Tai game mien phi, wap giải trí, gameshow Việt
Game Show - Nhạc Hay - Phim Hay

Giải trí miễn phí - Xem phim hay - Xem hài vui - Đọc truyện VOZ - Tải Games & App Miễn Phí!

[HỒI KÍ] CẤP 3, ANH VÀ EM – Phần 2

28054 Lượt xem

» Những cơn đau

 

Nằm đó thở oxi chốc lát trong cái màn đêm thăm thẳm nơi hành lang lầu 3. Chỉ vài phút thôi mà tôi tưởng chừng như vô tận. Sai lầm của tôi là quá ỷ y vào trình độ võ thuật của mình, để rồi bị gậy ông đập lưng ông, thiểu số thì làm sao mà thắng đa số cho được cơ chứ, lại chẳng có hàng đem theo nữa. Đúng là số khổ mà.

 

Nhưng ít ra vẫn còn cây bút ghi âm, nó đã ghi lại cuộc nói chuyện vừa rồi của tôi và hai thằng các đảng kia, kì này thì tôi cho nó chết thôi haha. Để xem hai thằng bây bố láo được bao lâu.

 

Tay run run lấy cây bút trong túi ra, nâng niu và trân trong nó hết mực, cơ mà wtf @@

 

Tay tôi lấy cây bút ra, cơ mà sao nó chỉ còn có phần trên thôi thế này @@, phần dưới của nó đâu?

 

Lục soát lại túi áo, tôi mới cảm thấy được niềm vui của mình. Đậu phộng mua nhầm bút fake cmnr, sao mấy cú đá với đạp của đám khốn nạn kia, cây bút ghi âm thần thánh của tôi đã về lại với xưởng sắt vụn, định mệnh phần thân thì còn nguyên, phần ghi âm thì bể nát mất rồi. Thế này thì làm sao mà đưa ra làm bằng chứng, niềm tin à.

 

Moi móc trong đám sắt vụn mũ bể đó, ít ra cũng còn sót lại được cái thẻ nhớ. Mà nó cũng bị cong lại mất rồi, chẳng biết còn xài được không nữa @@.

 

Gắng gượng ngồi tựa lưng vào tường, tôi bật cười, nụ cười chua xót đầy đau đớn. Coi như xong, thành công cốc mất rồi, vừa bị đánh đau vừa bị hư đồ nghề thế kia thì làm sao mà có thể vạch trần bộ mặt thật của hai thằng kia đây?

 

Haizz số đen như mực, đã vậy còn gặp mực tàu, đen chưa gì bằng =]].

 

Nhét cái thẻ nhớ vào bốp, hi vọng còn sai được để mà vớt vát lại phần nào thể diện cũng như công sức của tôi chứ. Lúc này thì bên dưới sân trường đã hoà vang tiếng hát, tiếng reo hò ồn ã của mọi người rồi. Ngọn lửa trại cất cao lên giữa sân trường, thắp sáng rực cả một vùng trời, nhìn cảnh kia chốc lát lấy lại sức, tôi cố gắng lê bước về lại trại của lớp trong cơn đau, mệt nhọc thật.

 

_N mày sao thế -thằng A thấy tôi vừa đi vừa nhăn nhó, nó vội buông nhỏ Thy ra chạy tới bên tôi hỏi thăm.

 

_A3 anh bị làm sao vậy? -nhỏ Thy cũng lo lắng hỏi tôi.

 

_Không sao đâu, mới bị cắn lén thôi -tôi mỉm cười đau khổ.

 

_DM lại là hai thằng chó kia à- thằng A hỏi.

 

_Ừm nó đó, kéo nguyên băng úp tao trên lầu 3 kìa -tôi nói.

 

_Ai đánh anh? -nhỏ Thy hỏi.

 

_Thì hai cái thằng mà lúc nào cũng kè kè bên nhỏ MNgọc đó, với cả nhỏ Thư luôn -thằng A nói lớn tiếng.

 

_Ý anh là anh Khang gì gì đó á hả, nghe nói đang cưa chị Ngọc mà? -nhỏ Thy ngờ nghệch.

 

_Ừ thằng chó đó đó, cưa cẩm gì, hôm bữa em quên lời thằng N nói dưới căn tin à?

 

_A em quên mất -nhỏ vỗ đầu tỏ vẻ đã nhớ ra rồi.

 

_Hừ DM kéo ae qua dập chết mẹ hai thằng đó đi, tức quá -thằng A nói.

 

_Thôi đi mày, đang cắm trại thầy cô đông lắm, không chơi được đâu -tôi cản nó lại.

 

_Má nó, chẳng lẽ mày để nó đánh mày như vậy mà bỏ qua cho nó sao?

 

_Ai nói tao bỏ qua, chỉ có điều chưa tới lúc thích hợp thôi.

 

_Mẹ nó thiệt chứ, vậy giờ mày muốn sao đây?

 

_Về lớp cái đã, có gì tính sao -tôi nói, rồi lại lếch về trại từng bước 1 1 cách khó nhọc.

 

Thằng A thì hằn học ở phía sau, nó đang bốc hoả, tôi biết nó lo cho tôi nên nó mới vậy, vì trước giờ nó khá là trầm tính, ít khi nào nó lại nổi nóng đến như vậy vì 1 thằng bạn, à tính ra tôi với nó thân nhau như anh em trong nhà chứ đâu thể xem như bạn thân được.

 

_Trời thằng N, mày làm gì mà bầm dập vậy? -thằng K mập đang ngồi tâm sự cùng gấu nó, tức con U ở phía trước cổng trại. Nó cũng khá là ngạc nhiên khi thấy bộ dạng của tôi trong lúc này.

 

_N bị sao vậy? -nhỏ U cũng hỏi tôi, vì là gấu thằng K, lại học chung lớp, thường đi chơi chung nên tôi cũng khá thân với con này.

 

_Không sao đâu, có chút chuyện thôi -tôi nói, rồi bỏ vào trại luôn.

 

Bước vào trong, đa số mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, cả em và nhỏ MNgọc cũng vậy.

 

Tôi tia mắt nhìn em, thấy em khẽ nhăn mặt rồi quay sang nhỏ Ngọc nói gì đó. Tôi chẳng quan tâm, bước thẳng ra phía sau của trại. Trại chia hai gian nhé, gian trước của nữ ngủ, còn phía sau là của nam, cấm qua ranh giới lúc nữa đêm =]]]

 

Đi thẳng về phía cuối cùng của trại, tôi kéo cái balo ra gối lên đầu, nằm xuống thở oxi.

 

Lúc này thì đám ae thân thiết đã gom lại hết trong đây rồi, cũng không thiếu những ánh mắt tò mò của mấy đứa con gái trong lớp dành cho tôi, cơ mà tôi không quan tâm tới tụi gái này lắm.

 

_Lại là tụi nó làm à? -thằng K đã bỏ nhỏ U bên ngoài, vào đây hỏi thăm tôi.

 

_Ừ nó đó, DM phê thật -tôi cười nhạt.

 

_Sao mày không gọi tụi tao? -thằng V hỏi.

 

_Gọi gì kịp, mẹ nó nguyên đám nó nện tao nhừ tữ thì làm sao mà gọi bọn mày được. -tôi thở dài.

 

_DM để tụi tao chơi lại nó -thằng P nói.

 

_Thôi đi, đêm nay nhiều thầy cô, lỡ chơi nó bị bắt thì phiền lắm. -tôi nói.

 

_Vler chẳng lẽ lại bỏ qua hay sao?

 

_Từ từ đã, DM tao còn chưa khoẻ thì chơi bằng niềm tin à. -tôi nói với cả đám.

 

_Mày cứ nằm nghĩ đi, để tụi tao lo -thằng A từ ngoài bước vào nói.

 

_Thôi đi, giờ này đánh đấm gì được, tụi nó vào trại hết rồi? -tôi hỏi nó.

 

_Cứ để tao lo, vô tư đê -nó cười cười.

 

_Tuỳ mày, đừng để bị giáo viên bắt đấy -tôi cảnh báo.

 

_Oke thôi.

 

_Hừ có gì từ từ chơi lại cũng được, không nhất thiết phải là hôm nay đâu -tôi vội nói khi thấy khí thế tụi nó đang dâng cao.

 

_An tâm đê, mày cứ việc nằm đây chờ tin, coi tao chỉ đạo nè -thằng A vỗ ngực.

 

_Tuỳ mày -tôi thở dài ngao ngán.

 

_Thằng nào chịu chơi nào? -thằng A hỏi đám ae

 

_Mày hỏi ngu vkl, tất nhiên là dứt hết rồi, đang cay hai thằng l* đó lắm -thằng V nói.

 

_Đúng đó, chơi thì chơi hết cả đám, bị bắt thì ăn án hết cả đám -thằng K nói.

 

_Oke vậy đi thôi.

 

Rồi cả đám bỏ tôi nằm đó mà kéo ra ngoài. Đúng là ae với nhau chỉ có 10 thằng này chơi được mà thôi, còn sót lại 1 vài thằng không chung nhóm thì vẫn còn ngồi lại trong trại đưa ánh mắt tò mò nhìn tôi.

 

Tôi đành nằm đó bất lực chờ đợi mà thôi, để xem tụi nó sẽ làm gì, nhưng mà tôi cũng không muốn tụi nó vì tôi mà phải lãnh án nào hết, năm nay cuối cấp hạnh kiểm rất là quan trọng, lỡ dính án thì xem như vứt bỏ 12 năm đi học. Nhắm mắt nghĩ ngơi tí cho bớt đi cơn đau, biết đâu chừng ngủ 1 giấc thì hết đau thiệt thì sao haha, nhưng mà chỉ sợ hết thở luôn thôi.

 

_Anh bị sao vậy? -giọng nói quen thuộc của em vang lên, tôi không mở mắt nhưng vẫn biết là em bước đến bên cạnh tôi hỏi.

 

Hừ? Lo cho tôi à em, nếu vậy thì sao lại không tin tôi?

 

_Không sao đâu! Có chút chuyện thôi -tôi chẳng buồn mở mắt nói.

 

_Lại đánh nhau nữa à? -em hỏi, giọng pha chút gì đó giữa thương xót và tức giận.

 

_Có thể cho là vậy! -tôi mỉm cười.

 

_Đến bao giờ thì anh mới biết suy nghĩ hả, anh cứ sống bằng cách đánh nhau vậy hay sao?

 

_Không phải sống để đánh nhau, mà là đánh nhau để giành sự sống -tôi nói.

 

_Anh có bị điên không vậy, đánh nhau thì được ít lợi gì, anh coi lại bản thân anh kìa, có chỗ nào lành lặn hay không?

 

_Đúng đó, tôi bị điên mất rồi -tôi bật cười chua xót.

 

_Haizz anh chẳng còn là anh nữa rồi, em đã rất muốn tin anh về chuyện của Ngọc, nhưng giờ anh làm em mất niềm tin về anh quá rồi đó -em nói, giọng nhoà đi, có lẽ khóc rồi.

 

_Haha vậy sao, em cứ cho anh là người như vậy đi, sao này thì em sẽ biết nguyên do thôi.

 

_Anh nên lo cho bản thân mình đi, dạo này anh ốm lắm đấy.

 

_Ừm. -tôi lại chìm vào im lặng, không muốn nói chuyện với em nữa, nếu cứ nói tiếp tôi sợ mình không kìm nén được bản thân mà rơi nước mắt mất thôi.

 

_Thôi anh nghỉ đi.

 

Em nói rồi quay ra gian trước, tôi hé ánh mắt nhìn theo dáng hình nhạt nhoà của em.

 

 

“Sao này em sẽ hiểu, nhưng mà anh sợ đến lúc đó mình sẽ mất nhau mãi mãi!… “

 

» Những người AE

 

Miễn cưỡng thì không có hạnh phúc, mà không miễn cưỡng thì nhiều khi hạnh phúc lại vụt khỏi tầm tay. Tôi cũng là con người, cũng có trái tim biết yêu thương, cũng biết yêu ai đó 1 cách chân thành vậy, tim tôi cũng chứa máu, cũng chứa yêu thương, chứ đâu phải nó làm bằng sỏi đá đâu mà không biết đau…

 

Thấy em như vậy, bản thân tôi cũng buồn, cũng đau lắm ấy chứ, mình không làm cho người mình yêu được vui vẻ hạnh phúc, mà lại còn khiến cho họ phải chịu đau khổ vì phải lo lắng, quan tâm trước những việc mình làm. Đúng là tạo niềm tin và hi vọng thì rất khó, nhưng mà đánh đổ nó thì rất dễ, nhiều khi lại chẳng phải tại mình.

 

Miệng lưỡi thế gian, đâu ai lường được…

 

Tôi thiếp đi ngay sau đó, tìm đến giấc ngủ đôi khi lại là 1 ý kiến hay, giúp ta có thể quên đi khó khăn, mệt nhọc trong giây phút nào đó, để rồi giúp cho tâm trí ta được tỉnh táo mà tìm đường gỡ rối cho nút thắt.

 

Mãi một lúc sau tôi mới được đánh thức dậy, bằng những âm thanh vang dội cả đám con trai lớp tôi. Chúng đi vào trong trại mà cười nói vui vẻ như chốn không người ấy, đã vậy còn cười nói ôm sồm nửa chứ.

 

_Hahaha vui thiệt chứ, nghĩ đến cái cảnh đó mà tao đéo nhịn được cười luôn vậy -thằng K cười lớn.

 

_Coi bộ đêm nay tụi nó ngủ ngon lắm haha -thằng A cũng lớn tiếng.

 

_N ơi tụi tao trả thù được cho mày rồi -thằng V heo báo tin thắng trận về.

 

_Vui quá xá là vui đê, ae mình quẩy lên đê -thằng P cởi cái áo khoác ra quay quay trên đầu.

 

_Tụi bây mới phá gì tụi nó thế -tôi gượng ngồi dậy hỏi tụi nó.

 

_Gom dô góc kể chuyện đi -thằng A chỉ, xong nó kéo tấm bạt ngăn cách hai gian của trại che lại, chẳng chừa kẽ hỡ cho mấy nhỏ kia nhìn sang nữa.

 

_Sao nào? Tụi nó sao rồi? -tôi hào hứng hỏi ngay.

 

_Haha hơn cả mong chờ, chắc giờ này tụi nó khỏi ngủ rồi -thằng V cười nói với tôi.

 

_Kỳ này cho tụi nó khóc thét lên luôn rồi -thằng A nói.

 

_Công nhận chơi ác thiệt, lúc tao đi thăm dò trại nó nghe đứa nào cũng la làng hết kìa -thằng K lên tiếng vào câu chuyện.

 

_Là sao? Tụi bây nói rõ hơn coi -tôi nôn nóng.

 

_Là vầy: Tụi tao chia nhau ra qua trại nó thăm dò, thấy đám nam tụi nó ra ngoài chổ lửa trại hết rồi nên tụi tao cho ít nguyên liệu vào chổ nó ngủ ấy mà -thằng A cười đểu.

 

_Haha nguyên liệu này dễ kím lắm, cơ mà tác dụng thì tuyệt vời -thằng P cười lên ha hả.

 

_Là gì? Tụi bây bỏ gì vào đó vậy? -tôi thắc mắc.

 

_Kiến -thằng A đáp tỉnh bơ.

 

_Đậu! Tụi mày chơi ác thế -tôi nghệch mặt ra nhìn đám cô hồn bạn tôi, tự hỏi chúng nó ăn gì mà ác vkl thế kia.

 

_Cái này là chơi cho tụi nó đau âm ỉ luôn, kiến vàng mà cắn thì… chậc chậc -thằng V chắt lưỡi.

 

_Vler tụi mày, ác cũng vừa vừa thôi chứ -tôi hoảng hốt trước trò chơi của tụi nó.

 

_Cho mấy thằng cờ hó đó biết mùi, DM nó đánh mày ra nông nổi này mà, chịu đau khổ nhiêu đó là mừng rồi -thằng A đanh giọng lại nói.

 

_Nhưng mà lỡ kiến cắn nhầm qua gian trại của nữ thì sao, dính người vô tội ác lắm mày-tôi rầu rĩ nói, mày thằng kia chịu cũng đáng, nhưng mà những đứa k dính dáng lỡ cũng dính chiêu thì sao, tội nghiệp =]]

 

_Mày yên tâm đi, tao chỉ bỏ trong đống đồ của tụi con trai thôi, với lại gian trại nó ngăn kín hơn mình, không sợ bò qua đâu haha -thằng V nói.

 

_Ờ vậy thì được -tôi tạm yên tâm.

 

_Haha mày mà nhìn thấy cảnh tụi nó nhảy dựng lên gãi khắp toàn thân kìa, đảm bảo cười bể bụng luôn đó -thằng A vuốt ngực nói.

 

_DM tụi mày ác quá rồi còn gì, mà kím đâu ra kiến vàng vậy? -tôi hỏi

 

_Nãy đi ngang cây bàng dưới căn tin, thấy có 2 ổ nên tụi tao cắn răng bẻ lấy 2 ổ đó luôn.

 

_Ôi Vler bạn tôi, thế bọn nó biết tụi mày làm không?

 

_Chắc không đâu, tụi tao đi lén đằng sau trại nó mà.

 

_Ừ làm gì cũng phải cẩn thận 1 chút, tụi nó chơi chó lắm.

 

_Ừ mày yên tâm đi, ráng nghĩ cách mà hốt xác hai thằng đó mau mau lên, còn lấy lại công bằng cho tao với mày nữa -thằng A vỗ vai tôi.

 

_Ừm tao biết rồi, đang cố đây -tôi thở dài.

 

_Haizz đừng cố sức quá, không được thì thôi -nó nói.

 

_Đâu chịu cảnh này được mày, thà mình làm mình chịu, chứ sao chịu cảnh người ta đổ tội được -tôi cay cú nói.

 

_Ừ vậy tuỳ mày, mà thôi tao ra nói chuyện với vợ tao đây -nó cười rồi đi ra.

 

_Mẹ khuya rồi nhớ để em tao ngủ nữa đó -tôi nói với theo.

 

Mấy thằng bạn tôi giờ thì nó cũng gục xuống ngũ hết rồi, hôm nay quậy vui quá mà. Ngủ hết đêm nay, sáng mai chơi trò chơi với tổng kết điểm nữa là xong, nhổ trại ra về luôn.

 

Tôi cũng mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ, tay vẫn nắm chặt lấy cái thẻ nhớ kia, chẳng biết n1o có thể xài được nữa hay không đây.

 

Sáng ra thì tôi cũng chẳng quan tâm lắm, vì thân thể vẫn còn đau âm ỉ, do đó tôi nằm lại ở trại luôn. Đến trưa thì cũng khoẻ được chút, gáng cùng tụi nó nhổ trại ra về.

 

_Ê N thầy GT kêu mày lên lấy cái gì đó kìa -thằng K mập nói khi tôi vừa định ra về.

 

_Ủa gì nữa thế kia.

 

_Ai biết, mày lên xem sao -nó nói, rồi cùng con U dắt xe ra cổng.

