Tâm sự nợ duyên nợ tình – Chap 17: Suy nghĩ trong tôi
2776 Lượt xem
2776 Lượt xem
Chap 17: Suy nghĩ trong tôi
***
Khi 1 người con gái rủ bạn đi mua sắm, đừng vội nghĩ tới những túi đồ lỉnh kỉnh bạn phải mang vác. Cũng đừng hoang tưởng họ nhờ bạn làm mẫu thay 1 ai đó để cuối cùng lại tặng chính món đồ đó cho bạn. Mấy cái kịch bản đó chỉ có trong phim và truyện thôi.
– Tôi muốn tặng Phong 1 bộ quần áo, hôm nọ vì tôi mà áo anh ấy rách hết. – Minh giải thích khi cùng tôi vào 1 shop đồ nam.
– “Áo tôi hôm ấy cũng rách đấy… Mà thôi, cho nhiều thì lại nợ.” – tôi tự nghĩ vậy, cố xem nhẹ đống quần áo trước mặt, ko thèm để vào mắt. Minh thấy tôi trơ mắt bàng quan liền gọi.
– Này, rủ anh đi cùng để chọn giúp tôi mà sao chẳng ý kiến gì vậy… Xem thử đi, ghi hay đen đây, con trai thích mấy màu này phải ko?
– “Haiz, sao ko rủ anh ta đi cùng luôn cho tiện đi, làm mất việc người khác quá.” – nghĩ vậy nhưng tôi ko nói, ngoài mặt vẫn tỉnh bơ. – Sơmi thì cứ kẻ hoặc caro đi, ông ấy cao ráo nên chọn loại kẻ to 1 chút.
– Kẻ ư… còn màu thì chọn màu nào?
– Trắng trẻo thì mặc màu nào chẳng đc, để an toàn cứ chọn mấy gam trung tính như xanh, trắng hay ghi này này.
– Vậy còn quần?
– Bò xanh đơn giản thôi, size to 1 chút, rộng đã có thắt lưng… Này, làm gì mà ôm cả đống ra vậy?
– Hì, thử giúp tôi nhé.
– Ko đc, người tôi nhỏ hơn, thử sao chuẩn đc.
– Anh ko thử thì tôi thử chắc, cứ mặc vào đi. Thấy hợp tôi sẽ nâng size.
Minh tỉ mỷ chọn đồ, lại khệ nệ ôm ra như vậy, đành phải thử thôi chứ biết làm sao. Mặc đồ mới lên người, ngửi cái mùi tinh tươm mới nhớ lâu lắm rồi tôi chưa mua quần áo. Nhớ ngày xưa vào shop liên tục, cứ hứng lên là mua, thích là có. Giờ thì thói quen ấy đã mất hẳn theo năm tháng. Hn mặc lên người nhiều đồ vậy xem ra lại có chút hài hước, thử nhiều vậy nhưng mình có mua cho mình đâu.
Ngắm lên ngắm xuống, lựa đi lựa lại 1 hồi cuối cùng Minh cũng chọn đc 3 cái áo và 1 chiếc quần ưng ý. Túi đựng chỉ 2 cái nhẹ tênh nên cô ấy tự xách rồi treo lên xe mình.
– Giờ đi tiếp với tôi ra nhà hát nhé.
– Qua đó làm gì?
– Ko muốn xem thử tôi làm thêm thế nào à, hì!!!
Nhìn Minh cười, tôi hiểu cô ấy muốn nói tới chuyện gì. Sau lần gây tai nạn cho Nhung tôi mới biết Minh làm thêm cv đánh đàn và chỉnh nhạc ở các lớp dạy múa thiếu nhi. Cũng từng nghe Huyền nói Minh biết chơi organ và piano nhưng phải đến hôm nay khi Minh đề nghị, tôi mới có dịp tận mắt chứng kiến cv của cô ấy là thế nào.
