Tai game mien phi, wap giải trí, gameshow Việt
Game Show - Nhạc Hay - Phim Hay

Giải trí miễn phí - Xem phim hay - Xem hài vui - Đọc truyện VOZ - Tải Games & App Miễn Phí!

[HỒI KÍ] CẤP 3, ANH VÀ EM – Phần 2

28022 Lượt xem

» Tình cảm chia hai

 

Trưa đi học về thì hai nhỏ đã dậy hết rồi, đang dọn dẹp nhà cửa với nấu ăn giúp tôi, nhìn hai đứa đảm đang phết. May mắn mà phòng tôi cũng thuộc dạng rộng rãi, với lại có cả cái gác nên cũng đủ để chứa cả chục người trong phòng này.

 

_Phá gì đó mấy cô -tôi hỏi khi thấy hai nhỏ đang loay hoay bên bếp.

 

_A! Anh về rồi à -Quyên giật mình quay lại nhìn tôi.

 

_Đang nấu ăn nè, anh vào tắm đi rồi ra ăn luôn -MNgọc nói, tay vẫn khuấy cái giá, chắc nhỏ đang nấu canh thì phải.

 

_Ăn được không? -tôi hỏi ngu, và xác định là ngu thật khi hỏi câu đó.

 

Hai nhỏ nhìn tôi với ánh mắt toé lửa, tôi đánh hơi thấy mùi nguy hiểm đâu đây, nhưng mà có chạy trốn thì quá muộn rồi @@

 

Quyên bước tới kế bên tôi, nở 1 nụ cười rạng rỡ, khiến tôi cũng an tâm, bớt lo được phần nào. Nhưng ngay lập tức đôi bàn tay nhỏ nhắn xinh xinh của Quyên đặt nhanh lên eo tôi, nhéo mạnh khiến tôi suýt chút nữa phải rơi cả nước mắt vì đau đớn, dễ sợ thật.

 

_Sao anh? Cảm giác thế nào? -Quyên cười đểu.

 

_Á anh xin em, tha cho anh đi mà -tôi vừa khóc vừa van xin em nó tha cho, gì chứ cái nhéo thì tôi chịu thua, đau không tả nổi. Chẳng hiểu sao trời lại ban cho con gái cái trò nguy hiểm này cơ chứ, chỉ làm khốn khổ cho đám con trai mà thôi.

 

_Hừ đi tắm đi, anh sợ chết thì đừng có ăn -Quyên lườm.

 

_Ơ dạ dạ -tôi biến lẹ ngay khi được Quyên tha bỏng.

 

_Đáng đời -MNgọc nói vọng theo.

 

Tắm rửa mát mẻ, tôi ra ngoài thì hai nhỏ đã dọn cơm ra rồi, tôi sà xuống mâm cơm luôn. Quyên lau chén rồi đưa cho tôi, nhưng cả hai nhỏ đều vẫn còn lườm tôi, chắc là còn đang thù cái câu hỏi ngu của tôi đây mà. :)))

 

Bữa cơm này hai nhỏ làm đầy đủ ghê, vừa có món mặn, vừa có món canh, nhìn cũng ngon mắt lắm. Nhưng tôi tin tưởng vào tay nghề của hai đứa này, vì cả MNgọc lẫn Quyên cũng từng nấu cho tôi ăn hết rồi mà.

 

Tính ra thì có hai nhỏ này ở đây tôi cứ như ông vua ý chứ, có người nấu ăn, vừa có người dọn dẹp nhà cửa nữa chứ.

 

Ăn xong, hai nhỏ dọn xuống rửa, còn tôi thì nằm khểnh ra giường nghỉ ngơi. Rồi phút giây huy hoàng cũng nhanh chóng qua thôi, MNgọc lấy xe đưa Quyên về nhà, nhanh đến, nhanh đi, lại bỏ tôi ở lại căn phòng trống vắng, chỉ mình tôi cô đơn giữa 4 bức tường lạnh lẽo mà thôi.

 

Đời người ngắn ngủi, hạnh phúc chỉ tày gang tay mà thôi, nếu mình không biết nắm giữ lấy thứ gọi là hạnh phúc, thì chắc chắn rằng mình sẽ hối hận khi đánh mất nó mãi mãi.

 

Quyên -một cô gái năng động, tinh nghịch, có phần hơi hậu đậu tí ấy mà (nhớ mãi ngày xưa bắt tôi tắm hết mấy lần mỗi khi gặp em). Người ta nói sau chia tay thì không thể là bạn, nhưng tôi không nghỉ vậy là một ý kiến chính xác nhất.

 

Vì tôi và Quyên vẫn nói chuyện với nhau 1 cách bình thường, thậm chí là vẫn còn tình cảm như lúc mới quen. Chỉ có điều trong tôi vẫn còn chút gì đó ngại ngùng trước Quyên khi mà cả hai đã từng trãi qua 1 cuộc tình đẹp, và đã kết thúc trong sự chấp nhận của cả hai.

 

Còn trước đó thì có Nhi, mặc dù tôi khá là ghét Nhi, khi mà em đi theo người khác để chia tay tôi, nhưng sau này hai đứa tôi vẫn có ngày trở lại làm bạn, trở lại nói chuyện 1 cách bình thường, không chút ganh tức, không chút oán hận em.

 

Đối với Quyên, tôi vẫn còn tình cảm với em, sau bao lâu thì tôi mới nhận ra từ trước đến nay chỉ có em dám đối mặt với sự thật, dám nói thẳng trước mặt tôi lý do chia tay, để rồi cả hai chia tay nhau trong “vui vẻ”. Người ta thường nói “Tình cũ không rủ cũng tới”, và tôi thấy nó khá là đúng đối với tôi trong tình cảnh này. Tôi không chắc chắn là Quyên muốn quen lại tôi hay không, nhưng ít nhất thì tôi vẫn tin rằng em vẫn còn tình cảm với tôi. Hiện tại tôi vẫn chưa muốn quen ai, nhưng tôi vẫn không thể khống chế bản thân mình lại, không thể ngăn mình dành tình cảm cho Quyên được.

 

Nhưng tôi chẳng hiểu nổi bản thân nữa, khi cái tình cảm kia lại chẳng phải dành trọn hết cho 1 mình Quyên, mà nó lại chia sẽ bớt qua cho người con gái còn lại, là MNgọc. Tôi chẳng hiểu từ khi nào tôi lại có tình cảm với MNgọc nữa, vì trước kia tôi chỉ xem nhỏ như bạn thân thôi, nhưng sau bao nhiêu chuyện xảy ra đã làm thay đổi cách suy nghĩ trong tôi.

 

Như nhiều người đã nói, đa tình luôn luôn khổ, và không chỉ làm khổ cho bản thân mà còn làm khổ cho những người con gái mình thương, mình yêu nữa. Nhưng lại không có cách nào có thể kìm nén lại những thứ tình cảm bộc phát bất ngờ đó, chính vì vậy mà chỉ biết hai từ mặc kệ, tới đâu hay tới đó thôi.

 

Những ngày sau đó, giải bóng đá sinh viên du lịch cũng được bắt đầu khởi tranh. Trường tôi 25 lớp, do đó chia ra hai bảng đá vòng tròn tính điểm, hầu như lớp nào cũng gặp nhau hết cả. Tại vì tuần nào cũng đá hai trận vào thứ bảy với chủ nhật, do đó có thể mất hơn 1 tháng mới kết thúc mùa giải này.

 

Những vòng đầu tiên, có thể nói là khá an nhàn. Vì hầu như các lớp đều chưa quen với đội hình, cứ đá loạn xạ cả lên mà thôi. Nam lớp tôi thì cũng đông, do đó tôi hầu như chỉ nằm trong ban cổ vũ mà thôi. Có đưa ra dự bị thì cũng ngồi ngoài mà cổ vũ, chứ đám lớp tôi nó tranh suất đá chính hết rồi. Thằng Khải thì chụp gôn, nên hầu như trận nào cũng phải có mặt nó cả.

 

Mấy thằng con trai chủ yếu đá banh để thể hiện với con gái thôi, con gái ai lại chẳng hâm mộ những thằng đẹp trai, đá bóng giỏi, nhưng quan trọng là thằng đó có giàu hay không nữa =]]

 

Và đám con trai lớp tôi hầu như thằng nào cũng vậy, toàn ra sân tạo nét, biểu diễn này nọ lấy le với mấy nhỏ lớp tôi, nhìn cũng ngứa mắt lắm. Nhưng cũng đành chịu thôi, vì đâu thằng nào chịu nhường thằng nào, cứ vào giành suất đá chính trên sân, do đó tôi chẳng biết khi nào mình mới được vào sân sút 1 quả cho sướng chân thiệt chứ.

 

_Ê cho thằng N đá với, mấy nay chưa cho nó đá kìa -thằng Khải lên tiếng.

 

_Thôi dẫn trước có 2 trái, đưa thằng N vào tụi N1 gỡ lại mất -1 thằng xua tay.

 

_Đúng đó, khi nào chắc thắng đi rồi hẳn đưa nó vào thay -thằng khác nói.