 

Tôi chạy lên coi ông chú kêu cái gì, ai ngờ ổng kêu chủ nhật qua nhà ổng nhậu, tiệc tùng gì đó. Set up cuộc hẹn ăn nhậu với ổng rồi tôi cũng chạy xuống sân trường tìm lấy xe đạp ra về.

 

Mới dắt xe ra bãi, từ xa con U đã hớt ha hớt hải chạy về hướng tôi.

 

_N! N ơi -con U kêu lớn.

 

_Gì vậy U?

 

_Ra cổng trường nhanh đi, K với mấy bạn kia bị đám nào chặn lại ngoài đó kìa. -con U hốt hoảng nói.

 

Tôi quăng xe lại gáng chạy hết sức ra đó, tuy vậy vì cơ thể còn khá đau nên chẳng chạy nhanh được mấy, đã vậy còn làm mấy chổ bị đánh bầm giờ đau nhức trở lại.

 

Ra tới cổng, đập vào mắt tôi là đám đông học sinh đang hướng mắt về con hẻm phía đối diện trường. Đoán được điều không may dành cho đám bạn đang diễn ra bên kia, tôi rút vội cây baton, từ từ dạt đám đông tiến về phía đó.

 

Vừa lại gần đã nghe tiếng đánh đấm vang lên túi bụi, tôi quăng cái balo vào mặt 1 thằng trẩu nào đó, rồi nhảy vào tham chiến luôn.

 

Phe đối phương tầm chục thằng, có hai đứa mặt áo học sinh nữa, bên tôi thì 10 ae cùng với tôi và thằng A, cũng tương xứng nên cứ nhảy vào mà chiến thôi.

 

Tuy còn đau, nhưng tự tin vì có cây baton trong tay, tôi hết vụt thằng này tới vụt thằng kia, thằng A thì khỏi nói, nó cũng dắt theo 1 cây sẵn mà, nên hầu như nó không bị động trong trường hợp này. Chỉ tội cho đám anh em chỉ tay không mà chống giặc thôi.

 

Tầm chục phút thì có cứu viện, là thằng Đ kéo lính sang ứng cứu tôi, thấy vậy nên đám đó tách nhau ra bỏ chạy tán loạn, thấy vậy tôi cũng kêu mọi người dừng lại đừng đuổi theo bọn chúng.

 

Rồi tôi kêu tụi nó qua quán nước trước để lát ra hỏi chuyện, còn tôi thì vào lại trường lấy xe.

 

Bước về cổng trường khi đã nhét cây baton vào lại balo, tôi mang hờ 1 bên vai trái.

 

_Lại đánh nhau nữa à? -em hỏi tôi khi tôi bước qua chổ em đứng.

 

Tôi chẳng nói gì, chỉ vào lấy xe rồi qua quán nước cùng đám bạn luôn mà thôi.

 

_Tụi nào chặn tụi bây thế, biết không -tôi hỏi thằng K khi tôi vừa ngồi xuống ghế.

 

_Mày nghĩ ai -nó nhìn tôi thách thức trí suy đoán của tôi.

 

_Hừ, hai thằng chó kia kêu người à -tôi hỏi nó.

 

_Đúng vậy! Mẹ nó chứ, lúc nảy có hai thằng bạn nó đó, nó chặn tụi tao lại nói tụi tao phá nó đêm qua -thằng K nói.

 

_Vậy là nó biết rồi à -tôi hỏi.

 

_Ừ, nhưng mà hai thằng Khang, Khương kia nó bỏ đi sau khi ra lệnh đánh tụi tao, chắc nó không muốn ra mặt, nó chỉ ra đứng chỉ chỏ ra lệnh cho đám lính của nó mà thôi -thằng V nói.

 

_DM kéo bầy lên chơi à, tao đéo tha cho nó đâu -tôi tức giận nắm chặt ly nước trong tay.

 

_Tao cũng vậy, lần này phải chơi tới bến với nó mới được -thằng A mắt long lên sòng sọc.

 

_Tụi tao nữa, DM cay nó lắm rồi -cả đám nhao nhao lên.

 

_Được rồi, sẽ có ngày ae mình đập chết mẹ hai thằng đó, ae thấy sao -tôi hỏi.

 

_Nhất định, quyết tâm xử hai thằng chó đó -thằng K hét lớn cổ động phong trào.

 

_Oke vậy được rồi, hẹn 1 ngày không xa, giờ thì giải tán đê -tôi nói.

 

Đám bạn tôi ra về, chỉ còn lại nhóm tôi, tức là tôi, vợ chồng thằng A, chị em nhỏ Linh, và thằng Đ, còn em với nhỏ Ngọc thì… bỏ qua 1 bên đi.

 

_Mày tính sao? -thằng A nheo mắt hỏi.

 

_Hẹn nó ra, nói chuyện rồi bụp luôn -tôi nói.

 

_Chắc nó dám ra à -thằng Đ hỏi.

 

_Tuỳ, không ra thì cho nó biến khỏi cái đất BT này luôn -tôi nói.

 

_Lỡ nó lại gài N rồi sao -nhỏ Linh góp ý.

 

_Để coi sao đã, cũng có thể là vậy, nhưng mà để xem có ghi âm lại cuộc nói chuyện không, có thể lấy nó làm bằng chứng giải oan cũng được -tôi cười.

 

_Ờ vậy thì gáng dụ cho nó khui ra đi, mà lỡ nó không nói gì thì sao? -thằng A hỏi.

 

_Không nói thì vẫn đập, trả thù cho tao, mày và đám anh em nữa chứ.

 

_Ừ mày tính vậy cũng được -nó gật gù

 

_Mà mày tính chừng nào đây N -thằng Đ hỏi.

 

_Giờ thì khoan, để tao khoẻ lại tí đã, như vậy mới chơi được.

 

_Ừ quyết định vậy đi -nó nói.

 

Rồi cả đám cũng giải tán, ai về nhà nấy, tôi thì lại bận rộn với kế hoạch trả thù của mình. Liệu nó sẽ thành công hay là không đây, được ăn cả ngả về không vậy…

 

» Vỡ kế hoạch

 

Những ngày cuối cùng của tháng 3 luôn luôn trong tình trạng nắng nóng kéo dài, nhưng cũng là điềm báo hiệu mùa mưa sắp sửa đến với vùng đất này.

 

Tôi thật sự vẫn chưa có đá động gì với chuyện trả thù hai thằng kia, vì tôi vẫn chưa hồi phục hết những vết thương trên người.

 

Tháng tư đến, mang theo những đám mây đen dầy đặt, nhưng vẫn chưa có một giọt mưa nào cả. Tôi vẫn lững thững bước đi một mình trên con đường đầy nắng và gió, ngắm nhìn những cặp đôi đang đi trên đường kia, tôi tự hỏi hạnh phúc của mình đang lạc bước ở nơi đâu mà sao lại chưa đến với tôi. Đá cái chai đang lăn lóc trên lề đường, tôi thở dài nặng nhọc.

 

_Này làm gì đá chai lung tung thế kia -một nhỏ nào đó nhìn lạ lắm nói với tôi.

 

_Xin lỗi! Nhưng liên quan đến cô à? -tôi thắc mắc khi tự dưng từ đâu chui ra nhỏ này nữa.

 

_Không liên quan, nhưng anh đang làm ồn trên đường tôi tập thể dục đấy -nhỏ đó nói.

 

_Vậy à! Thế thì xin lỗi nhé -tôi mỉm cười, nhưng cười nhếch mép thôi rồi bỏ đi luôn.

 

Lâu lâu ra đường lại gặp những con nhỏ lạ lùng như vậy, mỉm cười cho qua, tôi tiếp tục bước đi về phía quán cafe của tôi. Ấy vậy mà sau này tôi vẫn còn gặp lại nhỏ kia nữa cơ, đúng là có duyên, nhưng duyên tào lao.

 

Hôm sau đi học, vẫn 1 cách âm thầm và lặng lẽ như thường ngày mà thôi, vào đúng chổ ngồi của mình mà chẳng buồn nhìn ai cả.

 

Đánh mắt qua chỗ em ngồi, thấy cặp em nằm đó, nhưng chủ nhân của chiếc cặp kia thì đi đâu mất tiêu rồi. Nhìn xem chổ MNgọc thì cũng chẳng thấy nhỏ đâu cả.

 

Một suy nghĩ lướt qua trong đầu, chắc là hai nhỏ kia lại đi đâu đó với hai thằng cô hồn kia rồi.

 

_Ê N mày vào rồi à, có tin này -thằng P từ ngoài bước vào nói.

 

_Gì vậy?

 

_Sắp tới sinh nhật thằng Khang cờ hó kia rồi kìa mày -nó nói.

 

_Ngày nào? Mày biết không? -tôi hỏi.

 

_4-4

 

_Chà, hai ngày nữa, chẳng biết nó có mời hai nhỏ kia không nữa -tôi suy ngẫm.

 

_Có đó, lúc nảy dưới căn tin tao thấy thằng Khang đưa thiệp mời cho hai nhỏ -nó nói tiếp.

 

_Được rồi, cám ơn mày nha -tôi nói.

 

_Ừ có gì đâu, chừng nào đập hai thằng chó đó nhớ gọi tao là được -nó cười

 

_Oke mày.

 

Nó quay về chổ ngồi, còn tôi thì ngồi đó suy nghĩ tiếp về kế hoạch của mình. Sinh nhật thằng Khang, 1 lý do quá chính đáng để mời hai nhỏ kia, mà chắc nó sẽ tổ chức vào buổi tối, vì ban ngày bận học hết rồi, đến khi đó thì xem như mục đích của tụi nó sẽ trở thành hiện thực rồi còn gì.

 

Tôi thì chỉ sợ có nhiêu đó thôi, vì thường ngày hầu như mọi hoạt động của hai nhỏ tôi đều có người thông báo lại cả, là đám ae đội nhà tôi được tôi nhờ theo dõi hai nhỏ đó mà.

 

Nhưng đến ngày sinh nhật của thằng Khang, thì lại rất khó trong việc bảo vệ hai nhỏ, lỡ như mà nó mời đến nhà thì làm sao mà vào đó được cơ chứ? Thiệt là đau cả đầu.

 

Dt chợt rung, tôi lấy ra ngay, xem ai mà lại gọi tôi vào lúc sáng sớm như thế này. Hoá ra là anh hai gọi cho tôi.

 

_Em nghe nè anh.

 

_N hả, hai thằng mày nhờ tao tìm thông tin có rồi đây.

 

_Thật à anh, nói em nghe coi.

 

_Hai thằng đó, nhà nó ở thành phố, hiện nó đang sống ở dưới P8 á, nhà cũng thuộc dạng có điều kiện đấy, ở nhà lại có nuôi 1 đám lính nữa, chắc đám đánh mày là tụi nó đó.

 

_Vậy hả anh, cám ơn anh nhé.

 

_Ừ được rồi, cần chơi nó không tao lo cho.

 

_Được rồi anh, em tự giải quyết được.

 

_Có gì thì cứ phone cho tao, à nảy aB gửi về cho mày cái máy ghi âm khác đấy, lát về nhà mà lấy -a2 nói.

 

_Dạ em biết rồi.

 

Vậy thì tốt, hoá ra là nhà hai thằng cờ hó đó trên thành phố, hèn gì đó giờ tôi chưa từng thấy nó trong trường vào lúc trước bao giờ cả. Nếu như vậy thì nó chỉ sống dưới đây cùng đám lính của nó mà thôi, vậy giờ chỉ việc đập chết mẹ hai thằng đó mà thôi.

 

_Ê A nghe này mày -tôi kêu thằng A

 

_Gì thế?

 

_Chiều thứ 4 hẹn hai thằng kia ra khu chung cư 2B đi, giải quyết tụi nó luôn -tôi nói.

 

_Thật à -nó sáng mắt lên.

 

_Ừ, nói với tụi nó đi, chuẩn bị chiến thôi -tôi nói.

 

_Oke mày.

 

Ngay lập tức lệnh chiến được truyền đi trong anh em. Cả đám thằng nào cũng hào hứng hết cả, vì tụi nó cay hai thằng kia lâu rồi mà.

 

Đến chiều thì tôi đi lấy cái máy ghi âm ở nhà, hi vọng cái này tốt hơn cái bút ghi âm cũ. Đến bây giờ tôi mới chợt nhớ đến cái thẻ nhớ cũ còn nằm trong bốp.

 

Lấy thẻ nhớ ra gắn vào máy, tôi bật nghe thử, tay run run bật nút play. Sau vài giây yên lặng, tôi cảm thấy hết hi vọng với cái thẻ nhớ này rồi, nhưng sau đó một tiếng rè vang lên, kéo theo sau nó là cuộc đối thoại của tôi và hai thằng cờ hó kia. Tuyệt, vậy là cái thẻ vẫn còn xài được, niềm hạnh phúc lại bủa vây lấy tôi.

 

Vui vẻ bước xuống lầu, thấy nhỏ Thy đang ngồi trên ghế chăm chú bấm dt, tôi vui vẻ lại gõ đầu nó.

 

_Rảnh rỗi ngồi đây bấm dt quá há, không đi chơi à cô hai -tôi hỏi nhỏ.

 

_Á đau em, a3 về hồi nào vậy?

 

_Mới thôi, mà nhỏ Ngọc đâu rồi sao anh chẳng thấy -tôi hỏi.

 

_Chị Ngọc đi sinh nhật rồi -nhỏ Thy nói.

 

_Sinh nhật ai nữa -tôi thắc mắc chẳng biết sinh nhật ai, vì hai ngày nữa mới tới sinh nhật của thằng cờ hó kia mà.

 

_Thì sinh nhật anh Khang gì đấy.

 

_Cái gì, chẳng phải hai ngày nữa mới tới sinh nhật của thằng chó đó hay sao?

 

_Hồi chiều em nghe chỉ nói là tại hai ngày nữa anh Khang bận gì đấy, nên nay tổ chức sớm -nhỏ Thy giải thích.

 

_Chết tiệt!

 

Tôi lao nhanh ra ngoài, thật ngu khi chẳng hỏi rõ khi nào thằng cờ hó đó làm sinh nhật, tôi lại qúa ỷ y chủ quan mất rồi. Không biết giờ này nhỏ MNgọc ở đâu nữa.

 

Gọi vội cho thằng A, tôi báo tin chẳng lành.

 

_Đi kím nhỏ Ngọc ngay, nay thằng Khang tổ chức sinh nhật đấy, có thể hôm nay nó ra tay với nhỏ -tôi nói như hét lên trong dt

 

_Được rồi, chia ra kiếm đi.

 

Cúp máy, tôi lại phone cho đám ae mà tôi nhờ theo dõi xem sao, thì lại nhận được tin bất lợi

 

_Tao mất dấu rồi, tao với thằng Tùng méo theo hai đứa đó tới khu TP thì có đám nào lao ra đánh bầm dập đây này, chưa kịp phone báo tin cho mày -anh Kha nói.

 

_Vậy à, hai anh có sao không?

 

_May mà chưa sao, nhưng mất dấu rồi, tao xin lỗi.

 

_Được rồi, anh biết tụi nó đi về hướng nào không?

 

_Để tao nhớ đã!… à nó đi thẳng theo đường NTT á.

 

_Anh nhờ ae đi tìm giúp em, có gì báo tin ngay.

 

_Oke mày.

 

Tắt máy, tôi xuống lấy chiếc wave độ lúc trước của tôi, nó lâu nay vẫn nằm bên nhà mẹ, lâu lâu tôi về kiểm tra với chạy cho nóng máy nên vẫn còn chạy khá tốt.

 

Mở cốp xe, cây 6 tấc vẫn còn nằm đó, tôi yên tâm rồi. Nhét thêm cây baton vào thắt lưng, tôi ra xe chạy biến đi tìm nhỏ. Tôi tin chắc là chỉ có nhỏ gặp nguy hiểm mà thôi, vì tôi biết em đằng nào cũng không thể ra ngoài vào ban đêm được cả, nên tôi cũng đỡ lo được phần nào.

 

Tiếng bô nôbi nổ giòn trong đêm, tôi kéo hết ga chạy về khu TP theo đường NTT để tìm nhỏ. Đừng có chuyện gì xảy ra nhé, nhỏ khó ưa…

 

» Trong gang tấc

 

Chạy bạt mạng trên đường, gió tạt vào mắt đau rát cả lên, ép nước mắt tuôn ra bên ngoài. Tôi vừa chạy nhanh vừa căng mắt nhìn hai bên đường, tìm kỹ các nhà nghỉ khu vực gần đó. Gọi cho nhỏ Ngọc, tôi chỉ nghe được 1 giọng nói quen thuộc mà thôi, thuê bao cmnr. Tôi nghĩ chắc nó đưa nhỏ về nhà nó mất rồi, nên tôi gọi cho thằng A.

 

_Mày đang ở đâu?

 

_Đang chạy lên NTT nè, khúc bùng binh ấy -nó nói.

 

_Mày quay ngược lại, chạy xuống P8 đi, a2 nói nhà nó dưới P8 đó, mày gọi thêm mấy ae đi cùng đi, gọi cho a2 lấy địa chỉ luôn -tôi nói.

 

_Oke mày.

 

_Có gì nhớ phone tao -tôi dặn dò

 

_Biết rồi.

 

Tắt máy tôi lại tiếp tục chạy như bay trên đường, đưa mắt nhìn quanh quẩn hai bên đường. Theo suy đoán của tôi nhất định nó chỉ đưa nhỏ đi được quanh quẩn khu này thôi, vì khu này là thiên đường của nhà nghỉ với khách sạn mà, chưa kể còn mấy quán cafe đèn mờ nữa.

 

Dt chợt rung, tôi tấp xe vào lề để nghe máy, là thằng A gọi

 

_Sao rồi, dưới mày có tin tức gì không? -tôi hỏi ngay.

 

_Không có, nhà nó tắt đèn, khoá cửa ngoài rồi -nó nói.

 

_Được rồi, vậy về khu TP phụ tao tìm đi.

 

_Ừm gọi a2 với aC nhờ đi.

 

_Được rồi.

 

Tắt máy, tôi gọi cho a2 luôn.

 

_A2, em cần sự giúp đỡ -tôi nói.

 

_Sao mày, cần tao làm gì? -a2 hỏi.

 

_Nhỏ Ngọc bị thằng chó kia chở đi đâu rồi, nãy giờ em với thằng A gọi mà không được, anh Kha với anh Tùng đang theo dõi thì bị up, chắc là thằng đó biết mình theo dõi rồi.

 

_Thế à, vậy mày muốn tao làm gì.

 

_Lúc nãy em nghe anh Kha nói là thấy thằng Khang chở nhỏ Ngọc vào khu TP, anh nhờ ae tìm giúp em đi.

 

_Được rồi, tao kêu tụi nó làm ngay, tao với chị hai mày tới ngay đây.

 

_Dạ nhanh nha anh, có gì gọi em liền.

 

_Ừ.

 

Lại gọi cho MNgọc 1 lần nữa, tôi chẳng có thêm được gì ngoài giọng nói quen thuộc kia, cái giọng làm say đắm biết bao con tim khi nói câu: “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”

 

Nghe giọng đó mà tôi không khỏi lo lắng, lo cho an nguy của nhỏ, vì trước giờ nhỏ chưa bao giờ lại khoá máy như vậy cả.

