Chuyện có hay không cõi âm đó là câu hỏi của tất cả mọi người, nhất là những người chưa từng thấy ma, không sợ ma và sống chết cũng không bao giờ tin có ma.
Nhiều người lớn tiếng nói “ma có ngon cho ta gặp 1 lần đi”, xin thưa với các thím là thứ nhất, ma thì không ngon, ma chỉ là linh hồn (phần hồn gồm 3 hồn 7 phách) được tách ra khỏi xác sau khi người ta đã hết số hưởng dương.
Con người sống cõi dương gồm có 2 phần: 1 là phần xác thịt là phần mà ai cũng có thể thấy (bao gồm nhười âm và người dương), 2 là phần linh hồn như đã nói trên phần này cấu thành từ 3 hồn và 7 phách, phần hồn là phần quan trọng nhất, nó bao gồm khả năng và suy nghĩ, lẫn tư duy và cái khác nhau giữa người này vs người khác, và phần phách là phần điều khiển cho xác thịt cử động theo ý muốn khi mà linh hồn và thể xác hợp lại làm 1.
Thứ 2: Đã là ma tức là người ta sống khác thế giới với các thím, người ta có quy định riêng, sống luật riêng, tuy vẫn thường nói là sống sao chết vậy nhưng 1 khi đã chi ra làm đôi, 2 thế giới khác nhau, tức là phải có lí do và điểm riêng thì mới cần phải làm như thế. Không phải cứ phải là ma là người ta bay được, không phải cứ là ma thì người ta hiện lên 1 cách ghê rợn để hù bất cứ ai được và k phải cứ là ma thì người ta có phép như Liêu Trai Chí Dị đâu ạ. Người ta còn tùy giờ giấc, âm khí dương khí xung quanh đó, và còn tùy ma đó là loại ma gì, ma đó tại sao lại xuất hiện ở đó người ta thường gọi chung là cô hồn ý ạ, nhưng theo em chính xác và tôn trọng nhất ta phải gọi là “thập đại chúng sanh” tức là có nhiều loại ma, và chết cũng vì nhiều trường hợp và nhiều nghiệp khác nhau.
Tiếp theo là việc tôn giáo, xin mỗi mấy thím quản trị nếu có đụng chạm luật mong mấy thím nhắc nhở chứ đừng đẩy e ra đảo. Việt Nam giờ có 2 tôn giáo chính, một bên đặt niềm tin ở Phật và Tây phương cực lạc, 1 bên là Chúa. Nếu đúng theo bên Chúa thì linh hồn sau khi chết đi sẽ về với Chúa, sống cuộc sống an nhàn, k lo đói khát, k suy nghĩ, k đau đớn về xác thịt nên người thân k có chuyện giỗ cúng, hóa vàng mã hay đại loại là cứu vớt tội lỗi nghiệp chướng đã gây ra khi còn sống trên dương gian. Họa chăng nếu người thân các thím theo Chúa chết đi, thì cũng chỉ làm giỗ hằng năm để tưởng nhớ đến người đó.
Còn bên Phật giáo, người ta sống cũng tin vào cảnh an lạc sau khi chết đi và không những chỉ tin rằng có 1 vị Phật có khả năng phổ độ chúng sinh mà còn nhiều vị khác như Quan thế âm bồ tát, vân từ bồ tát, hay các vị la hán gì gì đấy. Nhưng sự khác biệt ở đây, là theo đạo phật, k phải cứ chết đi là về Tây phương cực lạc mà điều duy nhất và đầu tiên đó là phải xuống nghe quan Lục Phán định tội trạng hay công xá gì đấy đã làm khi còn sống trên dương gian trước đã.
Ở đây, em nói thật là em k theo đạo nào nên chỉ nói lại những gì mình nghe được từ các cuộc trò chuyện và tìm hiểu từ những người hiểu cõi âm và từ gia đình qua những lần nhập xác mà e đã nêu ở các phần trước, có nhưng cái em tin vì nhiều điều trùng hợp và xác đáng, và những gì không tin em cũng sẽ kể nhưng em sẽ nói rõ là em không tin và không tin vì vô lí ở điểm nào ạ.
