận giống như món hầm sườn, càng hầm lâu thì càng ngọt ngào vậy.
Chúng tôi cứ để ý nhau như vậy, ngày một nhẹ nhàng, ý tứ hơn trong mỗi lần gặp nhau. Ko đơn thuần là cuộc gặp 4 người nữa mà còn có những cuộc hẹn riêng chỉ có mình tôi và Thuỳ… “tình trong như đã mặt ngoài còn e”…
Tháng 5 hè về, cuối cấp thật rồi, mới đó đã sắp qua quãng thơ ngây còn đc gọi tên là tuổi học trò. Ôn tập, học thêm, luyện lò tăng ca nước rút nhưng vẫn ko thể lấy đi khoảng thời gian ngắn ngủi cuối cùng giành cho lưu bút, kỷ yếu, album, những thứ vương vấn cuối cùng níu kéo quãng đời học trò… Tất nhiên cũng ko thể thiếu những lời muốn nói, hoặc chưa nói muốn chôn giấu hoặc để dành sau cuộc thi quan trọng sắp tới…
– Giá mà chúng mình cứ mãi thế này nhỉ. – Mai Thuỳ nói như tự sự khi đứng quay lưng để tôi viết lưu bút vào lưng áo cô ấy.
– Vào đh sẽ có nhiều thứ thú vị hơn nhiều. – tôi chầm chậm nét bút, cảm nhận mơ hồ đường nét da thịt sau làn áo mỏng manh.
– Hoàng cũng đăng ký thi trường giống mình vậy phải cố gắng đỗ nhé.
– Nếu mình đỗ còn Thuỳ trượt thì sao? – tôi bật cười hỏi lại.
– Oà, vậy thì mình khóc vì buồn mất.
– Ko thấy vui cho mình à?
– Hoàng đi mà ko có mình hay… mình đi mà ko có Hoàng… đều ko thể vui đc…
Mai Thuỳ ngượng ngùng nói trong hơi thở ngắt quãng, phút chốc quay người lại đặt lên má tôi một nụ hôn phớt.
– Nhớ nha Hoàng, lên đại học mới là thời gian giành cho chúng mình!!!
Nụ hôn năm ấy thật nhẹ mà sao cứ nóng ran như màu phượng đỏ rực cháy vậy.
Nhiệt huyệt học tập bùng phát trong hơn một tháng cuối, tôi hiểu lực học của mình đến đâu khi bố mẹ đã phải tính trước đường tống đi du học nếu thi trượt. Tất nhiên tôi chẳng phải dạng dốt nát hay kém cỏi gì, nếu để so sánh với những đứa có điều kiện khác thì rất vô cùng vì có đứa hư đứa ngoan. Tôi tự nhận mình nằm lưng chừng khúc giữa, nghĩa là ko kém nhưng cũng chẳng có gì xuất sắc. Điều này thì tự bản thân bố mẹ tôi đã từng áy náy mà công nhận rằng, bố mẹ làm ăn buôn bán nên khả năng sư phạm định hướng cho con cái ko sát sao bằng những gđ trí thức khác. Tôi thì thấy ko hẳn vì cái My em tôi chẳng phải đang học rất tốt đấy sao, bản thân có tố chất nhưng tất cả do lười mà ra thôi. Nay nhờ câu nói của Thuỳ như mang đến cho tôi 1 liều thuốc kích thích. Nghĩ sao một cô gái xinh đẹp như vậy lại chịu để ý tới một thằng vừa xấu vừa đen như tôi (thực ra ko hẳn là xấu mà chỉ là ko đẹp trai thôi, còn nước da hơi ngăm đen là thừa hưởng hoàn toàn từ bố tôi). Gđ khá giả có thể là một lợi thế nhưng những cái “đuôi” bám theo Mai Thuỳ ko thiếu những thành phần thế này. Suy cho cùng chỉ có bù lại bằng việc học, cụ thể là thi đỗ đh tôi mới có thể tự tin đón nhận tâm ý của Thuỳ.
Những nỗ lực hết mình cuối cùng cũng đc đền đáp, điểm sàn vào trường 19d, chưa tính điểm kv tôi vẫn thừa hẳn 1d. Mai Thuỳ cũng đỗ, đó là điều chắc chắn vì Thuỳ học tốt chứ ko may rủi 5 ăn 5 thua như tôi.
