Tai game mien phi, wap giải trí, gameshow Việt
Game Show - Nhạc Hay - Phim Hay

Giải trí miễn phí - Xem phim hay - Xem hài vui - Đọc truyện VOZ - Tải Games & App Miễn Phí!

[HỒI KÍ] CẤP 3, ANH VÀ EM – Phần 2(TT) + 3

11531 Lượt xem

» Hỏi thăm

 

Xin chào tất cả các bác, em là N đây =)) lâu quá rồi em mới lên lại f17. Lên đây rồi chẳng biết còn ai nhớ truyện này không nữa =))

 

 

 

Theo như N đã nói thì khi kết thúc P2 truyện sẽ tiếp tục với P3 trong thời gian sớm nhất, mà cụ thể trên Page N đã thông báo là sau tết ta. Nhưng vì 1 số chuyện cần làm, N đã hẹn lại cho đến khi nào mọi chuyện của N được giải quyết xong hết, và có thể là cuối tháng 2 sẽ có chap mới.

 

Và hôm nay, N xuất hiện để thông báo P3 truyện sẽ được tiếp tục, cụ thể là bắt đầu từ cuối tháng 2, đầu tháng 3 sẽ có chap mới, cụ thể là 1 tuần nữa =)) nhưng từ đây cũng có phát sinh mới:

 

_N không phải lúc nào cũng rảnh để viết chap, nên thời gian ra chap sẽ không thể 1 ngày 1 chap như lúc trước 🙂 lúc đó còn rảnh nên mới có thể làm như vậy được, chứ giờ thì hên xui rồi!

 

_Các bác đọc truyện của N, có yêu thích thì N cảm ơn, ai góp ý N xin nhận hết, còn ai ghét thì cứ ghét, N viết ra chỉ để giải trí, chia sẽ kinh nghiệm của N với mọi người, nên tất nhiên sẽ có người thích, người ghét =)) nhưng N cũng hi vọng vẫn còn được nhiều người quan tâm đến truyện này.

 

_Có 1 số bác biết fb chính của N thì cũng đừng nhắn tin vào nhé, nick chính dễ lộ, nhưng cũng chẳng có gì trong đó đâu =)) N đã viết thì tự biết có ngày bị lộ info, nên N giấu tất rùi nhé, không dò ra được N đâu =)) biết fb nhưng trên đó cũng chẳng có gì, còn fb Mievi Dương thì N lập ra để giao lưu với mọi người, nên ai có gì muốn tâm sự thì ib vào fb đó nhé 🙂

 

Xin cảm ơn mọi người đã quan tâm đến truyện này, hẹn gặp lại mọi người trong thời gian sắp tới nhé 🙂

 

» Khởi động

 

Chap 246

 

Cuộc sống mới, luôn có những điều tốt đẹp, nhất là khi chúng ta biết yêu thương, biết cảm thông, biết chia sẻ cho nhau những niềm vui và nổi buồn. Ai cũng có lúc phải rung động trước một người nào đó, và cho dù là có thể đến được với nhau hay không, hay là có thể bước đi chung một con đường hay không, thì đó cũng là một trải nghiệm đáng nhớ, hay sẽ mang đến cho chúng ta một bài học cụ thể cần lưu tâm.

Con người không phải ai cũng hoàn hảo, cũng không phải là lúc nào cũng đủ đầy vật chất, nhưng tình cảm thì lúc nào cũng đông đầy cả. Bản thân tôi cũng chẳng phải là một con người hoàn hảo, nhưng nếu nói tôi may mắn, ừ thì cũng may mắn thật! Tôi có nhiều trải nghiệm đáng nhớ, nhất là lúc những người con gái kia đi ngang qua cuộc đời tôi, mang lại cho tôi những kỉ niệm buồn vui khó tả kia, đối với tôi, đó có thể xem là may mắn lắm rồi. Cuộc đời tôi trải qua nhiều sóng gió, mà cũng có thể là một cuộc khảo nghiệm cho tôi chăng, tôi luôn phải chúng, đối mặt với chúng. Có đôi lúc tôi tưởng chừng như gục ngã chẳng thể nào gượng dậy, nhưng rồi, bằng cách nào đó bản thân tôi tự đứng lên. Đứng dậy từ vấp ngã, đó là cách tốt nhất để ta tự thân chống lại trước những gì cuộc sống có thể mang lại cho chúng ta.

Nhưng trên hết, có lẽ nhờ vào những người bạn, những đứa luôn có mặt bên cạnh tôi trong lúc tôi gặp khó khăn nhất, và cũng có thể, đó là nhờ em, người con gái đã luôn bên cạnh tôi suốt trong hai năm vừa qua, cho dù chúng ta đã trải qua bao nhiêu thời kì đi nữa, thì bây giờ chắc đã có thể về chung một nhà rồi chứ nhỉ – Minh Ngọc <3

Sau bao nhiêu sóng gió đã trải qua, hai đứa tôi mới có thể ở bên cạnh nhau, có danh, có phận rồi đó, chứ không hẳn là trong một mối quan hệ mập mờ như lúc trước. Âu đây sẽ là bến đỗ cuối cùng của cuộc đời tôi hẳn rồi, nhưng, cuộc sống còn lắm bất ngờ, tôi vẫn chưa dám khẳng định. Chưa cưới, vẫn chưa nói trước được điều gì, và cho dù có cưới rồi, ly hôn vẫn là rất dễ… Nhưng tôi không hi vọng cuộc tình này phải kết thúc như vậy đâu @@ hai trái tim đang yêu, sau tất cả mới có thể về bên cạnh nhau, thì cho dù thế nào tôi cũng sẽ cố gắng hết sức lực của mình để mà giữ lấy cái hạnh phúc đó.

Và em, em vẫn vậy, vẫn là một người con gái rất tốt, có thể em không hoàn hảo trong mắt của người khác, nhưng đối với tôi, em là người tuyệt vời nhất. Cả ba mẹ tôi cũng rất thích em, mẹ đã chấm em là con dâu của mẹ lâu rồi (đối với ba mẹ thì nhỏ nào tôi dắt về nhà ba mẹ cũng nhận là dâu mà ta =.=).

_Anh này, hay em về ở cùng với anh nhá nhá! –MNgọc nũng nịu, tay níu chặt lấy cánh tay tôi, không cho tôi bấm điện thoại nữa.

_Gì, em đang ở bên kia tốt mà –tôi ngớ người, vì nếu MNgọc sang đây thì tôi xác định hết được đi chơi rồi còn gì @@

_Đi mà, nha nha anh, anh ở một mình em không an tâm.

_Ớ chứ lúc trước anh sống một mình cũng tốt mà.

_Vậy giờ sao? Có cho tui qua không thì nói một tiếng! –MNgọc dứ dứ nắm đấm về phía của tôi, dễ sợ thật, ý là chưa về ở chung đã vậy, về ở chung thì…

_Rồi, muốn qua thì qua đi –tôi bất lực thở dài, em mà qua đây thì làm sao mà anh dám quậy được đây hichic.

_Yeah yeah cảm ơn ông xã –em vui vẻ nhón chân lên hôn vào má tôi.

Nhìn em vui vẻ như thế, trái tim tôi vẫn không khỏi xao xuyến, mặc dù khoảng cách của hai đứa chẳng có gì gọi là xa cả, lúc nào cũng gặp mặt nhau, thậm chí gặp nhau gần cả hai năm hơn rồi còn gì, ấy vậy mà giờ đây mỗi khi thấy em cười, thấy em hồn nhiên nhí nhảnh, trái tim tôi lại loạn nhịp lạ thường, chắc có lẽ trái tim đang yêu nó vậy sao?

