Tâm sự nợ duyên nợ tình – Chap 14: Một phần sự thật
2994 Lượt xem
2994 Lượt xem
Chap 14: Một phần sự thật
***
Cô giúp việc tỏ vẻ tần ngần khi tôi đưa mắt nhìn cô ấy.
– Chắc ai lại làm rơi vỡ gì rồi… Đc rồi, cô quét xong rồi, cháu cứ về đi kẻo muộn. – nói xong cô giúp việc đóng cửa luôn.
Còn lại 1 mình ngoài đường, tính xấu nổi lên tôi áp tai sát cửa, nín thở nhưng cũng chẳng thấy thêm bất cứ âm thanh kỳ lạ nào ngoài tiếng xe cộ lưa thưa từ con phố kế bên vọng lại. Tặc lưỡi, chuyện đổ vỡ đồ đạc thế này âu cũng là chuyện bình thường thôi, đâu có gì mà phải hoài nghi, thắc mắc. Cửa giả cách âm quá tốt hoặc có thể do tôi là kẻ nhiều chuyện. Vế thứ 2 có vẻ đúng hơn, thấy nhột nhột trong lòng tôi bần thần đốt thuốc cho vơi bớt nỗi hổ thẹn.
Mấy hn trời mát như vào thu vậy, đêm muộn nên tiết trời càng lạnh hơn nhưng dễ chịu và thoáng đãng. Có lẽ đây đã là những ngày cuối cùng của mùa xuân trước khi mùa hạ oi ả kéo đến. Và có lẽ cũng là những đêm nhàn rỗi, thảnh thơi đứng hút thuốc dưới phố muộn hiếm hoi tôi có đc trước khi trở lại với cv cửu vạn. Nghỉ việc ở quán karaoke mà vẫn chưa tìm đc cv mới nên lúc này chỉ còn chợ đêm LB là nơi mưu sinh cuối cùng của tôi.
Lãng đãng nhấp nhả ngụm khói cuối cùng thì mưa rơi… mưa rào cuối xuân nên lạnh và nặng hạt. Đứng dưới tán cây to bên đường đối diện nhà Nhung nên tôi cũng ko vội lắm, thủng thẳng gỡ chiếc cờ lê để lấy bộ áo mưa…
– Cạch cạch… Uỳnh!!!
Tiếng cánh cửa sắt cùng tiếng sấm rền vang lên gần như cùng lúc… Tôi giật mình khi thấy Nhung từ trong nhà chạy lao ra giữa màn mưa.
– Ko ai đc đuổi theo nó!!!
Tiếng 1 người đàn ông từ bên trong quát ra sang sảng, có lẽ là bố Nhung. Cánh cửa gỗ và sắt vẫn mở thông thống nhưng tôi chẳng để tâm, nhanh chóng nổ máy cho xe đuổi theo Nhung. Mưa to gió lớn, ánh đèn vàng vọt từ trên cao xối xả hắt xuống, thân hình mảnh mai của Nhung lúc này giống như đang bị cả màn mưa nhấn chìm, nuốt chửng lấy.
– Nhung… đợi mình với…
Theo kịp rồi nhưng Nhung vẫn ko chịu dừng lại, bất đắc dĩ tôi đành phải dừng xe đuổi theo để giữ cô ấy. – Đừng chạy nữa… sao vậy, có chuyện gì vậy?
– Bỏ ra… bỏ ra, để tôi đi!!!
Nhung ôm mặt vùng vẫy quyết liệt nên tôi phải ghì tay giữ chặt cô ấy. Nước giàn giụa trên mặt, ko rõ là mưa hay nc mắt… chỉ biết thần thái của cô ấy đang vô cùng kích động.
– Buông ra… giữ tôi làm gì… Anh là ai mà đòi giữ tôi… Buông… Chát!!!