 

_Tụi mình chưa mệt mà thay người chi -1 thằng khác chốt.

 

_Tụi mày… -thằng Khải tính giở giọng đại ca của nó ra, ép đám kia phải nhường cho tôi 1 vé đá chính trên sân, nhưng tôi đã vội kéo nó đi.

 

_DM để tao lấy cho mày 1 vé đá, chứ mấy nay mày ngồi ngoài nhiều rồi -thằng Khải tức khí

 

_Thôi kệ đi, đéo đá thì khoẻ thôi chứ có gì đâu mà mày phải giành giật tụi nó cho tao -tôi nói.

 

_Nhưng chẳng lẽ thằng nào cũng được đá mà mày lại không được đá sao -nó cãi lại

 

_Kệ mẹ đi, tụi nó muốn thể hiện thì tao chống mắt lên coi thôi. -tôi hừ nhạt với thằng Khải, rồi cả hai lại trở về sân để chuẩn bị cho hiệp hai bắt đầu.

 

Những lượt trận đầu tiên, lớp tôi dễ dàng vượt qua vòng bảng, vươn lên dẫn đầu bảng A, giành vé đi tiếp vào tứ kết bảng A (4 đội đứng đầu mỗi bảng đá với nhau, tranh 2 vé nhất nhì vào vòng trong).

 

Tới lúc này thì rắc rối phát sinh thôi. Khi đá banh va chạm là lẽ đương nhiên, và không ít trường hợp dẫn đến đánh nhau. Và hầu như lúc nào cũng thấy xuất hiện chuyện này cả, cứ như là cơm bữa ấy.

 

Hôm nay là ngày mà lớp tôi huyết chiến, tranh vé vào vòng trong trước đối thủ N10. 4 đội lần lượt đá vòng tròn tính điểm tiếp tục, và lớp tôi đã vượt qua được N6, giờ chỉ cần vượt qua N10 nữa là cầm chắc vé vào vòng trong rồi.

 

Nhưng cái gì dễ dàng quá thì sẽ khiến cho bản thân ta cảm thấy nhàm chán, có lẽ vì thế mà ông trời không muốn lớp tôi phải chiến thắng trước N10 được. Nhưng với ý chí và quyết tâm thì không có chuyện gì là không thể cả.

 

Hôm nay thì cứ như là siêu kinh điển của Real với Barca vậy, sinh viên các lớp, nhất là lớp tôi và N10 đi cổ vũ rất đông, khiến cho áp lực tâm lý đè nén trong mỗi thằng, mà trừ tôi ra, vì tôi ngồi dự bị mà có được đá chính đâu.

 

Tiếng còi khai cuộc vừa cất lên, N10 trong màu áo MU đỏ rực tràn sang lấn sân. Với lối đá hoa mỹ, N10 nhanh chóng hạ gục hàng thủ của lớp tôi, ghi bàn mở tỉ số khi trận đấu chỉ vừa diễn ra có ít phút.

 

Tiếng reo hò vang dậy khắp cả khán đài, bị thủng lưới sớm nhưng lớp tôi cũng nhanh chóng sóc lại tinh thần, tổ chức tấn công liên tiếp tìm đường gỡ hoà.

 

Nhưng càng dâng cao thì sơ hở ngày càng nhiều, 1 pha lên banh của lớp tôi đã bị hàng thủ N10 chặn đứng, số 4 cắt banh, chuyền dài lên cho số 8 đang chờ sẵn bên phần sân nhà tôi, thằng này nhanh nhẹn dắt banh về phía vòng cấm, xỏ banh qua hai thằng hậu vệ lớp tôi, rồi tung cú sút trái phá vào góc chữ A trong cái với tay bất lực của thằng Khải.

 

Dường như đó là cú sút kết liễu toàn đội lớp tôi, tinh thần nhanh chóng suy sụp. Nhưng tụi nó cũng biết khôn lùi về phòng ngự cầm cự trước N10, và không ngừng là những pha chơi xấu nhau của cả hai đội.

 

_Aaaa! -tiếng thằng An lớp tôi hét lên đau đớn, khi mà nó bị 1 thằng N10 vào banh từ phía sau.

 

_Thẻ vàng cho số 4 bên N10, vào banh nguy hiểm -tiếng trọng tài hét lên.

 

Rồi thằng An được dìu vào sân, chân nó sưng tấy cả lên, hết khả năng đá tiếp được rồi. Đám con gái thì xúm lại chổ thằng An, coi mà xử lý vết thương cho nó.

 

_Ê N mày vào đá thế cho thằng An đi -thằng Khải nói.

 

_Mấy thằng kia cho tao đá không mà kêu -tôi hỏi.

 

_Thì mày vào đá đi, chứ đâu còn ai thay nữa -1 thằng lên tiếng.

 

Cực chẳng đã tôi mới vào đá thế thôi, chứ vui vẻ gì khi đá chung team với mấy thằng thích thể hiện này cơ chứ.

 

Ngước nhìn bầu trời sâu thẫm không một gợn mây, tay tôi nắm chặt lại. Đến lúc thể hiện rồi đây…

 

» Thể hiện

 

Bước vào sân với tư cách là 1 thằng đá thế, tôi cứ việc tiến về phía phần sân nhà mà thôi.

 

_Tao đá đâu đây? -tôi hỏi, vì sân đá 7 người.

 

_Mày thế chổ thằng An đi, nó đá hậu vệ trung tâm, gáng đừng để mất bóng nha mày -Thằng Linh dặn tôi, nó lên mặt vì nó là tiền đạo, là thằng nắm vai trò chỉ huy cả team.

 

_Được thôi. -tôi chấp nhận, bước ra trung lộ giữ lấy phần sân nhà. Giờ thì tôi sẽ bảo vệ lấy cái khung thành của lớp tôi thôi.

 

Thấy đám con trai nhìn tôi vẻ khinh thường, có vẻ như chúng nó tưởng rằng tôi không biết đá bóng, nên gom lại gần tôi để bộc lót cho tôi, phòng trường hợp tôi để mất bóng ấy mà. Cứ cười đi, kịch hay sẽ đến thôi. Trước khi hạ màn chưa biết ai là đạo diễn kia mà :)))

 

Thằng Toàn đá phạt, trái bóng bay với lực khá mạnh, nhưng xui rủi sao lại trúng vào người 1 thằng bên N10, làm cho trái bóng đổi hướng, rồi đập vào chân 1 thằng khác bên N10, và thằng đó chặn bóng lại thành công.

 

Ngay lập tức những cái bóng áo trắng thoát khỏi sự đeo bám của team tôi, thoắt cái đã tiến sâu vào vòng cấm địa bên phần sân nhà tôi rồi. Nhưng trái bóng vẫn còn được khống chế ở giữa sân, chưa xuống tới vị trí mà tôi đang chốt chặn.

 

Số 7 nên N10 dắt bóng xuống, tôi lao ra chốt chặn lại luôn. Thấy tôi, thằng đó dừng bóng, dùng kỹ thuật cá nhân xỏ bóng qua người tôi. Nhưng tôi đâu thể để nó qua dễ dàng như vậy được, tôi khép nhanh hai chân lại, chặn được đường bóng của thằng đó, rồi tôi gặt bóng qua người nó luôn.

 

Lâu lắm rồi mới được đụng đến trái bóng, vừa thoát khỏi số 7,tôi dắt bóng đi nhanh về phía đường biên. 2 bóng áo trắng xuất hiện chặn tôi lại, nhưng chỉ tạo cho tôi cơ hội thử lại những kỹ thuật của bản thân mà thôi.

 

Đảo chân loạn xạ, rồi tôi tạt nhẹ bóng qua trái, gặt bóng qua người 1 thằng, rồi tiếp tục xỏ háng thằng còn lại, cứ thế mà tôi tiến dần xuống vòng cấm địa. 1 thằng N10 lao ra gạt chân tôi phá bóng, nhưng tôi đã bắt bài, rê nhẹ bóng qua 1 bên né đi cứ chuồi chân của nó.

 

Những thằng team tôi thì đã luồn lách sâu vào khu vực khung thành, chắc chờ tôi tạt bóng cho tụi nó đánh đầu đây mà. Nhưng tôi chẳng để ý nguyện của tụi nó thành hiện thực, khi mà chúng chẳng hề coi tôi là 1 người bạn, 1 người đồng đội thực sự.

 

Thấy có khoảng trống bên cánh phải khung thành, tôi co chân sút má ngoài, trái bóng vẽ 1 đường cong xoáy từ giữa khung thành qua sát bên cột dọc phải, trong sự với tay đầy bất lực của thủ môn N10.

 

“Vàooo! 1 bàn thắng rút ngắn tỉ số xuống còn 1-2 cho N2. Bàn thắng đến từ 1 cú sút xa đẹp mắt của cầu thủ vừa vào sân thay người bên phía N2”

 

Trái bóng tròn lại được trả về giữa sân, bên N10 phát bóng, tái lập lại thế ép sân bằng những đường chuyền ngắn, bật bóng qua lại giữa những cái bóng áo trắng. Lối đạp nhả bóng của team N10 khá tốt, nhuần nhuyễn, có vẻ như tụi nó đá tập thường xuyên nên rất ăn ý với nhau.