 

Lại tiếp tục đi tìm, tôi hết tấp vào nhà nghỉ này đến nhà nghỉ khác, hỏi hết người này đến người khác, vừa mô tả vừa đưa ảnh cho người ta coi, chỉ để tìm ra tung tích của nhỏ mà thôi. Cơ mà đáp lại cho tôi chỉ là những cái lắc đầu xua tay tỏ vẻ không biết mà thôi.

 

Chán nản, tôi lại tiếp tục lang thang ngoài đường, hi vọng một cách mỏng manh, có thể tìm thấy nhỏ sớm nhất, trước khi nhỏ xảy ra chuyện gì.

 

Thấy một chú xe ôm dựng xe bên đường, chú ấy vẫn đang chăm chú nhìn từng luồng xe qua lại, tôi liền tấp xe vào hỏi thăm.

 

_Chú ơi cho cháu hỏi cái, chú có thấy cô gái trong ảnh không -tôi vừa nói vừa đưa cái dt cho chú ấy xem.

 

_Hừm, cái này thì chú cũng không chắc, vì từ tối tới giờ có khá nhiều cô gái chạy xe qua đây -chú nói, mắt vẫn dán chặt vào màn hình dt của tôi.

 

_Thế chú có thấy chiếc Shi nào màu đen, biển XX B2 6572 không -tôi hỏi.

 

_À cái này thì tui nhớ, có thằng kia tống ba tên chiếc Shi đó chạy ngang qua đây, tui ấn tượng vì khi chạy tới đây thì làm rớt chiếc giày mà không dừng xe lại nhặt -chú nói, rồi chú bước ra túi rác phía bên phải chiếc xe, lấy chiếc giày ra.

 

_Cái này… -tôi dán mắt vào chiếc giày đó, không khó để nhận ra sự quen thuộc, là giày của nhỏ Ngọc.

 

_Xe tống ba, chắc cô gái là người bị kẹp giữa thì phải -chú nói tiếp.

 

_Họ qua đây lâu chưa chú.

 

_Mới vừa tức thì thôi, chưa đầy 3 phút nữa.

 

_Dạ cảm ơn chú, mà chú biết họ chạy về hướng nào không?

 

_À tui thấy họ chạy hướng ra SM đó, hình như dừng lại ở trong đó luôn, vì nảy giờ tui để ý chẳng thấy họ trở ra -chú vừa nói vừa chỉ về đường SM, đường đó thực chất là 1 con hẻm cụt, lại khá nhiều nhà nghỉ, nhưng toàn dân anh chị bảo kê thôi.

 

Gọi cho cả đám báo vị trí, rồi phone cho a2 nhờ trợ giúp, chờ tầm 5p thì a2 tới, đám ae cũng vậy, vừa kịp vào lục soát khu đó.

 

_Mày chắc là khu này không? -a2 hỏi

 

_Chắc, chú xe ôm bên kia thấy biển số xe của thằng chó đó vào đây -tôi cam đoan.

 

_Vậy vào thôi, vào hỏi từng chổ 1 -a2 ra lệnh.

 

Từng top ae chia nhau ra tìm, nhưng lục soát tới cuối đường vẫn không thấy bóng dáng của nhỏ Ngọc hay là hai thằng chó kia đâu cả.

 

Chẳng lẽ tụi nó biết độn thổ khỏi khu này hay sao vậy, vì sao chúng tôi lại không tìm thấy tụi nó được.

 

Vào cái nhà nghỉ cuối cùng, vẫn không tìm thấy xe nó đâu cả, tôi đứng tựa lưng vào 1 vách gì đó, làm như là vách ngăn vậy.

 

_Tôi nói là không có ai tên Khang ở đây cả, mấy người kím nhầm chổ rồi, làm ơn đi chổ khác cho tôi còn làm ăn nữa -thằng chủ nhà nghỉ nói

 

Tôi bất lực tựa đầu vào cánh cửa, hay vách ngăn gì đó, bất ngờ tôi ngả ngược vào trong, đập vào mắt tôi là 1 con đường hẻm, bên trong chứa khá nhiều xe máy, và hơn hết là có chiếc xe mà tôi cần tìm.

 

_Nó ở trong đó -tôi hét lớn rồi móc baton chạy vào trong.

 

_Không được vào đó, DM tụi mày đến đây quậy phải không -thằng chủ có vẻ nổi quạo khi thấy tôi xong vào khu vip của nó.

 

_Căm cm mày đi, muốn chết không -a2 rút cây 4 tấc ra chỉ vào mặt thằng chủ, aC và mấy ae đều rút hàng ra.

 

Thằng chủ thấy thất thế, nhưng vẫn kịp quay lưng chạy ngược vào trong, chốt cửa lại hô hào lính tráng của nó.

 

Thằng Đ với thằng A rút mã với tuýp lao theo tôi vào trong. Tôi và 2 thằng đó vừa chạy vào, ngay lập tức có 4 5 thằng cầm hàng nhào ra từ phía nhà nghỉ chơi tôi, chắc là lính bảo kê, tôi vụt baton dạt từng thằng ra mở đường, hai thằng kia cũng vậy. A2 cùng đám ae cũng nhảy vào ứng chiến.

 

Càng lúc đám bảo kê ra càng đông, chắc khu sau này quan trọng nên bảo kê bảo vệ khá nhiều, hàng họ đầy đủ. Nhưng bên chúng vẫn lép vế hơn so với bên tôi, chẳng mấy chốc là vượt qua được tụi lâu la. Tuy vậy tôi vẫn ăn trọn 1 lưỡi kiếm nhật lia qua tay trái tôi, để lại 1 vết tét dài từ bắp tay đến cùi chỏ.

 

Không quan tâm đến vết thương, tôi mặc cho máu chảy ròng ròng trên tay, cứ thế đạp cửa từng phòng.

 

Có chút hỗn loạn trong phòng, nhưng không có nhỏ Ngọc. Mãi đến phòng cuối thì mới tìm được. Đập vào mắt tôi là hai thằng chó Khang Khương kia đang lắp máy quay phim, còn nhỏ MNgọc thì chỉ còn sót lại bộ đồ lót trên người mà thôi.

 

_Hai thằng chó.

 

Tức giận, tôi vụt mạnh baton vào hai thằng chó đó, thằng A với thằng Đ cũng vừa kịp vào, nện từng tuýp sắt 1 vào người hai thằng chó đó, nó chỉ biết ôm đầu nằm dưới sàn mà thôi.

 

Tôi cầm baton đập nát cái máy quay phim, rồi lấy tắm chăn quấn quanh người che lại cho nhỏ Ngọc.

 

Bế nhỏ trên tay, tôi quay bước ra bên ngoài. Lúc này thì đám bảo kê nhà nghỉ được thằng chủ gọi lên đông hơn nữa, đang lao vào mà choảng với ae phe tôi.

 

Hai thằng chó trong phòng thì bị đập sặc máu rồi, tôi còn tặng cho nó thêm 1 cú sút vào mặt nữa.

 

Ra bên ngoài, bây giờ lại là vùng chiến loạn, thằng A với thằng Đ liền nhảy vào chiến phụ a2, còn tôi thì bế nhỏ MNgọc chạy ra xe a2, vì a2 qua đây với chị hai bằng chiếc Vios mà.

 

_Ngọc sao rồi? -chị hai hỏi

 

_May mà chưa sao, chị gọi đội nhà lên chưa -tôi hỏi, tay đóng cửa xe lại.

 

_Cầm cự vài phút đi, lên tới ngay.

 

Tôi chạy lại chiếc wave của tôi, mở cốp lấy cây 6 tấc ra, lao nhanh về vùng chiến. Lúc này phe bảo kê tầm 20 thằng, còn bên tôi thì chỉ tầm hơn chục người mà thôi, nhưng mà toàn dân thiện chiến mà thôi.

 

Lao tới xả cây 6 vào bất cứ thằng nào của phe đối phương, cứ lia hết thằng này tới thằng kia, từ bụng tới tay, tới chân. Mấy phút sau, tiếng xe máy xé tan màn đêm ào ào tới, kéo theo tiếng hét hò vang dội. Hàng chục người tay cầm mã tấu và kiếm nhật chạy tới hỗ trợ tụi tôi. Thừa thế xông lên, bọn tôi cứ thế chém gục bọn đó, từng thằng một ngã xuống, máu loang khắp mặt đất. Sau vài phút, trận chiến ngả ngũ, chiến thắng thuộc về phe tôi, tuy vậy mấy ae vẫn chịu nhiềj thương tích trên người.

 

A2 cùng aC đưa đám ae đi bệnh viện băng bó, còn tôi với thằng A thì chạy theo chị hai, đưa MNgọc về nhà, may mà tôi đến kịp, chứ không thì chẳng biết nhỏ ra sao nữa.

 

Bế nhỏ đặt lên giường sau khi chị hai và nhỏ Thy thay đồ cũng như tắm rửa cho nhỏ hết rồi, tôi đắp chăn cho nhỏ. Nhìn nhỏ ngủ say, tôi an tâm phần nào rồi, còn về hai thằng chó đó, nhiêu đó là chưa đủ đâu, tôi sẽ xử nó sau.

 

» Trước giao tranh

 

Ngày hôm sau, nhỏ MNgọc cũng đã tỉnh lại, điều đầu tiên là nhỏ hét lên kinh ngạc khi thấy tôi trong phòng nhỏ. Cũng chẳng phải làm gì, tôi chỉ là đem tô cháo lên phòng cho nhỏ rồi đi học thôi mà, đâu cần ngạc nhiên dữ vậy?

 

_Sao… sao anh lại ở đây? -nhỏ lấp ba lấp bấp hỏi, tay kéo tấm chăn che người.

 

_Tại sao tôi lại không thể ở đây? -tôi nhìn nhỏ nheo mắt.

 

Nhỏ sững sờ nhìn tôi, rồi nhìn lại căn phòng 1 lần, sau đó lại kéo chăn ra nhìn vào bên trong @@ bộ nhỏ tưởng tôi làm gì nhỏ chắc?

 

_Đừng lo tôi không có đụng chạm gì tới cô đâu -tôi hừ nhạt.

 

Có vẻ yên tâm được phần nào rồi, nhỏ bắt đầu nhìn lại tôi.

 

_Tôi ở đâu đây, tôi nhớ hôm qua tôi đi với Khang mà, sao sao giờ tôi lại ở nhà? -nhỏ vẫn không ngừng thắc mắc

 

_Thế cô không nhớ gì à?

 

_Tôi không… Chỉ nhớ là đi với Khang thôi, rồi uống nước, rồi… hết biết -nhỏ ngờ ngợ trả lời tôi.

 

_Thế hả -tôi cười nhếch mép

 

_Sao tôi lại ở đây, còn Khang đâu?

 

_Cô cứ tìm nó đi, hôm qua nó định thịt cô đấy haha -tôi cười vang

 

_Anh nói dối, anh đã làm gì Khang hả -nhỏ có vẻ tức giận.

 

_Tôi chẳng làm gì nó hết, bây giờ tôi mới làm gì với nó nè -tôi cười nhạt.

 

_Đừng! Tôi cấm anh đó! -nhỏ hét lớn.

 

_Vậy hả! Cô cấm tôi khi mà thằng kia nó định làm nhục cô à? Cô có bị điên không?

 

_Khang không phải là người như vậy, anh đừng có mà đặt điều nói xấu anh ấy -nhỏ cãi lại.

 

_Thế hả, ừ thằng Khang của cô nó tốt lắm -tôi cười giả tạo.

 

_Tốt hơn anh gấp trăm lần -nhỏ trừng mắt.

 

_Ừ nó tốt, tốt đến mức rủ thằng Khương qua chờ hưởng thụ thành quả mà.

 

_Thành quả gì?

 

_Cô vẫn không hiểu lời tôi nói sao? Nếu tôi không đến kịp lúc thì xem như đời cô đi toong rồi -tôi hừ nhạt.

 

Chẳng muốn dây dưa nói nhiều với nhỏ này nữa, vì cái thẻ nhớ cùng cái máy tôi quăng trong balo đi học hết rồi, mà nó lại đang nằm dưới nhà nên làm biến xuống dưới lấy lên đây đối chất với nhỏ này. Để ít hôm nữa vậy.

 

Ra đến cửa, tôi quay vào nói với nhỏ

 

_Tốt nhất cô nên ăn hết tô cháo kia và nằm nghỉ ngày hôm nay đi, tôi sẽ xin phép, còn mọi chuyện tôi sẽ giải thích cho cô thoả đán. Giờ thì nghỉ đi.

 

Nói xong tôi bước đi luôn, đến trường mà suýt chút nữa trể giờ học. Cơ mà đáng buồn cái là muốn tìm hai thằng kia tính sổ, mà nó lại trốn đâu mất tiêu rồi chẳng thấy đi học. Đám con trai lớp nó thấy tôi với thằng A kéo qua thì cũng hăng máu muốn xông ra chiến với tụi tôi lắm, chắc tụi nó vẫn còn cay vụ “kiến vàng” đây mà =]]

 

Qua hỏi chuyện mà mặt thằng nào cũng hầm hầm, đã vậy còn kênh lại với tôi nữa chứ. Nhưng kệ mịa lũ chúng nó, thứ tôi cần là hai thằng cờ hó kia, tôi không muốn gây chiến với đám này làm gì, tính ra thì chúng cũng chỉ ăn theo hai thằng Khang Khương kia mà thôi. Giờ chắc hai thằng đó trốn mất rồi quá @@

 

Trở về lớp với bộ mặt hằn học, cả đám con trai thấy vậy liền hỏi tôi

 

_Sao rồi mày?

 

_Tìm thấy hai thằng chó đó chưa?

 

_Chiến không?

 

Thằng nào thằng nấy hăng máu ngóng chờ câu trả lời của tôi, ấy vậy mà khi tôi nói đáp án thì chúng lại trở nên ỉu xìu

 

_Má xui vậy, đang ngứa tay -thằng K mập tru tréo lên.

 

_Định mệnh tao chưa được đập nó cái nào cả -thằng H gay cũng ấm ức.

 

_Haizz chẳng lẽ để bọn chó đó thoát dễ dàng như vậy sao?

 

_Tiếc vkl

 

_Thôi bỏ đi bây, khi nào nó đi học rồi mình hốt nó luôn -tôi nói.

 

_Đúng đó, nếu nó trốn thì tụi tao sẽ kiếm tới cùng, rồi bọn mày cũng được đánh thôi -thằng A nói.

 

_Được rồi bọn tao sẽ chờ -K mập thở dài ra chiều tiếc nuối đáp.

 

Trở về chổ ngồi, tôi đánh mắt sang chổ em, thấy em nhìn tôi trân trân. Chắc tại vì cái cánh tay tôi đang băng trắng hết 1 bên vì vết chém hôm qua đây mà. Đâu có gì lạ đâu mà lại nhìn tôi dữ vậy?

 

Lắc đầu chán nản, nếu như em không bị cấm túc thì dám chắc rằng hôm qua người bị nạn không chỉ 1 mình nhỏ Ngọc.

 

Điều đáng buồn là cả em và nhỏ MNgọc luôn là người biết suy nghĩ, nhưng tại sao lại có thể suy nghĩ thiển cận, tiếp xúc với hai thằng kia mà chẳng hề đề phòng gì cả, đã vậy còn tin tưởnv tuyệt đối vào tụi nó nữa chứ.

 

Chẳng biết hai thằng đó có bỏ bùa mê thuốc lú gì không mà hai nhỏ nghe lời dữ vậy nữa, càng nghĩ tôi lại càng không tìm ra được câu trả lời thoả đáng.

 

Chiều thì đi học thể dục, nhỏ MNgọc thì vẫn nghĩ, cho trọn 1 ngày đó mà. Hôm nay thời khoá biểu thì lớp tôi học chung với A2, tức lớp hai thằng cờ hó kia. Tôi và thằng A lại kéo nguyên đám con trai đi ngang qua nơi lớp A2 tập hợp, chủ yếu để tìm kím hình bóng hai thằng kia. Cơ mà đáp lại câu hỏi của tôi chỉ là những cái nhìn hằn học của tụi con trai A2 mà thôi, còn hai thằng kia thì lặn mất tăm rồi @@

 

Chợt nghĩ lại ngày hôm qua, có lẽ nào tôi với thằng A, thằng Đ ra tay nặng quá không, đến mức tụi nó không thể đi học mà phải nằm viện không? Không thể nào được, tuy có ra đòn nặng đấy, nhưng lúc đó tôi lo cho nhỏ Ngọc nên hầu như ít dùng sức với hai thằng đó. Thêm nữa là bên ngoài đang giao tranh, tôi với hai thằng kia liền ra ngoài phụ, chẳng hơi sức gì mà tìm hiểu coi hai thằng kia ra sao cả.

 

Khi tập thể dục thì tất nhiên tôi kiến tập, ra ngoài ngồi chơi rồi. Em cũng vậy, tự dưng xin kiến tập vào ngồi cùng với tôi luôn.

 

_Anh lại đánh nhau nữa à?

 

_Ừ có gì không? -tôi làm mặt lạnh trả lời

 

_Anh bị gì mà lại băng bó thế kia -em nhăn mặt

 

_Sơ ý va chạm -tôi nói

 

_Chắc lại bị người ta chém trúng nữa chứ gì?

 

_Đúng đó! Thì sao nào?

 

_Anh không thể sống bình thường như những người khác à? Bộ phải đánh nhau thì anh mới vui hay sao?

 

_Cũng muốn lắm, nhưng đời đưa đẩy thôi -tôi hừ nhạt

 

_Anh đừng có đổ thừa vào đời, phải chi anh lúc nào cũng vui vẻ, bình thường như Khương thì tốt biết mấy -em nói

 

_Đừng so sánh tôi với nó. Nó tốt lắm tôi không bì kịp đâu -tôi cười nhếch mép nói

 

_Anh biết vậy sao còn không biết học hỏi người ta?

 

_Ừ học hỏi! Hôm qua em biết nó định làm gì không? -tôi hỏi em

 

_Thì hôm qua sinh nhật Khang, chắc là Khương phụ giúp thôi. -em nói, chắc em vẫn chưa biết

 

_Ừ thì sinh nhật, ừ thì nó phụ giúp! Nhưng có điều… nó phụ giúp thằng Khang chó chết kia làm nhục nhỏ MNgọc đấy -tôi gằn giọng nói từng chữ 1

 

_Cái gì?

 

_Đừng ngạc nhiên như vậy, cái này cũng là tác phẩm khi mà tôi cứu nhỏ Ngọc từ tay hai thằng chó đó đấy -tôi giơ tay trái đang băng trắng kia ra chứng minh.

 

Em im lặng suy nghĩ, có vẻ em vẫn chưa tin được sự thật, mãi một lúc sau em mới mở miệng ra được

 

_MNgọc đâu rồi?

 

_Ở nhà.

 

_Thế nhỏ có sao không?