Trong khi yêu nhau, người mình yêu trong mắt mình luôn là người tuyệt vời nhất, luôn xinh đẹp nhất so với những cô gái khác! Mặt dù vậy, đã là con trai thì tất nhiên mỗi khi ra đường đều ngắm gái rồi =))) có mấy ai khác đâu, trừ trường hợp không phải là trai thôi :3

Cũng chính vì biết tôi hay ngắm gái mỗi khi ra đường, nên Minh Ngọc mới chủ động chuyển nhà sang ở chung với tôi, cái mục đích góp gạo thổi chung cơm chỉ là cái cớ của em mà thôi. Giờ đây, thằng con trai đầu đội trời, chân đạp cái gì thì tuỳ vào chỗ đứng như tôi đành phải chịu sự trói buộc, à không phải nói là đeo gông vào cổ thì đúng hơn :3 Mỗi khi ra đường em lúc nào cũng bên cạnh tôi, mỗi khi tôi có ý định ngắm nghía ai đó, thì y như rằng sẽ có một ngoại lực tác động lên eo tôi, kèm theo là nụ cười lạnh chết người từ em – cô gái có cái tên Minh Ngọc =))

_Á đau anh –tôi xuýt xoa chổ eo bị em ngắt!

_Cho chừa, cái tội nhìn gái, có em rồi mà còn nhìn gì hả hả hả?

_Ơ thì tại nó đập vào mắt anh chứ anh đâu có muốn nhìn đâu –tôi cãi lại.

_Còn chối à? Tự đập vào mắt mà anh ngóng theo cả khúc luôn à? Đã vậy còn chảy nước miếng nữa kìa ông –em trề môi.

_Ơ có à! –tôi giơ tay lên miệng

_Hừ có hay không tự anh biết, coi chừng tui đó –em lừ mắt.

Đó, cứ ra đường dạo chơi cùng em tôi đều phải gặp cái cảnh đó =))) đeo gông vào cổ thấy nó cũng khổ chứ bộ. Đi đường gặp gái xinh, đã vậy toàn gặp những em chân dài nữa mới chết, thêm vào đó chắc mấy ẻm nhà cũng nghèo khó lắm, mặc đồ toàn thủng lỗ chỗ, có đứa hở cả lưng, có đứa lộ cả eo, có đứa còn thiếu vải đến mức lộ gần hết cặp đùi trắng nõn nà nữa chứ!!! Vậy thì làm sao mà tôi kiềm chế bản thân được =.=

Thời buổi bây giờ, ra đường toàn thấy con gái ăn mặc như thế thôi, bảo sao mấy anh con trai như tôi không chết mê chết mệt kia chứ, thêm vào đó danh sách yêu râu xanh cũng tăng thêm vài nghìn chỉ số chứ chả đùa đâu =))) cứ đi đêm mà ăn mặc đồ như thế, gặp đường vắng, gặp mấy thằng như tôi (à không không có tôi đâu :3) thì xác định đừng hỏi tại sao lại sướng, à không phải nói là đi một về hai mới đúng, nhiều khi dính bệnh hay gặp biến thái làm hại cũng khổ đời.

 

Từ lúc tôi chính thức quen em, trừ Quyên ra, đám bạn tôi đứa nào cũng chúc mừng chúng tôi cả. Tụi thằng A đều cho rằng có Minh Ngọc tôi sẽ tốt hơn, Minh Ngọc sẽ chăm sóc tôi tốt hơn, và hơn hết em là người con gái bên cạnh tôi lâu nhất, em hiểu tôi, biết tính tôi, và em sẽ là người xoa dịu đi vết thương lòng của tôi. Mỗi người đều có một cái quá khứ, có người lấy nó làm bài học, có người lại vì nó mà cố che dấu, để rồi một ngày bị lộ bí mật về quá khứ ra thì lại gục ngã. Còn đối với tôi, quá khứ là ngày hôm qua, là một bài học không được quên, nhưng cũng không đáng để nhớ. Thứ tôi nhớ là bài học, là kinh nghiệm cho chặng đường tương lai, còn cái gọi là kí ức, tôi thường ít khi nào nhắc đến. Tôi không muốn nhớ lại quá khứ, vì quá khứ thường tồn tại những con người đáng nhớ, những người đã làm đau tôi, và trong số họ… có cả em nữa.

Là con người, thì không phải lúc nào cũng làm đúng cả, không ai là hoàn hảo, có người này, tất nhiên cũng sẽ có kẻ nọ. Ai cũng phải từng phạm sai lầm, cái quan trọng nhất là khi chúng ta mắc sai lầm, ta có khắc phục lại được lỗi lầm của chính bản thân mình hay không, thì đó mới là điều quan trọng nhất. Ngày xưa tôi cũng vậy, và em cũng vậy, nhưng còn hiện tại thì tất cả đã đổi khác, sẽ không còn như ngày xưa nữa. Tôi không thích hoài niệm quá khứ, dù nó có đẹp, có hoàn hảo như thế nào đi chăng nữa, thì nó cũng không thể nào quay trở lại được lần thứ hai đâu. Lịch sử sẽ không bao giờ lặp lại, nhưng nó có thể quay lại với một dạng khác!

Cái gì của quá khứ, thì hãy để quá khứ cuốn trôi đi theo dòng thời gian, đừng cố nhắc nó lại, cũng đừng nên hoài niệm quá nhiều về nó, sống vì ngày mai, sống vì hiện tại thì mới là điều quan trọng nhất! Và hơn hết, cố gắng trân trọng người con gái luôn bên cạnh mình, vì nhiều lúc, chỉ là thoáng qua thôi, bạn vẫn có thể đánh mất họ, vĩnh viễn…

 

Những ngày đầu tháng một của năm mới, không khí ngày một mát mẻ dễ chịu hơn. Cái nóng của Sài Gòn không mấy gay gắt, nhưng cũng đủ làm cho con người ta phải khó chịu, nhất là khi chen chút giữa những dòng xe máy trên đường. Thời gian trôi qua nhanh thật, thoáng cái lại kết thúc một năm cũ, bắt đầu cho một năm mới, một chặng đường mới tiếp tục. Năm vừa rồi đối với tôi biến động nhiều quá, nhiều lúc tôi cứ tưởng người con gái kia là cuối cùng trong cuộc đời tôi, nhưng đổi lại, người ấy cũng chỉ là một cơn gió thoảng qua cuộc đời tôi, mang cho tôi một bài học đáng nhớ về lòng tin và sự giả dối. Có nhiều lúc trong cuộc sống này, bạn đừng nên tin bất cứ ai cả, đặt niềm tin, niềm hi vọng càng nhiều, càng lớn, thì bạn hãy cẩn thận vì biết đâu một ngày không xa… thứ bạn nhận lại là sự dối trá và lừa lọc. Đời lắm cạm bẫy, thứ trước mắt mình thấy chưa hẳn là thật nhất, thứ thật nhất chỉ có thể xuất hiện khi sự thật phơi bày ra mà thôi. Lòng người nông sâu khó đoán trước được, nên đừng vội tin một ai đó, trừ khi bạn thật sự biết được bản chất của họ là như thế nào!

Nhưng cũng không hẳn là không nên tin, mà là đừng đặt hết niềm tin mà thôi, làm gì đi nữa thì vẫn nên giữ lại trong mình chút nghi hoặc, để sau này chúng ta không phải hối tiếc quá nhiều… (tâm sự thôi)

 

Cuộc sống mới của tôi khi có sự xuất hiện của Minh Ngọc bên cạnh cũng không có thay đổi gì nhiều, chỉ có điều, tôi giành nhiều thời gian hơn cho em. Hằng ngày tôi vẫn phải vất vả đi học, chẳng hiểu sao năm nhất thôi mà sinh viên bọn tôi phải học rất là nhiều thứ, bù đầu bù cổ luôn, chứ chẳng hề “màu hồng” như những anh chị đi trước kể lại.