Ờ thì… cũng đơn giản thôi, chính xác là đơn giản với những người biết đàn như Minh. Cv chủ yếu của cô ấy là đàn theo nhịp những bản nhạc múa có trong giáo án của giáo viên. Kế nữa biên soạn và chỉnh những bài nhạc nhảy trong laptop khi giáo viên cho lũ trẻ học nhảy. Tôi ko rõ thế nào là điêu luyện, chỉ biết nhìn ngón tay Minh cứ thoăn thoắt, nhún nhảy trên phím đàn theo từng nhịp động tác của giáo viên và lũ trẻ.
Ngồi ngoài hành lang, cách qua 1 lớp kính nhưng tôi có thể thấy đc sự vui vẻ của Minh khi làm cv này. Cô ấy cười nhiều, cả lúc đàn lẫn khi chơi cùng bọn trẻ giờ giải lao. Suốt ngày đc nô đùa, bẹo má nên nhiều đứa cứ xán lăn đến, có vẻ quý mến Minh lắm. Ko hẳn là người thích trẻ con nhưng nếu đc làm 1cv như vậy, có lẽ tôi cũng sẽ thích thú và muốn nhiệt tình với nó.
Gần 2 tiếng trôi qua, phụ huynh đến đón đã đông dần, lớp học cuối cùng cũng kết thúc. Tan lớp đã là cuối chiều, cứ tưởng sẽ về luôn thì Minh còn cố nán lại ở lớp bên cạnh để kéo theo 1 cô gái nữa đi cùng mình. Nghe giới thiệu mới biết đó cũng là 1 “đồng nghiệp” giống Minh.
– Quần áo đã mua xong, cv cũng đã làm xong, giờ đi mua nốt đàn guitar với tôi nhé.
– Cô muốn… mua đàn tặng a.Phong à? – cuối cùng cũng đoán ra ý định của Minh rủ tôi đi cùng suốt cả buổi chiều nay là để làm gì.
– Ừ, anh còn nhớ cây guitar của a.Phong chứ, hôm ấy vì giúp anh mà tôi chót đập vỡ đàn của anh ấy. Anh ấy ko nói gì cả nhưng tôi thấy áy náy lắm!!!
– Vậy à… ừ thì cũng đc thôi nhưng mà… Tôi ko hiểu về nhạc lắm nhưng đã là đàn guitar thì phải chính tay anh ấy chọn mới ưng ý đc.
– Hôm trc tôi cũng thử “gạ gẫm” anh ấy đi cùng mình rồi mà anh ấy hiểu ý nên từ chối luôn. Haizz, tốt nhất là mình tự mua rồi tặng vậy, mà cũng ko lo lắm đâu, tôi nhớ cây của a.Phong là loại gì rồi. Lại có thêm “chuyên gia” thẩm đàn này đi cùng nữa, cũng từng nghe a.Phong chơi nên chắc sẽ chọn đc thôi, hì hì.
Minh nói rồi ôm ấp cô bạn “đồng nghiệp” cười thân mật. Minh đã quyết vậy thì chắc chắn sẽ làm, tính cô ấy tôi hiểu. Về phần mình, tôi thấy cũng ko cần thiết phải đi cùng Minh nữa vì “chuyên môn” lần này đã có bạn cô ấy lo. Có hay ko sự có mặt của tôi cũng ko còn là điều quan trọng.
– Cô đã tính như vậy thì mua cũng đc, vậy cả 2 đi với nhau nhé vì giờ tôi có việc phải về rồi.
– Ơ kìa, sao lại về, đã đi cùng cả buổi rồi thì đi nốt với tôi đi, giờ về làm gì chứ. Đi mua đàn rồi cả 3 đi ăn, xong đến nhà Phong thăm anh ấy luôn.
– Đã biết cả nhà anh ấy rồi cơ à?
– Thì hôm xuất viện tôi cùng chị Nhung theo về mà.
Nhìn Minh sốt sắng, nhiệt tình như vậy, người ngoài ko khó để nhận ra tâm tư trong lòng cô ấy. Huyền từng trêu Minh “tương tư chàng ca sĩ” và đối với 1 đối tượng như Phong mà nói, tôi nghĩ điều đó hoàn toàn có cơ sở.