Những ngày cuối cùng của mùa hè khép lại bằng hàng trang của tôi lên thủ đô nhập học. Mở ra trang mới trong cuộc đời cũng như là tình cảm giữa tôi và Thuỳ. Tôi vẫn nhớ chúng tôi chính thức yêu nhau vào đợt tập quân sự trên Vĩnh Phúc ngay đầu năm học đầu tiên. Thời gian tán tỉnh cho đến khi mới yêu luôn là thời gian ngọt ngào và lãng mạn nhất. Với tôi và Thuỳ cũng ko ngoại lệ, khoảng thời gian vừa làm quen với bạn mới, môi trường mới, vừa nhận lời yêu nhau là một trải nghiệm thực sự thú vị. Mỗi ngày qua đi trên khu học tập quân sự luôn đầy ắp niềm vui và những kỷ niệm khó có thể quên đc. Những lần sang khu ktx của 2 khoa hẹn nhau đi chơi tối bị bọn bạn phục kích vòi ăn. Hay những lần hiếm hoi 2 khoa của 2 đứa có cơ hội hành quân chung lên mấy ngọn đồi cao gần đó. Từng sinh hoạt nhỏ như đi ăn, giặt đồ cũng dễ dàng in sâu vào ký ức bởi mỗi khoảng khắc 2 con tim yêu nhau luôn tạo ra những phút giây lãng mạn nhất. Cho đến khi trở về HN bắt đầu cho việc học thì thời gian tôi và Thuỳ bên nhau vẫn là rất lớn vì chúng tôi có thể gặp nhau ở trường hàng ngày. Khối lượng kiến thức kỳ đầu các môn đại cương tương đối nhẹ, có nhiều thời gian rảnh nên tôi thường đưa Thuỳ đi chơi, thăm thú quanh HN, thỉnh thoảng còn sang tận Bát Tràng nặn tượng, tô tượng. Hay như lần cùng em và bọn bạn của cả 2 đi thăm “chiến khu” xưa và ra hồ Đại Lải tự sướng, ngắm cảnh, “trêu ma”
Nhớ lại thời gian đó, 2 đứa vào sở thú cho khỉ ăn bỏng, vào nhà ma chụp ảnh, rồi bị cả cuộn dây thừng rơi vào đầu làm cả 2 giật mình ôm chầm lấy nhau, vừa chạy vừa hét vừa cười. Có khi thì đi xem phim, cả 2 chung sở thích phim hài nên đợt đó chắc phải ngồi mòn hết ghế ở cái rạp QG.
Thời điểm tiến thêm 1 bước mặn nồng hơn trong tình cảm là vào giữa tháng 12, tính ra cũng đã tròn 1 năm so với thời điểm noel năm ngoái. Khi cái lạnh sâu sắc của gió đông bắc cũng có thể khiến cho cảm xúc của con người ta trở nên thăng hoa nhất. Thăng hoa ở đây, ý là tình dục ấy, điểu tất nhiên của những đôi lứa yêu nhau. Với tôi và Thuỳ cũng vậy, trao cho nhau lần đầu của mình, xem như chúng tôi đã có sự ràng buộc.
Càng gần, càng yêu Thuỳ, tôi càng thấy em ngoan, chín chắn và có xu hướng nghĩ về tương lai rất rõ ràng. Ở cạnh em, thỉnh thoảng em lại tính xa đến chuyện sau này của 2 đứa sẽ thế nào, cả về học tập lẫn công việc, tính nết sau này ra làm sao, phải cố gắng đến mức nào, đôi khi nói nhiều tới mức luyên thuyên. Sống đời sv trên đất thủ đô đã qua kỳ thứ 2 nhưng Thuỳ vẫn chưa quen mùi bar sàn. Tôi thường chỉ rủ đc cô ấy đi cùng với nhóm bạn quen của 2 đứa. Với những nhóm bạn lạ của tôi Thuỳ có vẻ ko thích, tôi nhận thấy sự miễn cưỡng trong mắt em. Doạ em “ko đi cùng để quản lý anh, ko sợ anh làm bậy à?” thì Thuỳ chỉ cười và nói “đến lúc em cảm thấy ko giữ đc anh nữa, em sẽ tự buông thôi.”. Tôi nghe mà thấy rét trong lòng, đang yêu sâu đậm sao lại nói gở như vậy. Biết Thuỳ ko thích vài người bạn lạ của mình nên tôi cũng hạn chế đưa em đi giao lưu cùng.
Sự quan tâm và tình yêu tôi giành cho em vào thời điểm đó dồn dập và đều đặn như những cơn mưa rào mùa hạ vậy. Nói chung khi tình yêu đến thì đến 1 anh chàng sắt đá hoặc cù lẩn cù lần đến đâu cũng sẽ biết cách tạo ra những khoảng khắc khiến đối phương phải đỏ mặt vì vui sướng. Có những hôm để thay đổi không khí hoặc tuỳ hứng, Thuỳ rủ tôi “du lịch” xe bus vòng quanh HN. Chọn những chuyến xe dài, chạy qua nhiều con phố rồi xuống ghế cuối ngồi ôm nhau ngắm phố phường chầm chậm, lắc lư di chuyển theo nhịp chuyển động của xe. Phố phường HN luôn lộng lẫy ánh đèn vào buổi tối, những con phố với những kiến trúc Pháp cổ xưa. Những bản nhạc dịu dàng trên VOV giao thông hay thỉnh thoảng là những chương trình Blog radio lãng mạn vang trên loa xe, có thể cảm nhận được trên từng gam lượng của cảm xúc nơi những người đang yêu.
Lang thang theo xe bus tới khi tối, chúng tôi thường chỉ dừng lại trên những con phố ẩm thực quen thuộc. Đi mòn đường tìm nem, bún, phở, hoa quả dầm… quanh khu Phùng, Bát Đàn, hàng Buồm, Cấm Chỉ, Tô Tịch… No nê xong mới chịu về nhưng cũng có khi nổi hứng lại cuốc bộ ra tận bờ Hồ chỉ để xem người ta yêu nhau có khác gì mình không
Chà, 1 năm đh, chớp mắt cái đã qua đi như thời gian bắt đầu mối tình của chúng tôi vậy. Như tôi đã nói, thời điểm tán tỉnh và quãng đầu của tình yêu thường sẽ luôn là thời gian ngọt ngào, nồng nhiệt nhất mà người ta có thể toàn tâm toàn ý chìm đắm trong tình yêu của mình. Giống như là cơn say tình vậy… và đã say, hẳn sẽ phải có lúc tỉnh…