“Tin tao đi, lên đại học sướng lắm, muốn học thì học, không học thì ngủ, không thì cúp nhờ bạn điểm danh hộ… sướng như tiên mày à”

“Lên đại học mày thích thì học, không thì nghỉ ngang, vậy thôi… mà đảm bảo không có ai trách phạt gì mày đâu”

“Bài vở ít lắm, cứ tin tao đi, học không chép bài đâu…”

Vâng, rất nhiều người nói học đại học nó sướng lắm, sướng đâu tôi vẫn chưa thấy, chỉ thấy năm đầu tiên thôi mà đã học tám môn, chép bài thì điên cuồng, tài liệu thì chồng chồng như sách giáo khoa, chưa kể thấp thỏm lo âu với nỗi sợ mang tên … nợ môn nữa chứ @@ nhưng cũng may mắn là có người con gái kia luôn ở bên cạnh động viên tôi hết mình.

Những ngày đầu năm đối với tôi chỉ là khoảng thời gian ăn học mà thôi, bài vở bù đầu bù cổ, chẳng có mấy thời gian rảnh rỗi để nghỉ ngơi nữa. Cả thời gian về quê đối với tôi cũng là một thứ gì đó xa xỉ, vì thời gian chở em đi chơi còn không có thì lấy đâu ra thời gian về quê cơ chứ @@ haizz thấy cũng tội cho em, lúc nào cũng bận rộn lo lắng cho tôi, cả em cũng bận học chứ chẳng riêng gì tôi, nhưng chẳng đến nỗi căng thẳng như tôi đâu.

_Anh này, uống cà phê cho tỉnh táo rồi học -em nhẹ nhàng đưa ly cà phê sữa ra trước mặt tôi.

_Cảm ơn em, ơ mà cà phê sữa à? -tôi đón lấy

_Ừ chứ sao! Uống cà phê đen đắng lắm, uống có sữa vậy ngon hơn!

_Nhưng mà…

_Cấm cãi, khi nào thi xong đi anh muốn uống gì cũng được – em trừng mắt.

_Ớ!

Hic, từ ngày em sang ở cùng, đúng là cuộc sống của tôi vui vẻ hơn hẳn, tôi và em cứ như vợ chồng son mới cưới vậy, em vẫn luôn ân cần, chu đáo từng ly từng tí một, mặc dù vậy em vẫn sẵn sàng cấm cửa tôi =)) chỉ vì tôi đang vào mùa thi mà thôi. Từ cà phê, bia rượu, ăn chơi gái gú này nọ (à nhầm bỏ phần gái gú đi :3) em đều liệt vào danh sách cấm, cả thằng A qua rủ tôi đi nhậu còn bị em lừ mắt đuổi về kia mà @@ dễ sợ thật… xem ra ngày tôi ăn hành vẫn còn dăng dẳng đây.

 

» Đi chơi

 

Chap 247

 

Tháng ngày vất vả cũng đã qua đi, những môn thi đầu tiên đã được tôi cho qua một cách suôn sẻ, thi thì được hết đó, còn qua hay không thì… tuỳ =)))

Mà tôi cũng mặc kệ, giờ là lúc ăn chơi cho đã, bù đắp lại những tháng ngày vất vả vừa qua, và nhất là bù đắp lại cho em, người con gái đã vất vả bên cạnh tôi trong suốt thời gian vừa qua. Sáng thi xong môn cuối, tôi nhanh chống né đám bạn, trốn vội trước lời mời gọi đi nhậi ăn mừng kết thúc môn của tụi thằng Khải, tôi xuống hầm lấy xe đi về. Còn non nửa tháng nữa là tết đến, mà cả tôi và em đều chưa mua sắm gì cả. Quần áo cũng chỉ lèo tèo có vài ba bốn bộ @@ nói vậy chứ tôi thì ba bốn bộ, còn em là ba bốn chục bộ trong tủ quần áo =)) mà từ lúc quen tôi, em ít khi nào đi chơi lắm, nên đống đồ đó vẫn còn bỏ ngỏ, vẫn được treo thẳng thớm trong tủ mà chưa được sử dụng, thậm chí có bộ em chỉ mới mặc có một lần thì phải @@.

Tôi muốn nhanh chóng về nhà ngay, chỉ để ôm lấy người con gái kia vào lòng, để cảm ơn em, người tôi yêu! Nhưng tôi vẫn không quên cái ý định trong đầu của mình. Mỉm cười, tôi tấp xe vào cửa hàng quần áo gần trường, tôi muốn mua cho em một bộ đồ để thay lời cảm ơn của tôi. Nhưng mà… với một thằng chẳng biết gì về quần áo như tôi, lại đứng trước một cái mê cung toàn quần áo đủ màu đủ kiểu như thế này, thì việc chọn một cái áo thôi là cũng đủ khó khăn lắm rồi @@

Vất vả quẹo lựa gần cả tiếng đồng hồ, tôi mới chọn được một bộ khá là ưng ý (so với cái nhìn của tôi thôi) – một bộ váy trắng có ren, eo có cột nơ nhìn hài hài =))

Chậc, công nhận mình chọn đồ chất thiệt -tôi nghĩ thầm trong đầu khi thanh toán tiền.

Trên đường về, tôi lại tấp vào cửa hàng bánh, mang về thêm một cái bánh kem to tướng. Em thích ăn bánh kem lắm, nhưng chỉ ăn bánh thôi =)) còn kem thì ít lắm, toàn giao cho tôi xử lý mà thôi.

 

Hộ tống cái mớ hàng kia về nhà, tôi cũng vất vả lắm ấy chứ. Đường thì hẹp, người thì đông, đã thế lại còn lắm đèn xanh đèn đỏ nữa chứ. Chạy xe một tay mà cứ như đang đấu trí với bản thân vậy, cố gắng chạy chậm hết mức, kèm theo là tránh ổ gà =)) chỉ vì tôi sợ cái bánh kem nó tan tành trước khi về tới đại bản doanh thôi, lúc đó chắc em cười vào mặt tôi mất =.=

Phù!!! – tôi dựng chống xe, thở dài đầy mệt nhọc. Tay cầm lái đã tê rần vì kìm xe, tay còn lại thì cũng đã hằn lên vết lằn đỏ tía luôn rồi. Nhưng, sau tất cả thì thành quả cũng đã đạt được, cái bánh về tới nhà một cách an toàn, kèm theo là bộ váy trắng trong hộp. Nhẹ nhàng đẩy cửa vào, tôi đưa mắt nhìn xung quanh… và y như rằng Minh Ngọc vẫn còn nằm ngủ =.= ngủ mà không khoá cửa luôn chứ, kiểu này trộm nó vào khiêng hết đồ em cũng chả biết =))) nhiều khi khiêng em đi luôn ấy chứ!