– Ko đi đc thật, thực sự là thằng bạn tôi ở nhà gọi nãy giờ rồi. Cứ cố nán lại chờ cô để về cùng thôi, giờ lại đi tiếp thế này thì tôi ko đi đc rồi… Thôi, bạn và Minh đi cẩn thận nhé, mình có việc phải về trc đây.
Bỏ qua gương mặt bí xị của Minh, tôi chào bạn cô ấy rồi ra lấy xe.
– Chờ đã nào, nói về là về luôn vậy… Nè, tặng anh đấy. – Minh cười rồi lấy ra 1 trong 3 chiếc áo mua hồi chiều đưa cho tôi.
– Chiếc này vẫn giữ nguyên size anh mặc nên yên tâm là sẽ vừa nhé. Tôi định để thăm a.Phong về mới tặng anh cơ nhưng thôi, tặng luôn bây giờ cũng đc, hì hì.
Nhìn chiếc áo Minh đưa tôi khẽ cười, chỉ nói 1 câu “cảm ơn nhé, lần sau ko cần phải làm vậy đâu.” rồi lấy xe về.
***
– Áo ai tặng à? – Kiên rời mắt khỏi laptop khi tôi đặt túi áo lên giường. – Xám à… hê hê, thế là tao lại có áo mặc rồi. Ai tặng mày đồ mà “khéo” vậy, trước khi mua ko thèm hỏi à?
“Ko thèm hỏi!!!” – câu này từ miệng Kiên nói ra nghe có vẻ nặng nề nhưng sự thật thì quả đúng vậy. Màu xám, đến thằng Kiên còn cười đắc chí vì chính nó cũng biết tôi ko thích, cũng ko hợp mặc áo màu này. Nếu là tôi ngày trước, hẳn sẽ thấy khó chịu khi ai đó tặng đồ mà ko thèm hỏi sở thích của mình. Tệ hơn nữa còn là đồ dựa trên tưởng tượng về 1 người khác chứ ko phải người đc tặng. Tôi hiện tại mặc dù ko còn như vậy nữa, ko còn cái tính sỹ diện ngày xưa. Đối với sự vô tư đến vô tâm của Minh, cũng ko xem nó là 1 điều gì đó nặng nề trong suy nghĩ. Nhưng nếu nói tôi ko để tâm thì hoàn toàn ko phải, tôi là người thoáng đạt nhưng cũng ko phải người dễ dãi.
– Đừng có bóc ra, quà của tao mà. – tôi lấy lại chiếc áo trên tay Kiên, gấp lại cẩn thận. Kiên thắc mắc cùng chút tiếc rẻ.
– Da mày xạm, có bao giờ mặc màu đấy đâu. Ko để tao mặc mà lại cất tủ à!!! – Kiên móc máy khi nhìn tôi bọc chiếc áo cất ngay ngắn vào trong tủ.
– Biết tao cất tủ rồi thì đừng có sờ vào đấy. Có thể tao ko mặc nhưng cũng ko ai đc mặc nó hết, rõ chưa, hê hê.
… Ôn bài cho kỳ thi cuối năm xong cũng đã hơn 1h đêm, tôi leo lên lan can tầng 4, ngắm nhìn phố phường về đêm cho giải toả đầu óc. Không gian lúc này hoàn toàn vắng vẻ, yên ắng. Trời đã vào hè nhưng gió đêm nên vẫn mát mẻ, thổi ùa từng cơn qua da mặt như gió heo may. Khói từ điếu thuốc trên tay lơ lửng bay lên cao rồi tan dần vào màn đêm. Đêm sáng bởi mây trắng và trời nhiều sao, ngồi nghĩ lan man tôi lại tưởng tượng ra cuộc gặp hồi tối giữa Minh và Phong. Nếu Phong ưng ý với những thứ Minh tặng, hẳn cô ấy sẽ thấy vui mừng lắm.
