Tai game mien phi, wap giải trí, gameshow Việt
Game Show - Nhạc Hay - Phim Hay

Giải trí miễn phí - Xem phim hay - Xem hài vui - Đọc truyện VOZ - Tải Games & App Miễn Phí!

[Tâm sự] Nợ duyên, nợ tình – Chap 9: Chuyện việc, chuyện lớp

2573 Lượt xem

Chap 9: Chuyện việc, chuyện lớp

***

Duyên nợ trùng phùng hay hữu duyên thiên lý gì ko biết, chỉ biết cảm giác của tôi ban đầu là giật thót, sau đó thì trùng hẳn xuống khi 2 đứa con gái ấy bước vào.
– Đấy, cái đứa đội mũ ngược ấy là Minh đấy!!!
“Tao biết, tao biết” – tôi thầm nói với lòng, 2 đứa ấy còn ai khác ngoài cái Huyền và con bé cá tính đó. Mà giờ mới biết nó tên Minh, ngay cái tên cũng lơ lớ con trai bảo sao nó ko “khác người”.
Rất nhanh sau cảm giác khó chịu là những phút “nhịn nhục” khi tôi miễn cưỡng đến trước mặt con bé ấy để làm “sắc phong nhập tịch”.
– Ơ, anh Hoàng… hoá ra là anh xuống lớp em ạ? – cái Huyền láu táu nhận ra tôi ngay và con bé cá… cái Minh cũng chẳng lạ lẫm gì. Bằng chứng là ánh mắt thoáng vẻ khinh khỉnh, châm biếm sau đôi chút bất ngờ khi chạm mặt tôi.
– Haiz, lớp mình sao lại phải nhận những thành phần này cơ chứ!!! – tiếng thở nhẹ ngao ngán của Minh nhưng vẫn đủ để tôi nghe thấy dù đã quay bước. Cũng chẳng buồn hay tức tối gì, chỉ cười khoan thai chấp nhận đơn giản vì cuộc sống của tôi giờ đã đủ áp lực rồi. Có thêm chút rắc rối này cũng chỉ như trộn thêm tiêu vào ớt mà thôi.