 

_Chưa sao! May mà đến kịp lúc -tôi hững hờ nói.

 

Em lại ra chiều suy nghĩ tiếp tục, bầu không khí lại trở về im lặng. Tôi thì đưa mắt nhìn ra sân trường, ngắm nhìn mọi người đang học, xem cũng vui mắt.

 

Tan học, chỉ mới vừa hết tiết 3 mà thôi, tôi cùng thằng A bước ra đường. Đám con trai thì dắt xe sau lưng, bọn tôi định đi làm vài ván LOL rồi mới về mà. Nhưng ý định đó không thực hiện được.

 

Trước mắt tôi là thứ tôi cần, đó là hai thằng cờ hó Hoàng Khang, Hoàng Khương với khuôn mặt sưng húp. Sau lưng nó, hàng chục thằng xăm trổ rồng phượng bay phấp phới trên cánh tay, thằng nào thằng nấy đều cầm hàng cả.

 

Móc balo lấy cái máy ghi âm ra, bật sẵn chờ kết quả, tôi và thằng A tiến về phía trước, đám ae cũng theo sau.

 

Thằng A lấy dt ra, gọi cho a2 và thằng Đ, sẵn sàng ứng chiến. Bầu trời chuyển màu xám xịt vì mây đen che khuất, báo hiệu cho một cơn mưa sắp đến, mưa đầu mùa. Trận chiến cũng sắp sữa khởi tranh.

 

» Huyết chiến

 

Nhét cái máy ghi âm 1 cách cẩn thận vào túi quần, đồng thời lấy cây baton ra nhét túi luôn, đề phòng ấy mà.

 

Dừng chân trước mặt hai thằng cờ hó kia, tôi nhìn thẳng mắt nó, miệng khẽ cười khinh bỉ

 

_Tao nghe nói mày kiếm tao hả -thằng Khang hỏi, tay cầm cây tuýp đặt trên vai.

 

_Ờ tao cứ tưởng mày trốn khỏi cái đất BT này luôn rồi chứ -tôi cười đểu.

 

_Đâu dễ dàng vậy, mày kiếm tao thì tao phải theo hầu thôi -nó cũng cười.

 

_Vậy theo tao, chứ ở đây tay mắt nhiều quá không thích hợp để giải quyết vấn đề đâu -tôi nói, không chắc là nó chịu theo tôi không, hay là nó chiến tại đây luôn, nhưng mà ở giữa đường thì gây chú ý quá.

 

Thực chất tôi muốn kéo dài thời gian để các ae khác đến ứng cứu kịp thời, chứ hiện tại bên tôi chỉ có 10 ae tay không tấc sắt, còn tôi với thằng A thì hay cây baton mà thôi. Còn đối phương thì gần 2 chục thằng, tay lăm lăm tuýp sắt với mã tấu sáng loáng, như vậy thì làm sao mà chống lại đây @@

 

_Được thôi, mày thích thì tao chiều, nhưng tụi tao không có đủ kiên nhẫn với mày đâu -nó nhìn tôi nói.

 

_Vậy theo tao -tôi nói rồi quay lại cổng trường lấy xe.

 

Đám ae thì vẫn đứng đó nhìn theo tôi.

 

_Tụi bây theo không, mà thôi về trước đi -tôi nói với cả đám.

 

_Mày nói gì vậy N, mày nghĩ sao mà kêu bọn tao về? -thằng K nói.

 

_Đi thì đi hết, đéo bỏ thằng nào.

 

_Vậy thì đi -tôi nói, rồi kéo cả đám hướng ra khu đô thị mới đang xây.

 

Khu này vắng vẻ, là công trường mà, có nhiều lô đất còn bỏ hoang, cỏ cây mọc um tùm, thích hợp lắm đây. Tôi chở thằng A, cho nó dt gọi a2 và thằng Đ báo địa điểm, cũng yên tâm rồi.

 

Dừng xe lại bên 1 đống gỗ lớn, loại dùng làm cũi đốt lò ấy. Đám bạn tôi thì tắp xe vào phía sau lưng tôi luôn, bước xuống xe tìm cho mình 1 khúc cây làm vũ khí tạm.

 

Phe thằng Khang cũng chạy trờ tới, dừng lại trước mặt tôi tầm 20m rồi từng thằng bước theo chân thằng Khang, thằng Khương đến trước mặt bọn tôi.

 

_Sao? Hôm qua mày đánh tao dữ lắm mà? Sao giờ co cụm lại vậy? -thằng Khang kênh mặt lên nhìn tôi thách thức, mặt nó vẫn sưng lên ấy chứ, giờ kênh lên làm mấy chỗ sưng căng phồng ra đỏ ửng lên.

 

_Đánh mày nhiêu đó chưa đủ với tội của mày đâu -tôi nói.

 

_Thế hả? Tội của tao à? May cho mày là tụi tao bị bất ngờ thôi, chứ không thì mày chết mẹ với bọn tao hôm qua rồi -nó đanh giọng lại.

 

_Vậy sao? Mày nghĩ tao để cho mày làm bậy với nhỏ Ngọc à, đừng có mơ tưởng nữa Khang à -tôi cười đểu.

 

_Hừ chẳng qua mày may mắn thôi con chó à, chứ đám lính của mày còn lâu mới theo dõi tao được.

 

_Thế à? Nhưng dù sao thì mày cũng thua tao thôi, haha -tôi cười.

 

_Thua mày à! Đúng là tao thua vì tao chưa thịt được con Ngọc! Nhưng ít ra cũng làm cho mày với con Thư chia tay thôi hahaha -nó cười vang, thằng Khương bên cạnh cũng nhìn tôi khẽ cười.

 

_Ừ thì chia tay đấy, nhưng mày cũng đâu thể làm cho Thư quen với mày -tôi nhìn sang thằng Khương.

 

_Chưa biết được đâu con chó à! Hôm nay mày chết thì con Thư về tay tao thôi, à cả con Ngọc, kể cả con Thy em gái mày nữa kìa -nó nhìn tôi thách thức.

 

_Vậy hả? Nếu mày làm được -tôi nóng máu.

 

_Để coi hôm nay mày làm sao thoát, cả đám bạn chó chết của mày nữa -thằng Khang nói lớn tiếng.

 

_Thử xem sao -tôi thách thức.

 

Ngay lập tức nó vung tuýp đánh tôi, nhưng động tác còn chậm chạp lắm. Tôi nhanh hơn nó, né người sang 1 bên, chân đá vào ngực nó, còn tay thì rút vội cây baton bật ra ngoài.

 

Đám đông liền ùa vào hỗn chiến với phe tôi, lúc này thì từ phía xa xa đã nghe tiếng xe máy rầm rú kéo tới, mang theo hàng chục anh em đến hỗ trợ tôi.

 

Tái lập thế hơn người, chúng tôi liền lấn sân chống trả quyết liệt. Mặc kệ đám đông hỗn chiến kia, tôi cầm baton lao vào giữa vòng chiến tìm thằng Khang. Nó lúc này đang được đám lính đông đảo bảo vệ, nhưng đám lính đó cũng nhanh chóng bị chi phối khi mà a2 và aC cầm kiếm nhật lao vào chém nhiều nhát mở đường.

 

Tôi theo đó mà nhảy tới đánh thằng Khang. Trình nó thì cũng gà thôi, lại thêm việc bị tôi nện hôm qua nên bây giờ nó chẳng còn được mấy hột sức cả, chỉ biết chống trả, và dùng những thằng lính thân cận nhất che chở cho nó bỏ chạy.

 

Tôi bỏ mặt phía sau đám đông hỗn chiến, nhanh chóng đuổi theo bóng dáng khập khễnh của thằng Khang. Còn bên kia, thằng A với thằng Đ cũng đang truy đuổi theo thằng Khương.

 

Chạy tới 1 căn nhà đang xây, nhưng có vẻ như bị bỏ hoang rồi, thằng Khang lẫn vào đó. Tôi đuổi theo, dí nó đến tận con đường phía sau căn nhà, băng qua một bãi cỏ cao ngập đầu.

 

Vừa thoát ra khỏi bãi cỏ, thằng Khang chụp vội cục gạch ống ném về phía tôi. Tôi phản xạ kịp lúc né được cục gạch, phang lại nó cây baton, trúng ngay vào chân khiến nó ngồi khuỵ xuống đường.

 

Chạy lại, tôi bay người đạp mạnh vào mặt nó, khiến nó ngã đập đầu ra sau. May cho nó phía sau là 1 bãi cát, nên chẳng ảnh hưởng gì nhiều. Thấy nó nằm đó bất động, tôi từ từ tiến lại, cuối đầu xuống xem xét nó.

 

Bất ngờ nó quơ lấy cục gạch trên đường, táng mạnh vào đầu tôi, khiến tôi choáng váng ngã người sang bên. Nó nhân lúc đó, liền ngồi dậy đè lên người tôi, đưa tay bóp cổ tôi, lại đập đầu tôi xuống đường.

 

Cảm giác đau đau lan tỏa, khiếp tôi mơ màng quá. Nhưng cũng vừa kịp lúc phục hồi lại phần nào lí trí khi tôi cảm thấy không thở được. Bàn tay nó cứ bóp chặt lấy cổ tôi, hết sức.

 

Tôi vùng lên, gáng sức dùng tay kéo tay nó ra, rồi lật người sang bên hất ngã nó.

 

Tôi ngồi bật dậy điều chỉnh hơi thở, rồi tặng cho nó hai cú lên gối vào mặt khiến nó ngã ra sau, máu phun ra từ miệng nó.

 

Chưa dừng lại, tôi tiếp tục sút thêm vài sút vào bụng nó, khiến nó co quắt người lại, ho sặc sụa.

 

_Dừng lại đi N, mày tính giết nó à -thằng A nhảy tới ôm tôi lại.

 

_DM giết nó cũng đáng.

 

_Thôi đi nhiêu đó đủ rồi, giết nó ở tù không đáng đâu.

 

Nghe lời nó, tôi ngừng tay lại, cuối người thấp xuống nói với thằng Khang. Lúc này nó chỉ còn thở thoi thóp mà thôi, mặt bê bết máu.

 

_Muốn sống thì cút khỏi mắt tao ngay, chứ không thì mạng sống của mày tao không đảm bảo đâu

 

Bỏ mặt nó nằm đó, tôi trở lại vùng chiến. Lúc này thì thế trận ngã ngủ rồi, cả đám lính thằng Khang nằm lăn lộn trên mặt đất, máu chảy ra loang lỗ khắp nơi.

 

Còn thằng Khương thì cũng chẳng tốt hơn thằng Khang là mấy, bị thằng A với thằng Đ tặng cho 1 trận tơi bời, khuyến mãi thêm cục gạch vào đầu nữa.

 

Tôi thấy hơi choáng, có vẻ như ăn cục gạch đó cũng chẳng ngon lành gì. Đám ae cùng lớp thì vẫn bình an, dù ít nhiều cũng có thằng đổ máu. Điển hình như thằng K thì dính 1 vết chém trên cánh tay, ngắn thôi, chắc là bị quẹt trúng. Còn mấy thằng kia thì trầy trụa sơ sơ, chỉ dơ đồ lắm cát bụi, đất đá mà thôi. Còn tôi thì dính máu, thằng A cũng vậy, cũng ăn hết vài vết chém chứ chả chơi, nhưng mà nông thôi, ngoài da không đáng kể.

 

Kéo cả đám về ăn mừng, coi như xử lý xong kẻ thù rồi. Chia tay a2, ảnh dắt lính về ăn mừng, còn tôi với thằng A thì dẫn mấy thằng bạn ra quán ăn mừng ấy mà. Đang đi thì thằng K có dt, nghe xong nó nhìn tôi méo mặt.

 

_Nhỏ Thư với nhỏ MNgọc đang ngồi cùng gấu tao ngoài cafe MK kìa. U nói là hai nhỏ kia biết chuyện rồi, kêu tụi mình ra đó nói chuyện ngay kìa.

 

Nghe thằng K nói, tôi cảm thấy cũng tiện, ra đó uống cafe, giải quyết mọi chuyện luôn vậy. Nhưng mà đâu dễ dàng như vậy được, khó khăn còn nhiều lắm.

 

» Giải thích

 

Kétttt! -xịch.

 

Tiếng thắng xe vang dội ngay trước cửa quán cafe MK, tôi bước xuống xe, thằng A thì đã bước xuống trước và nhìn vào trong quán. Ngay sau đó, đám ae cũng đổ xịt phía trước cửa quán, rồi dắt xe vào trong trong ánh mắt ngạc nhiên lẫn tò mò của thằng bảo vệ và cả đám nhân viên nhìn theo bọn tôi.

 

Cũng phải thôi, chúng tôi là học sinh, vẫn mặc áo trắng đồng phục, chỉ có điều thằng nào thằng nấy cũng lấm lem vết bẩn, vết đất cát, vết giầy dây trên áo, và lấm tấm vết máu loang lổ trên quần áo của tôi và thằng A. Chưa kể vừa vào quán thằng Đ đã bô bô cái miệng kể công với chiến tích của vụ huyết chiến vừa rồi.

 

_Má nãy đánh đã tay thật chứ mày -nó hét lớn vào bọn tôn khiến cho cả quán ai cũng nhìn.

 

_Câm lại đi mày -tôi nhắc nhở.

 

Rồi tôi bước thẳng vào bên trong, xuyên qua những chậu cây xanh làm đẹp cho quán. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh tìm kím bàn của em. Kia rồi, em và nhỏ MNgọc, cùng với nhỏ U đang ngồi ở bàn cuối cùng trong góc.

 

Thấy tôi, mặt nhỏ Ngọc có vẻ lạ lẫm khác thường.

 

_Cô gọi tôi ra đây có gì không? -tôi kéo ghế ra ngồi vào bàn luôn. Nhỏ U thì tự động rời bàn sang bàn của thằng K mập ngồi cùng nó, bàn của đám ae tôi ấy mà, tụi nó ngồi ngay phía sau lưng tôi.

 

_Anh đã làm gì Khang? -nhỏ MNgọc nhìn tôi sắc lạnh.

 

_Quan tâm nó thế? -tôi mỉm cười.

 

_Đừng nhiều lời! Trả lời tôi đi. -nhỏ đứng phắt dậy

 

_Bình tĩnh đi, rồi tôi sẽ cho hai người biết kết quả mà -tôi lại mỉm cười với hai nhỏ.

 

Nhưng 1 cảm giác choáng choáng cứ đến với tôi, đầu tôi ong ong lên vậy, nhưng vẫn cố gắng ngồi đó tỏ vẻ bình thường để nói chuyện với hai nhỏ này.

 

_Hai thằng đó… chắc giờ này nhập viện rồi -tôi bật cười ha hả.

 

Choang!

 

Ly cafe trên bàn mọc cánh bay thẳng vào đầu tôi theo lực tán của nhỏ MNgọc. Nhỏ hành động nhanh nhẹn lạ thường, ngay cả em cũng há hốc ngạc nhiên trước hành động của nhỏ này.

 

Khẽ cựa đầu cho rơi hết những mãnh thuỷ tinh bám vào tóc, tôi lấy tay lau đi dòng nước cafe đen đắng lẫn lộn với những giọt máu đỏ tươi đang lăn dài trên khuôn mặt.

 

Rồi tôi nhìn chằm chằm thẳng vào mắt nhỏ MNgọc, lúc này thì nhỏ quả thật là nóng giận lắm rồi, mặt tức đỏ cả lên, khoé mắt rưng rưng. Còn em thì sững sờ nhìn theo hành động của tôi. Đám bạn bè thì như bất động trước cái cảnh ấy của tôi.

 

_Ngồi xuống! Tôi sẽ giải thích mọi chuyện cho cô, và cả em -tôi hết nhìn nhỏ rồi lại nhìn sang em.

 

_Tôi không muốn nghe gì hết! Tôi không ngờ anh lại là con người như vậy? -nhỏ hét lớn.

 

_Người như tôi là sao? -tôi tức giận cãi nhau với nhỏ.

 

_Tại sao anh cứ chen vào chuyện tình cảm của tôi vậy? Có phải anh căm ghét Khang vì đã vạch trần cái kế hoạch khốn khiếp kia phải không?

 

_Haha căm ghét nó hả, phải nói là có tôi thì không có nó mới đúng -tôi đanh mặt lại.

 

_Anh thật đúng là hết thuốc chữa, tôi ghét anh.

 

_Tuỳ cô! Nhưng cô nhìn nhận sai mọi chuyện rồi đấy! Nếu không có tôi thì chắc giờ này cô nổi tiếng rồi -tôi nhìn nhỏ cười đểu

 

_Bây giờ thì anh nói gì chẳng được, nhưng nói cho anh biết tôi không bao giờ tin lời anh nói đâu! Không bao giờ!

 

_Thế còn em thì sao? Tin lời anh không? -tôi quay sang em mỉm cười.

 

Em bất động nhìn tôi, nhưng không đưa ra câu trả lời, trong khi tôi vẫn đang cố gắng nở nụ cười giả tạo.

 

Đầu tôi lại choáng váng, có vẻ như ảnh hưởng từ cú tán ly của nhỏ MNgọc mất rồi, cảm thấy xây xẩm mặt mày, tôi ngồi muốn không vững luôn vậy. Bám chặt vào ghế, tôi cố gắng giữ cho bản thân ngồi vững.

 

_Vậy là hai người không tin lời tôi nói chứ gì? -tôi kiên nhẫn hỏi lại

 

Đáp lại tôi là cái nhìn đầy căm phẫn của nhỏ Ngọc, ánh mắt chẳng biết nói gì hơn của em, và…

 

_Mày giải thích chi cho mệt vậy N, mày nói cho nhiều thì cũng đâu làm cho người ta tin -thằng A từ bên bàn bên kia nói vọng qua, giọng đầy cay đắng.

 

_Đúng đó! Mày xem như đổ máu vô ích đi, phí công cứu nó về để rồi nó trả ơn cho mày thế đấy -thằng Đ bực tức thay tôi.

 

_Được rồi, để tao giải quyết -tôi ngắt lời tụi nó

 

Cơn đau đầu ập đến, dường như hút hết sức lực trong tôi vậy, mồ hôi túa ra như suối trên người tôi. Tay quơ quào móc túi, lấy cái máy ghi âm ra đặt trên bàn. Rồi nhìn cả hai người, tôi nói:

 

_Trong đó có câu trả lời đấy. Không tin tôi cũng được, nhưng cái này thì không biết nói dối -tôi mỉm cười cay đắng.

 

Đặt lên bàn tờ 50k, tôi quay sang nói với lũ bạn, mặc cho em và nhỏ MNgọc đang nhìn chằm chằm vào cái máy ghi âm đặt trên bàn.

 

_Tao về trước. Tụi mày ngồi chơi lát về sau nhé. Hôm nay rất cảm ơn tụi mày, những người anh em. -tôi nói rồi cười với cả đám, sau đó thì rời bàn đi loạng choạng ra ngoài cổng.

 

Bầu trời xám xịt không một cơn gió thổi qua, tôi bước đi về nhà luôn, vì tính ra nhà tôi cũng khá gần với quán cafe này.