 

Số 8 có bóng, chuyền lại cho số 7,rồi tiếp tục được chuyền qua số 5. 3 thằng đó phối hợp với nhau, biến đám tiền đạo, tiền vệ lớp tôi như trò hề, chỉ biết chạy hụt hơi theo trái bóng lăn mà thôi.

 

Thấy tụi nó mất sự, ngay lập tức team N10 phát động tấn công, nhanh chóng loại bỏ 3 thằng tuyến trên, dắt bóng áp sát vòng cấm sân nhà tôi.

 

Bình tĩnh chẳng cần chi gấp gáp, tôi đứng chặn phía trước vòng cấm, hai thằng còn lại đứng trụ hai bên. Bên N10 tính vượt qua bằng những đường câu bóng bổng, do đó 1 thằng khống chế bóng từ xa, những thằng còn lại thì lấn sâu vào vòng cấm, che mắt thằng Khải lại.

 

Số 7 đang khống chế bóng, khi nó định câu bóng bổng, tôi đã nhanh chóng chuồi chân phá bóng, trái bóng văng ra khỏi chân nó, còn nó thì té nhào trên sân. Lợi dụng cơ hội đó, tôi nhanh chóng đứng dậy, chạy lại giữ lấy bóng, rồi chuyền lên tuyến trên.

 

Đám tiền đạo lớp tôi nó còn đang nghỉ mệt bên phần sân đối phương, còn team N10 thì đa số còn bên sân nhà tôi chưa chạy về kịp, do đó bên tôi 3 đánh 1,dễ dàng hạ gục thủ môn, quân bình tỉ số lại cho lớp tôi.

 

“Lại 1 bàn thắng nữa đã được ghi dành cho N2, 1 pha phối hợp đẹp mắt đã giúp N2 đưa trận đấu trở về vạch xuất phát”

 

Bàn thắng rút ngắn tỉ số kia khiến cho team N10 có vẻ trở nên khó chịu, nhìn mặt thằng nào thằng nấy trở nên hằn học, nhăn nhó, và không thiếu những tiếng hò hét cãi vã lẫn nhau. Tôi chỉ cười thầm trong lòng mà thôi, vì khi mất bình tĩnh thường thì sẽ dẫn đến mất đoàn kết, và tiếp theo là nhanh chóng vỡ trận, thắng hay thua sẽ được định đoạt ngay tức khắc mà thôi.

 

Thời gian của hiệp 1 còn 5p, tôi vẫn tiếp tục đứng trụ ở giữa sân, có xu hướng lui về sau phòng ngự hơn là tổ chức tấn công.

 

Bên N10 phát bóng, thằng số 7 lại đơn độc đi bóng qua sân tôi, còn những đứa khác thì thi nhau luồn lách vào vòng cấm địa.

 

Với trình độ của số 7, nó nhanh chóng vượt qua hàng công team tôi, thoắt xuống đối diện với tôi. Thấy nó dắt bóng thẳng xuống tôi, nó lại dốc bóng xa nữa chứ. Chờ có thế, tôi lại chuồi chân cướp bóng khi số 7 vẫn chưa chạy kịp theo quả bóng, lại 1 lần nữa trái bóng đập vào chân nó, kết hợp với lực đạp của chân tôi khiến nó cắm đầu xuống sân, nằm 1 đống.

 

Tôi lại dắt bóng lên, lần này thì đi trực tiếp vào trung lộ. Thấy thằng Toàn đã di chuyển đến trước khung thành, tôi treo bóng bổng vào cho nó luôn. Bóng bay vẽ 1 đường cong parabol hoàn hảo, vừa đúng tầm, vừa đúng chổ mà thằng Toàn đang đứng, nó bật cao đánh đầu, hạ gục cả hậu vệ lẩn thủ môn N10, nâng tỉ số lên thành 3-2 cho lớp tôi. Đó cũng là pha bóng cuối cùng của hiệp 1.

 

Ra sân nghỉ ngơi, tôi tiến về chổ nhỏ My với Yến đang ngồi, thực chất tại vì hai nhỏ giữ balo giúp tôi thôi =]]

 

_Không ngờ anh cũng biết đá bóng đấy -My nói.

 

_Tàm tạm thôi -tôi nói, tay lục lấy chai nước suối trong balo.

 

_N đá hay ghê, vậy mà trước giờ không nghe N nhắc đến chuyện này -Yến vờ trách móc, miệng chu chu ra nhìn yêu lắm cơ.

 

_Hì có gì đâu, thường thôi mà -tôi cười, tay lau vội những giọt mồ hôi trên trán. Lâu ngày không đá bóng riết giờ chạy muốn hết nổi luôn vậy.

 

Ngồi xuống thở oxi, lâu rồi mới được tung hoành như vầy, phải chi được trở về những năm tháng thời cấp 3 nhỉ, lúc nào cũng có bạn có bè kề bên, cùng nhau đá bóng dưới cái nắng gay gắt, hay cả những lúc mưa gió tầm tã cũng đeo bám theo trái bóng tròn.

 

_Mày đá tốt thế, sao không nói tao biết -thằng Khải bước tới ngồi bên cạnh tôi.

 

_Có gì đâu mà phải nói, nói ra thì tao được đá chăng -tôi cười nhạt.

 

_Bậy, biết mày đá hay thế là tụi nó đưa mày vào đá chính lâu rồi.

 

_Kệ đi, tao chẳng cần -tôi nói.

 

_Haizz mày khó tính quá.

 

_Không phải tao khó tính, mà là tụi nó chỉ biết suy nghĩ cho lợi ích bản thân mà không biết nghĩ đến cảm nhận của người khác -tôi nói thẳng.

 

Thằng Khải im lặng, có lẽ nó đang suy nghĩ về lời nói của tôi, hoặc về 1 vấn đề nào đó. Mặc kệ nó đứng đó như trời trồng, tôi bước về sân bóng luôn, chuẩn bị cho hiệp 2.

 

Vào hiệp 2,có vẻ tôi lại là đối tượng được ưu ái nhất, khi mà luôn có những cái bóng áo trắng bên cạnh tôi. Không phải để tranh chấp bóng, hay là khoá chặt tôi, vì tôi chỉ là hậu vệ, đâu có giữ bóng nhiều đâu mà khoá tôi lại. Thực chất tụi nó xuất hiện bên cạnh tôi để chơi xấu mà thôi, đẩy vai, kéo áo, đánh nguội… cái định mệnh chúng nó coi tôi là bao cát chắc.

 

Ấy vậy mà ông trọng tài chẳng thấy, chẳng phạt gì hết cả, chán ghê. Như đã nói, sức chịu đựng của con người có giới hạn mà, làm quá lên thì sẽ phá vỡ cái giới hạn vốn có đó thôi.

 

Nhưng thực ra tôi lại không phải là người phá vỡ cái giới hạn đó, mà là thằng Toàn, từ đó mới gây ra ẩu đã, và là nguyên nhân cho những trận chiến gần đây của lớp tôi. Cái gì cũng có cái giá của nó cả.

 

Sau khi bị gỡ hoà nhanh chóng, lại bị dẫn trước 1 bàn nữa, đám N10 bắt đầu chơi rắn với team lớp tôi hơn, và tôi là thằng đầu tiên, nhưng không phải là thằng duy nhất. Team tôi chủ động cầm bóng, bắt đầu có sự phối hợp qua lại giữa tôi và mấy đứa còn lại.

 

Có vẻ như vậy lại khiến cho phe N10 trở nên hăng máu hơn, sẵn sàng chuồi bóng hoặc chuồi chân bất cứ thằng nào, chỉ để cướp được bóng mà thôi. Và tôi cũng là thằng dính đầu tiên.

 

Khi cầm bóng trong chân, chưa kịp chuyền bóng đi thì đã có 1 đôi chân xắng thẳng vào ống quyển của tôi rồi. Đậu phộng là thằng số 7,chắc nó cay tôi lắm hay sao ấy@@.

 

Dính đòn, tôi té ngã xuống, tay ôm lấy chân đau đớn. Dính ống quyển thì phê không tả nổi luôn rồi, bầm tím cả lên.

 

_Hoét! Vào bóng thô bạo, thẻ vàng -trọng tài rút thẻ cho số 7, mà đáng lý nó phải bị thẻ đỏ mới đúng, đằng này chỉ ăn cái thẻ vàng. Cái đậu phộng nhà nó, đậu phộng nhà ông trọng tài.

 

Số 7 méo thèm xin lỗi, cũng méo lại xem tôi ra sao luôn, nó chỉ cười khinh khỉnh tỏ vẻ mãn nguyện rồi bước về sân nhà mà thôi.

 

Thằng Khải dìu tôi vào lằn biên, hai nhỏ My và Yến thì vội chạy lại với tôi, cũng có mấy đứa con gái khác chạy theo nữa chứ. Haizz thương binh thôi mà, đâu phải thú lạ đâu mà bu lại coi cơ chứ @@

 

_N có sao không?

 

_Chân sưng quá rồi nè!

 

Hai nhỏ lo lắng.