Lại nói về “áp lực”, 2 từ này trước đây tôi cứ nghĩ nó ghê gớm, giờ đi làm và vùi mình trong thực cảnh tôi mới tìm đc cho nó 1 định nghĩa đơn giản hơn, chỉ gói gọn trong 3 từ “mệt, vội, nhịn”. Cứ nhìn từ cuộc sống và công việc là ra thôi. Làm việc ở quán cafe ko phải quá vất vả nhưng cứ vào thời điểm đông khách hay phải bao quán vì nhân viên nghỉ. Đồng thời phải bố trí thời gian sau những tiết học sát giờ làm mới thấy cảm giác “chạy sô” thú vị thế nào. Mệt vì mỗi ca làm thêm giờ “vô hình” hoặc ốm cũng phải cố đi nếu ko muốn giảm lương. Vội vì những khi phải vắt giò đến quán sau mỗi tiết học vừa đc điểm danh. Nhịn là nhịn ăn nhịn tiêu khi thấy rõ giá trị sức lao động của mình đánh đổi đc bấy nhiêu tờ giấy. Tất cả những điều trên đều có thể cố gắng, duy chỉ có điều cuối cùng này ko phải ai cũng làm đc, nhất là với những người trẻ như tôi – Nhịn nhục.
– Mày làm ăn kiểu gì đấy, gọi chủ quán ra đây!!!
Tiếng 1 thực khách nam khoảng trên 40t quát tháo gay gắt nữ đồng nghiệp của tôi khiến hết thảy mọi người trong quán đều giật mình. Thấy con bé nhân viên cúi đầu, khép nép tỏ ý xin lỗi, ông khách càng đc thể to tiếng lấn tới. Quán hn thiếu người, quản lý lại vừa ra ngoài nên tôi đành chạy tới.
– Chú ấy cứ đòi đổi đi đổi lại rồi nói quán mình pha sữa hỏng vào cafe cho chú ấy. – nghe con bé đồng nghiệp kể, lại nhìn đĩa mỳ xào Ý trên bàn cộng với thái độ quá trớn, lời lẽ thiếu tôn trọng ko đáng có của ông khách này là biết chạm phải chí phèo rồi. Chuyện bình thường nơi quán xá thôi, khách khứa đủ mọi tầng lớp nên cũng ko thiếu những anh Chí núp sau bộ comple hoặc cặp kính giả tri thức.
– Giờ chúng mày định giải quyết thế nào? – ông khách mặt đỏ găng hách dịch.
– Có gì to tát đâu chú, giờ bọn cháu sẽ làm lại 1 ly mới và ko tính tiền. Coi như quán cháu tạ lỗi và mời chú ly này.
– Ly mới? Lại định pha cho tao sữa bị hỏng để tao uống à? Quản lý đâu, chúng mày gọi quản lý ra đây cho tao nói chuyện?
– Anh quản lý đang trên đường về, chú chịu khó chờ 1 lát.
– Mịe chúng mày tưởng tao rỗi thời gian lắm à, tao còn phải đi làm, còn phải kiếm tiền. Tiền chứ ko phải vỏ zon đâu mà trả cho mấy đứa làm ăn lừa đảo!!!
Kệ cho ông ta lèm bèm nói nhảm, tôi kéo con bé đồng nghiệp vào trong thì con bé như thấy ấm ức vì câu nói đó liền phản ứng.
– Chú lớn tuổi rồi mong chú nói chuyện đàng hoàng 1 chút, bọn cháu chỉ là nhân viên phục vụ chú chứ đâu có làm gì mà chú lại bảo bọn cháu lừa đảo.
– Chúng mày ko lừa đảo thì ai lừa đảo, thế mày định bảo tao đổ oan cho chúng mày chắc!!!
– Bọn cháu ko có ý đó, đi thôi nào… – thấy tình hình xấu đi tôi vội lên tiếng hoà hoãn nhưng có vẻ đã muộn.
– Có 1 ly cafe pha lại tới 3 lần, còn đem cả hộp sữa ra cho chú xem hạn mà chú vẫn nói người khác ko ra gì. Chú xem bọn cháu có làm gì sai ko!!! – con bé đồng nghiệp có vẻ ko còn kiểm chế đc nữa.
– A con này láo thật, mịe chúng mày chứ lũ mất dạy!!! – ông ta hất đổ ly và đĩa trên bàn xuống đất rồi xấn xổ định đánh con bé nhưng vì tôi đứng bên ngăn cản nên ko làm gì đc, tức tối ông ta trợn mắt nhìn tôi chửi bới.
– Thằng bố con mẹ chúng mày ko dạy đc chúng mày thì để tao dạy!!!
Sáng nay vừa nghe My gọi điện báo tin mẹ bị cảm ốm, còn chưa gọi đc cho mẹ để hỏi han. Giờ lại nghe phải những lời cay nghiệt này làm bao quanh mắt tôi như xộc lên 1 làn hơi nóng. – Ông vừa nói cái gì!!!