Đặt cái bánh kèm theo túi đồ lên bàn, tôi đóng cửa lại. Vừa quay mặt lại, tôi thấy em nhúc nhích, mí mắt khẽ động đậy nhẹ, môi thì đang mím chặt lại, cố gắng kìm nén đôi vai đang run run nữa chứ =))) em giả vờ ngủ thôi, đã vậy giờ còn chưa chịu dậy nữa chứ, này thì…

Tôi cười khẩy, từ tốn tiến dần về phía giường ngủ, đưa tay sờ má em, vuốt nhẹ… tôi từ từ cuối đầu xuống…em khẽ mỉm cười, mắt nhắm nghiền chờ đợi (chắc đang muốn hun :v)… và rồi…

Tôi véo má em =)) kéo căng đôi gò má phúng phính xinh xắn kia ra hai bên, lắc lư :v

_Á áaaaa đauuuuu! Thảaa raaaa aaaa!

_Cho chừa! Giả vờ ngủ với tui à hehe -tôi kéo căng hai má em ra, rồi ép chặt lại =)) môi em chu chu ra nhìn yêu lắm, mà mặt em thì… khó coi lắm, vì em đang nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn kia mà…

_Đauuuu! Có thả dza không thì bảo?

_Không á, thì sao nào -tôi vênh mặt.

_Này thì…

Bụp – em co chân lên, tống cho tôi một đạp vào ngực, ngay lập tức một lực khá mạnh hất văng tôi đi khỏi giường, đáp cánh một cách không an toàn lên sàn nhà =.= hên nhà trống trãi, chứ không là xác định tôi rồi. Và rồi…

_Yahhhhh!!!!

Minh Ngọc chụp cái gối lao nhanh khỏi giường, thoắt cái đã phi tới trước mặt tôi, khi tôi còn chưa kịp có phản ứng chống trả, thì em đã quất gối bùm bụp lên đầu tôi rồi… đúng là đồ vũ thê mà =)))

_Chết này! Láo với bà này! Ngon lắm! Ngon lắm!

Cứ thế, dạo này tôi thấy mình hèn ra nhỉ, toàn bị em ăn hiếp thôi, mà hễ tôi ăn hiếp lại thì… y như rằng tình thế sẽ bị lật ngược =.= tôi sẽ thế chổ của em, và em sẽ đập tôi như chưa từng được đập =)) nghe đâu đây là lệnh của mẫu thân tôi thì phải :3

_Aaa anh đầu hàng, anh chịu thua, tha anh đi -tôi giơ cờ trắng.

_Hừ, sao? Còn véo má em nữa không hả? Giờ xệ má luôn rồi nè, bắt đền anh đó -em mè nheo, tay vẫn kéo lê cái gối trên sàn =)) vô tình lau sàn nhà lại luôn.

_Hề hề vậy mới dễ thương chớ – tôi cười xoà, vẫn nựng má em :v

_Ghét!

Làm nũng một hồi thì em cũng đứng dậy, đến lúc này em mới để ý mớ đồ đặt trên bàn, mắt em sáng rực lên, vội vàng chạy về phía đó.

_Ý ý cái gì đây anh?

Tôi chưa kịp trả lời, em đã tháo tung cái túi đồ ra luôn rồi =.= thấy cái váy thì em cầm lên ướm thử, còn xoay qua xoay lại nữa chứ. Rồi em cầm bộ váy vào nhà tắm thay luôn (sao không thay luôn trước mặt tôi nhỉ?). Tôi thì ngồi đần người ra, chắc tại hậu quả bị em đập gối vào đầu thì phải, mất một lúc tôi mới phục hồi hoàn toàn, đi lấy dĩa ra chuẩn bị đựng bánh kem, với tháo hộp bánh kem ra chờ sẵn.

_Anh!

Em gọi, tôi giật mình xoay người lại. Trước mắt tôi, em nhún người qua lại trong bộ váy trắng tinh khôi, kèm theo làn da trắng hồng vốn có, em thật xinh trong mắt của tôi! Đúng là khi yêu, người mình yêu trong mắt của bản thân luôn là người đẹp nhất, không ai có thể so sánh bằng được… em, thật sự đẹp lắm.

Tôi đơ người ra trước khung cảnh ấy, thời gian ngưng đọng lại ngay khoảnh khắc tuyệt vời. Chỉ có điều, cái váy hơi rộng so với em =)) nên nó cứ phùng phình nhìn hài lắm, tôi cố nén cười ấy chứ :v

Em xoay xoay người, rồi nhìn cái váy, rồi kéo thử vài chổ, rồi lại đưa mắt nhìn tôi, mặt đăm chiêu hẳn ra.

_Anh! Thấy sao?

_Cũng đẹp đó, mà hình như hơi rộng thì phải -tôi xoa cằm nhận xét.

_Vậy à? -em nhăn mặt lại, lại tiếp tịc săm soi cái váy đó.

_Sao thế em? Rộng thì sao giờ? -tôi hỏi, nhưng tôi cũng không khỏi thất vọng, vì lỡ tay chọn size lớn hơn so với em mất rồi @@ ôm em miết vậy mà vẫn không chọn được đồ vừa người với em, chán thật.

_Hì không sao đâu anh, chỉ cần bóp eo lại một chút hà, cảm ơn anh! -em mỉm cười ôm chằm lấy tôi, hôn nhẹ lên má tôi an ủi.

Rồi em đưa mắt sang cái bánh kem, ánh mắt thấy đồ ăn kia long lên rực rỡ =))) gì chứ đồ ăn luôn có một sức hút mãnh liệt với con gái mà hehe.

_Sao nay anh lại mua bánh kem thế này? Lại còn mua váy cho em nữa?

_Thì anh bù đắp cho em đó, dạo này anh toàn học, có đưa em đi chơi được đâu.

_Ặc! Anh bù đắp kiểu này em ú ì lên mất -em mỉm cười.

_Kệ, ú đi dễ thương haha -tôi cười xoà, ôm em, tay vuốt nhẹ lên cái bụng phẳng lì nhưng có chút mỡ kia :v

Ai nói con gái eo thon như siêu mẫu thì mới đẹp cơ chứ, đồng ý là đẹp, vì họ mặc đồ bó sẽ đẹp, nhưng chỉ được vậy thôi. Đối với tôi, người yêu mập tí sẽ tốt hơn, bụng có tí mỡ ôm mới sướng =))) ú ú dễ thương hehe, không phải ú là thừa cân, là béo phì, mà ú ở đây là tròn tí, không quá ốm, nhưng cũng chẳng phải thừa nhiều cân.

Và bây giờ Minh Ngọc đang như vậy, em cao mét sáu (đủ cao rồi, nhưng lùn hơn tôi lắm lắm) mà nặng có 50 mấy kí =))) ôm đã lắm lắm.

Nói vậy thôi, chứ con gái ai cũng muốn mình mi nhon, tầm 40 mấy kí thì mới chịu, mà như vậy thì ốm lắm =)) đó là cảm nhận của riêng bản thân tôi mà thôi.

 

Tối đến, tôi chở em dạo phố trên con sirius, tôi chạy không quá nhanh, cũng không quá chậm, chỉ đủ để vi vu theo những dòng xe tấp nập, chỉ đủ để có thể thắng lại một cách bất chợt mỗi khi có ai đó tạt đầu xe (định mệnh, suýt té sml), và hơn hết là cảm nhận được đôi vòng tay nhỏ nhắn đang xiết chặt lấy bụng tôi.

Cái lạnh của sương đêm Sài Thành mang lại chẳng là gì so với cái ấm từ vòng tay của em, có em là tôi đủ ấm rồi, cái ấm từ sự hạnh phúc. Dạo một vòng quanh những góc phố ngõ hẻm, từ ăn bánh tráng nướng Đà Lạt ở đường Hùng Vương, cho đến việc lăn lê bò lết ăn vặt ở công viên 30/4, rồi lại thả hồn theo mây theo gió ở bến Bạch Đằng.