 

Mỗi bước chân của tôi ngày càng nặng hơn, kéo chùng xuống cả thân người, tôi cứ thế cố gắng mà bước đi. Nhưng có vẻ ông trời không thương tôi lắm, vì ngay sau đó một cơn mưa đầu mùa trút xuống biết bao nhiêu là nước. Và từng giọt nước mưa kia cứ đập xuống đôi vai gầy của tôi, khiến bước chân ngày một năng thêm.

 

Mệt mỏi, tôi chẳng chống chịu được nổi nữa, đỗ ập xuống đường như một cây chuối.

 

Đọng lại trong tâm trí tôi chỉ là tiếng gào khóc của nhỏ MNgọc, và bên cạnh là em. Hai người đang khóc thương cho tôi sao? Đâu đó có tiếng thằng A, à rồi có ai đó kéo tôi dậy… và rồi tôi ngất đi trong màn mưa trắng xoá.

 

Tỉnh dậy, tôi cảm thấy hơi choáng, nhưng ít ra cũng đã tỉnh táo lại được phần nào rồi. Đưa mắt nhìn quanh quẩn trong căn phòng trắng xoá kia, tôi lại cảm thấy quen thuộc. Ừ thì bệnh viện mà, phòng nào cũng như phòng nấy thôi, cách bày trí cũng như nội thất đâu khác nhau bao nhiêu.

 

Bật cười trong im lặng, tôi nghĩ lại xem mình đã bao nhiêu lần nằm bệnh viện rồi nhỉ?

 

Cựa mình định ngồi dậy, nhưng mà chẳng được vì lúc này tôi hầu như chẳng còn tì sức nào cả, tay thì dính một đống dây nhợ lòng thòng (ống truyền nước ấy mà)

 

À khoan đã, tôi cảm thấy có gì đó sai sai, cái gì đang ở dưới chân tôi vậy kìa@@ không thể nhìn được, khổ ghê.

 

Gáng gượng ngóng đầu dậy xem xét, ít ra cũng nhận được ai đang ở phía chân tôi. Là em và nhỏ Ngọc đang gục đầu vào giường mà ngủ. Quan tâm vậy sao haha, không tin tưởng tôi mà? Vậy đến đây làm gì? Xem coi tôi sống chết ra sao à?

 

Cửa phòng chợt mở, thằng A đưa mặt vào xem xét

 

_Nhìn cái cc -tôi chữi nó.

 

_Á đù người anh mày tỉnh rồi à- nó ngạc nhiên, đóng cửa lại rồi bước vào luôn.

 

_Chứ sao? Mà sao tao nằm đây -tôi thều thào

 

_Hôm qua mày làm bọn tao sợ quá, tự dưng mày xĩu vậy. May mà thấy trời mưa nên tụi tao ùa ra kím mày, chứ không thì mày đi bán muối rồi con -nó nói

 

_Vậy à, chắc ăn cục gạch từ thằng chó kia nên choáng thôi -tôi thở dài.

 

_Ờ còn tính thêm cái ly của nhỏ Ngọc nữa -thằng A đưa mắt nhìn về phía hai nhỏ kia đang ngủ

 

_À mà hai nhỏ đó vào đây lúc nào vậy?

 

_Từ lúc mày vào đây. Mấy tiếng rồi. -nó nói

 

_Haizz khổ ghê.

 

_Mày có duyên với bệnh viện này quá, à mà hai nhỏ kia biết hết rồi đấy, chắc chờ mày tỉnh để xin lỗi kia.

 

_Tao chẳng cần -tôi thở dài đưa mắt nhìn lên trần nhà.

 

_Tuỳ mày.

 

Bầu không khí lại trở về im lặng, chỉ còn lại hơi thở từ hai bà cô đang ngủ say kia mà thôi. Ừ thì biết rồi đấy, nhưng xin lỗi thì có ích gì?

 

» Lời xin lỗi

 

Tiếng cửa phòng bệnh lại bật mở, lần này thì y tá vào thay băng cho tôi. Tính ra thì chỉ bị thương trên đầu với vết thương cũ trên tay mà thôi, cũng nhẹ mà:))

 

Y tá vào làm cho hai nhỏ tỉnh dậy, mắt đứa nào cũng đỏ hoe cả, định nói với tôi gì đó cơ mà y tá đã đuổi cổ ra ngoài hết trơn luôn rồi, cả thằng A cũng vậy. Cơ mà sao lạ vậy? Chỉ là thay băng thôi sao mà lại đuổi ra ngoài.

 

Mặc kệ y tá làm sao, tôi chỉ việc ngồi chờ nhỏ y tá xinh xinh thay băng cho mình mà thôi, cơ mà nhỏ này chỉ là thực tập thôi hay sao mà lại thay băng đau quá, mấy vết thương hở hầu như dính hết vào miếng gạc, nhỏ y tá toàn nắm miếng gạc mà kéo ra thôi, phải nói là thốn đến tận rốn chứ chả chơi đâu.

 

Thay băng xong một lúc sau thì em và nhỏ lại vào, lần này là xách theo bọc cháo.

 

_Anh đói chưa? Ăn cháo nhé – em vẫn ân cần và dịu dàng nói, cơ mà đối với lần này thì cảm giác trong tôi nó sao sao ấy, chẳng còn thấy hạnh phúc như lúc trước nữa.

 

_Em để đó đi, khi nào đói thì anh ăn -tôi vẫn nhẹ nhàng nói với em, chẳng muốn dùng mấy từ cay độc đay nghiến đầy cay đắng, hay chứng tỏ là mình phải lên mặt với em vì mình làm đúng cả.

 

_Anh này! -em chợt hỏi, còn nhỏ MNgọc thì vẫn đứng phía sau lưng em, chắc là nhỏ vẫn chưa dám đối diện với tôi sau khi biết được sự thật thì phải.

 

_Em cứ nói đi, anh đang nghe đây -tôi nói, mắt nhìn lơ đễnh lên trần nhà.

 

_Em xin lỗi -em nói, mắt đỏ hoe lên cả rồi.

 

_Đừng xin lỗi anh, anh không đủ tư cách để em phải xin lỗi đâu -tôi vẫn rất nhẹ nhàng nói với em. Nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ làm em rưng rưng nước mắt lên rồi.

 

_Em xin lỗi vì đã không tin tưỡng anh, em…

 

_Đừng nói nữa em à, cái gì của quá khứ thì mình cho nó qua đi, đừng nhắc lại mãi như thế -tôi nói.

 

_Nhưng mà anh là bạn trai của em, vậy mà em lại không tin tưởng anh, làm cho anh phải buồn… em biết em sai rồi, anh có thể nào tha lỗi cho em được không? -em nói, lúc này thì khóc cmnlr

 

_Đừng nói thể, tại anh không đáng để em tin cậy mà -tôi bật cười chua chát

 

_Em xin lỗi vì đã làm vậy với anh -em vẫn chưa dứt cơn mưa nước mắt kia, từng giọt nước mắt cứ thi nhau tuôn rơi lả tả trên khuôn mặt em.

 

_Đừng khóc nữa, khóc cũng đâu khiến mọi chuyện trở lại như chưa bắt đầu được đâu em -tôi nở 1 nụ cười giả tạo

 

_Anh này…

 

_Em cứ nói đi!

 

_Mình có thể quay lại như lúc ban đầu được không anh -em vừa khóc vừa nói, mặt lắm lem nước mắt.

 

_Sao thế? Không phải em muốn có thêm thời gian để suy nghĩ về chuyện của tụi mình hay sao -tôi bật cười cay đắng.

 

_Em xin lỗi, giờ thì em đã hiểu hết mọi chuyện rồi, mình có thể quay lại được không anh? Em không muốn mất anh đâu -em khóc hét lên, ôm chằm lấy tôi, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi trên vai tôi.

 

_Đừng khóc nữa mà, anh không muốn thấy em phải khóc đâu -tôi vòng tay qua ôm lấy em, vỗ về.

 

_Em biết em sai rồi, anh tha lỗi cho em nha…

 

_Anh có nói là anh giận gì em đâu mà lo, nín khóc đi mà.

 

_Hức hức…

 

Haizz lại những giọt nước mắt kia khiến cho trái tim tôi lại chùng xuống. Tôi là người mạnh mẽ, nhưng chỉ có vẻ bề ngoài thôi, chắc là do xã hội tạo dựng mà thành. Ngược lại trong tim tôi lại là 1 con người đa sầu đa cảm, luôn bị chi phối trước những cảm xúc thất thường. Do đó không ngạc nhiên khi tôi lại sợ thấy ai đó khóc, nhất là từ người mà mình yêu thương.

 

Những giọt nước mắt ấy tuy nhỏ nhoi không đáng kể gì nhưng lại khiến tôi phải gục ngã trước nó, tôi không thể nào cứng rắn được khi người mình thương yêu rơi nước mắt cả.

 

Em đang buồn, tôi biết thế, và thực sự tôi chẳng hề muốn thấy em khóc như vậy chút nào cả. Tôi cũng chẳng hề muốn mất em, dù chỉ một giây vắng bóng em cũng đủ để tôi cảm thấy buồn tẻ rồi.

 

_Đừng khóc nữa nha, anh không muốn em phải khóc nữa đâu -tôi nói.

 

_Dạ.

 

_Từ nay hãy tin tưởng anh nhìu hơn 1 chút nhé, anh không cần em phải tin tưởng hết vào anh -tôi nói.

 

_Dạ em xin lỗi anh, em hứa là không như vậy nữa đâu -em nói, giọng vẫn còn sụt sịt chưa dứt được.

 

_Vậy thì tốt rồi. -tôi xoa đầu em.

 

Chuyện tình cảm của tôi và em nhiều trắc trở là thế, nhưng chủ yếu là từ chúng tôi mà ra thôi. 1 lần chia tay rồi quen nhau lại có thể khiến cho người ta yêu nhau hơn, thấu hiểu những cảm giác của nhau hơn. Nhưng đối với việc chia tay mà không tin tưỡng nhau thì nó lại theo 1 chiều hướng khác xấu đi, một khi hai người quen nhau trở lại thì ít nhất cũng có 1 cái gì đó mất lòng tin lẫn nhau. Tuy ít thôi nhưng cũng đủ làm cho nhau giảm đi ít nhiều tình cảm dành cho đối phương.

 

Đối với tôi, yêu một người là tin tưởng nhau tất cả, bỏ qua mọi quá khứ của đối phương mà chẳng hề quan tâm đến chúng. Vì lúc đó ta luôn luôn tin tưởng vào người mình yêu, luôn đặt hết niềm tin của chính mình vào họ.

 

Bề ngoài lúc này thì tôi vẫn cười nói vui vẻ với em đấy, nhưng vẫn sẽ có 1 nhát cắt khắc sâu vào tim tôi, cất giữ vào đấy chút gì đó gọi là mất niềm tin. Đối với tôi, những thứ ấy tôi có thể dẹp bỏ sang 1 bên để giữ lấy tình yêu cho chính mình, tôi thực sự không hề muốn phải chia tay với em, không muốn mất đi người con gái ấy. Có thể nói tôi điên vì tình, ngu vì tình cũng được.

 

Bỏ qua những suy nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu kia, tôi đưa tâm trí trở lại căn phòng bệnh sặc mùi thuốc sát trùng, đưa mắt nhìn người con gái đang lặng lẽ nhìn tôi ở một góc trong phòng, với khuôn mặt buồn rười rượi. Là nhỏ MNgọc, từ nãy đến giờ nhỏ vẫn chưa thốt ra được lời nào cả. Có thể vì mặc cảm về tội lỗi mà nhỏ gây ra với tôi khiến cho nhỏ không dám đối mặt với tôi thì phải.

 

_Này sao nay lại im lặng thế MNgọc, cơ không muốn nói gì với tôi sao? -tôi cất tiếng hỏi mở lời cho nhỏ.

 

_Ơ… à anh còn đau không -bất đắc dĩ nhỏ mới chịu bước lại gần tôi, mở miệng hỏi thăm thay cho lời muốn nói trong nhỏ.

 

_Bình thường rồi, bây giờ tôi vẫn đủ sức để cô đập những thứ khác vào đầu tôi mà -tôi bật cười

 

Có vẻ như lời nói bông đùa thiếu suy nghĩ kia lại trở thành động lực khiến cho nhỏ MNgọc bật khóc nức nở, thấy nhỏ khóc cả tôi và em đểu sững sờ cả người, chỉ biết nhìn nhỏ đứng đó khóc như mưa mà thôi. Từng giọt nước mắt đua nhau tuôn rơi trên đôi má của nhỏ, khiến cho cả khuôn mặt nhỏ lắm lem đầy nước mắt

 

Em buông tôi ra chạy lại an ủi nhỏ, còn tôi thì đứng hình nhìn nhỏ. Mãi một lúc lâu sau nhỏ mới có thể nín khóc, chứ khóc thêm lát nựa nơi này ngập tràn nước mắt mất.

 

_Tôi xin lỗi, vì tất cả mọi chuyện -MNgọc nói, giọng khàn khàn đi vì khóc

 

_Tôi đâu có lỗi đâu mà cô xin, chẳng phải cô nói không tin tôi nữa hay sao?

 

_Tôi xin lỗi, là tôi đã mù quáng đi tin lời của thằng Khang, tôi biết tôi sai rồi mà -nhỏ lại bật khóc

 

_Cứ khóc mãi thế kia thì có giải quyết được chuyện gì không, làm ơn nín khóc dùm tôi đi mà -tôi nói.

 

Nhỏ nhìn tôi sững sờ, rồi hét lớn.

 

_Tôi xin lỗi anh, tôi nợ anh…

 

Rồi bất chợt nhỏ bưng mặt khóc, bỏ chạy ra khỏi phòng trong sự kinh ngạc của tôi và em. Nhỏ sao nay khác lạ quá, nhỏ đã mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày của lúc trước. Và bây giờ thật sự tôi chẳng hề cảm nhận được MNgọc mà tôi quen biết trước kia lại thay đổi đến thế.

 

Cửa phòng bật mở, thằng A bước vào nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, như thể nó muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra vậy.

 

Tôi chẳng biết nói gì cả, chỉ biết nhìn nó lặng lẽ lắc đầu mà thôi. Rồi nó cùng em giúp tôi làm thủ tục xuất viện. Tuy tôi vẫn chưa được khoẻ cho lắm, nhưng ít ra cũng có thể đi lại 1 cách bình thường rồi. Tôi chẳng muốn ở lại bệnh viện 1 chút nào cả, cảm giác mệt mỏi khi hít lấy mùi thuốc sát trùng cứ bám lấy tôi, khiến tôi khó thở mà thôi.

 

Trên đường về, thằng A rẻ sang đường khác để đưa em về nhà trước. May mà em có xin phép trước nên không lo sợ chuyện gì, chỉ có điều còn nhỏ MNgọc chạy đi đâu rồi thì tôi không biết.

 

Về đến nhà phone cho mẹ hỏi thăm tình hình, may mà nhỏ đã về rồi, nhưng lại nhốt mình trên phòng chẳng chịu gặp ai. Chắc nhỏ đang cảm thấy có lỗi vì đã không tin tưởng tôi, nên thành ra giờ đây nhỏ chẳng dám gặp ai cả. Haizz khổ thật chứ.

 

» Kẻ bao dung

 

Nếu có một điều ước dành cho tôi, tôi ước mình chưa từng tồn tại trên đời này. Tưởng chừng như lòng bao dung của tôi rộng mở thì tôi sẽ giữ được cuộc tình này bền lâu. Nhưng có vẻ như tôi đã lầm, khi mà cuộc sống này lại xô bồ đầy những bất ngờ mà chính cả tôi cũng không lường trước được.

 

Đó là chuyện của hiện tại, là chuyện đã xảy ra trong thời gian sắp tới, nó như là 1 điểm mù trong cuộc sống của tôi, khi mà tôi vẫn yêu em 1 cách say đắm chẳng hề toan tính chút nào cả.

 

Nhưng đó là chuyện của thời gian sắp tới, giờ thì trở về lại đúng thời điểm cội nguồn của mọi nguyên nhân.

 

Hôm sau đi học, có vẻ như nhỏ MNgọc vẫn muốn trốn tránh tôi hay sau lại chẳng thấy bóng dáng nhỏ đâu cả. Dt hỏi nhỏ Thy thì nhỏ nói nay MNgọc mệt, đưa đơn xin nghĩ học một ngày.

 

Haizz thôi kệ để nhỏ yên tĩnh vài bữa đi vậy, cho tâm trí nhỏ trỡ lại bình thường như thường ngày cái đã.

 

Tia ánh nhìn qua bàn em, đáp lại tôi là nụ cười toả nắng. Tuy đã trỡ lại bình thường với em, nhưng tôi lại không dám nghĩ rồi chuyện tình sẽ đi tới đâu cả. Sau chia tay thì đã vơi đi chút nào đó tình cảm, chút nào đó yêu thương, đồng nghĩa với việc tôi không còn nhiều cảm giác hạnh phúc bên em nữa. Tất cả như 1 sự gượng ép từ chính bản thân tôi, khi mà tôi chống lại với mọi người xung quanh, gạt bỏ đi mọi lời khuyên từ đám bạn để được tiếp tục quen yêu, được yêu em và tiếp tục viết tiếp câu chuyện tình của tôi.

 

_Em ăn sáng chưa -tôi bước qua bàn em hỏi

 

_Em chưa.

 

_Thế đi ăn với anh nhé.

 

_Dạ

 

Tôi và em bước đi cùng nhau trên hành lang, thu hút khá nhiều ánh mắt tò mò của học sinh lớp khác. Thứ nhất là vì cái đầu tôi vẫn còn quấn băng trắng che đi vết thương trên trán, thứ hai là vì chuyện tôi và em khá nhiều người biết, họ cứ tưởng tôi và em vẫn còn chia tay nhau ấy mà. Không thiếu những cái chỉ tay về phía tôi, soi mói, hay là nhìn về phía em đưa ra những lời nhận xét khó nghe.

 

Mặc kệ miệng lưỡi thế gian, tôi yêu em thì tôi sẽ chẳng hề bận tâm đến những thứ đó, chỉ cần tôi tự biết quyết định của tôi là đúng hay sai mà thôi.

 

Suốt ngày hôm đó, tôi hầu như luôn luôn nằm trong vòng vây suy xét của mọi người thì phải, xem ra lâu lâu tạo scandal khiến mình nổi tiếng cũng khó chịu thật =]]

 

Đến tối, tôi trở về nhà mẹ đễ xem nhỏ MNgọc ra sao rồi. Tôi cũng không muốn mất đi 1 người bạn, tôi chấp nhận tha lỗi cho nhỏ, có thể vì trước giờ nhỏ chưa yêu ai, chưa tiếp xúc với những vấn đề tình cảm nhiều nên dễ bị chi phối từ lời nói cũng như ý nghĩ của người mà nhỏ yêu, có thể cho là vậy.

 

Tất nhiên là tôi bị sạc cho một trận với cái đầu và cái tay đầy băng gạc trắng xoá kia, mãi một lúc sau mới có thể vào nhà mà tìm nhỏ Ngọc.