– Tao nói thằng bố… “Bốp!!!”
1 cú đấm vào giữa mặt khiến lão khách lảo đảo ngã dúi dọ. Nếu ko có mấy nhân viên và khách khứa gần đó ngăn lại hẳn tôi đã đập lão 1 trận nhừ tử. Đúng lúc ấy anh quản lý cũng về tới nơi, nghe trình bày lại sự việc và nghe tôi nhận hết mọi tội lỗi nên anh ta quyết định cho tôi nghỉ việc nhưng vẫn trả nốt lương.
Thực sự tôi nghĩ anh ấy hiểu nguyên nhân và muốn làm gương nên mới vậy. Nếu xin xỏ có thể vẫn sẽ đc làm tiếp, tuy nhiên tôi quyết định xin nghỉ luôn. Làm ở đây mặc dù đã quen việc nhưng tốn thời gian mà lương trả lại thấp. Tôi cần 1 công việc kiếm đc nhiều tiền hơn trong cùng khoảng thời gian tương đương. Mất nửa tháng tìm hiểu và nộp hồ sơ, tôi đc nhận vào 1 quán karaoke gần mạn phố Huế. Thời lượng làm việc cũng tương đương nhưng làm chủ yếu vào buổi tối từ 5h chiều đến hơn 12h đêm. Cộng với môi trường làm việc “đặc thù” nên lương cao hơn hẳn chỗ cũ, tính ra cũng phải đc gấp đôi.
***
Chuyện làm thêm là vậy, chuyện học ở lớp cũng là điều đáng nói. Cái lớp này dù mới “nhập tịch” nhưng tôi cảm thấy nó khá đoàn kết, ít nhất cũng hơn hẳn cái lớp cũ trước đây. Muốn biết tập thể 1 lớp ra sao cứ nhìn vào lớp trưởng, bí thư là sẽ biết, điều này tôi thấy ko sai. Thằng Sơn Hải lớp trưởng là 1 thằng to béo, hộ pháp, đôi mắt hơi híp lại 1 mí nhưng là mí to nên nhìn chỉ kiêu chứ ko gian như dân Khựa. Sau nửa tháng đi học tôi thấy nó hay hỏi han và ngồi gần tôi, lúc trên 1 bàn, dưới 1 bàn, có lúc lại cùng bàn hoặc thậm chí là ngồi cạnh. Qua vài lần đổi vị trí, thấy “toạ độ tầm nhiệt” của nó vẫn ko đổi, tôi đâm lo ko biết có phải nó bị lệch lạc giới tính mà bị hấp dẫn bởi tôi hay ko. Sau vài lần thăm dò, nói chuyện mới biết nó “để ý” tôi vì tôi là thành viên mới nhưng hơi thiếu hoà đồng, đến lớp ít nói chuyện, hay ngủ, hay bỏ tiết sớm nên nó toàn phải huy động mấy thằng trong lớp điểm danh hộ. Rồi thì có 2 cuộc đi nhậu liên hoan gần nhất cũng ko tham gia, đi đá bóng cùng lớp cũng vậy. Nghe nó đếm tay, ngoạc bút liệt kê tôi bỗng thấy chột dạ, cứ như đang nghe chuyện về 1 thằng người thừa mà hồi còn học lớp cũ tôi hay nói với bọn bạn vậy. 1 năm trôi qua, chính bản thân cũng ko nghĩ mình lại thay đổi đến vậy. Ngày xưa ở lớp cũ có cuộc vui nào thiếu mặt tôi đâu. Cái thời vừa rảnh rỗi vừa có tiền nên nghĩ ra nhiều thứ, nhiều trò để giết thời gian, giết ý chí lắm. Haizz, nhiều lúc nghĩ lại cũng chẳng biết nên vui hay buồn với hoàn cảnh và con người mình hiện tại nữa… Ngày xưa ơi, đã xa còn đâu, xa cánh diều chở bao ước mơ…
Lớp trưởng Hải béo biết để ý và quan tâm mọi người trong lớp như vậy. Cái Minh bí thư lại là người năng động, sôi nổi trong các hoạt động và các cuộc ăn chơi của lớp. Người ta hay nói con gái thường khó ra quyết định nhưng với Minh lại là điều ngược lại, rất quyết đoán và thường là người ra những quyết định chung cho cả lớp. Cán bộ lớp mà xinh đã là 1 lợi thế, đằng này còn vừa duyên vừa cá tính nên ko khó để hút các thành viên trong lớp lại thành 1 tập thể. À, xinh và cá tính thì tôi công nhận chứ còn duyên thì tôi chỉ nghe mấy thằng đực trong lớp bàn tán, nhận xét mỗi khi đắm đuối nhìn nó thôi nhé. Chứ bản thân tôi nhìn nó ko khác gì khúc gỗ, ko phải vì body nó (người nó khá đẹp