Hạnh phúc không phải là cùng nhau đi hết chặng đường, hay chính là kết quả, mà hạnh phúc là những giây phút hai người cùng nhau trải qua, là những kỉ niệm khó phai nhoà được theo năm tháng, để rồi mỗi khi ta chợt nhớ lại, chỉ biết nhìn nhau mỉm cười mà thôi 🙂

Bước chân lang thang về phía nhà thờ Đức Bà, tôi nắm chặt tay em, sánh bước. Em cũng vui lắm, cứ nhảy nhót như một đứa trẻ bên cạnh tôi, rồi lâu lâu lại quay sang nhìn tôi cười như một đứa dại =)))

_Anh!

_Gì ấy em?

_Mình là gì của nhau?

_Thì người yêu! -tôi đơ mặt ra trả lời, nhưng vẫn chưa hiểu mục đích của em là gì?

_Sai rồi! -em lắc đầu nguầy nguậy.

_Chứ là gì?

_Mình là gì của nhau! Là chị em chứ sao haha! -em cười vang, rồi vụt chạy ra khỏi tầm tay tôi trước khi tôi kịp phản ứng.

_Đệch! Con kia đứng lại, mày chết với ông!

Thế rồi trò chơi mèo vờn chuột lại bắt đầu, tôi dí em chạy tán loạn cả một góc của khu vực nhà thờ, để rồi khi bắt được em là lúc hai đứa ngồi bệch xuống đất mà thở oxi, chạy giỡn nhiều hao calo mệt quá @@

_Mấy đứa, mua giúp cô bịch xoài nhé! -một cô bán hàng rong dừng chân lại trước mặt hai đứa tôi, nhẹ nhàng đặt gánh hàng xuống, đon đả mời chào.

_Dạ thôi con không mua đâu cô, chiều giờ ăn nhiều quá rồi -tôi đáp lại.

_Con mua giúp cô một bịch với, từ chiều đến giờ cô bán ế quá, chẳng được mấy người mua cả, con mua giúp cô một bịch nhé! -cô nói.

_Anh mua giúp cô một bịch đi! Cô lấy cho con một bịch xoài nhé -em nói.

_Đây con! -cô vui vẻ đưa bịch xoài cho em. -cô cám ơn con nhé.

_Dạ không có chi đâu cô, à mà cô bán như vầy đến mấy giờ thì mới về lận?

_Thường thì gần cả 1 giờ sáng cô mới về lận con ơi, bữa nào hên bán đắt thì về sớm, còn không thì cũng gáng mà bán cho đến lúc vắng khách, kiếm được đồng nào hay đồng đó con ơi! -cô bộc bạch

_Nhà cô gần đây không, mà sao cô về trễ thế?

_Nhà cô ở tuốt bên quận 4 lận con, nhưng vì mưu sinh nên phải qua đây mà buôn bán.

_Trời đất, vậy mỗi tối cô phải gánh từ quận 4 sang đây bán hàng à?- cả tôi và em đều không khỏi ngạc nhiên, vì khoảng cách từ quận 4 sang quận 1 này không phải là gần đâu, huống gì cô lại đi bộ gánh thêm thúng trái cây to đùng nữa.

_Quen rồi con ơi, cô làm cái nghề này gần chục năm hơn rồi, mà thôi cô đi tiếp đây, còn ế quá.

_Cô lấy con thêm năm bịch xoài nữa nhé -tôi nói, thấy cô còn nhiều xoài quá, mà giờ cũng đã 10 giờ đêm rồi, cũng đâu còn sớm gì nữa, thôi thì tôi giúp được nhiêu thì giúp cô vậy.

_Cô cảm ơn nhé, chúc hai đứa đi chơi vui vẻ nghen! -cô mỉm cười vui vẻ, lau vội giọt mồ hôi lăn dài trên trán, rồi lại quảy gánh tiếp tục việc mưu sinh.

Ở đời, đâu phải ai cũng có điều kiện, cũng có ăn, có mặc, cũng được học hành, còn nhiều lắm hoàn cảnh bất hạnh, cần được giúp đỡ. Tôi và em lặng nhìn theo dáng đi khom khom vì gánh nặng của hai thúng hàng của cô, lưng cô đã còng đi phần nào đó vì sức nặng của đôi gánh, hay là gánh nặng của mưu sinh đang đè nặng trên đôi vai của cô???

Sài Gòn luôn luôn là thế, luôn có người này, luôn có kẻ nọ, vì Sài Gòn hoa lệ mà… Hoa trong mắt người giàu, lệ trong mắt kẻ nghèo…

 

» Về quê

 

Chap 248

 

Thành phố về đêm muôn màu muôn vẻ, ánh đèn đầy màu sắc thực sự rất bắt mắt đối với tôi và em. Hôm nay cả tôi và Minh Ngọc đều vui lắm, cứ cãi nhau, chọc nhau, đùa giỡn chí choé cả lên, khiến những người khác nhìn bọn tôi mà lắc đầu. Thấy thế, Minh Ngọc mới chịu ngưng, đỏ mặt ngại ngùng.

_Anh!

_Sao em?

_Về nhà thôi, em buồn ngủ quá! -em nói khi cả hai đang đi lang thang trên phố đi bộ.

_Rồi, về thôi.

_Anh!

_Hử? Sao nữa đó?

_Em mỏi -em trưng khuôn mặt mèo dễ thương của mình ra, tay chống gối nhìn tôi cười đểu.

_Rồi, khỏi nói nữa, anh hiểu mà, leo lên đi -tôi thở dài ảo não, xoay lưng lại phía em.

_Yeah! -em nhún chân nhảy phóc lên lưng tôi, muốn gãy xương sống luôn vậy @@ hai tay tôi phản xạ, chụp lấy cái gì đó =.= à mà thôi.

_Tiến lên con chiến mã của ta -em chỉ tay về phía trước, la hét um sùm làm ai cũng nhìn.

_Đậu! -tôi lầm bầm trong họng.

 

Thế đấy, tôi và Minh Ngọc cứ như hai đứa con nít vậy, cứ luôn vui vẻ là thế, tuy vậy em cũng hay ghen lắm, mỗi khi tôi vô tình nhìn đứa con gái nào khác, thì y như rằng cái lỗ tai tôi bị xách ngược lên, kèm theo là ánh mắt sắc lạnh của Minh Ngọc.

Cuộc sống của tôi chỉ nhẹ nhàng trôi qua như thế, ban ngày thì đi học, ban đêm thì giành thời gian cho em nhiều hơn. Em đã vì tôi mà chịu khổ nhiều rồi, và đây là lúc mà em phải nhận lại những gì mà em đã chờ đợi từ tôi. Dạo này Quyên cũng ít khi sang tôi lắm, có lẽ Quyên bận, hoặc là vì lí do nào khác nữa thì tôi không biết. Những cô gái đã làm tôi rắc rối một thời, thì giờ đây mỗi người một nơi cả rồi, chỉ còn mỗi Minh Ngọc ở bên cạnh tôi mà thôi.

 

Nhiều lúc Minh Ngọc hay ngồi suy tư một mình lắm, mặt cứ đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng nghĩ gì thì tôi nào đoán được.

_Em sao thế? Đang nghĩ gì à? -tôi vỗ nhẹ vào vai em.

_Đâu có gì đâu anh! Mà anh định khi nào về quê đây?

_Chắc cuối tuần, mình dọn đồ rồi về dưới luôn, tết tới nơi rồi còn gì.

_À ùm cứ quyết định vậy đi.

_Còn em, tết này em không về quê à?

_Chắc là… không anh! Ở ngoài đó cũng đâu còn ai đâu -em nói.