 

_Nó có nhà đâu mà mày tìm -mẹ tôi nói

 

_Ủa sao con Thy nói Ngọc mệt nằm ở nhà mà -tôi thắc mắc

 

_Sao tao biết! Lúc nãy nó vừa lấy xe chạy đi đâu đó rồi!

 

_Vậy thôi con đi luôn đây -tôi nói rồi ra lấy xe luôn.

 

_Cái thằng! Mày về chưa vào tới nhà nữa là lo chạy đi nữa rồi!

 

_Tại con có việc cần tìm nhỏ MNgọc mà mẹ -tôi nói lớn rồi quay đầu xe lại

 

_Chạy cẩn thận đó.

 

_Dạ con biết rồi.

 

Đạp máy, tôi lại kéo ga chạy băng băng trên đường. Móc dt ra phone cho nhỏ, nhưng chỉ đỗ chuông mà chẳng hề bắt máy, chẳng lẽ nhỏ lại không nghe thấy dt hay sao ta, hay là nhỏ không mang theo dt bên người.

 

Kím mãi các địa điểm mà nhỏ có thể tới nhất, nhưng cũng chẳng thấy bóng dáng nhỏ đâu cả. Quay xe trở về quán cafe của tôi, hi vọng rằng nhỏ đang ở nơi đây. Cơ mà khi đến nơi thì cũng chẳng thấy nhỏ ở nơi đây luôn.

 

Đành vào quán làm ly cafe cho tỉnh người luôn, mấy nay ít uống cafe quá đâm ra đầu óc chẳng mấy khi được tỉnh táo.

 

Một ly đen-đá-ít đường được mang lên, tôi chỉ việc nhâm nhi ly cafe và ngắm cảnh đường phố tấp nập mà thôi. Lúc trước đọc NHQĐT của Nguyễn Mon, tôi cũng đâm ra nghiện cái món cafe không đường, nhưng 1 thời gian sau tôi lại nghĩ ra cái món đen-đá-ít đường này sẽ phù hợp với tôi hơn.

 

Với loại này, nó không phải đắng hoàn toàn, cũng không phải là ngọt quá. Nó chỉ đơn giản là 7 phần đắng, 3 phần ngọt hoà quyện lẫn nhau. Nó cũng giống như cuộc đời tôi vậy, dẫu nhiều lúc đắng cay khó chịu nhưng cũng sẽ có những phút giây hạnh phúc ngọt ngào.

 

Đưa mắt nhìn ra con đường phía trước, thấy nó vẫn ồn ào tấp nập như thường ngày, tôi lại tự hỏi tại sao cuộc sống của xã hội vẫn tiếp diễn theo 1 kịch bản hoàn hảo, mà sao tôi lại phải vấp ngã ở nhiều nơi giống như đang đi trên 1 đoạn đường bằng phẳng lâu lâu lại có 1 cái ổ gà vậy.

 

Thở dài nốc vào 1 ngụm cafe, từ từ nuốt xuống để thưởng thức đi cái đắng của cafe từ từ trôi xuống cổ họng.

 

Dt tôi bất chợt lại reo, cứ tưởng là của nhỏ Ngọc, ai ngờ lại không phải, lần này là của a2 gọi.

 

_Em nghe nè hai.

 

_Mày rảnh không, chạy qua bar hốt con Ngọc về dùm tao coi.

 

_Ủa nhỏ MNgọc bên đó à, mà nó bị sao?

 

_Xỉn quắc cần câu mẹ rồi, mày qua hốt nó về giúp tao đi, giờ tao có việc cần đi rồi không trông chừng nó được.

 

_Dạ em qua liền đây.

 

Tắt máy, tôi ra lấy xe đi luôn. Nghe nhỏ xỉn thấy cũng lo lo, vì trong bar đâu mấy khi tốt lành, cho dù lá bar nhà tôi thì cũng không thể nào lường trước được hết mọi ruổi ro có thể xảy ra.

 

Chạy như bay qua bar, tôi tạt xe vào bãi rồi bước vào trong luôn.

 

Vẫn cái âm thanh chát chúa sôi động của bar, không khí lúc nào cũng sặc mùi rượu bia, mùi thuốc lá, shi sha hoà quyện mùi mồ hôi, mùi nước hoa nồng nặc =]] tạo nên 1 bầu không khí khó thở.

 

Đưa mắt nhìn các góc trong sàn mà cũng chẳng thấy nhỏ đâu, tôi đành phải lên phòng quản lý xem camera an ninh mà thôi. Lia mắt hầu hết các màn hình, mãi mới thấy nhỏ. Nhỏ đang ngồi trong góc nơi bàn bartender, mặt ngu ngu muốn gục luôn rồi, cơ mà vẫn còn tiếp tục rót rượu ra uống. Điều tôi quan tâm hơn là có vài thằng đang tia mắt qua phía nhỏ, và đã có thằng qua cò cưa ngồi kế nhỏ rồi.

 

Lật đật trở xuống sàn, bước lại gần nhỏ

 

_Em à đi chơi với anh nhé, em xinh quá -1 thằng ngồi kế bên nhỏ đã vòng tay qua eo nhỏ mà ôm lấy ôm để.

 

_Buông ra -nhỏ chống cự trong bất lực.

 

Bộp! -tôi chụp lấy cánh tay thằng đó bẻ ngoặc ra phía sau

 

_Á đau DM mày làm gì tao vậy! -thằng đó hét lên đau đớn

 

_Khôn hồn thì biến -tôi gằn giọng, nhỏ MNgọc nghe giọng tôi nên quay lại nhìn, mặt tỏ vẻ ngạc nhiên rồi tiếp tục uống. @@

 

_Biến cái con mẹ mày -thằng đó cương lại

 

Choang!

 

Tay trái tuy vẫn còn hơi đau nhưng đã cử động linh hoạt trở lại rồi. Tôi chụp chai rượu của thằng bên cạnh đập lên đầu thằng kia, khiến nó ôm đầu ngồi quỵ xuống đất.

 

Bảo vệ quán ngay lập tức có mặt giải quyết vụ việc, thấy tôi tụi nó tự động lôi thằng kia quẳng ra ngoài mà chẳng cần tôi nói lời nào cả =]]

 

_Đừng uống nữa -tôi ra lệnh cho nhỏ Ngọc.

 

_Để tui uống đi, tui muốn uống nữa mà -nhỏ lè nhè cự lại.

 

_Không uống nữa -tôi kéo chai rượu về phía mình.

 

_Không cần anh xen vào chuyện của tui, tui chẳng đáng để anh phải lo cho đâu… hức -nhỏ lại khóc nữa rồi.

 

_Cô là bạn thân của tôi, là người 1 nhà rồi còn gì! Tôi lo cho cô là lẽ đương nhiên thôi.

 

_Hức… anh coi tui là bạn, vậy mà tui lại đối xử với anh như vậy… hức -nhỏ khóc nức nở.

 

_Đừng buồn nữa, tôi không trách cô đâu.

 

_Nhưng mà…

 

_Đừng lo lắng gì về chuyện đó nữa, tôi bỏ qua lâu rồi.

 

_Thật… không…

 

_Thiệt mà, làm ơn tin tôi đi…

 

_Hức dạ tin.

 

_Rồi giờ về, không uống nữa -tôi nói.

 

_Dạ… -nhỏ thều thào.

 

Giờ thì xỉn quắc cần câu mịa nó rồi, đi còn không vững nữa. Tôi đành phải dùng sức trâu chó mà cỗng nhỏ ra xe, quăng xe nhỏ lại rồi chở nhõ về luôn. Tôi 1 tay lái xe, 1 tay vòng ra sau vịn hờ nhỏ, khó khăn lắm mới đưa về được nhà tôi. Vì khuya rồi không đưa về nhà mẹ được, lại xa nữa nên đành về nhà tôi thì gần hơn, thích hợp hơn.

 

Cõng nhõ đặt xuống giường, chỉnh sửa lại tư thế của nhỏ cho dễ ngũ tí rồi quay ra. Cơ mà nhỏ lại nắm tay tôi kéo lại, mở mắt ra nhìn tôi, mơ màng

 

_Đừng đi, ở lại đây đi.

 

_Được rồi, ngủ đi -tôi nói.

 

_Đừng đi, nha! Ở lại đây… với em… nha -nhỏ thều thào.

 

Ôi trời, xỉn vậy rồi nhìn tôi ra gì thế kia. Đành phải lại trên giường nhìn nhỏ ngũ vậy. Ngủ mà còn nắm chặt lấy tay tôi nữa, sợ tôi đi mất hay sao ấy. Mãi một lúc sau tôi mới lấy tay tôi ra khỏi tay nhỏ được.

 

Nhìn nhỏ ngủ mà chu mỏ ra thiệt đúng là yêu không tả được mà. Cộng thêm khuôn mặt ửng đỏ lên vì xỉn nữa =]]

 

Cầm lòng không đặng, tôi cuối xuống hôn lên đôi môi nhỏ, rồi quay ra.

 

_Hết nợ rồi nhé -tôi nói thầm.

 

Trong 1 giây phút nào đó, tôi đã nhìn thấy nhỏ mỉm cười.

 

Đóng cửa phòng nhè nhẹ, rồi tôi cũng trở lại phòng của mình, kết thúc những chuỗi ngày vất vả rồi. Xem như hôm nay là giải quyết hết tất cả mọi chuyện luôn vậy.

 

» Kẻ vô tâm

 

Những ngày sau mọi chuyện lại trở về nơi bắt đầu. Tôi thật sự không muốn xảy ra chuyện gì nữa nên không hề đá động lại những chuyện cũ. Cả em và nhỏ MNgọc cũng vậy, không hề nhắc đến chuyện này.

 

Những tháng ngày tiếp theo trôi qua 1 cách vội vã, chúng tôi phải cố gắng hết sức để chạy theo giáo án, vì thi học kì hai sắp đến, và theo sau đó chính là kì thi trung học phổ thông quốc gia.

 

Có lẽ vì vậy mà chuyện tình cảm tôi chẳng đá động đến nó nhiều, chỉ biết cố gắng vào việc học mà thôi.

 

_Anh này, anh muốn học trường nào? -em hỏi tôi.

 

_Hưmmm đại học sài gòn nhé em, anh thích học trường đấy -tôi nói.

 

_Vậy cũng được, thế thì em sẽ thi chung trường với anh -em nói.

 

_Hì vậy được rồi, chúng ta cùng cố gắng nhé -tôi nắm tay em, nở nụ cười hi vọng.

 

Đại học Sài Gòn – mục tiêu của cả hai đứa sau này, cùng phấn đấu mà thực hiện thôi. Nhưng có lẽ đó chỉ là mơ ước sau những ngày cố gắng ôn tập mà thôi.

 

Hết thời gian học chính khoá, bắt đầu chuyển sang giai đoạn ôn nước rút cho kì thi tốt nghiệp, và vì thế mà hai tháng tiếp theo đó thời gian gặp nhau của hai đứa tôi ngày càng ít hơn, do tôi và em học khác ngành, thi khác môn nên tôi và em học khác lớp ôn thi.

 

_Em này, thi xong rồi làm sao anh liên lạc với em được -tôi hỏi em, khi mà em vẫn chưa nhận được dt từ bố mẹ.

 

_Anh tạo facebook cho em đi, face cũ của em bị mất rồi. Có gì em lấy máy tính onl nói chuyện với anh. -em nói

 

_Ừm thế cũng được -tôi buồn buồn trả lời.

 

Và thế rồi sau những tháng ngày vất vả, kì thi tốt nghiệp rồi cũng trôi qua trong êm đềm và lặng lẽ.

 

Trong thời gian chờ đợi kết quả, hầu như tôi chẳng có tí tin tức gì của em cả. Facebook của em tôi đã đưa cho em, và cũng nói chuyện được 1 vài tin ngắn ngủi, rồi em lại mất tích.

 

Chán nản, suốt thời gian đó hầu như lúc nào tôi cũng onl face cả, luôn chờ đợi nick face em sáng đèn, nhưng mà vẫn chẳng thấy đâu cả.

 

_Ê sao lúc này mày có vẻ buồn thế -thằng A hỏi tôi.

 

_Không có gì mày ơi -tôi chẳng buồn trả lời nó.

 

_Đừng giấu tao, anh em với nhau biết bao năm rồi tính mày thì tao còn lạ gì nữa.

 

_Ừ quên mất, mày thì còn lạ gì nữa -tôi mỉm cười.

 

_Sao, mày có chuyện gì. Kể tao nghe biết đâu tao giúp được mày -nó vỗ vai tôi.

 

_Haizz thì chuyện của Thư thôi, gần tuần lễ rồi tao vẫn chưa có tin tức gì cả -tôi thở dài.

 

_Sao mày không đến nhà nó á, biết đâu có nó ở nhà thì sao?

 

_Đi thành phố chơi với dì rồi, nghe đâu a2 của Thư về nên Thư lên đó chơi với a2, khi nào có kết quả mới về -tôi giải thích

 

_Chà có vẻ khó khăn quá, vậy thì cứ chờ đi.

 

_Ừ đành vậy chứ biết sao giờ -tôi ngước mắt nhìn lên trời, khó nhọc trả lời.

 

_Gáng đi mày, đợi chờ là hạnh phúc mà.

 

_Ừ hi vọng là vậy.

 

Rồi lại có kết quả thi, rồi lại tiếp tục công cuộc chọn trường. Thất vọng não nề khi kết quả thi chẳng được như mong muốn, điểm thi của tôi không đủ để đậu vào ngành việt nam học, thôi như xong luôn rồi.

 

Bỏ trường ĐH Sài Gòn, tôi quăng hồ sơ qua 1 trường khác chuyên ngành về du lịch, và tôi đậu. Còn em thì tôi chẳng có mấy tin tức, điểm thi của em lại khá thấp, cũng chẳng đậu vào ĐH Sài Gòn ngành quản trị kinh doanh luôn.

 

Thời gian tiếp theo, tôi cũng chẳng tìm được em, cái thông tin duy nhất mà tôi có được là em ở quận 7 Tphcm mà thôi.

 

Nhưng mà Sài gòn có hơn 12 triệu người, tìm một người giữa biển người kia thì biết chừng nào mới có thể. Tôi thấy chẳng còn mấy niềm tin vào việc tìm em rồi.

 

Những ngày đầu tháng 8,cuộc chạy đua vào các trường top của đám bạn diễn ra, còn tôi thì nhàn hạ với cái lịch 15 tây khai giảng, chẳng mất công xét tuyển bất cứ trường nào với số điểm của tôi nữa.

 

Thằng A thì vào BK, điểm nó thì cao khỏi nói rồi. Còn nhỏ MNgọc thì tôi chẳng biết nữa, khi mà nhỏ phân vân giữa Hutech và DH KHXH và NV.

 

Mọi chuyện đã ổn thoả, tôi bắt đầu cuộc hành trình sau những lời hỏi thăm của đám bạn.

 

_Sao mày không đi tìm nhỏ Thư đi, mày cứ buồn hoài thế?

 

_Mày thật vô tâm, đến người yêu của mày mà mày còn không biết ở đâu nữa, mày làm người yêu kiểu gì thế.

 

_Chán mày quá, mày có gấu mà mày lại chẳng quan tâm lo lắng gì về nó hết vậy?

 

_Tao biết rồi mà -tôi thở dài bất lực sau bao nhiêu lời chỉ trích từ đám bạn.

 

Cũng phải thôi, tôi là người vô tâm, tôi không biết cách chiều chuộng người yêu, không biết cách chăm sóc người yêu mình, đến mức 1 chút thông tin hay địa chỉ hay sdt của em mà tôi cũng chẳng hề có được.

 

1 cuộc hành trình diễn ra, tôi lại rong ruổi khắp cái q7 với ước mơ nho nhỏ, đó là thấy được bóng hình em trong 1 phút giây nào đó trên đường phố.

 

Mệt mỏi sau 1 ngày tìm kiếm, tôi chẳng tìm thấy được em, chẳng biết giờ này em đang ở đâu nữa. Cứ mỗi một lúc rảnh rỗi, tôi lại onl face, tìm kím nick em xem nó có sáng đèn hay không, nhưng đáp lại tôi vẫn là một màu xám sâu thẳm.

 

Mọi nơi vui chơi mà em từng kể cho tôi, tôi đều tìm đến cả, và cũng chỉ có 1 câu trả lời mà thôi. Tất cả đều chẳng có chút hi vọng nào cả, tạo nên một sự hụt hẫng trong tôi khá lớn.

 

Rảo bước đến cầu ánh sao, đã từ lâu tôi và em đều có chung 1 ý định là được cùng nhau nắm tay sánh bước đi trên chiếc cầu lung linh ánh sáng này. Nhưng giờ thì chẳng biết cái ý định đó chừng nào mới có thể thực hiện đuợc nữa.

 

Dừng chân nhìn xuống dòng thác nhân tạo bên thân cầu, chút nước lung linh dưới ánh đèn mờ ảo tạo nên 1 không gian mới lạ trong tôi. Tôi thấy mình như lạc giữa thiên đường, nhưng thiên đường của tôi lại thiếu mất bóng hình em, sâu thẳm…

 

Trở về lại BT sau những ngày tìm kím, và tôi cũng chẳng đem về được chút tin tức nào về em.

 

Chiều ra cafe, thằng A và tôi đã có 1 cuộc trao đổi ý kiến nhỏ, tất cả đều về em.

 

_Mày có kím được Thư không?

 

_Chẳng có chút tin tức nào mày ạ, tao quần nát cả cái q7 luôn rồi -tôi thở dài bất lực, đưa mắt nhìn ra xa xăm về phía con đường bên dưới. Vì tôi và thằng A đang ngồi ở 1 quán cafe xa lạ, vì quán này vừa mở, lại có cách bày trí lạ nên thu hút nhiều khách, tôi và thằng A qua đây với mục đích tìm hiểu mà thôi. Chổ tôi ngồi là ban công lầu hai, có view nhìn thẳng xuống đường bên dưới.

 

_Tao nghĩ mày không cần thiết phải tìm nó đâu -thằng A nhìn thẳng mặt tôi nói, trước giờ nó chưa từng đưa ra ý kiến gì về chuyện tôi và em cả.

 

_Sao mày nghĩ vậy? -thường ngày thì tôi có thể gạt bỏ đi cái ý kiến của thằng A vì nó liên quan đến em. Nhưng giờ đây thì tôi cần những ý kiến từ mọi người xung quanh nhận thức trước chuyện của tôi và em. Có thể biết đâu đây lại là những ý kiến tốt nhất thì sao, vì nó là người ngoài, nó sẽ có cách nhìn nhận của riêng nó.

 

_Tao nói thật, mày đừng buồn, nhưng tao nghĩ là mày đừng kím nó chi vô ích, nếu nó yêu mày thì nó đã chủ động tìm mày rồi!

 

_Haizz tao cũng chẳnh biết sao nữa, tao chẳng tìm được chút thông tin nào về Thư cả, có face đấy nhưng chưa nói được mấy câu, mà giờ thì cũng chẳng thấy onl luôn.