nhưng ăn mặc kiểu nghịch) mà vì cái thái độ mà nó giành cho tôi. Chạm mặt lúc nào là liếc xéo lúc ấy, có khi ngồi tán dóc gì đó, cái Huyền thì cười khúc khích mà con bé này nhìn thấy tôi là lại lườm nguýt. Hoạ hoằn lắm mới thấy mặt nó tỉnh quoe nhìn mình ko cảm xúc. Tôi biết cái Minh ghét mình vì ấn tượng, định kiến tạo ra từ hiểu lầm lúc trước. Và chính vì biết vậy tôi lại càng chơi thân với cái Huyền. Giờ ra chơi nào mà ko ngủ, ít hay nhiều tôi cũng đều tỷ tê nói chuyện phiếm với nó. Những lần như vậy cái Minh lúc thì ở xa, lúc ngồi bên cạnh đều trâng mắt nhìn tôi như em gái Từ Hải chết đứng. Đáp lại cũng chỉ nhận đc nét mặt tỉnh như táo tàu hay đôi khi hứng lên là những cái nháy mắt kèm nụ cười mỉm khiêu khích từ tôi.
“- Đừng có tính chuyện bậy bạ, người như anh ko xứng với cái Huyền đâu!!!
– Vậy chắc chắn xứng với cô rồi ^^
– Cảnh cáo trước rồi đấy, cứ thử xem. Liệu hồn!!!
– Chết rồi à mà biết có hồn?
– Đồ điên >T<“
Thỉnh thoảng 2 đứa lại đốp chát qua lại bằng tn như vậy. Tôi ít khi nt hồi đáp nhưng Minh vẫn gửi và cứ lần nào tôi trả lời y như rằng lại có cãi nhau.
***
Hn tôi tình cờ gặp lại 1 người quen cũ là anh Long, gọi là anh nhưng cũng gần 40t rồi. Anh Long ngày xưa vẫn chạy xe buôn cho nhà tôi, sau anh nghỉ lấy vợ rồi xoay nghề khác. Giờ gặp lại mới biết anh quay lại nghề cũ nhưng lần này là trực tiếp làm mối chạy xe. Chưa cần nghe tôi kể anh đã biết biến cố xảy ra với gđ tôi, đúng là cái mũi của cánh nhà buôn. Tin tức gì cũng biết cũng thông, có lẽ cũng vì vậy mà chữ “tình” trong giới này nó bạc. Biết gđ tôi tan đàn se nghé, mẹ tôi ko người chung lưng đấu cật lại đau yếu nên các mối làm ăn cũ dần lảng dần. Họ vẫn thăm hỏi mẹ tôi, còn về chuyện làm ăn thì xem như là đứt đoạn.
– Có muốn kiếm thêm nữa ko, tao có việc này vất lắm nhưng làm ít mà kiếm cũng tạm.
Biết áp lực đang đè trên vai tôi nên anh Long xếp cho tôi 1 chân cửu vạn bốc hàng ở chợ đêm Long Biên. Đừng nghĩ nghề này chỉ cần có sức là làm đc, ko đơn giản chút nào đâu. Anh Long động tâm như vậy khi nhìn thể trạng gầy gò của tôi nhưng chỉ cần có tiền và làm ăn đường hoàng thì tôi chẳng quản chi.
***
Vậy là lịch sống mới đc “setup”, làm ở quán karaoke tới hơn 12h đêm, tôi xin ở lại tranh thủ chợp mắt đến 1h rồi lại chạy xe đến chợ đêm Long Biên tiếp tục “ca 2”. Đêm đông, khi mọi người vẫn còn chìm sâu trong giấc ngủ. Hà Nội vắng lặng và tê tái trong rét buốt, sông Hồn hun hút từng cơn gió lạnh lầm lỳ tới buốt gan. Thì dưới gầm cầu LB rực sáng ánh đèn đã huyên náo tiếng người, tiếng còi xe, tiếng thùng xốp, các tông rơi lịch bịch trên xe kéo sắt. Đó cũng là lúc bắt đầu ngày làm việc mới của người lao động và dân buôn bán chợ đêm LB.
Dân tứ xứ tụ về đây làm việc rất nhiều và tới 90% là để làm cửu vạn hoặc những việc bán sức đúng nghĩa. Những ngày đầu mới làm tôi thật sự choáng váng trước mức độ nặng nhọc của công việc và cả cái không khí giành giật miếng cơm manh áo ở đây. Đâu phải cứ có sức là làm đc đâu mà phải nhanh chân kiếm khách, nhanh tay bốc vác. Người khôn của khó, hàng trăm người đều có nhu cầu công việc như nhau nên phải bon chen, đạp lên nhau theo đúng nghĩa đen để giành lấy công việc cho mình.