_Chà! Cũng lâu rồi anh chưa nghe em nhắc đến gia đình em đó! -tôi đưa ánh mắt tò mò ra nhìn em.

_Hì, từ từ rồi anh sẽ biết thôi -em cười, đưa tay xoa nhẹ lên má tôi.

_…

Tôi im lặng không hỏi nữa, tính tôi là thế, nếu muốn nói thì họ sẽ nói, còn không, thì cho dù mình hỏi cỡ nào cũng không thể để họ nói được đâu, đã vậy càng khiến họ khó chịu mà thôi. Nên tốt nhất là cứ để mọi chuyện tự nhiên, khi nào cần biết thì khắc tự sẽ biết, bí mật rồi cũng có ngày sẽ được bật mí thôi.

 

Nghỉ tết, tôi và Minh Ngọc lại phi ngay về quê từ hôm 23 tết. Lại một năm nữa qua đi, năm mới sắp đến, và lại một mùa tết nữa Minh Ngọc có mặt ở nhà tôi. Nhưng năm nay thì khác rồi, em ở nhà tôi trong một vai trò mới kia mà, giờ thì chính xác thành con dâu của mẹ tôi rồi đó @@ lúc chưa thành dâu đã ăn hiếp tôi rồi, giờ mà thành thì… tôi xác định là cái chắc.

Chở em về gần tới nhà, bất chợt em níu tay tôi, rồi nói.

_Anh! Tự nhiên sao em hồi hộp quá!

_Gì đây? Có phải là lần đầu về nhà anh đâu mà hồi hộp? Với lại em cũng ở đây biết bao lâu rồi còn gì -tôi thắc mắc.

_Hông biết, tự nhiên em thấy sao sao ấy, sợ sợ.

_Ngốc, sợ gì mà sợ! -tôi nói, rồi lấy tay kéo tay em đặt lên bụng tôi.

Làm như lần đầu về nhà tôi không bằng =.= báy đặt sợ sệt này kia kia nọ nữa chứ. Chắc với thân phận mới nên sợ chứ gì =)))

Chạy xe tới cái cổng nhà quen thuộc, tôi dừng xe lại, rồi bấm chuông chờ đợi. Thế méo nào nhà mình mà mình lại méo có chìa khoá nhở? Lát sau thì nghe tiếng dép loạt xoạt chạy ra, là của con Thy.

_A anh ba về! Chị Ngọc! -nó nhảy cẫng lên ôm chầm lấy… Minh Ngọc =.= làm như thân nhau lắm không bằng, bỏ mặt thằng anh nó đứng đực mặt ra bên cạnh.

_Dang ra cho anh mày dắt xe vào coi – tôi đá đít nó, sẵn sút lun nhỏ bên cạnh, xong chạy xe lẹ vào trong trong tiếng la hét của hai nhỏ kia.

_Thằng kia! Mày ngon nhỉ? -tiếng Minh Ngọc lãnh lót vang lên phía sau lưng tôi.

_Plè -tôi trợn mắt làm mặt hề nhìn em, rồi vác ba cái ba lô vào nhà luôn.

_Thưa mẹ con mới dzìa – tôi nói lớn, tay loay hoay mớ đồ đạc trên người.

_Ờ tao tưởng mày đi luôn rồi chứ? Còn biết về nhà à con -mẹ tôi đáp.

_Làm gì có! Ba đâu rồi mẹ?

_Ổng dưới bếp kìa, đang làm mồi nhậu.

_Chà, sao nay có kèo sớm thế, mới 10 giờ mà -tôi thắc mắc.

_Ôi dào ai biết ổng, chắc bạn bè gì đó! Mà nãy tao nghe tiếng đứa nào la quen thế? -mẹ hỏi

_À chắc mẹ nghe lầm đó, tiếng con heo hàng xóm nó la đó -tôi nói lớn.

_Ủa sao tao nghe…

_Ê vừa nói gì đó anh yêu -Minh Ngọc nhẹ nhàng nói, nhìn tôi tình tứ, kèm theo đôi bàn tay nhẹ nhàng xoa nhẹ lên eo tôi.

_Í anh nào có nói gì đâu em -tôi cười cầu hoà, định tung chạy =)))

_Tao đâu có bị điếc đâu màyyyy!!! -em nghiến răng, tay bấu chặt vào eo tôi.

_Á đauuuu, mẹ ơi cứu con -tôi hét lên.

_Tiếng heo đâu la um sùm vậy bây? -mẹ tôi giả vờ đưa tay lắng nghe nữa chứ @@

Hành hạ tôi chán chê rồi em mới buông tay, rồi xà xuống ngồi cùng với mẹ, lè lưỡi trêu tôi nữa chứ.

_Thiết nghĩ ai mới đúng là con mẹ nhỉ? -tôi làu bàu, đưa tay xoa xoa cái eo đầy vết móng tay.

_Tao lụm mày ngoài bãi rác đó, khỏi nghĩ nữa -mẹ phán.

_Hehe anh anh xuống lấy cái quần đi anh, đội lên đầu được rồi đó -Minh Ngọc phụ hoạ.

_Định mệnh! -tôi cam chịu, xách mớ ba lô lên phòng luôn.

Gì chứ ba ở nhà sau rồi, mình tôi chống không lại ba người phụ nữ uy quyền kia đâu. Mà chắc gì ba đã theo phe của tôi @@. Đi ngang phòng Minh Ngọc ở lúc trước, tôi định ném cái ba lô của em vào rồi, nhưng mà bây giờ em là bạn gái của tôi rồi, thế thì cần chi ngủ hai phòng nữa nhở =)) thế là đem về phòng tôi hết luôn. Quăng mớ ba lô lên bàn, tôi thả mình lên giường nằm luôn.

Chợp mắt được xíu thì có bàn tay xoa xoa má tôi, hé mắt ra thì thấy em đang trước mặt, thế là tôi choàng tay ôm lấy em kéo xuống giường luôn.

_Á anh! -em giật mình, nhưng rồi cũng nằm im luôn.

Ôm em, tôi mở mắt ra nhìn em, rồi cười đểu!

_Nãy mới làm gì anh nhỉ? Nhéo anh đã không em? Lại còn chung phe với mẹ nữa hả em? Giờ thì em chạy đi đâu nào! -tôi làm mặt nguy hiểm nhìn em.

_Hic anh tha cho em, em nào dám đâu… -em trưng khuôn mặt mèo ra nhìn tôi.

_Tha này!

Nói rồi tôi hôn em luôn, ban đầu em ngạc nhiên, nhưng rồi cũng đáp trả lại, mặt ửng hồng. Buông em ra, em nằm gối đầu lên ngực tôi luôn, cơ mà cửa không đóng, còn ba thì đứng ngoài cửa =)))

_Tao bị mù, tao không thấy gì đâu -ba làm bộ lấy tay che mắt, tay còn lại quơ quơ không khí nữa chứ.

_Ớ ba lên đây chi thế? -tôi hỏi

_Lên rủ mày xuống nhậu, mà tao thấy chắc mày thích trên này hơn rồi… -ba cười đểu tôi nữa chứ!

_Uầy, mà nhậu với ai đó ba.

_Với mấy ông bạn thôi, mày có hứng không, xuống tiếp phụ tao.

_Thôi thôi cho con xin, xuống đó có mà lếch, uống gì lại -tôi xua tay, lắc đầu nguầy nguậy.

_Ờ vậy thì chở con dâu tao đi chơi đi, mày ở nhà tao thấy chướng mắt quá -ba lại cười đểu tôi nữa chứ @@

_Dạ! -tôi nói, rồi nhìn sang Minh Ngọc. Giờ đây mặt em đỏ lên hết cả rồi.