Như em đã nêu rõ, bà độ trì cho thằng P là 1 bà rổ cô lâu đời, bà đã lên tiên và có nhiều quyền phép, bà này là 1 bà cô bên họ nội của nó, nhưng điều đáng nói ở đây là họ nội của thằng P theo Chúa ạ. Tức là dòng họ nhà bên ấy theo chúa, nhưng bà cô nhà này sau khi chết vẫn thành tiên và bà vẫn sống trong thế giới có sự hiện diện của các bà tổ cô nhà e (các bà này có bà theo phật, bà thì lên tiên, bà thì theo hầu mẫu thượng ngàn, bà thì k theo ai cả…)
Cho nên, em khẳng định, dù có tôn giáo nào, sau khi chết đinh, linh hồn thực sự lìa khỏi xác thì cũng về 1 cõi đó là cõi âm. Sống theo luật cõi âm, là người cõi âm.
Việc qua lại giữa 2 cõi
Thế giới người âm và thế giới người dương là 2 thế giới hoàn toàn khác nhau, nhưng không tách biệt mà tồn tại song song, ta có thể hiểu như không gian 3 chiều ấy các thím ạ, song song và ngăn cách nhau bởi 1 cánh cửa, gọi là cửa phủ, người âm muốn về dương thế phải qua 12 ải cửa phủ, và người dương khi xuống cõi âm thì phải qua cầu âm dương. Người âm về cõi dương có thể quay lại cõi âm đc, còn người dương xuống cõi âm rồi mà quay về cõi dương thế được thì trường hợp này chỉ là 1 trong số hàng trăm chục triệu nghìn trường hợp thôi ạ.
Người âm có thể nhìn thấy người dương
, và ngược lại, nhưng không phải là 24/24 mà chỉ trong trường hợp đủ điều kiện thôi ạ. Cho nên mấy thím bị vong theo không nên quá lo lắng, dù vong có theo thì cũng k theo được kè kè 24/24 đâu ạ
. Ví dụ như này nhé, chuyện ma xó (vong chết do tự tử trên cạn), hay vong chết đường chết xá, chết bắt đắc kì tử… thì thừa nhận rằng, người ta chết như vậy, người ta không đi đâu được, người ta chỉ đứng đó, cơ mà k phải là cứ đứng đó 24/24 đâu ạ
, cửa phủ mở cũng có giờ quy định (khi mở cửa phủ là người âm được lên thế giới dương gian, đến hết giờ giới nghiêm thì về, cửa phủ mở 1 ngày vài lần, nhưng không phải ai cũng được về dương gian vài lần trong ngày, thậm chí cũng k phải ngày nào cũng được về, có khi vài tháng không được về nữa cơ ạ. Có nhiều người thì vài năm, hoặc như trường hợp em có gặp gần đây, là rằm tháng 7 đại xá vong ân, nhà nọ có tổ chức cầu vong ạ, khi cầu bà tổ cô của nhà này lên, bà này chết gần 300 năm rồi nhưng chứ 1 lần cầu vong cả họ mà có bà này, hỏi ra mới biết là lúc sống gây tội nghiệt nhiều quá nên đã ở dưới đó 300 năm nhưng vẫn còn ở ngục chịu tội chứ chưa được thả ra, thậm chí dịp rằm tháng 7 hằng năm đại xá, thấy dòng họ đc đại xá cho về dương vài ngày hết, riêng bà thì vẫn k được đi là vì lẽ đó. Hơn nữa, muốn về phải qua 12 ải cửa phủ, chi phí đi lại cũng tốn kém cho nên việc người âm về dương gian không đơn giản như chúng ta vẫn nghĩ. Còn các vong chết đường xa và ma xó, vì sao họ lại về thường xuyên được, đó là do, cứ hằng ngày, nhất là rằm, mồng 1 hay các ngày dịp cuối năm và đầu năm, cúng đất, cúng tất niên nhiều, mỗi khi mà có 1 nơi nào, chùa nào, nhà nào cúng ấy ạ, người ta sẽ tế là mời các cô hồn, cô bác, không nơi nương tựa hay là vong vất vưởng các kiểu về hưởng hương hoa và nổ nhiều màu, bánh trái, cháo thánh thì khi đó, cửa phủ sẽ mở ra cho các vong như này (trừ những người đã bị chịu tội trong ngục) ồ ạt lên dương để nhận lễ vật cúng tế