Mấy hôm đầu tôi gần như suy kiệt ko chịu nổi sau mỗi chuyến bốc hàng. Hàng trong xe toàn tính theo đơn vị tấn. Hôm nào xe về ít còn có thể thong thả mà làm, chứ còn xe về nhiều thì phải nhanh tay nhanh chân, quát nhau mà làm ko ngơi nghỉ. Thiết nghĩ nếu ko đc trả công thì cũng chẳng khác cảnh nô lệ đẽo đá, chở đất ngày xưa là mấy. Bốc đc vài chuyến đầu đã chùn chân, mỏi gối, mắt hoa, mồm miệng run lên để thở. Trong khi nhìn nhiều phụ nữ hơn tuổi mình, bé nhỏ gầy gò hơn mình vẫn phăng phăng kéo những xe kéo nặng hàng mấy tạ chạy tới chạy lui. Đúng là con người sinh ra trong tôi thép, mồ hôi cứa vào mắt cay xè, tôi lại nghiến răng cho tê cảm giác, tiếp tục công việc “cực hình”.
Mỗi thùng hàng to nhỏ vài cân kiếm đc 3-5k, cứ lầm lũi kiên trì bốc cho xong cũng kiếm đc khoảng hơn 100k cho mỗi xe hàng. Tôi có thể nói là người khá may mắn khi đc anh Long “cơ cấu” vào đội bốc hàng cho đội xe của anh ấy nên ko phải lo cảnh giành khách bữa đc bữa không. Ngày nào cũng có xe về bãi, ít thì 1-2 xe, nhiều thì có khi 4-5 xe về cùng 1 lúc. Nhưng làm từ 2h thường tôi chỉ cố đc 3 xe nên sau dần tôi cũng bỏ luôn giấc ngủ tạm để đến chợ làm luôn sau khi nghỉ quán. Những đêm xe về nhiều là những đêm mệt nhất nhưng cũng kiếm đc nhiều nhất tới cả mấy trăm nghìn. Cái nghề đúng như “dân trâu ngựa” ở đây than thở, áo ướt thì no – ăn khô chết đói. Cầm từng đồng bạc lẻ vài nghìn trên tay mà giữ như giữ kho báu, hơi thở nặng nề vì mệt, vì thấm thía tận xương tuỷ giá trị thuần tuý của mồ hôi nước mắt nó thế nào.
***
Cũng chính vì làm nặng nhiều và thức xuyên từ chiều cho đến hết đêm nên thời gian này lớp học chính thức trở thành phòng ngủ của tôi. Đến chỉ để thu âm lại bài giảng và điểm danh, còn lại đều ngủ từ a-z, bất kỳ môn nào, thầy nào. Vẫn nhớ cái môn quản trị nhân lực, bà giáo khó tính ngứa mắt đuổi khỏi lớp. Tôi như thằng ngáo đá, vật vờ giơ tay chào tạm biệt làm cả lớp cười ồ, rồi lại lếch thếch mò sang thư viện ngủ tiếp.
Chia nhóm thảo luận môn, Minh ấm ức ra mặt khi có tên tôi trong nhóm. Con bé này từ đầu năm đến giờ luôn khinh khỉnh với tôi. Phần vì cái sự ghét trước đó, phần vì coi thường tôi bị tăng ca, đã vậy còn hay “bay đêm”, đến lớp thái độ và ý thức học hành cũng ko ra gì. Chẳng biết ghét nhau có phải từ tâm từ tính ko mà họp thảo luận nhóm toàn họp vào lúc 4h-6h chiều mới oái oăm. Nhóm 7 người, 4 nữ 3 nam nhưng hầu như số nam chỉ bằng nửa số nữ vì tôi chỉ đến họp duy nhất 1 lần vào đúng hôm nghỉ làm. Cứ thế cái Minh càng ghé tôi hơn, lại có cớ cho tôi điểm đóng góp thấp nhất nhóm dù những phần việc được giao tôi đều hoàn thành đúng hẹn.
– Sao mày ko bảo chúng nó đổi giờ khác, toàn để mất điểm oan thế!!!
Thằng Kiên vừa nhồm nhoàm ăn trưa vừa nhăn nhó tỏ vẻ ko phục. Nghĩ thằng này cũng rỗi hơn khi chính bản thân tôi còn ko thèm để ý thì nó cự nự mấy chuyện vặt này làm gì.
– À, mấy lọ thuốc bổ tao bảo mẹ tao gửi lên rồi đấy. Nhìn mày dạo này “tã” quá, hay đổi chỗ khác làm đi.
Kiên chép miệng lo lắng, thực ra nó mới chỉ biết tôi đi làm ở quán karoke thôi. Chứ nếu biết tôi còn đang làm thêm cả cửu vạn chắc nó đề nghị “trợ cấp báo cô” để tôi đc ở nhà mất. Nhiều lúc nghĩ như nó lại sướng, vừa học kỹ sư, lại có khiếu cntt nên giữa năm 2 nó đã xin đc vào làm thêm cho vtc game. Đến giờ cũng đc gần 1 năm đi làm, mỗi tháng kiếm tằng tằng 6 củ là khoẻ re rồi. Ko như cái nghề kinh tế lý thuyết suông của tôi, đầu óc chưa bén nên khi nghề chưa thấm chỉ còn mỗi nước lấy lao động chân tay làm công cụ kiếm tiền.