 

_Không sao đâu, lấy dùm tôi cục nước đá đi, nhanh nha -tôi nói.

 

_Được rồi, chờ chút nhé -My nói rồi chạy biến đi.

 

_Yến ơi có khăn tay không -tôi quay qua hỏi Yến.

 

_Ơ không có N ơi, chỉ có khăn giấy thôi, mà chi thế N?

 

_Hì sơ cứu vết thương thôi -tôi cười.

 

_Nè khăn giấy này N sử dụng được không -Yến chìa bịch khăn giấy ra.

 

_Ừ xài tạm chắc được rồi -tôi nói.

 

_Nè có nước đá rồi đây -My chạy tới, tay cầm 1 cục nước đá. Nhìn cũng tội cho nhỏ, vì vừa buông cục nước đá kia ra là nhỏ đã lau lấy lau để bàn tay, rồi xoa tay truyền hơi ấm.

 

Lắc đầu nhìn nhỏ, rồi tôi cũng chuyên tâm vào việc làm của mình. Lấy khăn giấy ra quấn quanh cục nước đá thành nhiều lớp, rồi chườm lên chổ sưng.

 

Không chườm trực tiếp lên vết thương được, như thế là sai lầm, vừa không làm giảm đau, vừa dễ gây phỏng lạnh nữa. Tác hại thì tôi không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ cách làm mà thôi.

 

Ít phút sau, chổ sưng cũng bớt đau được phần nào, tôi lại trở vào sân tiếp tục thi đấu. Thằng số 7 lại nhìn tôi cười đểu nữa, nhưng thù này tôi nhất định sẽ trả lại cho nó. Ấy vậy mà team tôi lại có thằng khác rời sân tiếp tục, và cũng bắt đầu khơi nguồn cho trận chiến.

 

» Giao đấu

 

Khập khiễng trở về vị trí, tôi cay cú nhìn theo hướng thằng số 7 bên phía N10, thù này nhất định phải trả với nó. Tiếng còi lại cất lên, trận đấu tiếp tục diễn ra trong những tiếng hò hét, chỉ chõ, kêu la ỏm tỏi từ phía khán đài, đến từ cổ động viên mà thôi. Vì lúc này trên sân không còn là 1 trận đá bóng thật thụ nữa, mà là nơi để phô bày những trò chơi xấu, tiểu xảo đến từ cả hai bên.

 

3 cái bóng áo trắng N10 lại có bóng, di chuyển sang sân nhà tôi. Cay cú từ nãy giờ, tôi ra chặn bóng từ xa. Đoán trước được điều đó, số 7 không giữ bóng nữa, mà nó bấm bóng bổng qua đầu tôi, cho hai thằng còn lại thoát xuống đón lấy đường chuyền.

 

Bất ngờ, nhưng không vì thế mà mất bình tĩnh, tôi quay người trở về phòng thủ. Lúc này team tôi vẫn còn đang đổ bêtông phòng ngự trước vòng cấm, nên cũng an tâm phần nào. Lúc này thì phần máu nóng nổi lên, phần vì team N10 tràn qua lấn sân, lại còn chơi xấu nữa nên mấy thằng phe tôi cũng đã nổi nóng lên rồi, bắt đầu trả đũa lại những đòn đích đáng.

 

Số 10 đi bóng xuống cánh trái, tạt cánh vào trong. Những cái bóng áo trắng nhanh nhẹn di chuyển đón lấy đường bóng, nhưng về ưu thế chiều cao thì không bằng lớp tôi, do đó thằng Toàn đã cướp được bóng, định dắt bóng lên trên.

 

Chỉ tội cho thằng Toàn, bóng vừa vào chân, thì chân nó cũng đón nhận thêm những thứ khác, có phần giúp nó nhanh chóng đến bệnh viện thăm bác sĩ =]] hai thằng N10 ép nước mía thằng Toàn, khiến cho thằng Toàn vất vả dắt bóng, nhưng không chuyền đi đâu được. Ngay sau đó, 1 thằng N10 khác đối đầu thằng Toàn, chạy lại chuồi bóng bằng hai chân thẳng vào chân thằng Toàn.

 

Cả 4 thằng té ngã dồn cục lại, trái bóng thì văng ra ngoài, 3 thằng kia từ từ đứng dậy, hả hê. Còn thằng Toàn thì nằm ngữa ra sân, thở dốc, mũi nó xịt máu. Chắc lúc lộn xộn kia thằng nào đó tặng cho thằng Toàn 1 cú vào mặt rồi =]]

 

Trọng tài xuất hiện, nhưng chẳng hề cho 1 cú đá phạt, hay là cảnh cáo gì đám cờ hó kia cả, tôi cũng lắc đầu chịu thôi, trọng tài như CC vậy khổ ghê.

 

Tôi và vài thằng nữa chạy lại đỡ thằng Toàn dậy, còn thằng Hưng thì chạy lại túm áo thằng số 7

 

_DM mày đá kiểu CC gì vậy? -thằng Hưng sừng sổ.

 

_Hê bỏ tay ra mày -nó gạt tay thằng Hưng ra, rồi quay lưng bỏ về phần sân nhà.

 

_Qua xin lỗi bạn tao mày, đá xấu vậy đéo biết nói xin lỗi 1 tiếng à?

 

_Xin cái CC ấy -nó đáp lại.

 

_Mày nói gì -đến lượt thằng Khải nóng máu chạy lại.

 

Ngay lập tức mấy thằng N10 đứng che lại cho thằng số 7, đứng ra can hai bên, nhưng mà tụi nó cũng đâu tốt lành gì, chủ yếu để bảo vệ thằng số 7 kia an toàn thôi. Ông trọng tài kia cũng đã thổi còi quyết liệt cản hai bên ra.

 

Lúc này thì vô vàn tiếng hò hét chửi rủa khắp khán đài, nhưng bên ngoài nói gì cứ nói, đâu ảnh hưởng gì đến cục diện trong sân bóng đâu, la hét chỉ tổ đau họng với bực bội mà thôi.

 

_Thôi bỏ đi tụi mày, đưa thằng Toàn vào trong trước đã -tôi kéo áo thằng Khải lại.

 

Nó có vẻ mất bình tĩnh rồi, nhưng cũng nghe tôi quay lại phụ dìu thằng Toàn vào trong. Tuy mấy thằng này chẳng coi tôi là bạn, nhưng ít ra cùng 1 lớp tận mấy năm thì tôi cũng không thể bỏ mặt tụi nó được. Thấy nó vậy cũng tội, chẳng ngờ nó lại bị chơi nặng đến thế. Nhìn chân nó cứng đơ, mặt nhăn nhó thế kia, tôi sờ thử, thấy nó gãy xương cmnlr.

 

_Nó gãy xương rồi, đưa đi bó bột đi -tôi nói.

 

_Cái DM tụi nó, giờ tính sao đây -thằng Khải nóng máu la lớn.

 

_My kêu taxi đưa thằng Toàn đi giúp N nhé -tôi nói.

 

_Được rồi, để tôi gọi liền.

 

_Mày gáng chịu đau chút đi, đừng cố cử động -tôi nói với thằng Toàn.

 

Nó nhăn nhó đầy đau đớn, gãy xương đâu phải chuyện đùa được, đau đấy. Bỏ thằng Toàn lại cho mấy đứa nữ lo, tôi và thằng Khải trở lại sân bóng. Đám N10 chẳng có gì gọi là hối lỗi cả, đã thế thằng số 7 kia còn cười cười nữa chứ, cái DM thằng cờ hó đó.

 

_N2 thiếu người, có đá tiếp hay không -trọng tài hỏi.

 

_Tất nhiên là tiếp rồi -cả đám quyết liệt trả lời, mắt căm phẫn nhìn đám kia lẫn trọng tài.

 

Trận đấu tiếp tục, lần này thì tôi chẳng thèm phòng ngự nữa, lên thẳng tiền đạo luôn. Giành được bóng, tôi tăng tốc dắt bóng luồn lách qua đám N10. Chân vẫn còn đau, nhưng gáng mà chạy thôi, tôi rê bóng qua chân số 7, rồi gặt bóng qua số 10. Đến trước vòng cấm, tôi tung cú sút luôn, trước khi thằng cờ hó số 7 kia chuồi chân tôi.

 

Trái bóng tròn bay thẳng về khung thành, đập cột dọc bay vào lưới trong sự bất lực của thủ môn N10, nâng cách biệt lên 2 bàn cho lớp tôi.

 

Giơ tay trái tạo hình chữ V (victory) lên trời, tôi nhìn tụi N10 rồi cười khẩy. Này thì chơi xấu tôi, thắng thua đã định đoạt được rồi nhé, vì còn có vài phút nữa là hết hiệp 2 rồi.

 

Bước về phần sân nhà, niềm vui hớn hở xuất hiện trên khuôn mặt tôi, nhưng ngay lập tức 1 thằng nào đó từ phía sau đập 1 phát vào người tôi. Quá sơ ý nên tôi lãnh trọn đòn đánh lén, tôi té nhào xuống nền cỏ.

 

_Hoétttt!