mà không vần điểm tên hay phí đi đường gì gì đó cả. các thím cứ tưởng tượng nhưng vong này luôn thiếu nhang, luôn bị đói do k có nhang khói người nhà, thì những dịp như này sẽ chen chúc nhau mà vượt ải cửa phủ
, chưa kể những vong chết đường xá, chết tự tử họ cứ lưu luyến nơi mà họ để lìa xác nên cứ có dịp là tìm về đúng nơi đó, trốn tránh quan sai để khỏi bị bắt về ngục chịu cho đủ tội rồi đi đầu thai thì lúc nào cũng trong tình trạng trốn tránh quan sai, cứ thấy là bỏ chạy (như tội phạm trên dương thế ấy ạ
) mỗi lần như thế quan sai đuổi theo nếu bắt k đc thì cũng đánh bay cho hồn lạc phách họ
(hồn và phách là để đầu thai chuyển kiếp ạ, người âm chỉ sống nhờ hồn và phách cứ bị nhiều lần đánh như thế hồn và phách sẽ tan dần cho đến khi tan hẳn thì họ sẽ không còn tồn tại ở bất kì cõi nào nữa) bởi thế, các thím thấy mấy vong như này mà mỗi lần hiện hồn lên cho ai thấy thì luôn luôn phờ phạc tơi tả
, nhìn kinh dị hơn những vong người nhà trong dòng họ nhà các thìm về thăm nhà rất nhiều ạ.
Em sẽ nói rõ hơn vào những chuyện sau có liên quan, quay về chuyện giai cấp và cõi thì có thể nói cho chúng ta dễ hiểu là: Cõi thiên (Đứng đầu là Ngọc Hoàng, tướng, thiên binh và tiên, thánh, thành hoàng các kiểu là thuộc cõi này), cõi dương (là người dương chúng ta rồi, có thím nào khong thuộc cõi này thì xem lại nhá), cõi âm (nói chung là của ma, vong, quỹ, ngạ quỹ, tướng-lính người âm, đứng đầu là Diêm vương và có quyền thứ 2 là lục phán)và cõi Phật.
Truyện này thì chỉ xin nói vì cõi âm theo thị hiếu thôi, cõi dương là hỗ trợ, còn các cõi kia thì chúng ta k đến được đâu nên đừng quan tâm là gì ạ.
Có thím hỏi em, cõi âm sống xã hội giai cấp như nào, xin thưa là vừa phong kiến vừa công nghiệp hóa – hiện đại hóa ạ, Bởi vì sao? Vì cõi âm đông lắm ạ, vừa có người thời hiện đại chết xuống và vừa có người cổ đại thời phong kiến sẵn dưới đó rồi
, cõi âm lại có cách đây rất lâu, tạm nói là thời con người dương bắt đầu chết ấy ạ, cho nên vẫn cai trị theo kiểu phong kiến, có cong nghiệp hóa thì cũng k phần thôi chứ k thể kiểu như người phương tây mang công nghiệp vào các nước phong kiến và các nước có chế độ phong kiến lên xã hội chủ nghĩa y như chúng ta được, vì người đứng đầu không bao giờ chết đi
cho nên k bao giờ mất chế độ phong kiến được ạ.
Như ông Trạng nhà em dạo đấy về có nói: “ dưới nớ vẫn quan sai, vẫn cai trị, vẫn đi ngựa mặc giáp, nhưng k hề thiếu cái chi hết, cái chi trên ni có, dưới nớ có.”
– “ủa vậy là không thiếu cái chi hết á hả Trạng, có ngoại lệ k?
” – em hỏi dồn
– “à có 1 cái dương gian có mà dưới đó không có là bóng đêm
”
ở thế giới âm người ta không có khái niệm bóng đêm ạ, và cũng k có bóng đêm các thím ạ, vì họ k có mặt trời như chúng ta, ánh sang mặt trời của dương gian cũng như thứ đánh tan hồn phách của các quan sai đi bắt hồn vậy, cho nên khi linh hồn bị ánh nắng mặt trời xuyên qua thì sẽ bị tiêu hồn lạc phách
. Các thím thấy có bao giờ người ta cúng cô hồn mà cúng 8, 9 giờ sáng hay 1, 2 giờ chiều không? Chỉ oàn cúng tối, chạng vạng, sáng sớm hoặc đứng bóng 12h, vì những giờ đó các vong mới dám đi ngoài đường mà k sợ ánh nắng xuyên qua người.