***
Mấy hôm nay thi cử cuối kỳ mà người ngợm, chân tay tôi đau nhức ê ẩm. Mấy tuần trước bốc hàng vội quá tôi bị hàng “quật” ngược. Từ đó đến giờ vùng lưng và ngang hông cứ sưng và nhói suốt. Dán cao thì đỡ chứ hễ cao “nguội” là cơn ê ẩm lại hoành hành.
– Tờ giấy này của ai!!!
Đang nhăn nhó vì đau tôi giật nảy mình vì tiếng thầy giám thị nạt nộ ngay sau lưng. Quay lại thì thấy thầy đang đứng cạnh cái Minh ngồi ngay sau bàn tôi. Tờ giấy thầy cầm trên tay chắc là phao cái Minh làm để đáp cho 2 đứa ngồi sau đây mà. Cái môn xác suất này nếu chịu học cũng ko đến nỗi khó nhưng chỉ cần lười ngay từ ban đầu thì sau này lúc thi ôn lại sẽ khá mệt. Bí thư mà dính quả này có khác gì ăn phải mìn “gương mẫu”.
– Tôi hỏi lại lần nữa, tờ giấy này của ai chép cho ai. Nếu nhận tôi sẽ chỉ bắt nộp bài sớm, còn ko tự giác tôi sẽ đình chỉ thi môn này lập tức người nào mà tôi phát hiện ra.
Ông thầy này nổi tiếng “hắc ám” trong trường nên chẳng ai nghi ngờ điều ông ấy nói. 2 đứa ngồi dưới mặt cúi gằm, tái mét nhưng vẫn ko chịu đứng dậy, hèn thật. Cái Minh cắn môi, má hơi hơi đỏ, mắt nhắm lại rồi thở dài như chuẩn bị quyết định làm gì đó.
– Tờ giấy này là của em ạ?
– Của anh? – ông thầy hấp háy kính hết nhìn tôi nghi ngờ lại nhìn tờ giấy thi của tôi kiểm tra nét chữ. Cũng may vì chữ của tôi quá đẹp hoặc vì chữ cái Minh xấu quá nên nhìn tờ giấy phao viết ngoáy nghiêng nghiêng, cứng cỏi cũng tương đồng nét chữ của tôi.
– Hừ, vậy cái này anh chép cho ai?
– Em làm sắp xong rồi nên viết lung tung thôi ạ. – trong lớp có vài đứa khúc khích cười.
– Trả lời cho đàng hoàng nghiêm túc, anh chép phao cho ai?
– Thì em nói rồi nhưng thầy có tin đâu, em làm gần xong rồi nên chỉ ngồi viết linh tinh vậy cho đỡ căng thẳng thôi ạ.
– Thế sao đang từ bàn cậu lại bị vo lại rồi rơi xuống bàn dưới.
– Vâng, thì em vo lại rồi vứt đi mà thầy. – lần này thì già nửa lớp rộ lên cười vì câu trả lời tỉnh bơ của tôi.
– Tôi đình chỉ thi cậu!!! – ông thầy nghiêm giọng rồi giật lấy bài thi của tôi, lúc này là lúc bắt đầu thấy hối hận rồi nhưng biết chẳng cứu vãn đc nữa nên tôi cũng bình thản cầm bút đứng dậy tạo dáng như vĩ nhân thanh tao ko màng thế sự.
– Thầy ơi, tờ giấy đó là bạn ấy chép cho em ạ!!! – đến lúc này thì toàn bộ cả lớp đều đồng loạt ồ lên khi nghe những lời Minh vừa nói.
– Là em nhờ bạn ấy chép nên… thầy đình chỉ em chứ đình chỉ bạn ấy ạ.
Cái Minh nói rồi lập tức đưa bài thi của mình ra trước mặt ông thày. Ông thầy hết nhìn tôi lại nhìn Minh, lườm chéo cả 2 chán chê mới nói.
– Hừ, các cô các cậu… đúng là tuổi trẻ, toàn thích làm thân lừa ưa nặng… Còn đứng đấy làm gì, lên ký tên nộp bài rồi về đi.
Ông thầy xem ra cũng tâm lý, ko đánh dấu bài hay đình chỉ thi mà chỉ bắt nộp bài sớm và vẫn cho ký tên đàng hoàng. Kể ra thì cả tôi và Minh cũng đều làm gần xong rồi nên có thể thở phào rời phòng thi sớm.
Cùng đi xuống 3 tầng cầu thang nhưng chẳng ai nói với ai câu nào. Xuống đến đoạn rẽ dưới sân trường, tôi mới nói khẽ. – Đồ mua việc, dở hơi!!!
– Tự nói chính mình, đồ điên!!! – nói xong cái Minh ngúng nguẩy đôi mông cong nhấp nhô rời đi. Tôi cười nhẹ vì tôi biết tai con bé đó thính lắm.