 

Trọng tài thổi còi, chạy lại cản thằng kia ra. Tôi quay mặt lại xem coi thủ phạm là ai, lại chính là thằng số 7 nữa =]] thằng này nó chán sống rồi hay sao ấy nhỉ.

 

_Cái DM mày -thằng số 7 sửng cồ lên, mặc kệ trọng tài can, cứ thế lao tới tôi.

 

_Mẹ mày! -thằng Khải nó chờ nãy giờ rồi, cứ thế nó lao thẳng vào thằng số 7, ôm lấy nó vật lộn.

 

Cái định mệnh tụi nó đánh nhau kiểu lol gì thế nhỉ, ôm nhau xà quần lăn lộn dưới nền cỏ kia thì đánh được gì cơ chứ.

 

Đám N10 giờ cũng chả thèm can, mà còn lao tới đánh tới tấp team lớp tôi. Mà cũng rỏ chán trước đám trai làng, lúc trước đánh tôi thì ghê lắm, giờ bị người ta đánh thì chỉ biết co cụm lại chịu đòn mà thôi. Trên khán đài giờ thì đã chuyển sang la hét om sòm lên rồi, con trai thì reo hò cổ vũ, con gái thì hoảng sợ nhìn theo (đang nói về khán giả lớp khác nhá). Tôi thì vẫn còn bên ngoài vòng chiến, chưa chui vào được, bên cạnh tôi là lão trọng tài, ổng cũng bất lực luôn rồi, chỉ biết đứng đó thổi còi phát hiệu lệnh, nhưng đâu có ý nghĩa gì trong lúc này. Mỉm cười, tới lúc cần ra tay rồi đây…

 

Đứng dậy, tôi tia mắt nhìn quanh, rồi lao nhanh vào vòng chiến. Đạp 1 cái bóng áo trắng té nhào xuống sân, tôi tiếp tục tặng thằng đó thêm 1 đạp vào chấn thuỷ khiến cho nó nằm gục đó ôm bụng luôn.

 

Quay vòng quanh, tôi túm áo 1 thằng khác kéo nó về phía sau, giải vây cho thằng Hưng. Thấy vậy thằng đó chuyển hướng qua đánh tôi, tôi kịp thời chụp cánh tay nó, bẻ ngược về sau, rồi chẻ 1 đòn chân phải vào đầu nó, xong game thêm 1 em.

 

Lúc này team tôi nó quật lại, 2 thằng đánh một, cộng thêm tôi đánh ké nữa. Đám N10 thấy thế bỏ chạy ra khỏi sân, lẫn vào đám khán giả luôn. Còn mỗi thằng số 7 vẫn đang vật lộn với thằng Khải thôi.

 

“Mày tới số rồi” -tôi nghỉ thầm.

 

Tôi cùng mấy thằng kia gom lại, kéo thằng số 7 ra khỏi thằng Khải, và rồi thì… thằng số 7 xác định bị thông ngay tại chổ. Thằng Hưng với thằng Trung giữ thằng số 7 lại. Tôi đề-pa đầu tiên bằng 1 cú bay người lên gối vào bụng, kết hợp chấn chỏ vào mặt nó. Này thì chơi xấu! Tôi tiếp tục đấm thêm vài cái, trước khi đám lớp tôi nó lao vào đánh hội đồng thằng bé =]]

 

Tội cho nó khi đã ăn hiếp nhầm 1 bầy cờ hó đàn nguy hiểm.

 

Đến lúc này đám N10 mới xách gậy trở lại, vung tới tấp vào đám tôi, nhưng cũng chỉ để cứu lấy thằng số 7 mà thôi. Tình đồng đội thắm thiết thật, tính ra tụi nó còn biết cứu lấy nhau, chẳng bù với đám lớp tôi hiện tại, mạnh ai nấy sống, nhà ai nấy ở mà thôi.

 

Lúc này thì trọng tài cùng với chủ sân bóng cũng ra giảng hoà, ngăn không cho đánh nhau nữa. Nhưng giờ đánh đấm gì nữa, khi mà tụi N10 nó chạy mất hình hết rồi, đám lớp tôi cũng chẳng thua kém gì về khoản thương tích đầy mình.

 

Lững thững bước ra khỏi sân trong cái nhìn kinh hoàng của cả lớp và cả đám sinh viên các lớp khác đi cổ vũ hôm nay, bọn tôi thả mình ra thảm cỏ, mệt mỏi.

 

_Mẹ kiếp tụi chó đó -thằng Khải vẫn còn nóng máu.

 

_DM đánh thằng l* đó mới được có mấy cái, tao ghét thằng l* đó ghê. -thằng Hưng nói.

 

_Nãy có thằng nào bị vụt cây trúng không? -thằng Trung hỏi.

 

_Chẳng sao, thôi đi xem thằng Toàn sao rồi -thằng Khải nói.

 

_Ê N chân mày sao không? -đến lúc này thằng Hưng mới chợt nhớ mà hỏi thăm tôi.

 

_Bình thường, thôi đi thăm thằng Toàn đã -tôi xua tay, gượng đứng lên.

 

Nói vậy thôi chứ đau vler lắm, dính ống quyển mà. Kiểu này chắc phải cà nhắc dài dài luôn rồi.

 

_Chân N có sao không? -Yến quan tâm

 

_Hì không sao đâu Yến, ít bữa là hết hà -tôi cười.

 

_Nhà Yến có chai dầu xoa bóp hay lắm, để lát Yến mang qua cho N nhé.

 

_Vậy thì phiền Yến quá rồi.

 

_Trời có gì đâu mà phiền, thế nhé – Yến cười, nhìn dễ thương lắm.

 

Tôi cũng chĩ biết cười lại mà thôi, rồi ra xe đi cùng đám bạn ra bệnh viện thăm thằng Toàn thôi. Thằng đó cũng nhẹ, băng bột vài tháng là oke rồi =]]

 

Đánh nhau như thế, cả hai lớp bị truất quyền thi đấu tiếp, nhưng cũng chả sao cả, may mà không bị kỷ luật cả đám thôi.

 

Ấy vậy mà cũng vẫn chưa được yên, khi mà đám N10 chẳng có gì gọi là muốn êm xuôi cả. Chúng muốn chơi lớn hơn, quy mô hơn so với lúc ở sân bóng. Có lẽ chúng muốn đòi lại những gì đã mất chăng? Nhưng xin lỗi, tôi không để chúng nó được nước làm tới đâu…

 

» Thế giới ngầm

 

Tôi đôi lúc lại 1 thân 1 mình ngồi thẫn thờ trước cửa phòng, chỉ đơn giản là ngắm cảnh mưa đang rơi trước mái hiên mà thôi. Những lúc như vậy, tôi lại tự hỏi bản thân, liệu rằng đào hoa có phải là 1 cái tội chăng?

 

Ừ cũng đúng là 1 cái tội, nhưng đó cũng còn là 1 cái nghiệt khi mà chúng ta vô tình gieo vào tâm trí một cô gái nào đó chút ít yêu thương, chút ít lầm tưởng, để rồi lại làm cho người ta phải đau lòng vì mình…

 

Kết thúc trận bóng ngày hôm ấy với N10, cũng chẳng có gì phải đáng buồn khi mà lớp tôi không được đá những trận tiếp theo vì lệnh cấm, chỉ có điều đó lại là nguyên nhân dẫn đến những rắc rối sau này của tôi, về mặt tình cảm lẫn việc học tập, cả cuộc sống cũng bị xáo trộn vì những lí do từ trên trời rơi xuống này đây.

 

Tôi tự hỏi bản thân phải chăng ngày xưa tôi không nên được sinh ra trên đời này, vì đôi lúc tôi thấy cuộc sống này sao khó khăn quá, hạnh phúc chợt đến rồi chợt đi, để lại những khoảng trống được lấp đầy bằng niềm đau mà thôi.

 

Tối tôi lại phải tiếp tục công việc của mình, chỉ đơn giản là lếch cái chân đau đớn của mình đến bar, chỉ để ngồi cố định ở 1 nơi gọi là bàn giám sát, chỉ để quan sát mọi hoạt động bên dưới sàn cho tới khi quán đóng cửa mà thôi.

 

Nhưng ở bar thì đâu phải lúc nào cũng bình yên được mãi, không cãi nhau thì cũng đánh nhau, khi thì nhìn đểu -> bị đánh, khi thì vô tình va chạm -> bị đánh, đủ mọi lí do để khách hàng họ có thể bem nhau ngay dưới sàn nhảy, để rồi đám bảo vệ lại phải tất tật kéo ra giải quyết, để rồi thằng quản lý như tôi phải ra mặt giàn xếp êm xuôi mọi chuyện.

 

Trong xã hội đầy bon chen này, tất cả các hàng quán, từ karaoke, bar, clup… đến nhà hàng, quán nhậu này nọ đều được bảo kê ngầm từ hai thế lực. Chắc mọi người đều rành rẽ về hai thế lực này rồi, vì ít nhiều cũng đã từng gặp, hoặc ít nhất là nghe tên tới chúng.