 

_Tao chẳnh biết mày nghĩ gì nữa, cái này tao không muốn nói xấu về nhỏ Thư, nhưng mà sau bao nhiêu chuyện kia xảy ra rồi mà mày vẫn cứ cắm đầu cắm cổ lao vào thế?

 

_Tao chẳng biết nữa! Có thể tại vì tao yêu Thư nhiều quá mày à!

 

_Mày thiệt! Tao hết nói nổi mày rồi, nhưng tao nghĩ mày nên chuẩn bị tinh thần thì tốt hơn. Tao không chắc là Thư sẽ gặp mày hay trả lời inbox của mày đâu.

 

_Ừ tao biết rồi, tao có cách nghĩ riêng của tao mà, mày cứ yên tâm đi -tôi nói.

 

_Tuỳ mày vậy, đó là quyết định của mày, tao không xen vào.

 

_Ừm tao hiểu mà.

 

Điếu thuốc tàn bên ly cafe cạn, tôi ngồi đó ngẫm nghĩ lại từng lời của thằng A. Nó nói đúng đấy, mọi chuyện điều có thể xảy ra được. Và tôi không chắc là mình sẽ giữ được cái tình cảm này bao lâu, khi mà giữa tôi và em chẳng có sự liên lạc nào cả.

 

Ừ thì là khoảng cách là do con người tạo ra mà, chính cái khoảng cách đó khiến hai người xa nhau, và có thể là mất nhau mãi mãi…

 

» Đợi chờ

 

Một ngày nữa lại đến, tôi khoát balo lên vai trở lại Sài Gòn để dự lễ khai giảng năm học mới. Tôi học ngành du lịch, do đó không ngạc nhiên khi mà bước vào lớp chỉ toàn nữ và nữ mà thôi. @@

 

Nói chung thì chỉ dự lễ khai giảng xong rồi lại về thôi, khi nào có lịch học thì mới đi học lận cơ.

 

Lại xách xe chạy vi vu khắp các nẻo đường của thành phố, 1 là để kiếm nhà trọ sống trong những năm tới, thứ hai là để kiếm một người. Nhà trọ thì có đó, nhưng còn người thì sua khó kiếm quá, kiếm mãi mà chẳng thấy đâu cả, cứ như là biến mất khỏi bản đồ luôn vậy.

 

Những ngày nay tôi hầu như lúc nào cũng onl face hầu hết mọi thời gian trong ngày, chỉ với một mục đích là thấy nick face của em sáng đèn mà thôi, cơ mà chẳng bao giờ cái 1 định đó của tôi trở thành sự thật cả.

 

Cứ chạy xe không mục đích trên đường phố, mà Sài Gòn thì đất chật người đông, giữa biển người đông đúc kia muốn di chuyển trên đường đã khó, thì nói chi đến việc tìm người nữa.

 

Trở lại BT sau một ngày dài tìm kím, tôi không về nhà ngay mà vội chạy ra quán nét. Không phải vì chơi nét, thực chất là để lôi kéo thằng A đi cafe mà thôi. Dạo này ngoài việc đi chơi với nhỏ Thy thì hầu như lúc nào nó cũng ngoài quán nét để cày FiFa3 cả.

 

_Ê mày cafe không? -vừa thấy nó tôi đã gọi ngay.

 

_Ủa mày về rồi à, chờ tí tao nốt ván đã -nó nói.

 

_Oke thôi, nhanh đi mày.

 

Hết ván, tôi và nó lại đến quán cafe SPo, vì quán này có cái view khá là đẹp, lại còn yên tĩnh dễ nói chuyện nữa.

 

_Sao rồi, hôm nay mày khai giảng thế nào rồi?

 

_Cứ tàm tạm chẳng có gì, thế chừng nào mày mới nhập học? -tôi hỏi nó

 

_Còn lâu, tầm tuần nữa lận, lên nhận lớp thôi.

 

_Ừ thế qua ở chung với tao hay sao?

 

_Mày ở 1 mình trước đi, tao qua TĐ ở 1 thời gian đã, chổ trường tao xa trường mày quá.

 

_Ừ vậy cũng được.

 

_À thế mày có đi tìm nhỏ Thư nữa không?

 

_Haizz tìm rồi, nhưng cũng chẳng thấy bóng dáng đâu cả mày ạ -tôi thở dài.

 

_Bỏ đi, níu nó còn yêu mày thì nó đã xuất hiện từ lâu rồi, đâu phải chờ đến bây giờ.

 

_Nếu không còn yêu tao thì ít nhất cũng phải cho tao 1 cái nguyên nhân chứ, tại sao mà lại biến mất 1 cách như vậy -tôi nổi quạo.

 

_Haizz làm sao mà tao biết được, chắc là có chuyện gì đó mà con Thư nó giấu mày thì sao?

 

_Đó giờ tao không quan tâm đến mấy chuyện đó, tao không muốn nhắc lại quá khứ của tao, hay là của Thư, tao không muốn nó ảnh hưởng đến chuyện tình cảm của tao và Thư nên hầu như chẳng bao giờ tao hỏi đến chuyện đó cả.

 

_Mày lại đặt niềm tin vào con Thư nhiều quá rồi đó, tao thấy như vậy không đáng đâu mày à!

 

_Chứ theo mày làm sao mới đúng đây, mày thấy đó, tao đã trải qua biết bao nhiêu mối tình rồi, có cuộc tình nào diễn ra êm đềm tốt đẹp đâu, toàn dính dô mấy chuyện gì đâu không. Đến bây giờ lại gặp chuyện này!

 

_Tao thì cũng không biết nói gì hơn, có điều tao nghĩ mày nên tìm người khác mà yêu có vẻ tốt hơn nó đấy, điển hình như MNgọc kìa!

 

_Haizz tao đâu còn tâm trí nào để suy nghĩ đến chuyện đó nữa mày. Mặc kệ đi.

 

_Ừm tuỳ mày thôi. Nhưng tốt nhất mày đừng suy nghĩ vớ vẩn về Thư nữa, nó không đáng để mày phải buồn như thế đâu.

 

Tôi chỉ biết ngồi lặng người lại nghe và thấm từng lời nói của thằng A. Nó là người ngoài, và đó là nhận xét của nó trước những chuyện đã và đang xảy ra là như thế.

 

Ngẫm nghĩ lại tôi vẫn không biết mình nên làm cách nào thì mới đúng đây. Mò lên face cũng không đáp ứng gì được nhiều những hi vọng của tôi, vẫn là một nick face không sáng đèn. Đăng xuất tài khoản, tôi nhập tài khoản của em vào.

 

Tài khoản em là tôi tạo, nên không quá khó để truy cập. Vào mess, ngoài tôi ra thì cũng có những đứa bạn của em nhắn tin, nhưng may mắn toàn bộ là con gái, ít ra thì em cũng không làm điều gì đó có lỗi với tôi.

 

Lại lặng lẽ đăng xuất ra khỏi face, tôi quăng dt lên bàn, mắt nhắm nghiền lại chìm vào những suy nghĩ của riêng tôi.

 

_Mày liệu tao còn giữ mối tình này được bao lâu? -tôi hỏi thằng A.

 

Nó lặng lẽ đặt ly cafe xuống bàn, hai bàn tay nó đan vào nhau, nhìn tôi rồi khẽ lắc đầu.

 

_Chấm dứt!

 

Từng chữ một nó thốt ra, như những mũi tên băng giá đâm vào tim tôi vậy, vừa lạnh buốt vừa nhói đau. Nhưng mà đó cỹng chỉ là suy đoán của nó mà thôi, đâu có gì là không thể xảy ra được, biết đâu chỉ vài ngày nữa là tôi được gặp em thì sao? Đâu ai bước trước được điều gì.

 

Những cơn mưa của mùa hè vẫn tiếp tục trút xuống những đám mưa lớn, khiến cho tâm trạng của tôi chẳng mấy thoải mái lắm. Ngày xưa, tôi gặp em là vào một buổi chiều mưa, còn bây giờ thì… em ở nơi đâu tôi chẳng biết!

 

Và rồi như những hi vọng mà tôi đã đưa ra, đến một ngày thì em cũng phải onl thôi.

 

_Em đậu trường nào? -thấy nick em sáng đèn, tôi vội vàng inbox ngay cho em.

 

Nhưng em chẳng vội vàng trả lời, trong khi tôi chờ đợi trong mỏi mòn, gần chục phút sau đó em mới trả lời lại cho tôi.

 

_Em chưa có kết quả nữa, chắc để xét tuyển lại đợt hai.

 

_Thế à, vậy em nhận được dt từ bố mẹ chưa?

 

_Chưa nữa anh, em còn phải onl bằng dt mẹ đây nè.

 

_Ừm mà nè sao mấy nay em không chịu onl, anh nhớ em quá!

 

_Em bận chút, có gì mình nói chuyện sau nha anh.

 

Rồi em off khi tôi vẫn còn đang ngơ ngác, chưa kịp nói với em được bao nhiêu là câu hỏi mà tôi muốn hỏi. Em có vẻ như luôn luôn bận rộn quá, khi mà thời gian trong em chẳnh bao giờ là nhiều cả.

 

Buồn bã, tôi lại ra quán nét mà cày rank thôi. Khi tâm trạng của ta không tốt, thì đừng nên mà đánh rank =]] nát hoặc tạ không tưởng.

 

Tuy vậy mỗi khi buồn cũng chỉ có game mà thôi, vì sẽ không có chuyện 1 ngày đẹp trời game đến bên ta và nói: “mình chia tay nha anh” cả =]]

 

Chơi game hoài cũng chán, tôi lại ra quán cafe của mình mà ngồi thôi.

 

Ra đây thì nguyên hội chị em phụ nữ đã có sẳn, là nhỏ MNgọc, chị em nhỏ Linh, thằng A với nhỏ Thy, và thằng Đ. Sau vụ hai thằng Khang Khương kia thì nhỏ MNgọc đã trở lại bình thường như lúc trước, nhỏ đã trở nên vui vẻ hơn, dịu dàng hơn, đôi khi tôi còn thấy nhỏ lén nhìn tôi trong 1 phút giây nào đó.

 

Thấy tôi vào, bọn nó ngoắc lại ngay.

 

_Ê làm gì đi lang thang bỏ quán thế mày -thằng Đ hỏi tôi.

 

_A3 sao mà mặt trông có vẻ buồn hiu thế -nhỏ Thy và cả nhỏ Vy đồng thanh hỏi.

 

_Đâu gì đâu -tôi cười nhạt.

 

_Lại chuyện nhỏ Thư à -thằng A hỏi

 

_Ừm có thể nói là vậy -tôi thở dài.

 

_Thôi kệ nó đi mày -thằng Đ vỗ vau tôi tỏ vẻ đồng cảm.

 

_Ừm tao biết rồi mà.

 

_Thôi đi karaoke đi mấy đứa, chán quá -nhỏ Linh bày.

 

_Duyệt.

 

Thế là cả đám lôi kéo tôi đi karaoke cùng bọn chúng. Tất nhiên tôi chỉ là thằng ngồi xem tụi nó hát hò các kiểu mà thôi. 2 kết special được mang lên, đó mới là phần chính của câu chuyện.

 

Cơ mà dứt hết hai kết cũng chẳng xi nhê gì với bọn tôi cả, thế là lại kèo sang bar của anh hai, lôi kéo ổng nhậu cùng.

 

Vậy là kêu thêm hai chai X.O đem ra, rồi lại thêm 1 chai Whiskey nữa. 2 cái trộn lại kêu bằng phê vãi lòi luôn vậy @@

 

Rời bar với dáng đi xiu vẹo, nghiêng bên này, ngã bên kia, tôi và nhỏ MNgọc lại đi taxi về chung @@ thằng A thì đưa nhỏ Thy về. Thằng Đ thì đưa hai chị em nhỏ Linh, còn a2 thì gục cmnr, lão được chị hai nắm đầu về nhà.

 

Lại 1 lần đưa đưa nhỏ Ngọc về nhà tôi, dạo này nhỏ Ngọc hay qua đây chơi nên hầu như đồ đạc của nhỏ quăng bên đây cũng khá nhiều, có cả 1 phòng riêng dành cho nhỏ.

 

Lần này thì xỉn cmnr, mang nhỏ lên phòng bằng cách dìu mà thôi, chứ bế bồng gì nổi mà làm. Đưa nhỏ lên giường thì tôi rời đi ngay, chứ buồn ngủ lắm rồi.

 

Cơ mà vừa đắp chăn cho nhỏ xong, nhỏ đã nhóm người lên hôn tôi. Bất ngờ thật, chỉ trong giây lát thôi, rồi nhỏ ngã người xuống giường, mắt nhắm nghiền lại.

 

Khẽ mỉm cười véo đôi má phúng phính của nhỏ, rồi tôi rời phòng chứ không làm gì nữa =]] Mệt mỏi lắm rồi.

 

» Chấm dứt

 

Những tháng ngày cứ thế trôi qua trong vội vã, chẳng mấy chốc đã sắp đến ngày đi học. Tuy vậy tôi vẫn chưa tìm được chút ít cái gì đó gọi là thông tin về em. Em bây giờ trong tôi như một ẩn số vậy, em dường như biến mất khỏi cuộc đời tôi, và chưa thấy trở lại.

 

Có thể nói đây là thời gian khá là khó chịu trong tôi, nó cứ ray rứt làm sao ấy, nếu rằng em không còn yêu tôi, thì chí ít em hãy nói cho tôi biết chứ, còn đằng này chẳng nói chẳng rằng, chỉ biến mất mà không rõ lý do thôi.

 

Nhà em thì tôi biết đấy, nhưng mà vốn biết rằng bố mẹ em khó nên tôi cũng chẳng dám đá động gì tới chuyện vào nhà mà tìm em nữa =]] đành nhờ đám bạn là con gái như nhỏ Linh với MNgọc vào hỏi thăm. Và câu trả lời của bố mẹ em là hiện tại em đang ở nhà dì trên quận 7,còn địa chỉ thì chẳng có. Thế thì biết kím chừng nào mới ra.

 

Nhưng đâu có chuyện gì là không thể xảy ra, đôi khi nó lại bất ngờ khó tả. Tôi nhập học được 1 tuần, nói chung thì cũng chưa học hành gì được nhiều, thời gian rảnh tôi vẫn thường onl facebook, đôi khi lại đưa mắt qua messages nhìn xem em có onl hay không.

 

Có đôi lúc nick em sáng đèn, tôi pm thì nó lại vụt tắt, và inbox của tôi thì vẫn chưa được xem nữa.

 

Và rồi sau bao lâu, tôi mới có thể được nói chuyện với em, tâm sự với em như lúc trước. Một hôm tôi onl khuya, vừa onl face vừa đọc truyện trên F17. Một stt của nhỏ bạn được đăng lên, tôi like rồi lướt xuống xem các stt khác. Bất chợt tôi dừng lại nơi cmt của nhỏ bạn, khi mà tôi thấy em cũng cmt stt đó.

 

Lặng lẽ vào phần cmt, chỉ cốt để xem em và nhỏ bạn nói chuyện mà thôi. Đến phần nhỏ bạn hỏi xin em sdt, tôi thấy em lại kêu nhỏ bạn inbox. Trong khi đó tôi inbox cho em thì vẫn chẳng thấy em trả lời, đến hai từ “đã xem” còn không xuất hiện trên messages nữa cơ mà.

 

Có vẻ như em không còn như lúc trước nữa thì phải, em dường như lờ đi những tin nhắn, những lời hỏi han của tôi luôn vậy, tôi vẫn chưa nhận được 1 sự trả lời từ em.

 

Không gấp gáp, không chờ đợi trong mỏi mòn như lúc trước, bây giờ thì tôi biết mình sắp sửa có được 1 câu trả lời không mong muốn rồi.

 

1 dòng stt xuất hiện, từ em…

 

“Xin lỗi người nào đó… Vì mình đã làm bạn buồn… “

 

Mình và bạn ư – đọc từng chữ trong dòng stt kia khiến tim tôi trở nên đau nhói. Mình và bạn – thế cái khoảng thời gian quen nhau hơn 6 tháng kia là gì trong em, là không khí hay chỉ đơn giản em xem anh như 1 người bạn?

 

Thật sự, khi đọc dòng stt đó, tôi chẳng làm gì khác ngoài việc cười, thật sự là cười, cười cái cuộc đời này, cười cái chuyện tình cảm của tôi em xem như 1 trò đùa, cười cái sự ngu ngốc của tôi khi tôi đã yêu em nhiều đến thế. Đúng là đời lắm chuyện chẳng ngờ…

 

Mỉm cười chua xót. Tôi đăng lại 1 dòng stt, đối lập với dòng stt kia, nhưng không phải đay nghiến hay nói này nói nọ em, chỉ đơn giản là 1 dòng tâm sự mà tôi muốn nói với em thôi

 

“0186xxx muốn liên lạc thì gọi vào sdt này, nhưng mà chắc cũng không có gì để nói đâu nhỉ:)))”

 

Stt vừa đăng, em cũng là người like nó đầu tiên, chắc là cũng đủ hiểu rồi chứ. Vào inbox, những tin nhắn lúc trước tôi nhắn cho em bây giờ thì đã nhận được hai từ “đã xem” rồi. Tôi lại nhắn tin cho em.

 

_Hôm nay onl khuya nhỉ?

 

Im lặng trong vài phút, rồi em cũng trả lời, nhưng có gì đó dường như là miễn cưỡng trong cách trả lời của em.

 

_Hi tại hôm nay rảnh nên mới onl khuya.

 

_Cứ tưởng lại im lặng như lúc trước nữa chứ!

 

_Hì sdt này 0165xxx.

 

_Được tha dt từ khi nào ấy?

 

_Vừa đậu ĐH là được tha rồi.

 

_Hay ha, vậy sao tới giờ mới chịu trả lời tin nhắn, khi mà đã có dt lâu rồi?

 

_Thôi khó quá cho qua đi nha. -em lảng tránh.

 

_Thế em học trường nào?

 

_Đại học Tài chính- Maketing.

 

_Bên q7 luôn à, thế em ở nhà dì hay ở nhà trọ vậy?

 

_Cả hai luôn, thứ 7 với chủ nhật thì về nhà dì.

 

_Nhà trọ gần trường không?

 

_Gần, chừng 5p đi bộ hà.

 

_Em ở ghép à?

 

_Ừm với 1 bạn nữ nữa.

 

_Chung lớp à?

 

_Không có, chung trường nhưng khác ngành.

 

_Ừ vậy được rồi.

 

_Hihi.

 

_Sao mấy nay em không trả lời tin nhắn của anh -tôi bắt đầu hỏi về chuyện ấy.

 

_Thôi khuya rồi ngủ đi, ngủ ngon nha. -em trốn tránh câu hỏi đấy, rồi nhanh chóng off trong khi tôi vẫn còn đang chờ đợi câu trả lời.

 

Có vẻ như em không còn chút gì gọi là tình cảm với tôi nữa thì phải, em bây giờ khác quá, bận rộn quá kia mà.