“- Cám ơn vụ hồi chiều! Thi nốt 2 môn cuối cả nhóm tụ tập liên hoan. Nhớ đi đấy, mà thôi đến đc thì đến, ko cũng chẳng sao!!!”
Tin nhắn Minh gửi tôi lúc tôi đang dọn bàn ở quán karoke. Định nhắn lại nhưng lại đắn đo ko biết nên “Ừ, Uhm, Ờ, Yes hay Okie” cho hợp văn cảnh. Cuối cùng tôi chọn bỏ qua ko nhắn vì chợt nhớ mỗi lần reply tn của Minh là mỗi lần xung khắc. Hiếm hoi mới có lần “nhẹ nhàng” thế này, ko nên phá hỏng thì hơn. Quyết vậy.
***
Ngày thì môn cuối cùng, Minh đến thi với 1 miếng băng nhỏ trên má. Tôi hỏi đùa Huyền về trào lưu style “sẹo vẩy” nở rộ trở lại thì Huyền nó thật thà kể luôn nguyên nhân miếng băng đó. Chẳng biết thế nào mà vừa rồi lúc 2 đứa đi thi, 1 con bé khác khoa cùng trường lại dẫn 2 con bạn nó chặn xe đòi đánh ghen vì thằng nó thích lại là 1 trong những cái “đuôi” suốt ngày bám theo cái Minh. Cái Huyền chưa kịp can thì chúng nó đã lao vào bụp nhau. Kết quả… 1 mình cái Minh đập te tua 3 con bé đó. Hỏi sao ghê gớm vậy hoá ra nó học karate từ bé, giờ mới nhớ lại vụ đáp gạch cách đây 1 năm. Lại gai gai nghĩ đến mình cứ lởn vởn khiêu khích nó, có ngày nó điên lên đấm xoáy, đá chẻ cho mấy phát chắc cũng đủ tèo.
***
Thi cử xong xuôi, vài ngày sau nhóm chúng tôi tụ tập lại liên hoan như đã hẹn. Hn thời tiết chắc đẹp nên lòng người cũng dễ chịu hơn. Ko còn thấy cái Minh lườm nguýt, khinh khỉnh tôi như thường ngàh nên ăn uống cũng ngon miệng hơn hẳn. Nhậu xong cả bọn lại kéo nhau đi hát hò, quán karaoke này hình như là quán quen của Minh vì vừa mới đến đã thấy nhân viên và bảo vệ đi ra cười nói với con bé. Đúng lúc cả bọn còn đang lúi húi giao xe cho nhân viên thì ko biết từ đâu có 3 chiếc xe rú ga kéo đến. Trên xe có tất cả 4 trai 3 gái, 3 đứa con gái nhìn cũng trắng trẻo, “sạch sẽ”, còn 4 thằng kia xăm trổ, vảy mực khắp người, nhìn là biết hạng lưu manh, côn đồ. Vừa nghe 1 đứa con gái trong đám đó chỉ mặt cái Minh hô to “Chính là con này, đập chết mẹ nó đi!!!”, tôi đã lăm lăm rút ngay con cờ lê vặn ống nước bọc trong túi áo mưa ra đứng chắn trước mặt chúng nó. Sở dĩ lúc nào cũng mang theo con cờ lê này vì đó là vật phòng thân duy nhất của tôi mỗi khi đi đi về về qua khu xóm liều Long Biên hàng đêm. Những hôm thân xác mệt mỏi rã rời, nhận tiền công xong, lúc về chạy ngang qua mấy con ngách nhỏ tối, sâu hun hút mà ko có gì phòng thân cũng chẳng khác mấy đêm rằm tháng bẩy đi bộ qua khu nghĩa địa.
4 thằng thấy tôi lỳ lợm thủ thế, tay lại lắc lắc chiếc cờ lê cứng đặc, đỏ lòm liền khựng lại. Nhưng sau nghe con nhỏ đó vừa chửi vừa thúc nên chúng nó cũng trợn mắt tiến đến. Tôi biết bọn này vẫn còn do dự nhưng kiểu gì chúng nó cũng đánh. “Tiên thủ hạ vi cường” – biết trước sau gì cũng ko thể tránh đc tôi liều lĩnh lao lên trước khua khoắng loạn xạ chiếc cờ lê. Múa may lung tung vậy mà cũng trúng tay 1 thằng và làm cả bọn phải lùi ra giữa đường. Tôi thuận thế hùng hổ đập vỡ yếm chiếc xe gần đó của bọn nó để “thị uy”. Nhưng sai lầm cũng từ đây mà ra, khi mấy thằng đó ko những ko sợ, ngược lại còn long sòng sọc lao đến. Đấm, đá, quăng, vật, chống đỡ 1 lúc là hết sức, tôi nhanh chóng bị 4 thằng đó quây và đánh như bị bông sũng nước. Lòng vừa đau vừa hận 2 thằng mặt mẹt cùng lớp nãy giờ ko dám tương trợ “hộ giá”.