Thấy Nhung nhăn nhó, sợ động đến vết bó bột làm cô ấy đau, tôi buông lỏng tay. Ai ngờ chỉ sau cái cựa mình giải thoát, đã phải nhận ngay cái tát đau điếng vào mặt. Làm ơn còn mắc oán, vừa uất vừa bực, tôi kéo cô ấy lên vệ đường, ghì chặt vào bức tường nhà kế bên, dồn ép. – Làm cái gì vậy, bị điên à, tỉnh lại ngay!!! Tỉnh ngay!!!
– Anh… Hoàng…
Bị hét vào mặt, Nhung trơ mắt thẫn thờ nhìn tôi. Đuôi mắt cứ trĩu dần xuống… trống rỗng, vô hồn. Mãi 1 lúc sau mới chịu nhắm lại theo tiếng rấm rứt, nghẹn ngào của cơn nức nở. Đứng 1 bên, tôi thở dài lục tìm thuốc… cuộc đời nhiều khi đúng là chấy bọ gặp nhau quả ko sai. Bóp nát bao thuốc hút dở đang sũng nc, định đáp đi nhưng nghĩ tới Nhung tôi lại dừng lại. Những lúc thế này, cố giữ im lặng là điều tốt nhất, từng đối mặt, nếm trải và trải qua đau khổ nên tôi hiểu việc giải toả cảm xúc nó quan trọng thế nào. Buồn khổ, đau đớn, bực bội, uất ức… nhiều cảm xúc tiêu cực cùng lúc bộc phát sẽ gây ức chế rất lớn cho bản thân người đang chứa những cảm xúc ấy. Giống như 1 nồi áp suất cần đc mở van để giải phóng áp lực. Hơn 1 năm trước tôi cũng khóc như Nhung lúc này, thậm chí có lần giữa đêm tỉnh dậy, dằn vặt vì cú sốc gđ. Nghĩ về mẹ và em, ko chịu đc nỗi bứt rứt tôi đã phóng 1 mạch từ nhà trọ lên tới cầu LB chỉ để gào thét như 1 thằng điên. Gào đến khàn tiếng, thấy đc cả vị mằn mặn nơi cổ họng, cơn đau thanh quản chẳng biết từ lúc nào đã vùi lấp đi nỗi đau trong lòng.
– Nhung, nhìn mình này…
Để mặc thêm 1 lúc nữa tôi mới gọi Nhung. Cô ấy lúc này đã thôi khóc nhưng đôi vai vẫn còn run rẩy vì cơn nức nở vừa rồi. Đôi mắt ngấn nc, long lanh trong màu quầng hồng vì khóc quá dữ dội. Trời vẫn mưa to ko ngớt, dồn dập đổ xuống như muốn phủ lấy toàn bộ không gian. Không khí bị dồn nén, mang theo hơi nc lạnh lẽo xộc vào trong hơi thở. Nhìn bộ dạng ướt sũng, tả tơi của Nhung tôi mới sực nhớ lấy áo mưa che cho cô ấy.
– Mình ko cần!!! – Nhung gắt lên, sau nghĩ gì đó lại nhẹ giọng. – Xl… cảm ơn lòng tốt của Hoàng nhưng mình thật ko muốn người khác thấy mình thảm hại thế này. – Nhung vẫn ngồi bó gối nhưng ánh mắt khước từ đã mang thần thái cứng cỏi hơn. Xui cho cô ấy khi tôi là dạng mặt lạnh như đít bom chứ cũng chẳng phải quân tử hay galang gì. – Tuỳ Nhung thôi, dù gì cũng ướt hết rồi, mặc hay ko mặc cũng vậy.
Nhung nghe tôi phũ phàng đôi mắt liền lay động nhưng sau đó lại khoác vẻ hờ hững như cũ.
– Mình ko phải người soi mói hay nhiều chuyện, chỉ là vô tình thấy những chuyện vừa rồi thôi. Giờ Nhung định thế nào? Có định về nhà ko?
– Hoàng ko soi mói, ko nhiều chuyện thì còn hỏi để làm gì?