_Sao thế? -tôi hỏi em.

_Aaaa! Chết em rồi! Lát sao em dám xuống dưới nhà! Ba thấy rồi kìa!

_Ba anh chứ có phải ba em đâu mà sợ =))) hehe

_Em không biết đâu, bắt đền anh đó! -em nhõng nhẽo.

_Đây, anh đền!

Nói rồi tôi kéo em lại, và hôn em tiếp.

 

Lát sau xuống nhà thì khỏi nói, ai ai cũng nhìn tôi, nhất là mẹ. Mẹ chẳng nói chẳng rằng kéo tôi xuống bếp.

_Mày quen Minh Ngọc rồi à?

_Chính xác -tôi gật đầu.

_Vậy tốt! Tao là tao chấm con nhỏ rồi đó, mày liệu lo cho nó tốt đi.

_Dạ con biết rồi.

Rồi Minh Ngọc cũng lót tót xuống lầu, gật đầu chào mọi người rồi chạy biến lại chổ tôi với mẹ luôn. Mẹ tôi nay vui lắm, chắc tại có con dâu đúng như ý nguyện của mẹ rồi kia mà. Tôi thì né ra luôn, đi ra bàn nhậu của ba chào hỏi, cũng uống vài ly xã giao, rồi xin khiếu luôn.

Ra trước nhà phone cho tụi bạn, rồi sẵn sàng lên đường tụ tập nhau luôn.

 

» Tụ tập

 

Chap 249

 

Phone cho thằng Đ trước tiên, ai ngờ nó đang đi cùng gấu nó, tức nhỏ Thảo Vy, thế là hẹn nó ngoài quán cà phê của tôi luôn, nó cũng oke. Đang loay hoay định phone cho thằng A thì con Thy lò dò chạy lại tôi, thấy nó cũng xúng xính trong bộ váy màu hồng phớt luôn rồi, chả lẽ…

_Ê mắm, em hẹn thằng A à? -tôi hỏi.

_Chính xác, thưởng cục kẹo. -nhỏ Thy búng tay cái chóc.

_Kẹo cái đầu mi, thế chừng nào nó qua đây?

_Em vừa gọi, chắc ảnh qua tới liền thôi, mà chi á anh ba?

_Thì đi chơi chứ chi, tao tính gọi nó, mà nó tự vác xác qua rồi, thì thôi đỡ tốn tiền điện thoại chứ sao haha -tôi cười vang.

_Xí, anh ba keo kiệt.

_Kệ tao mày!

Nói rồi tôi ra xe luôn, giờ thì Minh Ngọc mới chạy ra chổ tôi, nãy giờ em nói chuyện với mẹ ở trong nhà. Giờ ra đây thì em lại quay sang tám chuyện với nhỏ Thy. Chả hiểu nổi con gái hễ sáp lại nhau là tám đủ thứ chuyện trên đời nhở. Tôi chỉ biết lắc đầu ngao ngán mà thôi.

_Kétttt! -đang đứng bên chiếc sirius thần thánh, bất chợt có thằng nào chạy vào thắng lết bánh kế chỗ tôi đứng luôn chứ, nhìn kĩ thì… thấy người quen.

_Hế lô đại ca -thằng Ken chào lớn.

_Em chào anh! -nhỏ Tiên cũng chào tôi, rồi y như rằng chạy lại chổ Thy với Minh Ngọc luôn.

_Anh về khi nào thế? -thằng Ken hỏi tôi.

_Sáng giờ rồi, còn mày đi đâu đây?

_Thì đi chơi chứ đâu? Nãy Thy gọi cho tụi em.

_Ừ hên nhỉ, tao cũng tính gọi mày, mà giờ mày có mặt rồi, đỡ tốn tiền điện thoại của tao -tôi đưa tay xoa cằm suy nghĩ.

_Sặc, thế cũng tiếc mấy đồng tiền điện thoại nữa ba.

_Tiếc chứ, dạo này kinh phí eo hẹp lắm mày à, mày thấy anh mày bị hành hạ ốm nhom luôn không -tôi nói.

_Đù, em méc chị à hehe.

_Mày ngon! Tin tao cho mày lên cao ngắm gà khoả thân không -tôi lừ mắt nhìn nó.

_Ấy ấy đại ca bình tĩnh, em đùa thôi.

_…

Chờ lát tới gần 2 giờ chiều thằng ất ơ mang tên A mới lếch xác qua tới, nó chơi giờ dây thun vl ra vậy. Thế là cả đám kéo nhau ra quán cà phê luôn, vừa tâm sự vừa xem quán luôn, vì lâu rồi tôi cũng chẳng có dịp ra quán kia mà.

_Ê Đ dạo này làm gì mất tích luôn vậy mày?

_Anh lo làm ăn chú ơi, ai như chú rảnh rỗi miết. -nó trả lời lại tôi.

_Mẹ, học hành bù đầu bù cổ chứ ở đó mà chơi. -tôi làu bàu.

_Tao cũng khác gì mày đâu, định mệnh ngày nghĩ mà còn chả được nghĩ ngơi đây -thằng A tru tréo.

_Ờ mà báo tụi bây tin vui, qua tết tao đi nghĩa vụ -thằng Đ nói.

_Á đù thằng điên này, khi không đòi đi nghĩa vụ mậy? -tôi ngạc nhiên.

_Trúng tuyển thì đi thôi -nó cười.

_Láo, mày không muốn đi ai bắt mày đi, có chú C lo hết rồi còn gì?

_Ừ thì tao xin đi mà, tao muốn thử hai năm quân trường rèn luyện bản thân tí, ở nhà lông bông quá!

_ĐM mày rãnh quá, khi không lại đi xin đi nghĩa vụ?

_Mình thích thì mình làm thôi hehe -nó cười.

_Thế Thảo Vy cho mày đi à?

_Ừ tao nói rồi, tao đi 2 năm thôi rồi về, nếu yêu tao thì chờ tao, còn không thì cứ làm gì mà em nó thích, thế thôi.

_Haizz tao méo hiểu nổi mày luôn đó! -tôi thở dài ngao ngán.

Đưa mắt nhìn sang bên cạnh, nơi mấy đứa con gái đang vui vẻ tám chuyện mà lòng tôi thấy sao sao đó, nhất là nhìn thấy chút gì đó buồn buồn trong ánh mắt của Thảo Vy, tuy em vẫn cười nói vui vẻ cùng mọi người đó, nhưng tôi nghĩ trong lòng của Vy giờ đây chắc bộn bề suy nghĩ lắm.

Thôi thì… chuyện gì đến nhất định sẽ phải đến thôi, vì cuộc đời đâu có gì là hoàn hảo, nhất định phải có cái này, có cái nọ. Thằng Đ tuy nó là giang hồ thật, theo cách nhìn của người ngoài thì là vậy, vì người nó đầy hình xăm trổ, một vài vết thẹo in hằn trên thân thể, nhìn hổ báo lắm. Nhưng đối với tôi, nó là thằng bạn thân, là người anh em cùng vào sinh ra tử, cùng vượt biết bao khó khăn hoạn nạn, nên tôi tôn trọng ý kiến của nó. Khi nó quyết định như vậy, tức là nó đã có suy nghĩ kĩ rồi nó mới quyết, thôi thì cứ cầu cho nó đi Củ Chi vậy, vừa chịu khổ vừa dễ đi thăm hehe =)))

Chuyện trò đá đểu nhau chí choé cả lên, xong rồi lại kéo nhau ra quán karaoke của anh hai, dạo này anh chị hai ở ngoài quán là chủ yếu, vì cận tết lượng khách vào khá là đông, cứ loay hoay mãi đến tận khuya.