– ĐM chúng mày bị 1 lần chưa sợ à?
Dù tối tăm mặt mũi nhưng tôi vẫn nghe rõ tiếng huyên náo can ngăn xung quanh, sau cùng là tiếng quát của Minh. Liền theo đó là tiếng kêu thét của con gái. Những cú đá, cú sút lên người tôi cũng vơi dần, chỉ thấy có mấy bàn tay rất mạnh kéo tôi vào vỉa hè và hỏi có sao ko. Mắt tối sầm vì nhiễu, mở ra mãi mới nhìn thấy toàn cảnh xung quanh. 4 thằng lưu manh vừa rồi, thằng thì bị giữ, thằng cũng đang thành “bao cát” cho người ta đánh giống tôi khi nãy. Nhìn sang bên cạnh thấy Minh đang túm tóc vả đôm đốp vào mặt đứa con gái lúc nãy ra lệnh. 2 đứa còn lại đang quỳ gối khóc lóc van xin. Ầm ĩ và ngổn ngang ko khác gì cái chợ đêm Long Biên những lúc xe chở hàng về bãi. Ra là chủ quán karoke này là người thân của Minh, nên vừa lúc Minh đánh con nhỏ kia thì tốp bảo kê trong quán cũng chạy ra “riềng xả” 4 thằng lưu manh này. “Hộ giá” chậm vãi, chỉ chậm thêm 1 chút nữa thôi chắc cái thằng tôi ngày mai khỏi đi làm luôn.
***
Sơ cứu, thấm máu tạm thời xong cả nhóm dẹp chuyện hát hò để đưa tôi vào viện kiểm tra. Dính vài vết ở ve mắt, đầu và khuỷ tay phải khâu, còn đâu xương cốt cũng ko có gì nghiêm trọng. Nghỉ nốt tối nay và ngày mai là có thể đi làm bình thường.
– Lưng ông làm việc gì mà để bị như vậy thế?
Cả nhóm vào hỏi han tình hình tôi mà câu nhiều nhất tôi nghe đc là câu hỏi trên. Hệt như câu hỏi lúc nãy bác sĩ khám bệnh hỏi tôi. Tôi ko biết mấy đứa bạn mình tưởng tượng những gì nhưng tất nhiên là tôi ko nói.
– Chấn thương lúc chơi thể thao thôi mà, hì hì.
***
Nghỉ đc 1 hôm, đêm nay tôi lại tiếp tục “kiếp 90000”. Mấy vết thương hq tưởng xoàng mà hn hò nhau buốt rức khiến tôi mất sức nhanh chóng. Đẩy nốt chiếc xe hàng qua khúc mấu cầu đáng ghét mà tôi như muốn gào lên vì đau và mệt. Tuy nhiên chẳng ai giúp mình nên vẫn phải cắn răng đẩy hơn 3 tạ hàng đến điểm tập kết. Mồ hôi ứa ra chảy tòng tòng như tắm, nhận tiền xong đứng dậy đi lấy xe mà muốn ngã vật ra nền đất bẩn tanh hôi mấy lần. Run rẩy bước từng bước chậm chạp qua quãng đất vắng ra bãi lấy xe mà tôi thấy lạnh gáy vì cứ cảm giác có người đang bám sau lưng. Bước thêm chục mét nữa qua lán chợ cảm giác ấy càng rõ rệt hơn. Tôi vớ luôn nửa miếng gạch vụn kê trên sạp lán, quay ngoắt lại.
– Mẹ mày thằng nào thì lộ mặt ra đây!!!
– … Tôi… làm gì mà hung hăng vậy!!!
Tay vẫn giơ cao viên gạch, tôi như chết lặng khi bước ra sau chiếc lán là giọng nói và khuôn mặt xinh đẹp của Minh.

Lưu ý: Hãy lưu địa chỉ web này lại để lần sau còn vào bạn nhé!!!

» Chuyện kinh dị về thằng anh mình

» Chuyện tâm linh có thật by Ginta9x

» Những chuyện kì bí có thật: Quê em – Đất độc

» Truyện Ma VOZ: Hình như mới gặp ma trong nhà tắm? (Có Hình)

» Truyện tâm linh: Bố em (VOZ)

xem thêm Xem thêm: Truyện Voz sưu tầm

» Top 10 Pentakill cực phê tháng 7

» PHIM CẤP 3 – Phần 6 : Tập 6

» Biểu hiện yêu thật lòng của 12 cung Hoàng đạo nam

» Mỹ Nhân Xuyên Không – Trường Giang, Nhã Phương

» Phim Xã Hội Đen – Lee Min Hoo – Thuyết minh

Thế giới giải trí miễn phí trong tầm tay!
Liên hệ: support@advuitinh.com
Facebook: Danger+ ^^