Nhung kiêu kỳ đáp lời, sau chuyện vừa xảy ra tôi biết cô gái này ko hề hiền lành như vẻ ngoài của cô ấy.
– Cũng từng bỏ nhà đi nên mình biết chắc tối nay Nhung ko chịu về nhà.
– Hoàng chứng kiến từ đầu chắc cũng thấy, từ đây tới nhà mình chỉ cách có 1 đoạn rẽ nhưng có ai thèm đuổi theo giữ mình lại đâu… Nhà ư!!! – Nhung nhếch mép.
– Vậy giờ Nhung định thế nào… đên nay định ngủ ở đâu?
Nhung ko nói gì, lẳng lặng giũ tóc rồi vuốt ngược lên cho khỏi xoã xượt. Chiếc áo khoác dạ mỏng manh ko cài, chẳng thể che nổi chiếc áo thun ướt sũng bên trong…
– “Mịe, cứ để thế này mà lang thang ngoài đường, ko bị thằng nào nó rape thì đúng là chuyện hoang đường!!!”
Thấy tôi từ trên cao ngó xuống, Nhung như chợt hiểu vội khép chiếc áo dạ lại. Lúc đi dạo cùng tôi cô ấy còn có xe và túi sách. Nay chỉ 1 thân 1 mình ngoài đường giữa đêm. Có thể cô ấy vẫn còn tiền thuê nhà nghỉ, hoặc cẩn thận hơn thì gọi bạn bè đến giúp. Cơ mà liên tưởng lại những chuyện từ chập tối đến giờ thì mọi việc ko hề đơn giản như vậy. Có chuyện gì ko thể chia sẻ cùng bạn mình mà phải tìm 1 người “lạ mà quen” chỉ để đi dạo cùng nhau cho vơi tâm sự. “Nụ cười trước cơn giông bão”… biết trước “giông bão” sắp xảy ra thì mười mươi chuyện này dai dẳng từ trước đó rồi. Vậy nên ko có gì chắc chắn là Nhung sẽ nhờ tới bạn bè, cũng ko biết trong người cô ấy lúc này có tiền hay ko. Thôi thì đã dính thì dính cho chót vì dù sao lúc này tôi cũng đang bên cạnh cô ấy. Trước mắt cứ lo yên ổn đêm nay đã, có gì ngày mai khuyên nhủ để cô ấy về nhà sau. Nghĩ thông suốt tôi mở lời.
– Nếu ko ngại thì qua tạm nhà mình… – vừa nói đến đó Nhung liền mở to mắt lên nhìn tôi.
– Trọ 2 người nhưng thằng bạn mình hn ko ở nhà, Nhung cứ ngủ phòng mình còn mình sẽ sang phòng bên cạnh ngủ nhờ. Toàn mấy đứa dễ tính nên ko ngại gì đâu.
Nói đến vậy mà Nhung vẫn đăm đăm nhìn tôi dò xét, cứ nghĩ cô ấy ko chịu thì…
– Ừ… vậy thì… mình cảm ơn… – thấy tôi vẫn đứng tần ngần cô ấy cười đứng dậy. – Sao nào, thấy mình nói vậy nên lại ko muốn cho ngủ nhờ phải ko. Chót lỡ lời thì cho rút lại đấy, hì.
Tôi nhún vai cười xoà, vừa định đưa Nhung áo mưa thì cô ấy từ chối với lý do rất “tuổi trẻ”.. – Ướt rồi còn mặc làm gì nữa Hoàng, tắm mưa đi!!! – Nhung cười, thẳng thắn và dứt khoát.
Cả 2 xoay xở 1 hồi cũng yên vị trên yên xe, áo mưa ko thèm mặc, trời thì vẫn mưa to dữ dội như lúc nó mới bắt đầu. Hơi nước bốc lên cộng với khí lạnh sương đêm làm cho tiết trời càng thêm lạnh giá. 2 túi áo khoác của tôi đột nhiên nặng chĩu… 2 tay Nhung đã chủ động chui tọt vào túi áo khoác của tôi từ lúc nào, tạo thành 1 cái ôm hờ quanh eo.