 

Tôi lại tiếp tục onl để đọc truyện, chẳng biết hôm nay tôi nên vui hay nên buồn nữa, vì ít ra hôm nay em đã chịu trả lời tin nhắn của tôi rồi.

 

Có gì đó thoi thúc tôi, tôi vào facebook của em xem thử, vì tôi thấy em có vẻ khác khác so với lúc trước.

 

Chậm chạp từng bước một, tôi nhập emails rồi tới mật khẩu. Và may mắn là em vẫn chưa đổi pass của cái nick này.

 

Vào messages, ngoài tin nhắn của tôi, còn có khá nhiều tin nhắn của những người khác. Vào từng cái mess đọc, chỉ là những tin nhắn trò chuyện của em và mấy đứa nữ khác thôi.

 

Trở lại với mess của nhỏ bạn mà em vừa cmt trên stt, có gì đó lại khiến tôi cảm thấy thắt tim mình lại khi đọc từng lời trò chuyện của hai người.

 

Bạn: “Sao nay onl trể vậy mày? “

 

Em: “Tao đang nhắn tin với trai, à mà mày biết cách đăng kí SMS của Viettel không chỉ tao với”

 

Bạn: “Điu trai đẹp không mày”

 

Em: “Đẹp lắm, quê ở Nghệ An”

 

Bạn: “Mốt dẫn về BT chơi cho tao gặp đê”

 

Em: “Tao đang cua, chẳng biết dính hay không nữa mà dắt về”

 

Bạn: “Mạnh mẽ lên ahihi”

 

Em: “Từ từ mày, người ta nói con gái BT hiền dịu dễ thương, mày phải để tao hiền dịu lại chứ”

 

Bạn: “Gáng đi mày”

 

Em: “Ừ tao sẽ cố gắng haha”

 

Sững sờ, vậy em xem tôi là gì? Cứ như đùa ấy nhỉ. À nói thêm nhỏ bạn này là bạn thân của em, học khác lớp nên tôi chỉ biết mặt và ít nói chuyện.

 

Vào tiếp 1 cái mess khác, từ 1 thằng con trai cũng ở BT luôn, gọi là T nhé.

 

Em: “biết ai hôn”

 

T: “Minh Thư”

 

Em: “Vậy cũng nói, tên Face là biết rồi”

 

T: “Đùa thôi, Boo”

 

Em: “Hì còn nhớ à”

 

T: “Nhớ chứ sao không, zk à”

 

Em: “Đâu ra mà nhận zk thế”

 

T: “Ớ vậy thôi tui đi với nhỏ khác”

 

Em: “Ấy từ từ mà ck”

 

Có vẻ như mắt tôi nhoè đi thì phải. Ừ thì thế đấy. Thằng này tôi biết, nó học Chuyên, lúc trước em cũng học thêm ở bên Chuyên môn lí, chắc là biết nó từ đấy đây mà.

 

Từng dòng tin nhắn cứ thế đập vào mắt tôi, sự thật luôn đau lòng là thế đấy. Tiếp tục đọc những dòng cuối, cơn đau lại đau hơn lúc trước.

 

T: “zk còn nói chuyện với con Nguyên không”

 

Em: “Dạ không ck”

 

T: “Ừ con Nguyên nó biết chuyện tụi mình đấy”

 

Em: “Kệ nó đi, giờ đâu sợ gì nữa, ck cũng chia tay Mon rồi còn gì”

 

T: “Ừ thế cũng phải, à mà ngủ thôi, nhớ đừng nhắn tin với trai như lúc trước nha zk”

 

Em: “Zk biết rồi, ck ngủ ngon”

 

À thì ra là thế đó hả em. Anh cứ tưởng trước giờ em luôn là 1 người khiến anh tôn trọng, nhưng giờ thì…

 

Tôi quăng dt xuống giường, ngước mắt nhìn lên trần nhà. Cũng đủ hiểu thời gian qua tình em của tôi trong em dường như không có nghĩa gì cả. Em chỉ em tôi là 1 người thay thế hoàn hảo, và giờ thì em chẳng cần lấy tôi nữa.

 

Hôm sau onl, tôi lại nhắn tin cho em. Sau vài 3 câu nói chuyện bình thường, tôi không hề nhắc gì đến việc tôi đã đọc tin nhắn của em cả. Tôi lại hỏi em

 

_Em còn tình cảm với anh không.

 

Đáp lại tôi chẳng có gì ngoài hay từ đã xem. Rồi 5p trôi qua, 10p, nữa tiếng, và cả ngày hôm đó em cũng không trả lời tôi nữa. Vậy thôi thì chấm dứt nhé.

 

Nhắn lại em dòng tin nhắn cuối cùng, và tự hứa với lòng không nhắc gì về em nữa.

 

“Đủ hiểu rồi, tạm biệt nhé, sẽ không làm phiền nữa đâu:) “

 

Thế là xong, sau 6 tháng yêu nhau, 3 tháng chờ đợi và tìm kiếm trong mỏi mòn, và giờ thì chấm dứt. Không thể gọi là chia tay, vì đây có phải là tình yêu đâu haha, quên nó đi là vừa.

 

“Vì anh vô tình…

 

Hay trong tim em…

 

Anh vô hình”

 

Không buồn bã, không gục ngã, tôi chẳng cần thiết phải buồn làm chi về chuyện của tôi và em, xem như đó là 1 kỷ niệm đáng quên của tôi vậy, thôi thì cứ xem đó là 1 bài học giành cho tôi, sau này cần xem xét kĩ hơn trước khi vội yêu 1 người vậy.

 

Tạm biệt em, cô gái của mưa. Ngày gặp em là 1 buổi chiều mưa, đến khi biết được sự thật, chính thức không còn dính dáng với em nữa cũng là vào 1 ngày mưa tầm tã, dường như em đến rồi em đi cũng giống như cơn mưa vậy, mau đến, mau đi…

 

» Cuộc sống mới

 

“Vì sẽ có người bên em mỗi khi em buồn…

 

Sẽ có người bên em mỗi khi em vui…

 

Sẽ có người thay anh, quan tâm em mỗi ngày…

 

Cầu cho em luôn hạnh phúc nhé…

 

» Nhịn nhục

 

Quyên vẫn vậy, chẳng khác ngày xưa là mấy, nếu có khác thì chỉ khác mái tóc đã chuyển sang màu hạt dẻ mà thôi. Em nhìn tôi cười cười, cũng hơn 2 năm rồi mới được gặp lại em ấy chứ, giờ nhìn em chững chạc hơn hẳn.

 

_Hì sao anh nhìn em dữ vậy? Anh mang nước ra cho em đi, khát quá hà. -em mỉm cười tinh nghịch.

 

_À anh quên mất, em chờ anh lát nhé -nói rồi tôi cầm tờ giấy order vào quầy pha chết luôn.

 

Người mang nước ra là 1 nhân viên khác, còn tôi thì chạy sô lau bàn, rồi order này nọ. Quyên thì ngồi đó vừa nhâm nhi ly cafe lette của mình, vừa bấm dt, lâu lâu còn nhìn tôi cười cười nữa chứ.

 

Nhưng vì công việc khiến tôi phải loay hoay suốt buổi, chẳng thể nào mà dừng lại để trò chuyện với em được. Muốn được nói chuyện chỉ có nước chờ tan ca làm thì mới có thể được.

 

Mãi đến 10h đêm thì được tan ca sớm 1 bữa, hình như nhỏ quản lý bận đi đâu đấy, thấy nhỏ sữa soạn từ lúc 8h lận. Quyên vẫn ngồi đấy, có vẻ như em đang chờ tôi thì phải.

 

_Phù! Mãi đến giờ mới được tan ca -tôi thở phào nhẹ nhõm khi bước lại gần em, tay nới cái nút áo trên cổ ra thêm 1 nấc cho mát.

 

_Hì mệt không anh?

 

_Mệt chứ, loay hoay suốt hà -tôi nói, tay vẫy vẫy kím chút gió làm mát khuôn mặt.

 

_Hì lau mồ hôi đi này -Quyên chìa miếng khăn giấy ra cho tôi.

 

Rồi tôi và em rảo bước trên con đường, hướng ra công viên, ngược lại với đường về nhà trọ của tôi.

 

_Lâu quá không gặp, chắc hơn 2 năm rồi nhỉ? -tôi hỏi em.

 

_Hihi chắc cỡ đó đó anh, từ khi chia tay anh đến giờ chưa bao giờ em được gặp lại anh nữa -Quyên mỉm cười nói với tôi, nhưng sâu thẩm trong ánh mắt đó có vẻ đượm buồn khó tả.

 

_Thì chia tay em xong là anh đi Hà Nội mất rồi, bảo sao em không gặp anh -tôi bật cười.

 

_Chuyện của Oanh chớ gì -em nheo mắt.

 

_Đúng đó, nhưng giờ cũng quá khứ luôn rồi -tôi thở dài, mắt hướng nhìn ra phía xa xăm.

 

_Thôi bỏ qua chuyện cũ đi anh, anh ở nhà trọ gần đây à?

 

_Ừ cũng gần, ngược hướng này đi tầm 200m là tới rồi -tôi nói.

 

_Hèn chi thấy anh đi bộ, à mà chuyện anh với Thư sao rồi? -em bất chợt hỏi tôi về chuyện của Thư.

 

_Làm sao em biết chuyện về Thư? -tôi thắc mắc.

 

_Hì thì hôm qua em gặp A bên phố đi bộ á, rồi nghe A nói anh đang quen Thư, mà có chuyện gì đó giữa hai người à?

 

_Chia tay rồi em à -tôi mỉm cười cay đắng.

 

_Ơ em xin lỗi! -em ngạc nhiên.

 

_Hì có gì đâu, không còn tình cảm thì phải chia tay thôi -tôi nói.

 

_Anh lại thế rồi, hết nhỏ Oanh giờ lại tới nhỏ Thư, thiệt chẳng hiểu nổi mà -em lầm bầm.

 

_Thôi bỏ qua đi, duyên số cả thôi mà em -tôi cười.

 

_Anh lúc nào cũng đổ cho duyên số hết à -em phụng phịu.

 

_Hihi chứ em quên ngày xưa mình cũng từng quen nhau rồi còn gì!

 

_Ờ thì…

 

_Thôi đừng nhắc tới chuyện đó nữa, lúc này em sống ở đâu?

 

_Em ở bên quận 1 nè.

 

_Sướng rồi, ở ngay quận trung tâm. À mà sao em biết anh làm ở quán đó?

 

_Hì thì em đi ngang qua, thấy quán nhìn cũng đẹp nên vào thử, ai ngờ thấy anh đang lau bàn hăng say quá -em cười.

 

_Tại mệt quá nên không để ý -tôi gãi đầu.

 

_Hì thôi về đi anh, xe em còn để ở quán chưa lấy nữa kìa -em nói.

 

_Ơ anh tưởng em đi bộ qua đây không chứ -tôi ngây ngô nói.

 

_Đầu đất, anh nghĩ sao em đi bộ từ quận 1 qua tới đây thế kia? -em nheo mắt lại hỏi tôi.

 

_Ơ thì thì… -tôi lại gãi đầu.

 

_Thôi đi nào.

 

Em và tôi lại trở về để lấy xe. Nói thêm là quán cafe không có bãi giữ xe nhé, toàn dùng bãi giữ xe tầng hầm của khu chung cư gần đó, nhưng được cái là giữ 24/24 ấy mà. Lại an ninh nữa, chẳng sợ mất xe.

 

_Đây là sdt của em này, khi nào rảnh nhớ gọi cho em nhé. -em nháy mắt với tôi, tay thì dúi vào tay tôi mảnh giấy ghi sdt của em.

 

_Biết rồi mà, em về cẩn thận nhé. -tôi vẫy tay chào em.

 

_Dạ.

 

Em lên ga chạy đi mất, tôi chờ em đi khuất bóng trên đường rồi mới rảo bước đi về phía phòng trọ của mình. Hôm nay vui thật, biết bao lâu rồi tôi mới có thể gặp lại được Quyên, mất tin tức của em từ lúc chia tay đến giờ, tính ra hơn 2 năm rồi, chẳng ngờ hôm nay lại được gặp em 1 cách bất ngờ đến như vậy.

 

Hôm sao đi học, tôi lại lặng lẽ tiến về phía cuối lớp mà ngồi. Thật ra không phải tôi không hoà đồng với lũ bạn, mà tôi ngồi cuối là để… ngủ.

 

Nằm bàn cuối dễ ngủ, ngủ ngon nữa =]]

 

Cơ mà hôm nay thì khỏi ngủ luôn rồi, vừa đặt balo ngồi xuống bàn chưa bao lâu thì có người ngồi xuống cạnh tôi, khiến tôi phải sững sờ kinh ngạc khi thấy khuôn mặt người đó.

 

_Ơ quản lý -tôi lấp bấp.

 

_Bỏ ngay hai từ đó ở đây đi -nhỏ quản lý nhăn mặt.

 

_Ơ xin lỗi.

 

_Hèn chi tôi thấy mặt anh quen quen, hoá ra là bạn cùng lớp -nhỏ quản lý nói.

 

_À tại tôi toàn ngồi dưới đây nên chẳng để ý lắm -tôi gãi đầu.

 

_Tôi tên My, còn anh… à quên mất anh tên N -nhỏ My vỗ trán trả lời.

 

_Sao cô lại xuống đây, chổ này của tôi mà? -tôi hỏi.

 

_Trên kia hết chổ rồi.

 

_Ớ bên kia còn chổ trống kìa -tôi chỉ tay qua bàn đối diện, thực chất tôi muốn đuổi cổ nhỏ này đi chổ khác cho dễ ngủ ấy mà. Với lại không có ấn tượng tốt với nhỏ này cho lắm, dù biết rằng nhỏ là quản lý của tôi.

 

_Cấm cãi, trừ lương anh bây giờ -nhỏ trừng mắt.

 

_Ơ… -tôi cứng họng trước độ dữ dằn của nhỏ này, tự hỏi lòng mình sao con gái Sài thành như nhỏ này lại chẳng có chút hiền dịu nào thế? Xin ngồi nhờ mà còn đòi trừ lương tôi nữa chứ hichic.

 

Đành ngồi đó căm nín trước nhỏ My, tôi mà hó hé chút nào nhỏ ghét nhỏ trừ lương tôi mất. Cơ mà nhỏ My thì nhìn khá là xinh, da trắng nữa, nên hầu như mấy thằng con trai trong lớp nhìn nhỏ lom lom, nhìn chán chê rồi lại tia mắt sang tôi thăm dò nữa chứ, có đứa còn liếc mắt nữa, chắc nó tự hỏi rằng tại sao tôi lại tốt số mà được ngồi với gái đẹp thế kia =]] vì nhỏ My so với mặt bằng girl trong lớp thì trội hơn hẳn, chỉ thua 1 vài nữ mà thôi.

 

Ừ thì ngồi chung với girl xinh ấy, cơ mà tôi lại buồn ngủ, mắt mở muốn hết lên luôn vậy, hai mí mắt cứ chật chờ cụp xuống. Cơ mà tôi vừa gục xuống bàn thì 1 bàn tay đã đặt ngay eo tôi, véo 1 phát đau điếng cả người, khiến tôi phải ngồi bật dậy vì đau đớn.

 

_Ngồi học đàng hoàng coi, học hành kiểu gì thế kia -nhỏ My cằn nhằn.

 

Gáng cam chịu lau đi dòng nước mắt, tôi lấy tay xoa xoa cái eo đáng thương của mình. Chẳng hiểu sao tôi lại xui đến như vậy, khi mà phải ngồi chung với 1 bà la sát thần thánh.

 

Đến giờ ra chơi, tôi bước ra khỏi phòng đi rửa mặt cho tỉnh ngủ. Ngay lập tức có mấy bóng áo trắng bước theo sau lưng tôi.

 

Rửa mặt ra, tôi ra đứng trước ban công hóng gió, bất chợt có vài thằng bước tới đứng sau lưng tôi.

 

_Tốt số thế mày -1 thằng vỗ vỗ vào vai tôi, trên tay lộ rõ hình xăm đại bàng trên mu bàn tay.

 

_Gì thế bạn -tôi bình tĩnh hỏi lại.

 

_Quay lại nói chuyện chút coi -1 thằng khác ra lệnh.

 

Tôi vừa quay mặt lại, 1 thằng bass vào mặt tôi nhưng tôi đỡ kịp, còn những thằng khác thì bass chỏ vài ngực, vào bụng tôi.

 

Cái đậu phộng, tôi định bật lại chúng, nhưng mà chợt nhớ về chuyện tôi đang tìm 1 cuộc sống mới không đâm chém, không đánh nhau nên tôi nhịn, để cho nện tôi 1 trận vậy.

 

_Biết điều thì tránh xa nhỏ My ra nha mày, dân tỉnh thì đừng có bon chen -1 thằng vỗ vỗ vào mặt tôi nói.

 

Tôi im lặng đứng đó ôm bụng, hên cho tụi nó là tôi đang thay đổi vậy, gặp tôi của ngày xưa thì xin tí huyết chúng nó rồi. Nhỏ My cũng bước ra hành lang, nhìn thấy tôi ôm bụng nhỏ chỉ cười khẩy 1 cách khinh thường mà thôi.

 

Xăm mình chắc gì đã hổ báo =]] tụi nó ỷ mình xăm này xăm nọ mà đánh tôi giành gái của lớp. Xin lỗi chứ tôi cũng xăm kín lưng vậy, nhưng tôi chẳng muốn đá động gì tới bọn chúng, im lặng mà sống thôi.

 

Vào lớp thì bọn cờ hó mới đánh tôi thấy tôi ôm bụng thì cười cười, chỉ chỏ này nọ nữa. 1 vài đứa con gái cũng quay xuống bàn đám cờ hó đó bàn tá này nọ, rồi nhìn tôi cười, nụ cười biểu hiện sự khinh miệt ở trong đó.

 

Mặc kệ tụi nó, tôi chọn cách im lặng mà sống, chứ không thì tôi đã móc dao trong balo ra xin tí huyết vài thằng rồi.

 

Haizz Sài gòn chẳng hề dễ sống đâu.

Lưu ý: Hãy lưu địa chỉ web này lại để lần sau còn vào bạn nhé!!!

» Chuyện kinh dị về thằng anh mình

» Chuyện tâm linh có thật by Ginta9x

» Những chuyện kì bí có thật: Quê em – Đất độc

» Truyện Ma VOZ: Hình như mới gặp ma trong nhà tắm? (Có Hình)

» Truyện tâm linh: Bố em (VOZ)

xem thêm Xem thêm: Truyện Voz sưu tầm

» [Tâm sự] Nợ duyên, nợ tình – Chap 2: Tình đầu ngọt ngào

» Người Từng Thương – Sevenk Ft. Will, Sukai

» Review Skinlax Dầu Lăn Dưỡng Da Môi Và Mắt

» Mãi Yêu Mình Vợ – Linh Hee | Official Thailand Fanmade

» Trận LOL đáng kinh ngạc của người Hàn

Thế giới giải trí miễn phí trong tầm tay!
Liên hệ: support@advuitinh.com
Facebook: Danger+ ^^