Vào tới bãi giữ xe thì kín chổ hết cmnr, chờ mãi bảo vệ mới nhét được mấy chiếc xe của bọn tôi vào bãi. Vào trong thì gặp anh Luân quản lý.

_N, lâu quá chẳng thấy mày ra quán thế? Có thằng A với thằng Đ nữa à!

_Em đi học mà anh, à mà anh chị hai đâu rồi anh?

_Em chào anh! -tụi nó nói.

_Tụi nó mới đi công chuyện rồi, chắc lát về tới đó.

_Dạ. Mà còn phòng không anh?

_Chà nay đắt quá, kín phòng hết rồi em, giờ còn phòng thường thôi.

_Èo, có phòng nào vào lâu chưa? -tôi hỏi.

_Chi cu?

_Thì dập cầu dao phòng đó chứ chi anh -thằng A chốt, đúng chất bạn thân hiểu ý nhau thật.

_Ôi vãi lúa tụi mày! Làm người ai làm thế, anh chị hai mày xử tao chết. -ổng lắc đầu.

_Hehe em nói chơi thôi, cho em phòng thường thôi cũng được.

_Rồi oke, vậy vào phòng 3 cuối hành lang trái, ăn uống gì không?

_Cho em mớ bánh với hai dĩa trái cây, 1 kết special luôn đi anh trai -thằng A nói.

_Rồi rồi lát có ngay. Mấy đứa vào phòng đi, anh cho tụi nhỏ đem đồ vào.

Dô hát hò quậy phá này kia kia nọ, xơi hết kết bia thì đám tôi mới chịu dừng, ra trả phòng mà méo thèm trả tiền luôn ~.~ kệ, ghi sổ về tính với anh hai sau hehe.

Cơ mà đâu phải đi nhiêu đó là đủ, mấy mẹ trẻ lại đòi đi ăn vặt, vậy là lại kéo nhau qua bờ kè ăn ốc, 4 thằng tôi lại lai rai thêm một chai chuối hột nữa mới chịu. Tửu lượng thằng nào cũng cao, nên uống nhiêu đây chẳng si nhê gì nhiều cả, chủ yếu là ngồi tâm sự cùng nhau, còn mấy mẹ trẻ thì thi nhau diệt mòi, rất nhanh và dũng mãnh, thoắt cái hai dĩa ốc kèm nồi nghêu hấp sả chỉ còn vỏ =)))

_Ê cu nhìn bên kia kìa -thằng A chỉ thằng Đ về phía trái.

_Gì đâu? -thằng Đ nhìn theo.

Nhanh như cắt, thằng A chụp con tôm trong chén của thằng Đ về chén mình @@

_Cái đệch! Con tôm tao đâu rồi. Trên cạn mà nó cũng lặn được à -thằng Đ tru tréo!

_Hehe chú chậm 1 bước rồi -thằng A nói, tay chỉ vào mớ vỏ tôm trước mặt.

_Định mệnh mày thằng cờ hó, có con tôm cũng giành tao nữa.

_Ahihi tránh ai bây giờ, trách mày ngu haha.

_ĐM khi có một thằng cười “ahihi” thì y như rằng thế giới mất đi một thằng đàn ông. -tôi phán.

_Ê ê N mày nhìn bên kia kìa -tới lượt thằng A chỉ tay kêu tôi.

_ĐM bài này đâu xài được quài đâu mày? Tao đâu có ngu như thằng Đ -tôi cười đểu.

_Tao méo đùa, nhìn này, thấy ai quen không?

_Đâu.

Tôi đưa mắt ra nhìn về phía bàn xa xa phía góc trái, cách bàn tôi tầm hai ba bàn gì đó. Đúng là có một bóng hình quen thuộc thiệc, đang ngồi nhâm nhi với mấy lon bia trước mặt. Có điều, hiện tại lại xuất hiện mấy thằng ất ơ nào đó đang vo ve mò sang bàn ấy. Thêm vào đó là mấy con nhỏ choai choai qua kiếm chuyện nữa chứ.

_Mày tính sao? -thằng A hỏi tôi.

_Minh Ngọc, Thy, Tiên, Vy! Có việc cho mấy đứa rồi nè -tôi kêu.

_Kêu ai mà đứa hả thằng kia -em đáp lại tôi.

_Ấy, dạ em! Nói chứ tụi em qua bàn kia dùm anh cái, để anh coi phim nào! -tôi cười khẩy.

_Bàn nào?

_Đó -tôi chỉ về phía bàn trong góc đó.

_A đó là… -Minh Ngọc đã nhận ra là ai rồi, nên tự động đứng dậy bước qua bàn đó luôn. Tất nhiên Thy, Tiên với Vy cũng bước qua theo, còn 4 thằng tôi thì ngồi đó chờ đợi, kịch hay lại sắp sửa bắt đầu.

Người kia thấy Minh Ngọc bước qua cũng có chút ngạc nhiên, ngay lập tức đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm, và lại thấy tôi liền. Hơi đơ một chút, nhưng người ấy cũng nháy mắt đáp trả lại tôi, rồi gọi phục vụ đem bia ra cho mấy nhỏ kia.

Những thằng ất ơ kia cứ như bắt được vàng ấy, khi không có 5 đứa con gái khá xinh vào quán nhậu, thì bảo sao tụi nó không vo ve lại gần… kì này sướng tay rồi đây. Còn mấy đứa con gái thì lại hằn học kéo về lại bàn, cũng phải thôi, giờ này tận 5 con sư tử ở cái bàn đó lận kia mà.

_Mày lại tính chơi nữa à? -thằng Đ liếc tôi.

_Ừ thấy ngứa tay rồi đó, nếu tụi nó không làm gì nữa thì thôi, còn mà tụi nó quá trớn thì mình xử thôi -tôi nói.

_Lâu ngày không gặp, mày ác quá nhỉ?

_Tao cũng không biết nữa, cũng chả hiểu tao đang nghĩ gì, mà thôi gọi mấy nhỏ về đi. -chẳng hiểu sao tôi lại thay đổi suy nghĩ nữa.

_Cái thằng, mày rảnh quá. -thằng A càu nhàu.

Thế là nó phone cho Thy, kêu cả đám về lại bàn cũ, vậy là lục đục kéo sang đây, nhưng mà đúng như tôi đã nghĩ, mấy thằng ất ơ kia đâu bỏ qua mồi ngon dễ dàng như vậy!!!

 

Lưu ý: Hãy lưu địa chỉ web này lại để lần sau còn vào bạn nhé!!!

» Chuyện kinh dị về thằng anh mình

» Chuyện tâm linh có thật by Ginta9x

» Những chuyện kì bí có thật: Quê em – Đất độc

» Truyện Ma VOZ: Hình như mới gặp ma trong nhà tắm? (Có Hình)

» Truyện tâm linh: Bố em (VOZ)

xem thêm Xem thêm: Truyện Voz sưu tầm

» Phim Điệp Vụ Tam Giác Vàng – Phim Hành Động Thuyết Minh

» Ca sĩ giấu mặt 2017 – Tập 1: Ca sĩ Ngọc Sơn

» The Face Vietnam 2017 – Tập 1 Full | Gương Mặt Thương Hiệu mùa 2

» Yêu Nhầm Người – Linh Hee

» PHIM CẤP 3 – Phần 6 : Tập 22 Full HD

Thế giới giải trí miễn phí trong tầm tay!
Liên hệ: support@advuitinh.com
Facebook: Danger+ ^^