– Cho “mượn” 1 chút nhé, lạnh quá!!!
Nhung nói nhè nhẹ qua màn mưa, tôi cũng kệ cứ để mặc vậy coi như ko nghe thấy. Chiếc xe vẫn rền rĩ chìm dần vào màn mưa.
***
Giấc ngủ chập chờn ngắt quãng, cứ lúc tỉnh lúc mơ ko sâu khiến tôi rấm rứt, khó chịu. 1 cảm giác vướng víu và nghẹt thở đổ xô tới, chiếm trọn lấy không gian trước ngực… Là bóng đè sao? Cái thứ gì lù lù bám riết lấy mình thế này…
Đệck, tôi thẳng tay hất cái “chân giò” của thằng phòng bên đánh huỵch xuống giường, vậy mà nó vẫn ngủ say mèm ko biết gì. Phòng 2 thằng bên cạnh kém tôi 1 tuổi, cái giường bé tý hq có tôi sang ngủ cùng thế là nằm chen chúc nhau như 3 thằng tị nạn. Tối qua đưa Nhung về là tôi sang nhờ chúng nó luôn. Ngoài việc ngủ nhờ, tôi còn huy động thêm cái quạt nữa để Nhung hong quần áo cho mau khô. Tối qua ướt như chuột nên cô ấy phải “đóng” tạm cây Man đỏ của tôi cả đêm. Kể ra người nhỏ, chân dài nên mặc đồ phùng phình vậy mà vẫn đẹp. Làm mấy thằng ôn chung tầng cứ thao thức chiêm bao cảnh “sơmi chùm thay váy” như trong phim. Nghĩ cũng khốn nạn nhưng phê thì vẫn phê. Thằng Kiên về cũng ko nói gì vì đêm qua tôi đã nt cho nó biết, vội vội vàng lấy sách vở rồi đi học luôn nên trong phòng lúc này chỉ còn lại tôi và Nhung. Lúc tôi đi mua bún về ăn sáng, thấy đt Nhung kêu liên tục nhưng cô ấy ko nghe, mắt chỉ buồn buồn nhìn màn hình rồi lại đặt xuống. Tôi hỏi chuyện thì mới biết là bố cô ấy gọi.
– Chắc bố mình gọi cho mấy đứa bạn mình ko đc nên mới gọi nhiều vậy!!!
– Vậy sao ko nghe máy, bố Nhung chắc đang lo lắng lắm.
Nhung nghe tôi nói vậy thì thở nhẹ buông đũa, thấy mình chưa hiểu rõ mọi chuyện, tốt nhất là ko nói thêm nữa nên tôi kết luận.
– Bố mẹ nào chẳng thương con, chỉ dữ mồm dữ miệng lúc đấy thôi chứ chẳng có ý gì đâu (nói mấy câu này tôi lại thấy chạnh lòng khi nhớ tới người bố của mình).
Ăn uống, dọn dẹp xong xuôi tôi lại lượn sang phòng mấy thằng bên cạnh để Nhung dùng laptop cho thoải mái. Sáng nay tự dưng thấy lười biếng nên tôi nghỉ học, ở nhà luôn. Đang nghĩ cách làm thế nào để bữa trưa thuyết phục Nhung về nhà thì lại lơ mơ chìm vào giấc ngủ. Lúc tỉnh dậy cũng là lúc Nhung gọi về ăn trưa. Về tới phòng thì mắt tròn mắt dẹt khi thấy những thứ Nhung bày trên bàn. Thịt quay, giò chả, trứng kho… đại loại toàn là những thứ… mua sẵn.
– Tiền đâu mà Nhung mua nhiều vậy, còn thức ăn trong bếp mình vẫn chưa làm mà.
– Tiền mình thôi, hì. Vụng về nên chỉ có thể mua sẵn, Hoàng ăn đc chứ?