– “Hê hê, lại lơ thằng cứu, cảm thằng đau phải ko!!!”
Nhìn quầng sáng bạc hắt lên quanh gợn mây bao lấy vầng trăng, lòng tôi cảm khái nghĩ về câu cười hồi tối của Kiên. Nó đúng là thằng ma ranh, lanh trí, chỉ qua món quà “lỗi” Minh tặng cùng trận hỗn chiến tôi kể lần trước, đã có thể đoán ra nửa già việc xảy ra với tôi hồi chiều. Vẫn như mọi lần, đối diện với “tấm gương” mà người khác dựng lên, tôi đều nhìn thẳng vào nó và coi như ko hay ko thấy.
– “Có thể mày chưa thích, nhưng nó đã khiến mày phải để tâm đến nó rồi.”
Kiên biết ko thể trêu đc tôi nên kết luận luôn như vậy. Tôi hiểu nó phân nửa chỉ là Gia cát đoán mò nhưng nửa còn lại có lẽ nó cũng nhìn thấy ở tôi điều gì đó giống như tôi đang nhìn chính mình lúc này…
– “Hoàng ạ, từ giờ trở đi con chính là trụ cột của mẹ và em đấy. Con phải nhìn vào gia cảnh nhà mình hiện tại mà ko ngừng cố gắng nỗ lực nghe chưa. Mẹ biết là mẹ đang tạo áp lực cho con nhưng nhà mình giờ chỉ còn biết trông chờ mỗi con thôi. Con chính là hy vọng để sau này vực dậy nhà mình… “
Câu nói cách đây 1 năm của mẹ trên giường bệnh như gió thổi qua tai. Việc trước-việc sau, chuyện nặng-chuyện nhẹ… tôi hít dài 1 hơi thuốc, hình ảnh về Minh trong nháy mắt tan dần cùng khói thuốc…
***
Kể từ sau buổi chiều mua đồ cùng Minh, tôi ko còn hẹn gặp riêng hay đi đây đi đó cùng cô ấy nữa. Quán cafe nơi Phong chơi nhạc tôi cũng ko ghé qua thêm 1 lần dù Minh và Nhung thỉnh thoảng vẫn rủ. Nếu nói lý do tôi bận thì đúng là bận thật, gần cuối năm học, vừa bận học nâng bằng lái xe, vừa lo ôn tập, vừa phải để ý chuyện thi cử trên này của My nên tôi phải chạy tới chạy lui suốt. Vấn đề ăn ở chỉ là tạm thời trc mắt chứ về lâu dài nếu My đỗ, kiểu gì tôi cũng phải chuyển trọ để 2ae ở với nhau. Nghĩ mà thương con bé cố gắng học vì mẹ vì anh để đến mấy hôm thi làm bài trong cơn sốt ngây ngấy.
– Tiếc quá, em làm bài hơi dưới sức anh à!!!
– Ko sao đâu em, ko đỗ C.V.An thì về tỉnh học cũng đc mà!!!
Vỗ vai an ủi My xong, tôi đưa con bé đi ăn, hát karaoke và ngủ khò luôn tại quán. Mấy ngày lên HN cả 2ae chỉ lo học và ôn, chưa đưa My đi chơi đc nhiều nên tôi giành hết cả buổi chiều đưa con bé tới những nơi thú vị nhất có thể.
***
Giữa tháng 6, đang trong đợt thi cử cuối năm thì tôi nhận đc tin đỗ đạt của My. Tất nhiên là tôi vui lắm nhưng vẫn bình tĩnh đón nhận niềm vui này bởi sắp tới trách nhiệm của bản thân cũng sẽ lớn hơn khi phải lo cho My yên ổn chuyện ăn chuyện học trên này.