 

Thứ nhất: là các ông lớn, người có tiếng nói trên chính trường, hay đơn giản chỉ cần có chút quyền lực về mặt hành chính là được. Họ chỉ đơn giản là 1 cổ đông, là người hợp tác kinh doanh mà thôi, vì khi có những người này, quán sẽ được nới lỏng về hành chính, được tự do kinh doanh, mua bán, hay ít nhất là không bị ràng buộc trước những cơ quan nhà nước. Đó không hẳn là bảo kê, hay là giúp đỡ, mà là lợi dụng chút danh tiếng của người khác để quán mình không bị ảnh hưởng về mặt buôn bán, hay là thu tiền bảo kê từ dân xã hội trong vùng.

 

Và thế lực thứ hai, đó chính là thế giới ngầm của xã hội, hay nói cách khác là những người dân anh chị có máu mặt, họ có quyền lực trong thế giới ngầm, và đứng ra bảo kê cho những hàng quán vào danh sách đen, chủ yếu là bar, karaoke vì những nơi này thường xuyên xảy ra tranh chấp, ẩu đả, đánh nhau… cần tới lực lượng bảo kê để giải quyết mọi việc.

 

Tại sau hôm nay tôi lại phân tích hai cái thế lực đang kìm hảm xã hội kia, thực chất đều có lí do của nó cả. Tuy nói rằng kia là hai thế lực hắc bạch, nhưng nó lại có mối liên hệ chặc chẽ với nhau rất nhiều. Điển hình như tôi, những hàng quán ở BT của gia đình tôi đều chẳng phải được bảo kê từ hai giới hay sao. 1 là từ a2, từ aC và những anh em khác, họ là dân xã hội, chuyên đâm thuê chém mướn, nhưng họ lại là những người lương thiện, sống hết mình vì anh em, và họ là những người bảo kê, hay ở quán tôi phong cho họ cái chức bảo vệ ấy. Về số 2,đó chính là thế lực của chú Z, chú C, là người trong ngành, trong bộ, có tiếng nói, có quyền lực. Chỉ cần thế thôi những hàng quán cảu tôi sẽ không bị một thế lực nào khác dòm ngó, vì cả hai phe hắc bạch đều lo cho quán cả, đụng vào thì xác định thôi.

 

Trở lại vấn đề, khi tôi nói những chuyện này, tức là lại có chuyện xảy ra liên quan đến công việc tôi đang làm hiện tại. Tôi không biết là mình đúng, hay là sai khi lại 1 lần nữa nhúng chân vào thế giới ngầm, dính dáng đến những cuộc đổ máu.

 

Làm ở bar, đồng nghĩa với 2 việc, thứ nhất là cách nhìn cảu xã hội đối với bạn, họ sẽ coi thường, cho rằng bạn là dân xã hội, hay là dân côn đồ, hay là gái trong bar chẳng hạn. Còn thứ hai, đó là bạn không tránh khỏi việc va chạm, không ít thì nhiều, không phải ganh ghét thì cũng đấu đá lẫn nhau, hay là khách hàng khó tính thích gây hấn với bạn. Còn đối với thằng quản lý như tôi, lại dính đến những chuyện lớn hơn, rắc rối hơn hẳn, đó là tranh chấp giữa những quán bar với nhau =]] hay là giành địa bàn bảo kê của nhau chẳng hạn.

 

Và may mắn cho tôi, khi tôi đi làm chưa đầy 1 tuần thì lại dính dáng vào 1 vụ tranh chấp giữa hai quán bar lớn trong khu vực, hậu quả là suýt chút nữa tôi được 1 vé đi ngắm gà khoả thân ở trên cao mất rồi, nhưng vì tay chân nhanh lẹ, thân thủ gọn gàng nên tôi thoát nạn, dù vậy tôi cũng có chút ít tiếng tăm trong quán, được anh Hiếu và anh Trung coi trọng hơn.

 

Cái gì cũng có cái giá của nó, đâu phải nói không là làm được đâu. Đúng như ngày đó, khi mà tôi vẫn còn ngẩn ngơ trên bàn quản lý, th2i tiếng kêu, tiếng la hét, tiếng đổ vỡ vang vọng khắp nơi, kéo tôi trở về thực tại.

 

_Anh N đám NET qua kím chuyện kìa -thằng Hưng hét lên báo động cho tôi.

 

Nhìn xuống phía dưới sàn, một khung cảnh hỗn chiến đang diễn ra, khi mà hơn chục thằng tay lăm lăm đao kiếm lao vào chém tới tấp vào đám bảo vệ bar, khiến bảo vệ bar phải co cụm vào trong cố thủ. Khách hàng mạnh ai nấy bỏ chạy thục mạng, có người xui xẻo bị tụi kia chém trúng, chỉ biết cắn răng mà tháo chạy ra ngoài giữ lấy tính mạng mà thôi.

 

Không chần chừ, tôi gọi dt báo cho anh Hiếu, rồi rút dưới gần bàn 2 cây tuýp chạy xuống hổ trợ. Bàn quản lý luôn có hàng sẵn, nhưng chủ yếu sát thương cao mà thôi, điển hình là 2 cây súng điện, rồi mã, rồi dao… nhưng tôi thì lại chọn tuýp. Vì đôi lúc dao hay mã chém người sẽ thấy ghê sợ, vì sát thương cao, do đó khiến ta có thể chùng bước lo cho tính mạng đối phương =]] còn tuýp thì chiến tất cả.

 

Thấy thằng Hưng bị hai thằng đuổi chạy vào góc trong sảnh, tôi cầm tuýp nhè chân hai thằng đó mà phang từ xa, cứu nguy nhất thời cho thằng Hưng, rồi tiếp tục cầm tuýp mà vụt vào người hai thằng kia.

 

_Sao không mày -tôi hỏi nó, tay chụp lấy cây mã đang lăn lóc trên sàn đưa nó.

 

_Không sao, ra phụ tụi nó nhanh, thằng Long với thằng Tú đang trong đó, còn thằng Minh đi gọi người rồi -thằng Hưng nói vội, tay cầm lấy cây mã kéo lê trên sàn, chạy vội về phía sảnh.

 

Tôi cũng chạy theo, lao thẳng vào giữa đội hình bọn kia mà quẩy. Tôi với thằng Hưng vừa đánh vừa thủ, tạo đường lui cho mấy thằng bảo vệ, rồi tụi nó cũng nhanh chóng lấy trang bị ra mà hổ trợ. Lúc nãy chắc bị úp bất ngờ quá nên đám bảo vệ với bảo kê trở tay không kịp, chỉ biết bỏ chạy thục mạng vào trong, quên luôn việc mang theo cônh cụ hổ trợ.

 

Giờ thì vòng vây tụi kia bị phá vỡ, chúng vừa vung đao vung mã chém loạn xạ, vừa lùi về phía cửa tháo chạy. Bọn tôi liền đuổi theo, đâu để tụi nó trốn thoát dễ dàng vậy được.

 

Hăng máu, tôi và thằng Hưng đuổi theo sát rạt sau lưng chúng. Ra tới ngoài đường, hai chiếc du lịch 16 chổ cũng vừa kịp trờ tới, ngay lập tức hàng chục người lao xuống vây đám kia lại. Đám kia bị vây, liền vung đao chém liên hồi nhầm mở đường máu thoát thân, nhưng rồi anh Trung xuất hiện, tay cầm 1 cây súng điện, nhấm thẳng vào đám đông bị vây kia mà bắn.

 

Tôi ra tới nơi, chỉ biết trố mắt đứng nhìn cách hànhxử của những anh lớn mà thôi. Anh Trung bắn súng điện vào người 1 thằng thị uy, liền sau đó thằng đó nằm ngay đơ ra đường, tay giật giật, những thằng còn lại liền xanh mặt nhìn theo thằng vừa ngã, rồi líu ríu bỏ hàng xuống, giơ tay lên đầu tỏ vẻ đầu hàng.

 

Nhưng như vậy cũng đủ để xác định tụi nó mềm xương, vì khi những cây hàng kia rơi xuống đất vang lên loảng xoảng, hàng chục anh em chờ sẵn kia đã sẵn sàng nhào vô mà đấm, mà đá 1 cách hả hê, chỉ dừng tay khi lũ kia nằm rạp dưới đất, máu loang lổ khắp cả mặt đường.

 

Tôi đứng ngẩn người ra trước lối sử sự của anh Trung, đơn giản, không phải tốn công đâm chém, chỉ đơn giản là đánh đá tự nhiên, nhưng cũng đủ thị uy rồi.

 

Đến lúc này, anh Hiếu cũng chạy chiếc Nexus bạc tới. Bước xuống xeanh lạnh lùng ra lệnh, vẻ mặt lạnh tanh không chút tình người, khác hẳn với anh Hiếu vui tính mà tôi đã gặp, đã tiếp xúc trước đó.

 

_Đưa hết tụi nó xuống hầm!

 

Để rồi, từng thằng từng thằng một được mang đi xuống tầng hầm của bar, nơi đây là 1 thế giới khác, tách biệt với thế giới bên ngoài, thật sự là 1 địa ngục không hơn không kém. Đến mức 1 thằng từng đổ máu nhiều lần vì đánh nhau, vì đâm chém như tôi còn thấy lạnh người khi bước theo đám đông xuống hầm, chỉ để tận mắt chứng kiến cái cảnh mà người ta gọi là tra tấn như thế nào.