– Thế này là sang rồi vì bình thường cũng chỉ đậu lạc rau thôi. Mà Nhung tiêu hoang vậy mấy ngày tới sống thế nào đây. Đừng nói là ở đây với mình luôn nhé, hề hề. – tôi gợi mở để nói về việc về nhà của Nhung.
– Ờ, thế nếu mình muốn ở thật thì sao. Vì mình thấy ở đây cũng tốt mà, hì hì. – Nhung vừa nói vừa ngó nghiêng phòng tôi rồi cười.
– Rồi, biết ghê rồi. Hq như vậy còn dám nhận lời về đây ngủ thì biết rồi.
– Hì, là do nhìn mặt đoán người thôi, nhìn Hoàng là Nhung biết Hoàng chẳng có gan làm gì.
– “Đm nhục!!!” – cảm thấy hơi nhục dần nên tôi gật gù cười trừ, cắm đầu và cơm.
– Cám ơn Hoàng nhiều nhé!!!
– Thôi ăn cơm đi, từ hq đến giờ thấy Nhung cám ơn hoài.
– Hì, trưa nay mình chủ động làm cơm để cám ơn Hoàng mà. Tối nay mình sẽ về nhà, mình nghĩ kỹ rồi. Dù có chuyện gì đi nữa mình cũng phải đối mặt thôi. Chứ cứ thế này mãi cũng ko giải quyết đc gì.
Thấy hơi bất ngờ khi Nhung nói ra điều mà tôi đang muốn khuyên cô ấy. Duy chỉ còn 1 thứ tôi thắc mắc, ko biết bản thân cô ấy và gđ vướng phải chuyện gì mà lại dẫn tới hoàn cảnh như tối qua. Tất nhiên việc nghĩ cũng chỉ là nghĩ thôi vì tôi ko có thói quen truy hỏi hay tìm hiểu sâu về chuyện người khác.
***
5h chiều Nhung nhờ tôi đưa cô ấy về nhưng đi đc nửa đường cô ấy lại đổi ý muốn tìm 1 nơi nào đó yên tĩnh để suy về những chuyện sắp tới.
Bãi cát sông Hồng… tiếng gió thổi vi vút cuộn xoay quanh bãi cát mà tôi và Nhung đang ngồi, chỉ cách nhau có con đê và 1 bãi đất thôi nhưng không gian ở đây thật sự khác biệt so với cuộc sống ồn ào, vội vã, xô bồ ngoài kia. Nơi này ngày trước tôi và Thuỳ đã từng đến 1 lần, cũng chỉ vì tò mò qua lời kể thôi nhưng đến rồi mới thấy cái không gian êm đềm và thư thái giữa lòng HN nó thế nào. Ngồi lặng đi để hưởng thụ cái bát ngát của không gian gió trời mang theo cái ngai ngái của mùi phù sa có thể làm lắng đọng tâm tư của những người đang mang trong mình nhiều tâm sự.
Nhung nãy giờ vẫn lặng thinh ko nói gì, ánh mắt xa xăm nhìn buồn man mác. Cứ nghĩ ngồi đây chỉ để ngắm những chiếc xà lan chạy qua chạy lại hay tiếng cần cẩu xúc cát ở đằng xa thì bỗng Nhung lên tiếng.
– Từ hq đến giờ chắc Hoàng thắc mắc chuyện của mình lắm phải ko?
Thấy Nhung thẳng thắn vậy, tôi cũng thành thật gật đầu.
– Mình chẳng bao giờ kể chuyện này với người lạ. Nhưng vì Hoàng là người “lạ mà quen”. Hì, chẳng hiểu sao nhưng mình lại muốn kể cho Hoàng… Sự thực thì nhà mình có 2 chị em, dưới mình còn 1 đứa em gái nữa và là em cùng cha khác mẹ với mình.