Thi cuối năm xong lại đến thi nâng bằng, cập rập vậy nhưng kết quả cũng tương đối tốt. Qua hết các đợt thi cử thì lại đến chuyện chuyển trọ, chuyện này trong năm tôi đã bàn với Kiên nên nghỉ hè vừa đến là tôi lao ngay đi tìm nhà. Cái My mặc dù cuối tháng 8 mới nhập học nhưng tôi vẫn phải ở trên này theo việc chỗ a.Long nên trước sau gì cũng phải tìm 1 nơi ở tử tế để 2ae sớm ổn định trước năm học mới. Cơ mà tìm đc nhà ưng ý ngon-bổ-chuẩn đâu phải là chuyện dễ…
– Nè, thấy tìm nhà mà sao ko nói gì với bạn bè hết vậy? Nãy tôi vào face mới biết. – Minh gọi điện cho tôi bằng giọng nhấm nhẳng.
– Đưa lên face cũng coi như báo rồi còn gì, mà về quê chưa vậy?
– Ghê ha, vẫn còn nhớ hỏi thăm cơ đấy. Tưởng dạo này đóng phim “mất tích” rồi chứ. – Minh nói giọng dỗi pha trách móc.
– Bận việc thôi.
– Trả lời nhanh nhỉ, gọn lỏn 1 câu vậy là xong đấy, hừ… Cạnh phòng tôi có 1 phòng mới chuyển đi đấy. Chỗ tôi anh cũng biết rồi, mọi thứ đều ổn, giá cũng ko quá cao. Muốn thuê thì qua nhanh đi, hq dọn phòng mà trưa nay đã thấy “cò” đến hỏi rồi đấy.
Ko để tôi kịp cảm ơn Minh đã tắt máy, ko biết là tại sao nhưng nếu nói giận tôi vì tg qua ít gặp cô ấy thì cũng hơi quá. Cũng ko nghĩ lan man thêm nữa vì còn nhiều việc cần làm, tôi đến luôn nơi Minh trọ ngay chiều hôm ấy.
Giá hơi cao 1 chút nhưng so với hạ tầng, wc, an ninh thì hoàn toàn ổn, tính tương đối ra thì đều tốt hơn những nơi tôi tìm mấy ngày qua. Nói chuyện và đặt cọc với chị chủ nhà xong đã thấy Minh mở cửa phòng kế bên nhướng mày “lạnh lùng” nhìn tôi.
– Hàng xóm mới mà mặt mày khó đăm đăm vậy, hì hì.
Thấy tôi nhe răng cười, Minh bĩu môi rồi đi vào phòng. Cửa vẫn mở nên tôi theo vào luôn.
– Định làm khách ko mời à, đã ai cho vào đâu mà vào, hừ!!! – Minh dứ dứ cán chổi quét nhà như muốn đuổi khách, tôi hiểu cô ấy chỉ “tỏ thái độ” nên vẫn nhe răng.
– Biết nhau cả năm học mà đến giờ mới đc bước chân vô nhà cô đấy.
Tôi ngó nghiêng nhìn quanh căn phòng, ngoài không gian diện tích và mấy bức tường tường sơn trắng mịn giống phòng tôi thì mọi thứ còn lại đều nhiều màu sắc. Tủ kệ, đồ đạc, vật dụng sạch sẽ ngăn nắp, cạnh cửa sổ là 2 bể cá nhỏ mini tròn tròn xinh xắn. Nhưng điểm nhấn căn phòng lại nằm ở cây đàn piano sơn đen bóng lừ đặt kế bên bàn học.
– Chậc chậc, có cả piano cơ à, bảo sao đánh đấm điêu luyện vậy.
– Cái gì mà “đánh đấm” hả!!!
Minh nhăn mày nhưng tôi cũng chẳng bận tâm, vẫn điềm nhiên sờ mó cây đàn. – Tiếng nghe hay thật, mang đc nó lên đây cũng ko đơn giản đâu nhỉ. May mà mới chỉ tầng 2… Đánh thử tôi nghe 1 bài đc ko!!!
– Quên đi nhé!!! – Minh vênh mặt kiêu kỳ rồi lại lườm tôi. – Mà thuê đc phòng mới rồi cũng ko định cảm ơn lấy 1 câu à?