 

1 thằng được cột vào cây trụ gỗ hình chữ thập, còn đám đông còn lại thì bị đẩy vào 1 góc ngồi chung với nhau, xung quanh là những người anh em tay lăm lăm vũ khí sẵn sàng đánh đập chúng nó không thương tiếc.

 

Anh Hiếu tiến gần đến thằng bị cột, tay cầm 1 xô nước nhỏ, anh tạt thẳng vào mặt nó. Thằng đó ho lên xù xụ, rồi cũng mở mắt ra nhìn.

 

_Ai sai mày đến phá quán tao, là thằng Khiêm phải không -anh Hiếu cười lạnh.

 

_…

 

_Nói! – anh đấm liên tiếp mấy cái vào bụng nó.

 

Thằng đó run lên bần bật, sặc sụa, nhưng vẫn không hé miệng nữa lời.

 

_Ngoan cố nhỉ! Được thôi!

 

Rồi anh Hiếu lấy cây kiềm, nhìn thằng kia cười đểu. Cảm thấy nguy hiểm đang đến gần, nó lắc đầu hoảng sợ, nhưng đã muộn rồi. 2 người khác tiến tới kẹp chặt tay nó, và anh Hiếu thì… rút lấy móng tay nó, thằng đó hét lên đau đớn, khi mà ngón tay nó giờ đây đã biến thành một màu đỏ máu, thấy cả xương trắng hếu trong đó. Nó hét lên 1 tiếng thảm thiết, rồi chết ngất trên giá gỗ.

 

Từ tốn, anh Hiếu quay lại hỏi với đám đông kia.

 

_Tụi bây thấy rồi đấy, thằng nào không khai thì lấy thằng kia làm gương đấy nhé, giờ 1 thằng đứng lên trả lời câu hỏi của tao nhanh, chứ tao không có nhiều thời gian đâu -anh Hiếu gằn giọng.

 

Tụi nó nhìn nhau hoảng loạn, rồi 1 thằng được chỉ định đứng lên trả lời

 

_Dạ đúnh là anh Khiêm ra lệnh cho tụi em.

 

_Tụi mày chán sống nhỉ, quán của tao mà cũng dám tới giành địa bàn à.

 

_Em xin anh, tụi em lỡ dại, tụi em cũng chỉ là lính lác được đại ca phái đi mà thôi. -thằng đó quỳ gối xuống nài nỉ.

 

_Đại ca mày là ai?

 

_Dạ… là 7 Xi -thằng đó lấp bấp trả lời.

 

_Hừ thằng chó đó nay dám qua địa bàn tao luôn à, được rồi để xem chị hai tính sao đây -anh Hiếu gằn giọng.

 

Rồi anh quay đi, ngoắc tôi với anh Trung rồi ra ngoài, trước khi đi không quên kêu chăm sóc đám kia thêm 1 lần nữa trước khi ném ra ngoài =]] thấy lạnh người thật.

 

» Ra trận

 

Bước ra tới đường, anh Hiếu dừng lại, tay rút vội điếu thuốc ra châm lửa. Để rồi, sau 1 hơi rít dài đầy khói, anh lại đưa ánh mắt nhìn ra xa xăm, dõi theo những ánh đèn xe lao vun vút trên đường kia.

 

_Mày tính sao đây Hiếu -anh Trung bước đến bên cạnh hỏi.

 

_Mày nghĩ sao? -anh Hiếu không vội trả lời, chỉ tiếp tục rít cho vơi điếu thuốc trên tay, mắt chả buồn nhìn lấy anh Trung, hay nhìn lấy tôi dù chỉ 1 lần.

 

_Tụi nó kéo qua đây phá quán mình, tất nhiên mình phải trả thù lại rồi, má nó chứ! -anh Trung tỏ vẻ bực dọc.

 

_Hừ mày nghĩ thế rồi còn hỏi tao làm gì nữa -anh Hiếu cười nhạt.

 

_Được, vậy lên đường thôi!

 

_Chờ chút, tao gọi cho chị hai đã -anh Hiếu cười nói.

 

Chị hai có vẻ như là 1 người nắm quyền lực của thế giới ngầm khu này, nên khi anh Hiếu nhắc đến hai từ “chị hai”, tôi đã thấy nét mặt anh Trung thoáng chút sững sờ, cơ mặt giật giật.

 

Tôi không nói gì, vì biết mình chỉ là phận đàn em ở nơi đây mà thôi, tuy được hai anh chiếu cố nhiều chuyện, nhưng đâu thể nào mà lên tiếng chỉ đạo, chẳng khác gì trẻ con mà dạy đời người lớn cả.

 

Anh Hiếu vội bước đi về phía khác, để nói chuyện dt với người được gọi là chị hai kia, để rồi khi trở lại anh chỉ khẽ mỉm cười, một nụ cười lạnh đến đáng sợ.

 

_Đi thôi -anh ra lệnh.

 

_Giờ qua đó luôn à Hiếu -anh Trung hỏi lại.

 

_Đúng thế!

 

_Cần gọi tụi nó đi luôn không?

 

_Thôi khỏi cần! Chỉ tụi mình thôi!

 

_Ừ mày lại ỷ y vào bản thân rồi đấy -anh Trung khẽ lắc đầu.

 

_Thế còn N, dám đi cùng tụi anh không? -anh Hiếu chợt hỏi lại tôi.

 

_Đi hay không là quyền của em, anh không ép, nhưng nói trước chẳng hề an toàn đâu đấy -anh Trung chợt bật cười lớn, át đi vẻ lạnh lùng đáng gê sợ từ nãy đến giờ.

 

_Trước giờ em chưa nghĩ mình an toàn khi nào cả, hai anh giúp em nhiều rồi, chút chuyện này em nhất định phải theo tới cùng rồi -tôi quả quyết.

 

_Được thôi! Anh tin vào chú mày! -anh Hiếu vỗ mạnh vào vai tôi.

 

_Cẩn thận! -anh Trung chỉ biết nhìn tôi lắc đầu, rồi vỗ vai thân tình 1 cái.

 

_Được rồi! Sau hôm nay còn sống thì tính tiếp! -anh Hiếu nói, kéo tôi và anh Trung ra khỏi cái bầu không khí u ám, dường như có chút gì đó đáng lo sợ trước trận chiến.

 

Cả 3 lên chiếc Nexus bạc của anh Hiếu, trực chỉ đường NVL gần đó. Bầu không khí trong xe chùng xuống, chả ai mở miệng nói với nhau lời nào cả. Có lẽ vì cái tính chất bắt buộc của nghề này là vào sinh ra tử, nên hầu như ai cũng xem nhẹ tính mạng của bản thân, chỉ đặt tình anh em, đồng đội lên trên hết. Đừng vội chỉ trách những kẻ được gọi với cái tên “giang hồ”, vì chưa chắc rằng bạn sống tình cảm bằng họ đâu, yêu rất thật, không giả dối, không biết nói lời đường mật như nhữnh vị thiếu gia lắm tiền, chỉ mỗi tội nghe đến hai từ “giang hồ” thì người ta bỏ chạy mất rồi, huống chi nói yêu =]]

 

Dt chợt vang lên bản nhạc chờ quen thuộc, những giai điệu buồn của bài “Ừ thì là khoảng cách” réo rít, báo hiệu cho tôi có cuộc gọi đến.

 

Lấy dt ra xem, là của Quyên gọi tôi, đành phải nghe máy thôi, vì tôi không muốn mình bỏ lỡ 1 cuộc gọi nào của những người mà tôi quan tâm cả.

 

_Anh nghe nè, có gì không em?

 

_Hì mai anh rảnh không vậy?

 

_Chưa biết nữa…

 

_Thế à? Nếu rảnh thì em sang nhà anh chơi nhé!

 

_Cũng được, mai nha -tôi bật cười.

 

_Dạ!

 

_…

 

_…

 

_Thôi anh cúp máy nhé!

 

_Dạ… em nhớ anh!

 

Tút… tút… tút! 3 từ “em nhớ anh” sao lại làm tim tôi nhói quá, khiến tôi có chút lo sợ, liệu rằng tối nay tôi có còn mạng để được trở về với em không? Chút tiếc nuối dường như xuất hiện trong tôi, và người đọc được những điều ấy chính là anh Trung.

 

_Sao? Thấy hối hận không em? Giờ hối hận vẫn còn kịp đấy -anh Trung cười hiền.

 

_Dạ… -tôi ngập ngừng -em đã quyết định vậy rồi, tất nhiên nói được phải làm được -tôi cương quyết.

 

_Tuỳ chú mày -anh Trung cười khổ.

 

Xe lại bon bon trên con đường dài, bất chợt cũng đến lúc phải giảm tốc độ, rẻ ngoặt sang con đường khác. Để rồi khi tôi nghỉ lại, con đường này dường như là con đường sinh tử, tính mạng của anh em, sự nghiệp của anh Hiếu, hay tất cả những mối quan hệ khác của cả 3 người chúng tôi đều được đặt lên bàn cân khi mà xe chở chúng tôi rẽ vào đây.