– Vậy là…
– Haizz… mẹ kế con chồng phải ko… Sống với nhau dưới cùng 1 mái nhà từng ấy năm quả thực ko dễ dàng gì. Nhưng có lẽ mình vẫn sẽ chịu đựng đc nếu như… nếu như ko biết… hoàn cảnh của mẹ đẻ mình hiện tại… – kể đến đó Nhung liền khóc nức nở
– … Thôi được rồi… ko sao đâu, ko cần kể tiếp nữa.
Tôi vỗ nhẹ vai Nhung, để cô ấy tựa đầu vào vai mình. Những lúc thế này có lẽ ngồi im làm “khăn giấy” cho người ta chút nước mắt còn hiệu quả hơn nhiều việc nói những lời an ủi vô nghĩa.
Chiều muộn cuối cùng đã gần tàn, những tia nắng nhạt cuối ngày theo ánh hoàng hôn phủ lên 2 bóng hình riêng biệt trước đó trên đụn cát, nay đã hoà vào làm 1.
***
– Ko có vấn đề gì chứ??? – tôi hỏi khi đưa Nhung về đến trước cửa nhà cô ấy.
– Ừ, ko sao đâu, cảm ơn Hoàng vì mọi chuyện nhé. – Nhung áy náy nhìn vệt nc mắt sẫm màu còn loang trên áo tôi.
Nhung tạm biệt rồi vào nhà, tôi lại tiếp tục thói quen xấu tối hq. Đứng “rình mò” tới nửa giờ liền bên vệ đường đối diện, thấy ko có biến cố gì xảy ra tôi mới yên tâm trở về.
***
Tối hnay tôi đc “mật báo” từ Huyền rằng nó và Minh sẽ đến quán cafe của Phong. Mặt nặng mày nhẹ với nhau từ bữa đó đến giờ đã đc 4 hôm rồi. Càng để lâu càng ko ổn nên nhận đc tn là tôi đến liền.
– Hừ, sao tự dưng ở đâu lại mò đến đây vậy… – Minh xầm mặt khi thấy tôi lò dò đến gần, sau đó liền quay sang Huyền đe nẹt. – Là mày nói phải ko?
– Thôi thôi, tôi đến để nhận lỗi chứ có làm gì đâu mà phải tức giận. Mắng cái Huyền khổ thân nó, nó cũng chỉ giống tôi hôm nọ thôi. Có ý tốt mà đâu ngờ cô phản ứng dữ thế. Đã là bạn thì ngoài hiểu nhau còn phải biết thông cảm cho nhau chứ. Cứ chấp nhặt nhau từng tý 1 thì đâu phải là bạn bè.
– Tức là tôi chấp nhặt xấu tính chứ gì??? – Minh cau mày.
– Thôi, chuyện này đến đây xí xoá nhé, ai mà chẳng có mặt đc mặt khuyết mà phải ko, hì hì.
Tôi đưa tay ra bắt mà Minh kiêu kỳ ngoảnh đi. Cơ mà sau đó lại đưa tay đập lại, mặt mũi thì vẫn lạnh như tiền nhưng sau nghe tôi và Huyền thay nhau tung hứng thì lại cười rạng rỡ đc ngay. Nóng tính vậy nhưng đc cái ko thù dai.
– Chuyện mày với ông Luân thế nào rồi mặt nhìn mặt mày dạo này như đưa đám thế!!! – Huyền hỏi thay cho tôi.
– Chia tay dứt khoát. Hừ, ghét nhất bọn đàn ông lằng nhăng mà ko hiểu sao cả tao và mày đều dính phải!!!
– Sao thấy ông ấy bảo hiểu lầm với đứa em gái nào mà? – tôi hỏi thêm.
– Tin gì mồm thằng đấy, trước cũng chỉ vì tin nó nên giờ mới như vậy. Mà thôi, hn đi để nghe a.Phong hát, đừng có nói mấy chuyện vớ vẩn này nữa, mất hứng!!!
– Có vẻ hâm mộ nhỉ!!!
– Thì hotboy mà, chắc anh ko biết chứ hồi đầu năm 1 cái Minh từng bị “tương tư chàng ca sĩ” đấy, hì hì hì.