– À ờ… thì cảm ơn cô nhiều lắm, đc chưa, hì hì hì, lúc nãy cũng nói cảm ơn rồi nhưng cô tắt máy nhanh quá.
– Chỉ cảm ơn miệng ko thôi? – Minh nheo mắt hỏi.
– Thế còn muốn gì nữa?
– Hừ, chí ít ra cũng phải…
– Bịch… Moeoo…
Minh chưa nói hết câu thì có tiếng động cùng tiếng mèo kêu thất thanh bên ngoài cửa sổ phòng. Cả 2 cùng ngó ra thì thấy 1 con mèo trắng đen đang bị mắc chân vào thanh sắt giữ máng nước mưa bên tường nhà đối diện. Ko… chính xác hơn là đùi con mèo bị thanh sắt đâm xuyên qua, ko gỡ ra đc nên bị giữ lại.
– Ôi Miu miu, sao lại chạy ra đấy làm gì hả em!!!
Minh hoảng hốt ra mặt khi thấy máu lấm tấm vương ra khoảng lông trắng xung quanh vết đâm. Con mèo thì kêu liên hồi, mắt se se nhắm hờ như thể chịu đựng cơn đau.
– Mèo của cô à?
– Ko, của nhà đằng sau này này, có lần nó vào phòng tôi định vớt cá, nên tôi chơi với nó luôn. Giờ phải làm thế nào, làm thế nào bây giờ… Ôi nó đau chết mất… để tôi sang nói bên nhà đó xem thế nào…
Minh nói rồi chạy đi luôn, tôi thì vẫn ở lại trong phòng. Nhìn hết 1 lượt, xem xét kỹ địa thế bức tường và khoảng cách từ các cánh cửa thì chỉ có từ phòng Minh mới có thể cứu đc con mèo. Chạy đi mượn chị chủ nhà cây tô vít to, tôi hỳ hục “móc lốp” từng con vít chặt như nêm để gỡ khung sắt bịt cửa sổ ra.
– Cẩn thận Hoàng ơi, để tôi giữ cho.
Minh gọi với ra khi chạy về đến cửa phòng, 2 ông bà nhà bên chắc là chủ con mèo cũng kêu tôi chú ý cẩn thận khi thấy tôi bước 1 chân chần đạp lên bức tường nhà đó để giữ thế bám. Vị trí con mèo nằm chếch hẳn 1 bên, máng nước tôn lại nhỏ và sắc ko đứng đc nên 1 chân tôi đạp tường, chân còn lại đành ép cánh cửa sổ phòng Minh vào tường rồi đứng lên núm chốt để lấy thế đứng. Khá nguy hiểm nhưng vì cách khoảng đất trống giữa 2 khe tường bên dưới chỉ từ tầng 1 lên đến tầng 2 nên tôi mím môi liều mạng.
Run rẩy, lập bập giữ thăng bằng, tay phải bám tường, tay trái tôi cầm cẳng chân con mèo nhấc khỏi thanh sắt. Con mèo béo nặng, lại đau nên quẫy đạp rất khoẻ. Vừa vùng khỏi thanh sắt là chạy thục mạng khuất khỏi tầm mắt, đúng là giống mèo, sức chịu đựng dẻo dai thật.
– Đc rồi, xuống đc rồi đấy Hoàng ơi, quay người từ từ thôi…
Vẻ lo lắng vẫn hiện trên mặt Minh dù con mèo đã đc giải cứu, hoàn cảnh éo le khi bước lên đã khó, giờ muốn xuống còn khó hơn vì tôi ko tìm đc điểm tựa để xoay người. Chênh vênh mất 1 lúc tôi đánh liều bật dồn người lên cánh cửa sổ rồi ôm lấy nó làm điểm tựa để đu vào phòng. Cánh cửa sơn trắng khung, nhìn có vẻ cũng chắc chắn lắm, tôi quyết định nhún chân…