 

Dừng xe bên 1 gốc cây xanh, tôi đưa mắt nhìn ra khung cửa kính. Trước mắt tôi là 1 quán bar sang trọng, chẳng hề kém cạnh chút nào cả so với quán bar KR cả.

 

Quán bar NET này xem ra còn quy mô hơn so với quán kia nữa, trước cổng toàn thấy xe sang thôi. Đám nhân viên nhìn cũng lịch thiệp hẳn, khi mà đống hộp quần tây áo sơ mi trắng, đứng chào khách nhìn cũng lịch sự lắm.

 

_Rồi giờ sao đây Hiếu?

 

_Vào thôi -anh Hiếu nói, tay đóng sầm cửa xe.

 

_Ớ đéo thủ đồ luôn à -anh Trung nghệch mặt ra.

 

Tôi cũng nghệch mặt ra, nhìn theo cái nhân ảnh đứng cười cười của anh Hiếu. Cái định mệnh ổng đã ra lệnh 3 thằng chấp hết, mà thế đéo nào lại méo thủ hàng thế nhỉ, vậy vào đó thì… dùng trym đánh à @@. Mặt ngu ngu nhìn anh Hiếu, bên cạnh tôi anh Trung cũng biểu cảm không kém trước lời thằng bạn thân.

 

_Không chết đâu! Đừng lo -anh Hiếu nói.

 

Rồi cả ba thằnh ngu dại bước vào quán bar NET, bước vào ranh giới của sự sống và cái chết. Thật sự thì tâm lý cũng có chút sợ hãi, những phóng lao thì phải theo lao thôi, dù thế nào đi nữa cũng không thể dừng bước nữa rồi.

 

Bước vào sảnh, chúng tôi vẫn được chào đón như 1 vị khách hàng bình thường, vì đâu ai biết chúng tôi là ai, khi mà đám lính được phái đi phá quán bar của anh Hiếu vẫn chưa được thả ra mà.

 

_Anh đi mấy người ạ! -thằng quản lý niềm nở bước ra chào hỏi, tay cầm bộ đàm chuẩn bị sẵn sàng xếp bàn cho chúng tôi.

 

_À cho anh hỏi có anh Khiêm ở đây không em? -anh Hiếu hỏi lại.

 

_A dạ có anh! -thằng đó có chút ngạc nhiên.

 

_Ừ thế em dẫn tụi anh lên gặp nó nhé! Anh có chút chuyện cần bàn!

 

_Xin lỗi nhưng anh có hẹn trước không ạ?

 

_Không em, cứ lên nói có anh Hiếu bar KR cần gặp là được.

 

Dường như nghe đến đây thì thằng kia cũng đã biết được mình đang nói chuyện với ai, và cũng chẳng cần báo hiệu gì cả, đám bảo vệ đứng gần đó liền đưa mắt nhìn bọn tôi, thủ sẳn.

 

Bầu không khí chợt trở nên căng thẳng, nhưng anh Hiếu vẫn cười cười, không có gì là đề phòng trước đám đó cả.

 

Nhưng đâu thể nào thở phào nhẹ nhõm được, vì ngay lúc đó, 1 thằng từ trong sảnh đã cầm hàng chạy vội ra bem bọn tôi, phát lệnh tổng tấn công cho cả đám đứng ngay đó.

 

Chẳng kịp nói lời nào, mặt anh Hiếu bỗng chốc đanh lại, lách người sang 1 bên né đi cú chém của thằng kia, và tặng lại nó 1 bạt tay vào mặt, xiểng liểng.

 

Nhìn sang bên cạnh, anh Trung lúc này cũng đã thủ thế, trừng mắt nhìn theo những gương mặt đầy sát khí kia.

 

Thoáng chút sững sờ, nhưng rồi bọn kia cũng biết mình cần làm gì, lao nhanh về phía quầy trước sảnh, rút vội những cây hàng được giấu bên dưới bàn mà tiếp đãi 3 người bọn tôi.

 

Tinh thần cảnh giác cao độ đã phát huy tác dụng, khi mà 1 thằng định đánh lén tôi từ phía sau lưng. Vội lách người né đòn, rồi tôi chụp tay nó lại, bằng 1 động tác đơn giản, tôi… bẻ tay nó luôn =))

 

Tiếng rắc rụp khô khốc vang lên, hoà vào tiếng hét thảm thiết của thằng đó. Cây tuýp trên tay buông thỏng, rơi xuống sàn vang lên leng keng. Tính ra tôi cũng đâu ác lắm đâu nhĩ.

 

Bên kia, anh Hiếu và anh Trung cũng đã chứng tỏ bản lĩnh của mình, khi mà tay không nhưng lại đánh trả từng đòn đích đáng trước những kẻ trang bị đầy đủ kia.

 

3 chống tất cả – nghe có vẻ không tưởng, nhưng trên đời không có gì là không thể cả, khi mà cả 3 người bọn tôi xử đẹp đám lính canh đó. Giờ mới hiểu tại sao anh Hiếu bảo không cần thủ hàng, vì đánh bọn kia là tụi tôi nắm chắc trong tay được vũ khí của tụi nó rồi, với lại tay không cận chiến thì linh hoạt hơn hẳn.

 

Có lẽ đến hôm nay tôi mới biết được bộ mặt thật của anh Hiếu, anh Trung, khi mà hai anh đó ra tay thì ác lắm, đánh đến gục mới thôi. Chụp được cây mã, anh Hiếu không ngần ngại xả 2 nhát chém vào đầu thằng gần đó, rồi lại chém tiếp vào người thằng kế tiếp, đến khi nó gục mới chuyển sang đối tượng khác.

 

Anh Trung cũng vậy, sẵn sàng vun tuýp đập vào đầu bất cứ thằng nào tiến lại gần, dường như phản xạ có sẵn trong đầu rồi, chỉ cần nhác thấy ai đó bên cạnh, anh liền lia cây tuýp vẽ những đường bất chợt về phía đó, khiến cho đối phương phải chống trả trong vô vọng, vì ít nhất cũng dính vài tuýp vào người rồi.

 

Tuy nói dễ vậy, nhưng 3 chống số đông không hẳn là ý kiến hay, khi mà đám kia nằm gục trên sảnh, cả 3 chúng tôi không ai là không có thương tích cả.

 

Anh Hiếu dính 2 nhát trên tay trái, rách cả áo khoác, máu loang cả áo. Anh Trung thì nặng hơn, dính 1 nhát trước ngực rách toạt cả áo, nhưng cũng chỉ ngoài da thôi không đến nổi nào.

 

Còn tôi có vẻ như là thằng tệ nhất, khi mà vừa bị 2 nhát 2 bên tay khi đưa tay ra đỡ, vừa ăn hết vài tuýp vào lưng đau thấu trời luôn vậy. Dù vậy khi hăng máu thì chẳng có gì có thể ngăn cản được cả, đau thì đau nhưng đánh thì cứ đánh thôi.

 

Ai xem phim “Bụi đời Chợ Lớn” chắc hẳn cũng ấn tượng trước câu nói của Hùng Chợ Lớn chứ:

 

“Đánh hoặc bị đánh, đâm hoặc bị đâm”

 

Phủi bụi trên tay ( thực ra là phủi máu đó chứ) =)) cả 3 nhìn nhau, rồi cất bước định bước vào trong, để tìm người cần tìm.

 

Bốp bốp bốp! -tiếng vỗ tay vang lên từ phía trên sảnh, 1 tốp người đi xuống, và chắc là người mà chúng tôi cần tìm, vì lúc đó nhìn qua anh Hiếu tôi thấy chút sát khí đang dâng lên, hiện rõ trên khuôn mặt anh.

 

Người cần lộ diện thì cũng đã xuất hiện, việc cần làm cũng sắp sửa phải làm thôi. Nhưng tương lai vẫn còn mù mịt, vì hiện tại vẫn chưa thể nào khẳng định được con đường phía trước có thể vượt qua được hay không đây?

Lưu ý: Hãy lưu địa chỉ web này lại để lần sau còn vào bạn nhé!!!

» Chuyện kinh dị về thằng anh mình

» Chuyện tâm linh có thật by Ginta9x

» Những chuyện kì bí có thật: Quê em – Đất độc

» Truyện Ma VOZ: Hình như mới gặp ma trong nhà tắm? (Có Hình)

» Truyện tâm linh: Bố em (VOZ)

xem thêm Xem thêm: Truyện Voz sưu tầm

» The Voice Kids – Giọng hát Việt nhí 2019 tập 13 Full HD

» The Voice Kids : Giọng Hát Việt Nhí 2017 Tập 14 Full HD

» Phim Lớp Học Ám Sát Vietsub

» Cười Xuyên Việt 2017 Tập 6 Full HD

» LOL: Top 10 pha xử lý Yasuo không thể tin nổi

Thế giới giải trí miễn phí trong tầm tay!
Liên hệ: support@advuitinh.com
Facebook: Danger+ ^^